Hôm nay đến phiên tôi trực nhật lớp, cô bạn làm cùng lại nghỉ ốm, thế là tôi phải làm một mk...
Làm xong thì trời cũng đã xế chiều, hoàn hôn đổ bóng đỏ rực một góc sân...
Hoàng hôn...Thời khắc cuối cùng của mặt trời, nhuộm cả thế giới trong màu máu...
Hoàng hôn...cái màu buồn nhất của những màu buồn nhất, cái màu của sự cô đơn lẻ loi, cái màu của sự trống vắng...
Hoàng hôn cứ như màu của tôi, nó trải ra cả một bầu trời đơn độc trong lòng tôi vậy...
Nhìn quanh nhìn quẩn, nhìn đâu cũng thấy một màu đỏ buồn, phía trân trời, mặt trời đỏ, bầu trời đỏ, khoảng sân đỏ, cả con đường tôi sắp đi cũng đỏ...
Như muốn nhấn chìm tôi trong sự cô đơn...
Nhớ năm ấy, thời khắc buồn nhất ngày này có cậu đi cùng và xoa dịu...
Bây giờ chỉ còn lại mk tôi bước trong nắng...
---------------------------------------------------------------
Bỗng có một cái bóng từ xa chạy lại, bất ngờ dùng lực quàng lên vai tôi...
Tý thì ngã=_=
LÀ CẬU ẤY!!!!!!!
Xuất hiện như một bóng ma, chẳng bao giờ báo trước...
Cậu ấy, một bóng ma, là bóng ma mà tôi sợ nhất...
Cái bóng cao dài mà vững chãi ấy đổ rạp trên đường toàn nắng, đổ chồng lên cả bóng tôi
--------------------------------------------------------
Nụ cười tinh nghịch còn chói sáng hơn cả nắng...
Mái tóc còn bồng bềnh hơn cả mây...
Ánh mắt sâu thẳm hơn cả hồ nước màu thu...
Chẳng biết miêu tả có hơi thái quá ko nhưng thực sự đó chính là cậu ấy trong mắt tôi...
- Khánh An, bạn bè thế đấy, tớ đi thi vất vả như vậy mà một câu chúc mừng cũng chẳng có, nói xem tớ đau lòng đến trừng nào?~
Cậu lầy và dễ thương quá rồi, cậu chẳng còn như ngày xưa nữa, cậu thay đổi, thay đổi vì mấy em gái dễ thương đó chư j?
Biết vậy nhưng tớ vẫn thích...
Tôi thở dài, lấy điệu bộ tự nhiên nhất để nói chuyện vs cậu ấy
- Ài, chỉ trách ai kia nhiều em xinh gái quá, làm j còn có thời gian mà nhứ tới cô bạn bị ruồng bỏ này chứ-_-
- Đừng nói vậy mà ~
Cậu ấy tại sao lại thay đổi nhiều như vậy? Đây ko phải là Nhật Dương, cậu bạn mà tôi quen từ bé nữa, và tôi, tôi cũng ko phải là Khánh An mà cậu ấy biết...
Chẳng có j là mãi mãi cả, mọi thứ sẽ dần đổi thay theo thời gian...
Thời gian dạy tôi cách chờ đợi một người, thời gian dạy tôi thế nào là vô vọng nhớ nhung một bóng người và thời gian dạy tôi sự kiên định, nhẫn nại, vì thời gian bắt tôi chờ cậu quá lâu...
Có lẽ quãng thời gian chờ đợi tình cảm của cậu nở hoa đã làm tôi chưa bao giờ biết sốt ruột...
Vì có bao giờ cậu sẽ đến đâu, sốt ruột làm j?
-------------------------------------------------------
-Khánh An này, cảm ơn và xin lỗi cậu nhá!- ko khí im lặng đến quỷ dị của chúng tôi bị phá vỡ bởi một câu nói ngớ ngẩn của cậu ấy...
Cảm ơn cái j mà xin lỗi vì cái j?
Tôi nhìn thẳng cậu ấy để chờ một lời giải thik, mà mặt lại nhăn nhó đến khó coi, chỉ thiếu nước hiện luôn dấu hỏi lên trên mặt
Thấy bộ dạng ngớ ngẩn đó của tôi, cậu ấy phì cười, xoa đầu mà như vò đống giẻ lau nhà nói:
- Ài kỳ thi lần này nhờ có lời động viên của cậu nên tớ mới có động lực rất nhiều, giải nhất này coi như là một phần của Khánh An đó, đấy là cảm ơn nhé
Crush à, từ bao giờ mà cậu biết thả thính thế, thính của cậu là keo 5 linh 2 hay sao thế, cứ dính tớ thật chặt à. Chắc là nhớ đống keo 502 này nên mấy bé bánh bèo mới chết cậu đứ đừ chứ j?
Nhưng mà tớ cũng bị dính mất rồi!
Cậu đừng có mà thả thính tùm lum như vậy nữa, cẩn thận có ngày bị kiện là làm cho mấy em gái mang bầu vì bắn thính linh tinh đấy!=_=
Mà tớ chỉ muốn cậu thả thính với một mk tớ thôi, ước mơ ích kỉ thật!
Thì tớ đã bảo là vì thích cậu nên tớ mới ích kỉ mà-_-
- Đó là cảm ơn nhé...còn bây giờ là xin lỗi...
Trời ạ nói thì nói toẹt ra đi, lấp la lấp lửng hoài!
Thực sự ức chế!
- Cậu còn nhớ vụ tớ giận cậu vô căn cứ hồi lớp 7 chứ, thực ra là lần đó tớ có lỗi, làm rạn nứt tình bạn, bây giờ tớ muốn làm bạn như trước đc ko?
Động tác đi của tôi chững lại, tôi xoay người lại để nhìn cậu ấy, để xem cậu ấy có đang nói đùa hay ko...
Là đôi mắt xám cho kiên định ấy...
Là bóng lưng vững chãi ấy...
Là mái tóc xanh rêu bay bồng bềnh trong gió...
Là mùi hương bạc hà làm đê mê thần trí...
Là cậu ấy, và tôi ko nghe nhầm...
-----------------------------------------------
Xin lỗi vì làm rạn nứt tình bạn, muốn làm bạn lại từ đầu?
Từ khi nào mà thiếu gia cao cao tại thượng ấy lại muốn làm bạn vs một đứa chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ như tôi?
Cậu thì thiếu j bạn?
Cậu thiếu j người theo đuổi?
Chỉ cần mở miệng thôi là cũng có tá kẻ nguyện ý làm theo...
Tôi lại ko đủ dũng khí để chết vì cậu...
Xin thứ lỗi cho, tình cảm tôi dành cho cậu ấy ko phải là cái thể loại sến sẩm như ngôn tình, chỉ vì người mình yêu mà nguyện ý hi sinh tính mạng...
Tôi chỉ là rung động nhất thời của cái tuổi dở dở ương ương mày mà thôi, đâu đến nỗi chết đi sống lại vì tình chứ?
Vậy cậu ấy cần tôi làm j?
Đại thiếu gia ngự ở trên cao cậu ko sợ mất mặt hay sao mà lại đi tìm một con nhỏ thường dân?
Rốt cục là cậu có ý j?
Xin đừng thả thính lung tung vậy nữa, tớ dễ đớp thính lắm...
Cậu có hảo ý hay chỉ là tìm một phong vị mới lạ?
Cậu chính là thứ khó hiểu nhất trên đời này đấy, cậu biết ko?
--------------------------------------------------------------------
Tôi quay người lại, nhìn cậu ấy như vẫn chưa tin đó là sự thật...
Cậu ấy ở đằng sau nhìn tôi chằm chằm, mặt chỉ thiếu điều viết đầy các chữ: thật đấy, tớ ko sạo, là hảo tâm @#$%^&*...
Ơ kìa, đại thiếu gia của tôi hôm nay làm sao vậy?
Tự dưng lại cảm ơn tôi, coi lời chúc của tôi làm động lực...
Chứ ko phải là cậu mừng quá uống say, nhầm tôi vs Thiên Di đó chứ?-_-
Hi vọng ko phải vậy...
Bầu ko khí quỷ dị đến lạ, tôi và cậu ấy vẫn giữ nguyên tư thế nhìn nhau chằm chằm...
Nắng hoàng hôn đỏ rực, chiếu lên người cậu ấy, người cậu ấy cứ thế mà càng rực sáng...
Tóc rêu xanh bay bồng bềnh trong gió...
Mùi hương bạc hà hòa trộn với ko khí...
Tóc tôi cũng bay...
Bóng cậu ấy che mất nửa khuân mặt tôi...
Hoàng hôn chiếu vào chúng tôi, như muốn hai con người ấy giữ lại bên mình thời khắc cuối cùng của mặt trời...
Như muốn chỗ sự sống còn lại- những hạt nắng yếu ớt- đc chúng tôi cứu sống
Hoàng hôn làm lòng người đau lắm, làm mọi thứ xung quang tôi như tam biến, buồn lấy lạ...
Lúc này cả thế giới như chỉ có tôi, cậu ấy và những tia sáng yếu ớt cuối cùng...
Hoàng hôn phủ bóng lên chúng tôi, phủ cả lên mặt đường...
Bóng chúng tôi phủ lên mặt đường, tạo thành một ko gian khác màu...
Trong màu vàng đỏ của nắng, có hai cái bóng đen của 2 con người đổ xuống, đan xem vào nhau, chồng chất lẫn nhau...
Làm xong thì trời cũng đã xế chiều, hoàn hôn đổ bóng đỏ rực một góc sân...
Hoàng hôn...Thời khắc cuối cùng của mặt trời, nhuộm cả thế giới trong màu máu...
Hoàng hôn...cái màu buồn nhất của những màu buồn nhất, cái màu của sự cô đơn lẻ loi, cái màu của sự trống vắng...
Hoàng hôn cứ như màu của tôi, nó trải ra cả một bầu trời đơn độc trong lòng tôi vậy...
Nhìn quanh nhìn quẩn, nhìn đâu cũng thấy một màu đỏ buồn, phía trân trời, mặt trời đỏ, bầu trời đỏ, khoảng sân đỏ, cả con đường tôi sắp đi cũng đỏ...
Như muốn nhấn chìm tôi trong sự cô đơn...
Nhớ năm ấy, thời khắc buồn nhất ngày này có cậu đi cùng và xoa dịu...
Bây giờ chỉ còn lại mk tôi bước trong nắng...
---------------------------------------------------------------
Bỗng có một cái bóng từ xa chạy lại, bất ngờ dùng lực quàng lên vai tôi...
Tý thì ngã=_=
LÀ CẬU ẤY!!!!!!!
Xuất hiện như một bóng ma, chẳng bao giờ báo trước...
Cậu ấy, một bóng ma, là bóng ma mà tôi sợ nhất...
Cái bóng cao dài mà vững chãi ấy đổ rạp trên đường toàn nắng, đổ chồng lên cả bóng tôi
--------------------------------------------------------
Nụ cười tinh nghịch còn chói sáng hơn cả nắng...
Mái tóc còn bồng bềnh hơn cả mây...
Ánh mắt sâu thẳm hơn cả hồ nước màu thu...
Chẳng biết miêu tả có hơi thái quá ko nhưng thực sự đó chính là cậu ấy trong mắt tôi...
- Khánh An, bạn bè thế đấy, tớ đi thi vất vả như vậy mà một câu chúc mừng cũng chẳng có, nói xem tớ đau lòng đến trừng nào?~
Cậu lầy và dễ thương quá rồi, cậu chẳng còn như ngày xưa nữa, cậu thay đổi, thay đổi vì mấy em gái dễ thương đó chư j?
Biết vậy nhưng tớ vẫn thích...
Tôi thở dài, lấy điệu bộ tự nhiên nhất để nói chuyện vs cậu ấy
- Ài, chỉ trách ai kia nhiều em xinh gái quá, làm j còn có thời gian mà nhứ tới cô bạn bị ruồng bỏ này chứ-_-
- Đừng nói vậy mà ~
Cậu ấy tại sao lại thay đổi nhiều như vậy? Đây ko phải là Nhật Dương, cậu bạn mà tôi quen từ bé nữa, và tôi, tôi cũng ko phải là Khánh An mà cậu ấy biết...
Chẳng có j là mãi mãi cả, mọi thứ sẽ dần đổi thay theo thời gian...
Thời gian dạy tôi cách chờ đợi một người, thời gian dạy tôi thế nào là vô vọng nhớ nhung một bóng người và thời gian dạy tôi sự kiên định, nhẫn nại, vì thời gian bắt tôi chờ cậu quá lâu...
Có lẽ quãng thời gian chờ đợi tình cảm của cậu nở hoa đã làm tôi chưa bao giờ biết sốt ruột...
Vì có bao giờ cậu sẽ đến đâu, sốt ruột làm j?
-------------------------------------------------------
-Khánh An này, cảm ơn và xin lỗi cậu nhá!- ko khí im lặng đến quỷ dị của chúng tôi bị phá vỡ bởi một câu nói ngớ ngẩn của cậu ấy...
Cảm ơn cái j mà xin lỗi vì cái j?
Tôi nhìn thẳng cậu ấy để chờ một lời giải thik, mà mặt lại nhăn nhó đến khó coi, chỉ thiếu nước hiện luôn dấu hỏi lên trên mặt
Thấy bộ dạng ngớ ngẩn đó của tôi, cậu ấy phì cười, xoa đầu mà như vò đống giẻ lau nhà nói:
- Ài kỳ thi lần này nhờ có lời động viên của cậu nên tớ mới có động lực rất nhiều, giải nhất này coi như là một phần của Khánh An đó, đấy là cảm ơn nhé
Crush à, từ bao giờ mà cậu biết thả thính thế, thính của cậu là keo 5 linh 2 hay sao thế, cứ dính tớ thật chặt à. Chắc là nhớ đống keo 502 này nên mấy bé bánh bèo mới chết cậu đứ đừ chứ j?
Nhưng mà tớ cũng bị dính mất rồi!
Cậu đừng có mà thả thính tùm lum như vậy nữa, cẩn thận có ngày bị kiện là làm cho mấy em gái mang bầu vì bắn thính linh tinh đấy!=_=
Mà tớ chỉ muốn cậu thả thính với một mk tớ thôi, ước mơ ích kỉ thật!
Thì tớ đã bảo là vì thích cậu nên tớ mới ích kỉ mà-_-
- Đó là cảm ơn nhé...còn bây giờ là xin lỗi...
Trời ạ nói thì nói toẹt ra đi, lấp la lấp lửng hoài!
Thực sự ức chế!
- Cậu còn nhớ vụ tớ giận cậu vô căn cứ hồi lớp 7 chứ, thực ra là lần đó tớ có lỗi, làm rạn nứt tình bạn, bây giờ tớ muốn làm bạn như trước đc ko?
Động tác đi của tôi chững lại, tôi xoay người lại để nhìn cậu ấy, để xem cậu ấy có đang nói đùa hay ko...
Là đôi mắt xám cho kiên định ấy...
Là bóng lưng vững chãi ấy...
Là mái tóc xanh rêu bay bồng bềnh trong gió...
Là mùi hương bạc hà làm đê mê thần trí...
Là cậu ấy, và tôi ko nghe nhầm...
-----------------------------------------------
Xin lỗi vì làm rạn nứt tình bạn, muốn làm bạn lại từ đầu?
Từ khi nào mà thiếu gia cao cao tại thượng ấy lại muốn làm bạn vs một đứa chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ như tôi?
Cậu thì thiếu j bạn?
Cậu thiếu j người theo đuổi?
Chỉ cần mở miệng thôi là cũng có tá kẻ nguyện ý làm theo...
Tôi lại ko đủ dũng khí để chết vì cậu...
Xin thứ lỗi cho, tình cảm tôi dành cho cậu ấy ko phải là cái thể loại sến sẩm như ngôn tình, chỉ vì người mình yêu mà nguyện ý hi sinh tính mạng...
Tôi chỉ là rung động nhất thời của cái tuổi dở dở ương ương mày mà thôi, đâu đến nỗi chết đi sống lại vì tình chứ?
Vậy cậu ấy cần tôi làm j?
Đại thiếu gia ngự ở trên cao cậu ko sợ mất mặt hay sao mà lại đi tìm một con nhỏ thường dân?
Rốt cục là cậu có ý j?
Xin đừng thả thính lung tung vậy nữa, tớ dễ đớp thính lắm...
Cậu có hảo ý hay chỉ là tìm một phong vị mới lạ?
Cậu chính là thứ khó hiểu nhất trên đời này đấy, cậu biết ko?
--------------------------------------------------------------------
Tôi quay người lại, nhìn cậu ấy như vẫn chưa tin đó là sự thật...
Cậu ấy ở đằng sau nhìn tôi chằm chằm, mặt chỉ thiếu điều viết đầy các chữ: thật đấy, tớ ko sạo, là hảo tâm @#$%^&*...
Ơ kìa, đại thiếu gia của tôi hôm nay làm sao vậy?
Tự dưng lại cảm ơn tôi, coi lời chúc của tôi làm động lực...
Chứ ko phải là cậu mừng quá uống say, nhầm tôi vs Thiên Di đó chứ?-_-
Hi vọng ko phải vậy...
Bầu ko khí quỷ dị đến lạ, tôi và cậu ấy vẫn giữ nguyên tư thế nhìn nhau chằm chằm...
Nắng hoàng hôn đỏ rực, chiếu lên người cậu ấy, người cậu ấy cứ thế mà càng rực sáng...
Tóc rêu xanh bay bồng bềnh trong gió...
Mùi hương bạc hà hòa trộn với ko khí...
Tóc tôi cũng bay...
Bóng cậu ấy che mất nửa khuân mặt tôi...
Hoàng hôn chiếu vào chúng tôi, như muốn hai con người ấy giữ lại bên mình thời khắc cuối cùng của mặt trời...
Như muốn chỗ sự sống còn lại- những hạt nắng yếu ớt- đc chúng tôi cứu sống
Hoàng hôn làm lòng người đau lắm, làm mọi thứ xung quang tôi như tam biến, buồn lấy lạ...
Lúc này cả thế giới như chỉ có tôi, cậu ấy và những tia sáng yếu ớt cuối cùng...
Hoàng hôn phủ bóng lên chúng tôi, phủ cả lên mặt đường...
Bóng chúng tôi phủ lên mặt đường, tạo thành một ko gian khác màu...
Trong màu vàng đỏ của nắng, có hai cái bóng đen của 2 con người đổ xuống, đan xem vào nhau, chồng chất lẫn nhau...
/24
|