Cung Ngũ đã đổi lễ phục nhét vào túi, rồi cùng đám người Lý Tư Không đi ra khỏi cửa tiến quân đến phố ăn uống. Cung Truyền Thế vẫn còn đang đợi Cung Ngũ mang quần áo đến cho Cung Ngôn Thanh, đợi đến lúc người vây xem càng lúc càng nhiều cũng không thấy Cung Ngũ đâu, gọi điện thoại cho Cung Ngũ cũng không nghe máy.
Cung Ngũ ngồi cùng Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, giơ cao chai bia chạm cốc hô to: “Cạn ly!”.
Nhạc Mỹ Giảo không nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nếu không chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô, tí tuổi đã lêu lổng bên ngoài.
Cung Ngũ trước đây cũng có trộm uống bia nhưng không nhiều, uống nhiều sợ bị Nhạc Mỹ Giảo phát hiện. Nhưng hôm nay khác, Cung Ngôn Thanh cho cô một lý do chính đáng để uống rượu, uống nhiều một chút mới có thể quay về nhà họ Cung nói rằng hôm nay tâm trạng cô không tốt.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh rất lo lắng, cho rằng cô bị đả kích. Trước đây cũng có một lần đi bắt gian, lúc đó cô còn cảm thấy rất vui vẻ. Kết quả lần này bị người ta chặn ở trong phòng, rất nhiều người vây xem, muốn mặc kệ cũng không được.
Với tính cách của Cung Ngũ, lần này tám phần là không có chuyện gì tốt đẹp.
Lý Tư Không chốc chốc lại nhìn cô, đá chân: “Đồ keo kiệt, cô không phải là đau lòng quá nên ngốc rồi chứ?”
Cung Ngũ hít hít mũi: “Tôi ngốc gì chứ? Ra ngoài không uống rượu mới ngốc đấy!”
Lý Tư Không chẹp miệng: “Đồ keo kiệt, tên Bộ Sinh kia cũng không phải thứ gì tốt, anh ta chuyên môn ăn cỏ gần hang. Cô xem lần trước anh ta ở với ai trong phòng KTV anh anh em em, lần này lại cùng với chị gái cô. Loại đàn ông như vậy cô muốn làm gì? Đây còn là những nơi cô biết, vậy những nơi cô không biết thì sao? Có phải còn có nữ nhân khác hay không?”
Đoàn Tiêu quệt mồm: “Chắc chắn có, lần trước Ngũ cũng đưa bọn tôi đi bắt gian mà.”
Cung Ngũ gắp đỗ ăn, bọn họ ở bên cạnh nói một thôi một hồi những câu phẫn nộ, cô cũng chẳng thèm hừ một tiếng, một lúc sau mới mở miệng: “Mọi người được đó, người bị hại như tôi còn chưa lên tiếng, mọi người tức giận cái gì chứ.”
Lý Tư Không không chịu nổi cốc vào sau đầu cô: “Cô nói xem bọn tôi tức cái gì? Bọn tôi không phải là tức thay cô à? Tôi đã sớm nói rồi, mắt cô đúng là bị mù mà, lần này thì cô tin chưa?”
Cung Ngũ đập tay anh ta: “Lý Tư Không, anh có thể đừng động tay động chân hay không? Đã bảo đau rồi mà!”
“A, có bản lĩnh trút giận lên tôi, sao cô không đi đánh cho con ả kia một trận? Nào nào nào, uống đi uống đi.”
Cung Ngũ cầm đũa đập đập bàn, rung chân: “Hừ, ba tôi còn muốn tôi cầm quần áo cho chị ta, mơ đi, để chị ta chịu lạnh đi.”
Lý Tư Không thở dài: “Như vậy cũng chỉ mất mặt thêm một chút là có người mang quần áo cho. Nhưng mà sau này cô ở nhà sẽ thế nào đây? Cô và vị hôn phu của cô sẽ thế nào đây?”
Đoàn Tiêu trừng mắt: “Có thể thế nào? Chắc chắn là không cần nữa!”
La Tiểu Cảnh chẹp miệng: “Việc này chắc không phải là việc Tiểu Ngũ có thể quyết định.”
Câu này nói đúng trọng điểm. Việc này không phải Cung Ngũ nói là xong. Ở nhà họ Cung, Cung Ngũ làm gì có quyền nói chuyện.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh lại bắt đầu buồn bực thay Cung Ngũ: “Ngũ à, cậu về nhà đừng có làm loạn lên đấy. Người xưa có câu gì ý nhỉ? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu đừng đối đầu với ba cậu.”
“Tớ cũng không ngốc.” Cung Ngũ bĩu môi nói: “Tớ chỉ không vui khi chị Ba câu dẫn Bộ Sinh, tớ biết ba có ý gì.”
Cô cảm thấy thái độ của Cung Truyền Thế có chút là lạ. Người sĩ diện như vậy mà khi Cung Ngôn Thành làm một việc mất mặt như thế, ông ta lại không tìm cách phủi sạch quan hệ, chỉ vội tìm cách bưng bít.
Cái tát ông ta đánh Cung Không Thanh không phải đánh cho cô xem sao?
Cái tát đó là giáo huấn cho việc Cung Ngôn Thanh trong lòng khuất tất cướp vị hôn phu của em gái mình, nhưng lại bảo cô đi tìm quần áo cho Cung Ngôn Thanh.
Lý Tư Không trêu cô: “Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông thôi không phải sao? Trên đời này còn đầy đàn ông, ví dụ như tôi đây, cô không thấy tôi càng ngày càng đẹp trai à? Cô có biết là sáng nào tôi cũng bị vẻ đẹp trai của mình làm tỉnh giấc không? Người đàn ông tốt đẹp như tôi không biết tốt hơn bao nhiêu lần cái tên vị hôn phu kia của cô.”
“....”
Lúc anh ta nói lời này sao có thể mặt không đỏ tim không đập mạnh được chứ?
“Ánh mắt của ba người là ý gì? “ Lý Tư Không chỉnh lại mái tóc đã hơi dài của mình: “Chẳng nhẽ ba người muốn phủ định sự đẹp trai của tôi?”
Cung Ngũ cười ha ha đập bàn: “Lý Tư Không anh đang tự yêu bản thân quá đấy có biết không?”
“Cô nói rõ xem tôi yêu bản thân quá chỗ nào? Mẹ tôi nói là tôi lớn lên đã đẹp trai, theo lời của bà ấy thì tôi càng ngày càng đẹp trai.”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh không nói gì.
Cung Ngũ sắp cười đến vỡ bụng rồi, đúng là rừng rộng thì loại chim nào cũng có, chỉ có cậu hai Lý mới nói ra lời ngây thơ như vậy.
Quán ăn ven đường loại người nào cũng có, lưu manh đầu trọc xăm trổ đầy mình, gái xinh trang điểm đậm, nam nữ thanh niên chính là khách hàng chủ yếu của chợ đêm Thanh thành. Người xung quanh ồn ào nên chỉ có thể cố gắng to thì người bên cạnh mới có thể nghe thấy.
Trừ Lý Tư Không ra, ba người khác đã sớm quen với cảnh này. Nhà Đoàn Tiêu mở cửa hàng ở đây, muộn nhất cũng phải đến 3 giờ sáng mới đóng, chút ồn ào này tính là gì.
Đương nhiên cũng sẽ gặp phải vài người gây sự, nhưng mà chuyện như vậy cũng không nhiều. Người đi chợ đêm đều có tâm trạng vui vẻ, không có mấy người không có việc gì tự tìm phiền phức để làm, chỉ có những tên côn đồ hoặc những người uống say ngất ngây rồi mới gây chuyện.
Cung Ngũ cúi đầu bóc lạc ăn, thấy Lý Tư Không đột nhiên đứng dậy nói: “Này, đó không phải xe của Bảo sao?”
Đoàn Tiêu hỏi: “Ai là Bảo?”
Lý Tư Không chỉ Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, cô cũng quen đó.”
Cung Ngũ ngẩng đầu hỏi: “Ai vậy?”
Lý Tư Không ghét bỏ nhìn cô một cái: “Cái trí nhớ của cô đúng là quá kém! Rõ ràng chơi bóng với người ta còn chơi thua nữa, cô quên rồi à?”
Cung Ngũ cảm thấy quái dị: “Ý anh nói là anh trai của Yến Đại Bảo, anh Phí phải không? Ai mà biết Bảo trong lời anh nói là Bảo nào...”
Lý Tư Không nhân cơ hội gõ đầu cô một cái: “Óc heo, anh Phí, anh Phí, Phí Tiểu Bảo. Đến bây giờ còn không nhớ nổi tên người ta, không phải óc heo thì là gì?”
Cung Ngũ ôm đầu tức giận mắng anh ta: “Anh thông minh, đầu óc anh linh hoạt, được chưa? Anh Phí cũng không nói cho tôi biết tên anh ta thì tôi sao biết được. Hơn nữa trong tay tôi có danh thiếp của anh ta. Rõ ràng tên là... là Edward gì cơ mà, anh định lừa tôi à?”
Lý Tư Không không thèm để ý đến biểu cảm của cô, đã chạy về phía đường cái: “Bảo!”
Xe đã đi qua lại dừng lại, Công tước đại nhân hạ cửa sổ xe xuống nói: “Sao lại ở đây?”
Lý Tư Không mặt quỷ dị: “Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng.”
Công tước đại nhân cười cười: “Đưa một người bạn về nhà.” Anh nhìn nơi đèn đuốc sáng choang phía sau Lý Tư Không hỏi: “Cậu thì sao?”
Lý Tư Không chỉ đằng sau: “Đưa đám Cung Ngũ đi ăn khuya. Cậu chắc không hứng thú đâu. Mau về nhà đi không dì lại lo.”
Nói xong anh ta phất tay, Công tước đại nhân kéo cửa kính xe lên, vẫy tay với anh ta, quay người lái đi.
Cung Ngũ ngồi cùng Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, giơ cao chai bia chạm cốc hô to: “Cạn ly!”.
Nhạc Mỹ Giảo không nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nếu không chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô, tí tuổi đã lêu lổng bên ngoài.
Cung Ngũ trước đây cũng có trộm uống bia nhưng không nhiều, uống nhiều sợ bị Nhạc Mỹ Giảo phát hiện. Nhưng hôm nay khác, Cung Ngôn Thanh cho cô một lý do chính đáng để uống rượu, uống nhiều một chút mới có thể quay về nhà họ Cung nói rằng hôm nay tâm trạng cô không tốt.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh rất lo lắng, cho rằng cô bị đả kích. Trước đây cũng có một lần đi bắt gian, lúc đó cô còn cảm thấy rất vui vẻ. Kết quả lần này bị người ta chặn ở trong phòng, rất nhiều người vây xem, muốn mặc kệ cũng không được.
Với tính cách của Cung Ngũ, lần này tám phần là không có chuyện gì tốt đẹp.
Lý Tư Không chốc chốc lại nhìn cô, đá chân: “Đồ keo kiệt, cô không phải là đau lòng quá nên ngốc rồi chứ?”
Cung Ngũ hít hít mũi: “Tôi ngốc gì chứ? Ra ngoài không uống rượu mới ngốc đấy!”
Lý Tư Không chẹp miệng: “Đồ keo kiệt, tên Bộ Sinh kia cũng không phải thứ gì tốt, anh ta chuyên môn ăn cỏ gần hang. Cô xem lần trước anh ta ở với ai trong phòng KTV anh anh em em, lần này lại cùng với chị gái cô. Loại đàn ông như vậy cô muốn làm gì? Đây còn là những nơi cô biết, vậy những nơi cô không biết thì sao? Có phải còn có nữ nhân khác hay không?”
Đoàn Tiêu quệt mồm: “Chắc chắn có, lần trước Ngũ cũng đưa bọn tôi đi bắt gian mà.”
Cung Ngũ gắp đỗ ăn, bọn họ ở bên cạnh nói một thôi một hồi những câu phẫn nộ, cô cũng chẳng thèm hừ một tiếng, một lúc sau mới mở miệng: “Mọi người được đó, người bị hại như tôi còn chưa lên tiếng, mọi người tức giận cái gì chứ.”
Lý Tư Không không chịu nổi cốc vào sau đầu cô: “Cô nói xem bọn tôi tức cái gì? Bọn tôi không phải là tức thay cô à? Tôi đã sớm nói rồi, mắt cô đúng là bị mù mà, lần này thì cô tin chưa?”
Cung Ngũ đập tay anh ta: “Lý Tư Không, anh có thể đừng động tay động chân hay không? Đã bảo đau rồi mà!”
“A, có bản lĩnh trút giận lên tôi, sao cô không đi đánh cho con ả kia một trận? Nào nào nào, uống đi uống đi.”
Cung Ngũ cầm đũa đập đập bàn, rung chân: “Hừ, ba tôi còn muốn tôi cầm quần áo cho chị ta, mơ đi, để chị ta chịu lạnh đi.”
Lý Tư Không thở dài: “Như vậy cũng chỉ mất mặt thêm một chút là có người mang quần áo cho. Nhưng mà sau này cô ở nhà sẽ thế nào đây? Cô và vị hôn phu của cô sẽ thế nào đây?”
Đoàn Tiêu trừng mắt: “Có thể thế nào? Chắc chắn là không cần nữa!”
La Tiểu Cảnh chẹp miệng: “Việc này chắc không phải là việc Tiểu Ngũ có thể quyết định.”
Câu này nói đúng trọng điểm. Việc này không phải Cung Ngũ nói là xong. Ở nhà họ Cung, Cung Ngũ làm gì có quyền nói chuyện.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh lại bắt đầu buồn bực thay Cung Ngũ: “Ngũ à, cậu về nhà đừng có làm loạn lên đấy. Người xưa có câu gì ý nhỉ? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu đừng đối đầu với ba cậu.”
“Tớ cũng không ngốc.” Cung Ngũ bĩu môi nói: “Tớ chỉ không vui khi chị Ba câu dẫn Bộ Sinh, tớ biết ba có ý gì.”
Cô cảm thấy thái độ của Cung Truyền Thế có chút là lạ. Người sĩ diện như vậy mà khi Cung Ngôn Thành làm một việc mất mặt như thế, ông ta lại không tìm cách phủi sạch quan hệ, chỉ vội tìm cách bưng bít.
Cái tát ông ta đánh Cung Không Thanh không phải đánh cho cô xem sao?
Cái tát đó là giáo huấn cho việc Cung Ngôn Thanh trong lòng khuất tất cướp vị hôn phu của em gái mình, nhưng lại bảo cô đi tìm quần áo cho Cung Ngôn Thanh.
Lý Tư Không trêu cô: “Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông thôi không phải sao? Trên đời này còn đầy đàn ông, ví dụ như tôi đây, cô không thấy tôi càng ngày càng đẹp trai à? Cô có biết là sáng nào tôi cũng bị vẻ đẹp trai của mình làm tỉnh giấc không? Người đàn ông tốt đẹp như tôi không biết tốt hơn bao nhiêu lần cái tên vị hôn phu kia của cô.”
“....”
Lúc anh ta nói lời này sao có thể mặt không đỏ tim không đập mạnh được chứ?
“Ánh mắt của ba người là ý gì? “ Lý Tư Không chỉnh lại mái tóc đã hơi dài của mình: “Chẳng nhẽ ba người muốn phủ định sự đẹp trai của tôi?”
Cung Ngũ cười ha ha đập bàn: “Lý Tư Không anh đang tự yêu bản thân quá đấy có biết không?”
“Cô nói rõ xem tôi yêu bản thân quá chỗ nào? Mẹ tôi nói là tôi lớn lên đã đẹp trai, theo lời của bà ấy thì tôi càng ngày càng đẹp trai.”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh không nói gì.
Cung Ngũ sắp cười đến vỡ bụng rồi, đúng là rừng rộng thì loại chim nào cũng có, chỉ có cậu hai Lý mới nói ra lời ngây thơ như vậy.
Quán ăn ven đường loại người nào cũng có, lưu manh đầu trọc xăm trổ đầy mình, gái xinh trang điểm đậm, nam nữ thanh niên chính là khách hàng chủ yếu của chợ đêm Thanh thành. Người xung quanh ồn ào nên chỉ có thể cố gắng to thì người bên cạnh mới có thể nghe thấy.
Trừ Lý Tư Không ra, ba người khác đã sớm quen với cảnh này. Nhà Đoàn Tiêu mở cửa hàng ở đây, muộn nhất cũng phải đến 3 giờ sáng mới đóng, chút ồn ào này tính là gì.
Đương nhiên cũng sẽ gặp phải vài người gây sự, nhưng mà chuyện như vậy cũng không nhiều. Người đi chợ đêm đều có tâm trạng vui vẻ, không có mấy người không có việc gì tự tìm phiền phức để làm, chỉ có những tên côn đồ hoặc những người uống say ngất ngây rồi mới gây chuyện.
Cung Ngũ cúi đầu bóc lạc ăn, thấy Lý Tư Không đột nhiên đứng dậy nói: “Này, đó không phải xe của Bảo sao?”
Đoàn Tiêu hỏi: “Ai là Bảo?”
Lý Tư Không chỉ Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, cô cũng quen đó.”
Cung Ngũ ngẩng đầu hỏi: “Ai vậy?”
Lý Tư Không ghét bỏ nhìn cô một cái: “Cái trí nhớ của cô đúng là quá kém! Rõ ràng chơi bóng với người ta còn chơi thua nữa, cô quên rồi à?”
Cung Ngũ cảm thấy quái dị: “Ý anh nói là anh trai của Yến Đại Bảo, anh Phí phải không? Ai mà biết Bảo trong lời anh nói là Bảo nào...”
Lý Tư Không nhân cơ hội gõ đầu cô một cái: “Óc heo, anh Phí, anh Phí, Phí Tiểu Bảo. Đến bây giờ còn không nhớ nổi tên người ta, không phải óc heo thì là gì?”
Cung Ngũ ôm đầu tức giận mắng anh ta: “Anh thông minh, đầu óc anh linh hoạt, được chưa? Anh Phí cũng không nói cho tôi biết tên anh ta thì tôi sao biết được. Hơn nữa trong tay tôi có danh thiếp của anh ta. Rõ ràng tên là... là Edward gì cơ mà, anh định lừa tôi à?”
Lý Tư Không không thèm để ý đến biểu cảm của cô, đã chạy về phía đường cái: “Bảo!”
Xe đã đi qua lại dừng lại, Công tước đại nhân hạ cửa sổ xe xuống nói: “Sao lại ở đây?”
Lý Tư Không mặt quỷ dị: “Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng.”
Công tước đại nhân cười cười: “Đưa một người bạn về nhà.” Anh nhìn nơi đèn đuốc sáng choang phía sau Lý Tư Không hỏi: “Cậu thì sao?”
Lý Tư Không chỉ đằng sau: “Đưa đám Cung Ngũ đi ăn khuya. Cậu chắc không hứng thú đâu. Mau về nhà đi không dì lại lo.”
Nói xong anh ta phất tay, Công tước đại nhân kéo cửa kính xe lên, vẫy tay với anh ta, quay người lái đi.
/939
|