Lúc Cung Tứ đuổi kịp Cung Ngũ, cô đã chạy về đến cửa phòng mình. Đúng lúc cô đang định vào trong đóng cửa thì bị Cung Tứ chặn lại.
Cung Ngũ xị mặt quay đầu: “Anh Tư, bây giờ tâm trạng của em không tốt.”
Cung Tứ kéo cánh tay cô: “Tiểu Ngũ, mặc dù anh không thích hành động của Cung Ngôn Thanh, nhưng anh cảm thấy Bộ Sinh cũng không phải người tốt…”
“Em biết, muộn rồi, em cũng buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ. Anh Tư, chúc ngủ ngon.”
Cô đã nói như vậy, Cung Tứ cũng không thể làm gì nữa, do dự một chút, vẫn lo lắng nhưng đành buông tay: “Vậy được, em nghỉ sớm đi, dù sao mai cũng là cuối tuần, có việc gì thì mai rồi nói, không vội.”
Cung Ngũ gật gật đầu: “Dạ.”
Cô dựa lưng vào cửa, chầm chậm giơ ngón giữa lên. Mặc dù giống như thế chửi người, nhưng đây là ngón tay hôm nay chạm vào tay Công tước đại nhân. Nghiên cứu một chút, cô cũng không phát hiện ra tay mình có gì thay đổi, có chút tiếc nuối chẹp chẹp miệng, xả nước đi tắm.
Lúc ngâm mình trong bồn tắm, Cung Ngũ còn cẩn thận nâng ngón tay kia lên, cố gắng không để nó bị ướt. Trời ơi, đàn ông tay đẹp, ngón tay thon dài, lại biết đánh đàn quả thật không nhiều!
Tay Bộ Sinh cũng dài, nhưng Bộ Sinh không biết đánh đàn, Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân vẫn tốt hơn.
Cô nằm trong bồn tắm, có chút buồn ngủ, mắt khép hờ nhưng ngón tay đó vẫn giơ rất cao, chỉ sợ bị dính nước.
Kết quả của việc uống bia đi tắm chính là trong lúc lim dim trượt vào trong bồn tắm, Cung Ngũ thiếu chút nữa bị chết chìm, uống hai hớp nước tắm mới trèo được lên. Cô nhổ hai ngụm nước ra, bị sặc suýt chết, quấn khăn tắm, tóc cũng không lau liền nhảy lên giường, nằm bẹp xuống rồi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Sinh theo lời mời đến nhà họ Cung. Cung Truyền Thế, Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Thanh đều ở đó.
Cung Ngôn Thanh cúi đầu, vẻ mặt tiều tụy, rõ ràng là tối qua không ngủ ngon. Sau khi nhìn thấy Bộ Sinh, ánh mắt cô ta rơi trên người anh, lúc nhìn thẳng vào mắt Bộ Sinh cô ta mới cụp mắt xuống.
Cung Ngôn Thanh chột dạ. Cô ta biết cô ta đã làm cái gì, mà bây giờ sự việc đang phát triển theo hướng cô mong muốn.
Vẻ mặt của Bộ Sinh cũng không được tốt lắm, rõ ràng là bị ảnh hưởng của việc uống say tối hôm qua, sau khi anh ngồi xuống thì xoa huyệt thái dương: “Xin lỗi, tối qua tôi ngủ không ngon.”
Cung Truyền Thế cau mày nhìn anh: “Bộ Sinh, những chuyện xảy ra tối hôm qua cậu còn nhớ không?”
Bộ Sinh lặng người: “Tối qua xảy ra chuyện gì? Chuyện gì cơ?”
Cung Truyền Thế thở dài một hơi, nhìn anh, giọng nói lại có vài phần thân mật: “Đám thanh niên các cậu đúng là hồ đồ. Tối hôm qua cậu và Ngôn Thanh làm chuyện gì, vậy mà mới thế đã quên. Nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, cậu lại nói không nhớ rõ.”
Tay của Bộ Sinh đang xoa huyệt thái dương dừng lại: “Tôi và cô Cung?” Anh nhìn về phía Cung Ngôn Thanh: “Tôi và cô Cung làm sao?”
Vành mắt Cung Ngôn Thanh lập tức đỏ hoe, cô ta cắn môi dưới, không nói gì cả, rồi đứng lên chạy ra ngoài.
Cung Ngôn Bồng nhìn thấy, vội vàng đuổi theo: “Ngôn Thanh! Ba, con đi xem con bé.”
Đây rõ ràng là để Cung Truyền Thế và Bộ Sinh có cơ hội nói chuyện riêng. Đợi bọn họ đi rồi, Cung Truyền Thế kể lại một lượt chuyện tối hôm qua. Bộ Sinh ngây người, anh vội vàng nói: “Tiểu Ngũ thì sao?”
Cung Truyền Thế nhìn anh: “Tiểu Ngũ tối qua ra ngoài uống rượu, sáng hôm nay phát hiện bất tỉnh trong phòng, Ngôn Đình đã đưa nó đi bệnh viện rồi.”
Bộ Sinh lập tức đứng dậy nói: “Tôi đi thăm cô ấy.”
“Bộ Sinh, cứ ngồi đi, nghe tôi nói. Tối qua lúc Tiểu Ngũ về, tâm trạng rất không tốt, uống rất nhiều rượu, nó nói với tôi là muốn hủy bỏ hôn ước với cậu.”
Bộ Sinh mím môi, đứng dậy: “Tôi đi thăm Tiểu Ngũ trước, có chuyện gì thì đợi tôi về rồi nói sau.”
Nói xong, không đợi Cung Truyền Thế mở miệng, anh trực tiếp ra khỏi nhà đến bệnh viện.
Nhà họ Cung thuê cho Cung Ngũ một phòng bệnh cao cấp, Cung Tứ chăm sóc cô. Lúc thấy Bộ Sinh đi vào, anh cũng không thèm quan tâm.
Bộ Sinh cũng không để ý tới thái độ của Cung Tứ, lúc anh vào phòng Cung Ngũ vẫn đang truyền dịch, anh đứng ở đầu giường một lúc rồi hỏi Cung Tứ: “Bác sĩ nói thế nào?”
Cung Tứ lạnh lùng trả lời: “Bác sĩ có thể nói thế nào? Chịu đả kích, tối qua lại còn đi uống rượu, tâm trạng không tốt, lúc phát hiện cả gối đều ướt, rõ ràng là chưa sấy tóc đã ngủ. May mà phát hiện kịp thời, nếu không thì sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Bộ Sinh khép mắt, không ngờ cô lại như vậy: “Ý là bây giờ không có việc gì?”
“Vốn cũng chẳng có việc gì, thân thể của Tiểu Ngũ nhà chúng tôi rất khỏe mạnh.” Cung Tứ không thèm nể mặt trả lời.
Bộ Sinh lại hỏi: “Tối qua Tiểu Ngũ về nói cái gì?”
“Nó nói nó muốn hủy bỏ hôn ước, tặng anh cho chị Ba.”
Câu cuối cùng Cung Tứ nghiến răng nghiến lợi nói, Cung Ngôn Thanh cũng dám làm như vậy, có biết nhục nhã không? Không biết là cô ta xuất phát từ mục đích gì, cũng không biết Bộ Sinh có thật lòng với Tiểu Ngũ hay không. Cô ta là chị gái của Tiểu Ngũ thì không có quyền cướp vị hôn phu của Tiểu Ngũ. Việc này mà nói ra, ai chịu nổi chứ?
Cung Tứ được nhiên biết sự quan trọng của Bộ Sinh với nhà bọn họ, nhưng cho dù có quan trọng thế nào thì cũng không thể đối xử với Tiểu Ngũ như vậy. Nếu ba đã cảm thấy Cung Ngôn Thanh là lựa chọn tốt hơn, vậy từ đầu đừng đồng ý cho Tiểu Ngũ và Bộ Sinh đính hôn. Bây giờ nhà họ Cung muốn trở mình, ba anh lại cảm thấy Bộ Sinh vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để người khác cướp mất. Ba muốn dùng đứa con để trói buộc, nhưng Tiểu Ngũ vẫn còn nhỏ không trông mong được, muốn lấy Cung Ngôn Thanh ra lấp chỗ trống, có còn coi con cái là người nữa không?
Bộ Sinh cũng không phải thứ tốt, Cung Tứ không tin là một người uống đến say mèm như vậy rồi còn có cái nhã hứng kia. Nếu như anh ta không có ý gì với Cung Ngôn Thanh, chuyện tối qua cũng sẽ không xảy ra.
Cung Tứ đứng gần cửa sổ: “Tiểu Ngũ vốn không hợp với anh, nếu như anh thật sự nghĩ cho nó thì đồng ý hủy bỏ hôn ước đi. Còn về việc sau khi hủy bỏ hôn ước, anh kết hôn đính hôn với ai tôi không quan tâm. Ít nhất tôi có thể khiến anh không còn cơ hội ức hiếp Tiểu Ngũ nữa. Tiểu Ngũ nhà chúng tôi vừa đẹp người, lại đẹp nết, không lo không lấy được chồng. Chỉ xin anh Bộ giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó Tiểu Ngũ. Suy cho cùng, người sai trước cũng không phải là Tiểu Ngũ mà là anh.”
Bộ Sinh nhìn Cung Tứ, một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, đang là độ tuổi nhiệt huyết sung sức, nhịn không đấm anh một đấm đã chứng tỏ được dạy dỗ tốt.
Bộ Sinh ở lại một lúc, mặc dù Cung Tứ nói chuyện không hề khách khí nhưng cũng chẳng nói câu gì quá đáng. Cuối cùng lúc Bộ Sinh đi nói với Cung Tứ một câu: “Chăm sóc tốt cho Tiểu Ngũ.”
Nói xong câu này, anh liền rời khỏi.
Cung Ngũ xị mặt quay đầu: “Anh Tư, bây giờ tâm trạng của em không tốt.”
Cung Tứ kéo cánh tay cô: “Tiểu Ngũ, mặc dù anh không thích hành động của Cung Ngôn Thanh, nhưng anh cảm thấy Bộ Sinh cũng không phải người tốt…”
“Em biết, muộn rồi, em cũng buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ. Anh Tư, chúc ngủ ngon.”
Cô đã nói như vậy, Cung Tứ cũng không thể làm gì nữa, do dự một chút, vẫn lo lắng nhưng đành buông tay: “Vậy được, em nghỉ sớm đi, dù sao mai cũng là cuối tuần, có việc gì thì mai rồi nói, không vội.”
Cung Ngũ gật gật đầu: “Dạ.”
Cô dựa lưng vào cửa, chầm chậm giơ ngón giữa lên. Mặc dù giống như thế chửi người, nhưng đây là ngón tay hôm nay chạm vào tay Công tước đại nhân. Nghiên cứu một chút, cô cũng không phát hiện ra tay mình có gì thay đổi, có chút tiếc nuối chẹp chẹp miệng, xả nước đi tắm.
Lúc ngâm mình trong bồn tắm, Cung Ngũ còn cẩn thận nâng ngón tay kia lên, cố gắng không để nó bị ướt. Trời ơi, đàn ông tay đẹp, ngón tay thon dài, lại biết đánh đàn quả thật không nhiều!
Tay Bộ Sinh cũng dài, nhưng Bộ Sinh không biết đánh đàn, Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân vẫn tốt hơn.
Cô nằm trong bồn tắm, có chút buồn ngủ, mắt khép hờ nhưng ngón tay đó vẫn giơ rất cao, chỉ sợ bị dính nước.
Kết quả của việc uống bia đi tắm chính là trong lúc lim dim trượt vào trong bồn tắm, Cung Ngũ thiếu chút nữa bị chết chìm, uống hai hớp nước tắm mới trèo được lên. Cô nhổ hai ngụm nước ra, bị sặc suýt chết, quấn khăn tắm, tóc cũng không lau liền nhảy lên giường, nằm bẹp xuống rồi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Sinh theo lời mời đến nhà họ Cung. Cung Truyền Thế, Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Thanh đều ở đó.
Cung Ngôn Thanh cúi đầu, vẻ mặt tiều tụy, rõ ràng là tối qua không ngủ ngon. Sau khi nhìn thấy Bộ Sinh, ánh mắt cô ta rơi trên người anh, lúc nhìn thẳng vào mắt Bộ Sinh cô ta mới cụp mắt xuống.
Cung Ngôn Thanh chột dạ. Cô ta biết cô ta đã làm cái gì, mà bây giờ sự việc đang phát triển theo hướng cô mong muốn.
Vẻ mặt của Bộ Sinh cũng không được tốt lắm, rõ ràng là bị ảnh hưởng của việc uống say tối hôm qua, sau khi anh ngồi xuống thì xoa huyệt thái dương: “Xin lỗi, tối qua tôi ngủ không ngon.”
Cung Truyền Thế cau mày nhìn anh: “Bộ Sinh, những chuyện xảy ra tối hôm qua cậu còn nhớ không?”
Bộ Sinh lặng người: “Tối qua xảy ra chuyện gì? Chuyện gì cơ?”
Cung Truyền Thế thở dài một hơi, nhìn anh, giọng nói lại có vài phần thân mật: “Đám thanh niên các cậu đúng là hồ đồ. Tối hôm qua cậu và Ngôn Thanh làm chuyện gì, vậy mà mới thế đã quên. Nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, cậu lại nói không nhớ rõ.”
Tay của Bộ Sinh đang xoa huyệt thái dương dừng lại: “Tôi và cô Cung?” Anh nhìn về phía Cung Ngôn Thanh: “Tôi và cô Cung làm sao?”
Vành mắt Cung Ngôn Thanh lập tức đỏ hoe, cô ta cắn môi dưới, không nói gì cả, rồi đứng lên chạy ra ngoài.
Cung Ngôn Bồng nhìn thấy, vội vàng đuổi theo: “Ngôn Thanh! Ba, con đi xem con bé.”
Đây rõ ràng là để Cung Truyền Thế và Bộ Sinh có cơ hội nói chuyện riêng. Đợi bọn họ đi rồi, Cung Truyền Thế kể lại một lượt chuyện tối hôm qua. Bộ Sinh ngây người, anh vội vàng nói: “Tiểu Ngũ thì sao?”
Cung Truyền Thế nhìn anh: “Tiểu Ngũ tối qua ra ngoài uống rượu, sáng hôm nay phát hiện bất tỉnh trong phòng, Ngôn Đình đã đưa nó đi bệnh viện rồi.”
Bộ Sinh lập tức đứng dậy nói: “Tôi đi thăm cô ấy.”
“Bộ Sinh, cứ ngồi đi, nghe tôi nói. Tối qua lúc Tiểu Ngũ về, tâm trạng rất không tốt, uống rất nhiều rượu, nó nói với tôi là muốn hủy bỏ hôn ước với cậu.”
Bộ Sinh mím môi, đứng dậy: “Tôi đi thăm Tiểu Ngũ trước, có chuyện gì thì đợi tôi về rồi nói sau.”
Nói xong, không đợi Cung Truyền Thế mở miệng, anh trực tiếp ra khỏi nhà đến bệnh viện.
Nhà họ Cung thuê cho Cung Ngũ một phòng bệnh cao cấp, Cung Tứ chăm sóc cô. Lúc thấy Bộ Sinh đi vào, anh cũng không thèm quan tâm.
Bộ Sinh cũng không để ý tới thái độ của Cung Tứ, lúc anh vào phòng Cung Ngũ vẫn đang truyền dịch, anh đứng ở đầu giường một lúc rồi hỏi Cung Tứ: “Bác sĩ nói thế nào?”
Cung Tứ lạnh lùng trả lời: “Bác sĩ có thể nói thế nào? Chịu đả kích, tối qua lại còn đi uống rượu, tâm trạng không tốt, lúc phát hiện cả gối đều ướt, rõ ràng là chưa sấy tóc đã ngủ. May mà phát hiện kịp thời, nếu không thì sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Bộ Sinh khép mắt, không ngờ cô lại như vậy: “Ý là bây giờ không có việc gì?”
“Vốn cũng chẳng có việc gì, thân thể của Tiểu Ngũ nhà chúng tôi rất khỏe mạnh.” Cung Tứ không thèm nể mặt trả lời.
Bộ Sinh lại hỏi: “Tối qua Tiểu Ngũ về nói cái gì?”
“Nó nói nó muốn hủy bỏ hôn ước, tặng anh cho chị Ba.”
Câu cuối cùng Cung Tứ nghiến răng nghiến lợi nói, Cung Ngôn Thanh cũng dám làm như vậy, có biết nhục nhã không? Không biết là cô ta xuất phát từ mục đích gì, cũng không biết Bộ Sinh có thật lòng với Tiểu Ngũ hay không. Cô ta là chị gái của Tiểu Ngũ thì không có quyền cướp vị hôn phu của Tiểu Ngũ. Việc này mà nói ra, ai chịu nổi chứ?
Cung Tứ được nhiên biết sự quan trọng của Bộ Sinh với nhà bọn họ, nhưng cho dù có quan trọng thế nào thì cũng không thể đối xử với Tiểu Ngũ như vậy. Nếu ba đã cảm thấy Cung Ngôn Thanh là lựa chọn tốt hơn, vậy từ đầu đừng đồng ý cho Tiểu Ngũ và Bộ Sinh đính hôn. Bây giờ nhà họ Cung muốn trở mình, ba anh lại cảm thấy Bộ Sinh vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để người khác cướp mất. Ba muốn dùng đứa con để trói buộc, nhưng Tiểu Ngũ vẫn còn nhỏ không trông mong được, muốn lấy Cung Ngôn Thanh ra lấp chỗ trống, có còn coi con cái là người nữa không?
Bộ Sinh cũng không phải thứ tốt, Cung Tứ không tin là một người uống đến say mèm như vậy rồi còn có cái nhã hứng kia. Nếu như anh ta không có ý gì với Cung Ngôn Thanh, chuyện tối qua cũng sẽ không xảy ra.
Cung Tứ đứng gần cửa sổ: “Tiểu Ngũ vốn không hợp với anh, nếu như anh thật sự nghĩ cho nó thì đồng ý hủy bỏ hôn ước đi. Còn về việc sau khi hủy bỏ hôn ước, anh kết hôn đính hôn với ai tôi không quan tâm. Ít nhất tôi có thể khiến anh không còn cơ hội ức hiếp Tiểu Ngũ nữa. Tiểu Ngũ nhà chúng tôi vừa đẹp người, lại đẹp nết, không lo không lấy được chồng. Chỉ xin anh Bộ giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó Tiểu Ngũ. Suy cho cùng, người sai trước cũng không phải là Tiểu Ngũ mà là anh.”
Bộ Sinh nhìn Cung Tứ, một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, đang là độ tuổi nhiệt huyết sung sức, nhịn không đấm anh một đấm đã chứng tỏ được dạy dỗ tốt.
Bộ Sinh ở lại một lúc, mặc dù Cung Tứ nói chuyện không hề khách khí nhưng cũng chẳng nói câu gì quá đáng. Cuối cùng lúc Bộ Sinh đi nói với Cung Tứ một câu: “Chăm sóc tốt cho Tiểu Ngũ.”
Nói xong câu này, anh liền rời khỏi.
/939
|