Edit: Cải Trắng
Bên trong xe.
Trang Kỳ liếc mắt nhìn Cố Húc một mình cầm ô đi về phía mình, kinh ngạc nhướng mày. Nãy đợi lâu quá, cô đã gọi điện thoại cho Cố Húc nhưng chẳng ai nghe nên mới đến tận nơi để tìm. Ai ngờ vừa đến lại thấy tên súc sinh này đè cô gái nhỏ trên vách tường.
Chẳng biết hai người họ cúi đầu nói gì nữa.
Có điều, có một số cái vẫn thấy rõ. Tên súc sinh kia cười tươi phơi phới còn Tinh Trầm thì đỏ bừng cả mặt, nhìn thế nào cũng thấy giống như mới bị “bắt nạt” xong.
Không khỏi phát sinh ra chuyện “xấu hổ” hệt lần trước.
Lần này, cô không dám tự tiện đi qua thẳng đó mà lặng lẽ lui về.
Ban đầu, cô cứ tưởng sau khi hai người họ “tâm sự” xong, anh sẽ kéo luôn cô gái nhỏ đi theo mình. Vừa hay, hôm nay là tiệc sinh nhật của một trưởng bối trong nhà, dẫn đến lộ mặt, để bản thân danh phận đường hoàng luôn.
Trang Kỳ tin chắc rằng, tên dở hơi này cực kỳ muốn như vậy.
Nhưng không ngờ…
Thấy Cố Húc mở cửa xe, gấp ô lại, Trang Kỳ dựa người vào ghế trên, thuận miệng hỏi: “Tinh Trầm đâu? Sao em ấy không ra đây với cậu?”
“Ngày mai cô ấy mới đi.”
Đặt ô vào giá để ô xong, anh cởi áo khoác để sang một bên, thuận miệng đáp lời. Xong xuôi, nhìn biểu cảm của Trang Kỳ, anh không nói thêm nữa.
Ban nãy, lúc Trang Kỳ đi tới, Nguyễn Tinh Trầm không phát hiện nhưng anh biết.
Thậm chí, anh còn khéo léo chặn luôn tầm mắt của cô, đỡ để cô phát hiện ra người khác thấy rồi ngượng ngùng bỏ chạy trối chết.
“Thế mà tôi tưởng hai người trò chuyện lâu như thế để hôm nay dẫn người về ra mắt luôn.”
Nếu cô gái hay thẹn thùng kia không ở đây, Trang Kỳ cũng không úp mở nữa. Đây là lần đầu tiên cô thấy tên súc sinh Cố Húc – cây vạn tuế đơm hoa đấy. Có cơ hội trêu chọc, tất nhiên không thể bỏ qua.
Song, cô còn nhướng mày, cười nói: “Sao nào? Muốn tôi đánh tiếng trước với phòng làm việc, viết thông báo không? Đỡ cho lần sau bị người ta chụp lén ngài đây với cô gái nhỏ bên nhau, bị nói thành trâu già gặm cỏ non.”
Cố Húc: …
Từ trước đến nay, người luôn tự xưng rất độc mồm độc miệng như Cố Húc cũng có ngày sắc mắt cứng ngắc, vẻ mặt thanh cao thay đổi bằng tốc độ mắt thường vẫn có thể nhìn thấy.
Trước kia, anh không để ý đến vấn đề tuổi tác lắm. Lớn tuổi thì sao? Mấy tên tiểu thịt tươi kia có mị lực bằng anh chắc? Khoảng thời gian trước, lúc anh mới quay lại giới giải trí, có bên truyền thông từng xảy ra tranh chấp với anh đăng một bài với tiêu đề khá hấp dẫn: Ảnh đế ngày trước quay về giới giải trí, đụng độ tiểu thịt tươi đang nổi tiếng ở sân bay. Ai là kẻ thắng, ai là người thua?
Lúc đó, Cố Húc tiện tay lướt xem bình luận dưới bài viết trên weibo, thấy một đống tài khoản marketing tâng bốc tiểu thịt tươi kia cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Còn bây giờ…
Anh cau mày. Bản thân anh thì không thấy mình già lắm. Nhưng bé con thì sao?
Cô có thấy anh già rồi không?
Dù sao thì…
Theo như lời viện trưởng Lâm nói thì cô thích anh bắt đầu từ năm 16 tuổi. Mà lúc diễn bộ điện ảnh kia anh đã 18, 19 tuổi rồi. Tuy anh rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của mình nhưng đem ra so với hồi 18, 19 tuổi thì có chút xíu khoảng cách. Nếu cô cứ thích dáng vẻ khi đó của anh, không thích kiểu thành thục đầy sức quyến rũ của bây giờ thì phải làm sao?
Anh có lợi hại đến đâu cũng không thể quay ngược thời gian được.
Chẳng lẽ…
Anh phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh cho thành nhan sắc hồi 18, 19 tuổi? Người luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như Cố ảnh đế bắt đầu sốt sắng.
Thật ra, câu đó là do Trang Kỳ tiện miệng nói thôi, muốn trêu chọc Cố Húc một xíu. Bọn họ đã quen nhau bao năm nay, đâu thiếu mấy lời chọc ghẹo nhau? Không ngờ, lần này Cố Húc lại chẳng phản bác gì, thậm chí còn ra chiều suy tư. Cô ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, thất thanh nói: “Cố Húc, không lẽ cậu định…”
Cô chưa dứt câu, Cố Húc đã ngước mắt, lạnh lùng liếc một cái: “Câm miệng!”
Trang Kỳ cực kỳ nghe lời, ngậm miệng luôn dù trong lòng vẫn hết sức ngạc nhiên. Thế mà cô cứ nghĩ kẻ luôn tùy ý làm bậy như Cố Húc sẽ không để ý mấy lời đó, bây giờ xem ra… Tình yêu nam nữ đúng là đã khiến con người nhọc lòng, rơi vào hoang mang nhỉ.
Thân là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, Trang Kỳ lần nữa cảm thấy mình rất may mắn. Độc thân tốt biết bao. Nhìn xem, tên súc sinh coi trời bằng vung như Cố Húc bị hành hạ quá nhiều rồi, cô không nên thò vào nếm thử mùi vị thì hơn.
Ông Trương tiếp tục tập trung lái xe.
Tuyết ngừng rơi, bầu trời hé ra vài tia sáng.
Cố Húc cầm di động, tựa người vào ghế, sắc mặt trông có vẻ cao thâm khó lường nhưng giao diện điện thoại lại hiện bài viết các di chứng sau phẫu thuật chỉnh hình… Anh cau mày, cứ hằm hằm đọc nội dung trên màn hình. Càng xem, anh càng nhíu mày chặt hơn.
Sao sau khi phẫu thuật thẩm mỹ lại xấu thế này?
Mặt cứng, mũi chỉnh nhọn như chọc thủng bầu trời, còn cái miệng này… Cố Húc không tài nào tưởng tượng được dáng vẻ mình sau khi chỉnh hình thành hồi 18 tuổi. Trông sẽ như thế nào đây?
Thôi thôi.
Cố Húc cất di động.
Anh không nên suy xét vấn đề chỉnh hình thì hơn.
Anh sẽ nghiêm túc nói chuyện với cô gái nhỏ. Mặc kệ là hồi 18 tuổi hay là bây giờ, đều cùng một người thôi… Ai rồi cũng sẽ già đi, không thể cấy vẻ mặt giả dối lừa người được.
Hơn nữa.
Anh nhìn thoáng qua màn hình di động. Mình có già đâu!
Đúng lúc này, điện thoại anh sáng lên, thông báo wechat nhảy ra, tin nhắn đến từ cô gái nhỏ.
[Anh đi đến đâu rồi?]
Mọi lo lắng, sốt ruột lẫn do dự bỗng chốc tan biến ngay tại khoảnh khắc ấy. Cố Húc cầm điện thoại nhìn tin nhắn trên màn hình, vui vẻ ra mặt. Ngón tay thon dài lướt lướt. Sau khi gửi tin nhắn đi, anh nhớ ra một chuyện, nói với Trang Kỳ: “Đúng rồi! Chị đi thám thính thử giúp tôi xem mấy ngày trước người đại diện của cô ấy nhận kịch bản gì đi.”
“Nếu là kịch bản hiện đại, hài hước, nhẹ nhàng, chị để ý giúp tôi.”
“Hiện đại, hài hước, nhẹ nhàng?” Trang Kỳ nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu chướng mày nhất thể loại này sao?”
Giờ tài nguyên của giới nghệ sĩ trong nước không được đồng đều lắm. Những đạo diễn lớn đều chuyển hướng sang làm điện ảnh, các diễn viên cũng thích chạy theo hướng đó thành ra phim truyền hình không có nhiều đạo diễn đoạt giải lắm, chỉ lác đác vài người. Trước kia, Cố Húc không quan tâm đến kịch bản thể loại ấy nên phòng làm việc cũng không chú tâm đến nó.
Có điều, câu kia anh có nhắc đến ai đó.
Trang Kỳ cạn lời, liếc mắt nhìn anh một cái. Tên súc sinh này mà quay về cổ đại, đảm bảo sẽ là một tên hôn quân chỉ thích mỹ nhân không yêu giang sơn. Tuy lòng thầm chửi bới nhưng cô vẫn đồng ý, mở điện thoại, gửi tin cho trợ lý của mình, rồi nói với anh: “Được rồi, tôi sẽ bảo người đi hỏi. Có thông tin gì sẽ báo với cậu sau.”
**
Thành phố A.
Tại chung cư của Nguyễn Tinh Trầm.
Cô từ viện phúc lợi về đây đã hai ngày. Hôm nay, cô mới đi chụp ảnh chân dung xong thì nhận được tin nhắn của Tô Mạt nói đã quay về.
Bạn tốt trở về, Nguyễn Tinh Trầm rất vui. Cho nên vừa chụp ảnh xong, cô lập tức chạy về chung cư.
Thật ra, năm nào cũng thế này. Tô Mạt ở với bố mẹ mấy ngày rồi thừa dịp còn kỳ nghỉ quay về thành phố A sớm hơn để đến bên cạnh Nguyễn Tinh Trầm.
Nguyễn Tinh Trầm từng khuyên cô ấy vài lần nhưng lần nào Tô Mạt cũng nghe tai này ra tai kia, muốn thế nào vẫn làm thế.
Lúc này, hai người mặc đồ ở nhà nằm trên giường, ở giữa đặt một đống đồ ăn vặt, giống hệt hồi còn học ở trường.
Hai người nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian là Tô Mạt oán giận bố mẹ mình.
“Cậu không biết đâu, gần đây mẹ tớ như phát điên ý. Ngày nào cũng tóm lấy tớ bắt đi xem mắt, xong còn nói cái gì mà con bé hàng xóm nhỏ tuổi hơn nhưng làm mẹ rồi.”
“Xong còn bảo tớ lớn tuổi rồi mà không biết suy xét cho việc của bản thân.”
Càng nói càng tức. Tô Mạt nhai khoai tây chiên rồm rộp. Hết bức xúc, cô quay sang hỏi Nguyễn Tinh Trầm: “Mấy ngày nay cậu với Cố ảnh đế nhà cậu ra sao rồi?”
Đang im lặng nghe chuyện mà Tô Mạt lại quay ngoắt sang hỏi vấn đề của mình khiến Nguyễn Tinh Trầm hơi chần chừ. Sau đó, cô mới thấp giọng kể với bạn: “Thật ra, Cố Húc anh ấy, tỏ tình với tớ rồi. Mới mấy ngày trước thôi.”
Dứt câu, căn phòng rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Vẻ mặt ngây ngốc của Tô Mạt làm Nguyễn Tinh Trầm hơi ngượng, định nói thêm thì thấy cô bạn ấp úng hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
Tô Mạt ngồi phắt dậy, nào còn dáng vẻ khí chất ngời ngờ như lúc ở công ty. Tóc bù xù, miệng dính vụn khoai tây, biểu cảm ngạc nhiên tột cùng.
Ngay cả nói cũng thành lắp bắp: “Cậu, cậu nói là Cố Húc, anh ấy… anh ấy tỏ tình với cậu?”
Dứt câu.
Cô cao giọng hỏi tiếp: “Cố Húc, Cố ảnh đế, người tên Cố Húc mà cậu thích mười năm, tỏ tình với cậu?”
Câu hỏi của Tô Mạt làm Nguyễn Tinh Trầm đã ngượng nay còn ngượng hơn. Vốn cô không định nói cho Tô Mạt biết nhưng cô nghĩ không thông. Mặc dù Cố Húc không ép, có kiên nhẫn đợi đáp án. Sắp tới phải quay về đoàn làm phim, cô hơi sợ phải nhìn thấy anh.
Mấy ngày nay, hôm nào cô cũng nghĩ tới những câu Cố Húc đã nói với mình.
Anh ngồi trước đàn dương cầm, nhìn cô nói: “Bài hát này, dành tặng cho ngôi sao nhỏ của anh.” Anh ôm cô vào trong lòng, nhỏ giọng nói bên tai: “Anh yêu em, sâu sắc hơn hàng vạn chữ thích.”
Song, anh dồn cô vào góc tường, nói: “Anh sẽ không ép em, anh sẽ đến ngày em nhìn rõ lòng mình…”
Lòng cô.
Cô nhìn thấu.
Nhưng mà…
Nguyễn Tinh Trầm ôm chân, vùi mặt vào đầu gối xong lúc sau lại ngước lên nhìn Tô Mạt, nhẹ nhàng nói: “Có phải cậu không ngờ tới không, tớ… tớ cũng thế.” Lúc nói, mặt cô đỏ tưng bừng, tim đập nhanh.
Chần chừ thêm lúc, cô mở miệng nói tiếp: “Mạt Mạt, cậu nói xem, bây giờ tớ nên làm gì? Tớ có nên…” Lại ngập ngừng: “Đồng ý với anh không?”
“Có chứ!”
Tuy ban nãy Tô Mạt quá bất ngờ nhưng nhờ Nguyễn Tinh Trầm dò hỏi, cô đã hồi phục tinh thần. Sợ câu “có chứ” của mình chưa đủ độ khẳng định, cô đặt gói khoai tây chiên qua một bên, tóm lấy tay Nguyễn Tinh Trầm, trịnh trọng nói: “Cậu ngốc hả? Người đó là Cố Húc đấy! Cố Húc mà cậu thích mười năm!”
“Anh ấy tỏ tình với cậu rồi, cậu suy nghĩ cái gì nữa?”
“Nếu người tớ thích tỏ tình với tớ, đảm bảo tớ sẽ nhào thẳng vào lòng người ta nói ‘em đồng ý’!”
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của ai đó, nhớ ra tính cách người nọ, Tô Mạt hắng giọng, tiếp tục nói: “Tinh Tinh, cậu đã thích anh ấy bao năm rồi cơ mà. Trước kia cậu cảm thấy mình không có cơ hội, tớ hiểu. Nhưng giờ anh ấy tỏ tình với cậu rồi, cậu còn do dự cái gì nữa?”
“Tớ…”
Nguyễn Tinh Trầm không biết phải nói thế nào.
Tô Mạt nhìn dáng vẻ cô, cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cho rằng Cố Húc chỉ đang chơi đùa, không thật lòng?”
“Không phải…”
Nguyễn Tinh Trầm trả lời không chút do dự: “Anh ấy không phải người như thế!” Người đàn ông cô thích suốt bao nhiêu năm qua chắc chắn không phải người như vậy, tùy tiện đùa giỡn tình yêu.
“Thế…”
Tô Mạt ngẫm nghĩ chút rồi hỏi: “Cậu thấy Cố Húc không nên thích mình?”
Dứt câu, cô thấy cô gái ngồi ôm chân trước mặt gật đầu. Dáng vẻ ấy của cô khiến Tô Mạt rất đau lòng. Cô thay đổi tư thế ngồi, quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tinh Trầm, tóm lấy vai bạn, thấp giọng nói: “Tinh Tinh, cậu rất tốt, cậu rất ưu tú.”
“Có người thích cậu là điều bình thường.”
“Suốt bao nhiêu năm qua, đâu thiếu các đàn anh khóa trên, các em trai khóa dưới quỳ dưới gấu váy cậu. Cậu không thể vì người đó là Cố Húc mà thần thánh hóa người ta.”
Khi nói, giọng điệu Tô Mạt rất bình thản, ánh mắt luôn dừng trên người Nguyễn Tinh Trầm. Nhận ra bạn mình không còn né tránh, cô càng dịu dàng hơn: “Anh ấy cũng là con người, là một người bình thường. Yêu cậu, là chuyện hết sức bình thường.”
“Tinh Tinh.”
Tô Mạt khựng lại, đợi cô giương mắt nhìn lại mới nhỏ giọng tiếp: “Thử coi anh ấy là người bình thường, đáp lại lời tỏ tình đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Không hề có ý bảo phẫu thuật thẩm mỹ không tốt nha!
Là Cố lão cẩu nói, không phải tui — Vị tác giả nào đó nhỏ giọng đính chính.
Tô Mạt là thần hỗ trợ cực kỳ cao tay đó, Tinh Tinh của chúng ta sẽ chấp nhận lão Cố ngay thôi (///▽///)
Bên trong xe.
Trang Kỳ liếc mắt nhìn Cố Húc một mình cầm ô đi về phía mình, kinh ngạc nhướng mày. Nãy đợi lâu quá, cô đã gọi điện thoại cho Cố Húc nhưng chẳng ai nghe nên mới đến tận nơi để tìm. Ai ngờ vừa đến lại thấy tên súc sinh này đè cô gái nhỏ trên vách tường.
Chẳng biết hai người họ cúi đầu nói gì nữa.
Có điều, có một số cái vẫn thấy rõ. Tên súc sinh kia cười tươi phơi phới còn Tinh Trầm thì đỏ bừng cả mặt, nhìn thế nào cũng thấy giống như mới bị “bắt nạt” xong.
Không khỏi phát sinh ra chuyện “xấu hổ” hệt lần trước.
Lần này, cô không dám tự tiện đi qua thẳng đó mà lặng lẽ lui về.
Ban đầu, cô cứ tưởng sau khi hai người họ “tâm sự” xong, anh sẽ kéo luôn cô gái nhỏ đi theo mình. Vừa hay, hôm nay là tiệc sinh nhật của một trưởng bối trong nhà, dẫn đến lộ mặt, để bản thân danh phận đường hoàng luôn.
Trang Kỳ tin chắc rằng, tên dở hơi này cực kỳ muốn như vậy.
Nhưng không ngờ…
Thấy Cố Húc mở cửa xe, gấp ô lại, Trang Kỳ dựa người vào ghế trên, thuận miệng hỏi: “Tinh Trầm đâu? Sao em ấy không ra đây với cậu?”
“Ngày mai cô ấy mới đi.”
Đặt ô vào giá để ô xong, anh cởi áo khoác để sang một bên, thuận miệng đáp lời. Xong xuôi, nhìn biểu cảm của Trang Kỳ, anh không nói thêm nữa.
Ban nãy, lúc Trang Kỳ đi tới, Nguyễn Tinh Trầm không phát hiện nhưng anh biết.
Thậm chí, anh còn khéo léo chặn luôn tầm mắt của cô, đỡ để cô phát hiện ra người khác thấy rồi ngượng ngùng bỏ chạy trối chết.
“Thế mà tôi tưởng hai người trò chuyện lâu như thế để hôm nay dẫn người về ra mắt luôn.”
Nếu cô gái hay thẹn thùng kia không ở đây, Trang Kỳ cũng không úp mở nữa. Đây là lần đầu tiên cô thấy tên súc sinh Cố Húc – cây vạn tuế đơm hoa đấy. Có cơ hội trêu chọc, tất nhiên không thể bỏ qua.
Song, cô còn nhướng mày, cười nói: “Sao nào? Muốn tôi đánh tiếng trước với phòng làm việc, viết thông báo không? Đỡ cho lần sau bị người ta chụp lén ngài đây với cô gái nhỏ bên nhau, bị nói thành trâu già gặm cỏ non.”
Cố Húc: …
Từ trước đến nay, người luôn tự xưng rất độc mồm độc miệng như Cố Húc cũng có ngày sắc mắt cứng ngắc, vẻ mặt thanh cao thay đổi bằng tốc độ mắt thường vẫn có thể nhìn thấy.
Trước kia, anh không để ý đến vấn đề tuổi tác lắm. Lớn tuổi thì sao? Mấy tên tiểu thịt tươi kia có mị lực bằng anh chắc? Khoảng thời gian trước, lúc anh mới quay lại giới giải trí, có bên truyền thông từng xảy ra tranh chấp với anh đăng một bài với tiêu đề khá hấp dẫn: Ảnh đế ngày trước quay về giới giải trí, đụng độ tiểu thịt tươi đang nổi tiếng ở sân bay. Ai là kẻ thắng, ai là người thua?
Lúc đó, Cố Húc tiện tay lướt xem bình luận dưới bài viết trên weibo, thấy một đống tài khoản marketing tâng bốc tiểu thịt tươi kia cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Còn bây giờ…
Anh cau mày. Bản thân anh thì không thấy mình già lắm. Nhưng bé con thì sao?
Cô có thấy anh già rồi không?
Dù sao thì…
Theo như lời viện trưởng Lâm nói thì cô thích anh bắt đầu từ năm 16 tuổi. Mà lúc diễn bộ điện ảnh kia anh đã 18, 19 tuổi rồi. Tuy anh rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của mình nhưng đem ra so với hồi 18, 19 tuổi thì có chút xíu khoảng cách. Nếu cô cứ thích dáng vẻ khi đó của anh, không thích kiểu thành thục đầy sức quyến rũ của bây giờ thì phải làm sao?
Anh có lợi hại đến đâu cũng không thể quay ngược thời gian được.
Chẳng lẽ…
Anh phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh cho thành nhan sắc hồi 18, 19 tuổi? Người luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như Cố ảnh đế bắt đầu sốt sắng.
Thật ra, câu đó là do Trang Kỳ tiện miệng nói thôi, muốn trêu chọc Cố Húc một xíu. Bọn họ đã quen nhau bao năm nay, đâu thiếu mấy lời chọc ghẹo nhau? Không ngờ, lần này Cố Húc lại chẳng phản bác gì, thậm chí còn ra chiều suy tư. Cô ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, thất thanh nói: “Cố Húc, không lẽ cậu định…”
Cô chưa dứt câu, Cố Húc đã ngước mắt, lạnh lùng liếc một cái: “Câm miệng!”
Trang Kỳ cực kỳ nghe lời, ngậm miệng luôn dù trong lòng vẫn hết sức ngạc nhiên. Thế mà cô cứ nghĩ kẻ luôn tùy ý làm bậy như Cố Húc sẽ không để ý mấy lời đó, bây giờ xem ra… Tình yêu nam nữ đúng là đã khiến con người nhọc lòng, rơi vào hoang mang nhỉ.
Thân là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, Trang Kỳ lần nữa cảm thấy mình rất may mắn. Độc thân tốt biết bao. Nhìn xem, tên súc sinh coi trời bằng vung như Cố Húc bị hành hạ quá nhiều rồi, cô không nên thò vào nếm thử mùi vị thì hơn.
Ông Trương tiếp tục tập trung lái xe.
Tuyết ngừng rơi, bầu trời hé ra vài tia sáng.
Cố Húc cầm di động, tựa người vào ghế, sắc mặt trông có vẻ cao thâm khó lường nhưng giao diện điện thoại lại hiện bài viết các di chứng sau phẫu thuật chỉnh hình… Anh cau mày, cứ hằm hằm đọc nội dung trên màn hình. Càng xem, anh càng nhíu mày chặt hơn.
Sao sau khi phẫu thuật thẩm mỹ lại xấu thế này?
Mặt cứng, mũi chỉnh nhọn như chọc thủng bầu trời, còn cái miệng này… Cố Húc không tài nào tưởng tượng được dáng vẻ mình sau khi chỉnh hình thành hồi 18 tuổi. Trông sẽ như thế nào đây?
Thôi thôi.
Cố Húc cất di động.
Anh không nên suy xét vấn đề chỉnh hình thì hơn.
Anh sẽ nghiêm túc nói chuyện với cô gái nhỏ. Mặc kệ là hồi 18 tuổi hay là bây giờ, đều cùng một người thôi… Ai rồi cũng sẽ già đi, không thể cấy vẻ mặt giả dối lừa người được.
Hơn nữa.
Anh nhìn thoáng qua màn hình di động. Mình có già đâu!
Đúng lúc này, điện thoại anh sáng lên, thông báo wechat nhảy ra, tin nhắn đến từ cô gái nhỏ.
[Anh đi đến đâu rồi?]
Mọi lo lắng, sốt ruột lẫn do dự bỗng chốc tan biến ngay tại khoảnh khắc ấy. Cố Húc cầm điện thoại nhìn tin nhắn trên màn hình, vui vẻ ra mặt. Ngón tay thon dài lướt lướt. Sau khi gửi tin nhắn đi, anh nhớ ra một chuyện, nói với Trang Kỳ: “Đúng rồi! Chị đi thám thính thử giúp tôi xem mấy ngày trước người đại diện của cô ấy nhận kịch bản gì đi.”
“Nếu là kịch bản hiện đại, hài hước, nhẹ nhàng, chị để ý giúp tôi.”
“Hiện đại, hài hước, nhẹ nhàng?” Trang Kỳ nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu chướng mày nhất thể loại này sao?”
Giờ tài nguyên của giới nghệ sĩ trong nước không được đồng đều lắm. Những đạo diễn lớn đều chuyển hướng sang làm điện ảnh, các diễn viên cũng thích chạy theo hướng đó thành ra phim truyền hình không có nhiều đạo diễn đoạt giải lắm, chỉ lác đác vài người. Trước kia, Cố Húc không quan tâm đến kịch bản thể loại ấy nên phòng làm việc cũng không chú tâm đến nó.
Có điều, câu kia anh có nhắc đến ai đó.
Trang Kỳ cạn lời, liếc mắt nhìn anh một cái. Tên súc sinh này mà quay về cổ đại, đảm bảo sẽ là một tên hôn quân chỉ thích mỹ nhân không yêu giang sơn. Tuy lòng thầm chửi bới nhưng cô vẫn đồng ý, mở điện thoại, gửi tin cho trợ lý của mình, rồi nói với anh: “Được rồi, tôi sẽ bảo người đi hỏi. Có thông tin gì sẽ báo với cậu sau.”
**
Thành phố A.
Tại chung cư của Nguyễn Tinh Trầm.
Cô từ viện phúc lợi về đây đã hai ngày. Hôm nay, cô mới đi chụp ảnh chân dung xong thì nhận được tin nhắn của Tô Mạt nói đã quay về.
Bạn tốt trở về, Nguyễn Tinh Trầm rất vui. Cho nên vừa chụp ảnh xong, cô lập tức chạy về chung cư.
Thật ra, năm nào cũng thế này. Tô Mạt ở với bố mẹ mấy ngày rồi thừa dịp còn kỳ nghỉ quay về thành phố A sớm hơn để đến bên cạnh Nguyễn Tinh Trầm.
Nguyễn Tinh Trầm từng khuyên cô ấy vài lần nhưng lần nào Tô Mạt cũng nghe tai này ra tai kia, muốn thế nào vẫn làm thế.
Lúc này, hai người mặc đồ ở nhà nằm trên giường, ở giữa đặt một đống đồ ăn vặt, giống hệt hồi còn học ở trường.
Hai người nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian là Tô Mạt oán giận bố mẹ mình.
“Cậu không biết đâu, gần đây mẹ tớ như phát điên ý. Ngày nào cũng tóm lấy tớ bắt đi xem mắt, xong còn nói cái gì mà con bé hàng xóm nhỏ tuổi hơn nhưng làm mẹ rồi.”
“Xong còn bảo tớ lớn tuổi rồi mà không biết suy xét cho việc của bản thân.”
Càng nói càng tức. Tô Mạt nhai khoai tây chiên rồm rộp. Hết bức xúc, cô quay sang hỏi Nguyễn Tinh Trầm: “Mấy ngày nay cậu với Cố ảnh đế nhà cậu ra sao rồi?”
Đang im lặng nghe chuyện mà Tô Mạt lại quay ngoắt sang hỏi vấn đề của mình khiến Nguyễn Tinh Trầm hơi chần chừ. Sau đó, cô mới thấp giọng kể với bạn: “Thật ra, Cố Húc anh ấy, tỏ tình với tớ rồi. Mới mấy ngày trước thôi.”
Dứt câu, căn phòng rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Vẻ mặt ngây ngốc của Tô Mạt làm Nguyễn Tinh Trầm hơi ngượng, định nói thêm thì thấy cô bạn ấp úng hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
Tô Mạt ngồi phắt dậy, nào còn dáng vẻ khí chất ngời ngờ như lúc ở công ty. Tóc bù xù, miệng dính vụn khoai tây, biểu cảm ngạc nhiên tột cùng.
Ngay cả nói cũng thành lắp bắp: “Cậu, cậu nói là Cố Húc, anh ấy… anh ấy tỏ tình với cậu?”
Dứt câu.
Cô cao giọng hỏi tiếp: “Cố Húc, Cố ảnh đế, người tên Cố Húc mà cậu thích mười năm, tỏ tình với cậu?”
Câu hỏi của Tô Mạt làm Nguyễn Tinh Trầm đã ngượng nay còn ngượng hơn. Vốn cô không định nói cho Tô Mạt biết nhưng cô nghĩ không thông. Mặc dù Cố Húc không ép, có kiên nhẫn đợi đáp án. Sắp tới phải quay về đoàn làm phim, cô hơi sợ phải nhìn thấy anh.
Mấy ngày nay, hôm nào cô cũng nghĩ tới những câu Cố Húc đã nói với mình.
Anh ngồi trước đàn dương cầm, nhìn cô nói: “Bài hát này, dành tặng cho ngôi sao nhỏ của anh.” Anh ôm cô vào trong lòng, nhỏ giọng nói bên tai: “Anh yêu em, sâu sắc hơn hàng vạn chữ thích.”
Song, anh dồn cô vào góc tường, nói: “Anh sẽ không ép em, anh sẽ đến ngày em nhìn rõ lòng mình…”
Lòng cô.
Cô nhìn thấu.
Nhưng mà…
Nguyễn Tinh Trầm ôm chân, vùi mặt vào đầu gối xong lúc sau lại ngước lên nhìn Tô Mạt, nhẹ nhàng nói: “Có phải cậu không ngờ tới không, tớ… tớ cũng thế.” Lúc nói, mặt cô đỏ tưng bừng, tim đập nhanh.
Chần chừ thêm lúc, cô mở miệng nói tiếp: “Mạt Mạt, cậu nói xem, bây giờ tớ nên làm gì? Tớ có nên…” Lại ngập ngừng: “Đồng ý với anh không?”
“Có chứ!”
Tuy ban nãy Tô Mạt quá bất ngờ nhưng nhờ Nguyễn Tinh Trầm dò hỏi, cô đã hồi phục tinh thần. Sợ câu “có chứ” của mình chưa đủ độ khẳng định, cô đặt gói khoai tây chiên qua một bên, tóm lấy tay Nguyễn Tinh Trầm, trịnh trọng nói: “Cậu ngốc hả? Người đó là Cố Húc đấy! Cố Húc mà cậu thích mười năm!”
“Anh ấy tỏ tình với cậu rồi, cậu suy nghĩ cái gì nữa?”
“Nếu người tớ thích tỏ tình với tớ, đảm bảo tớ sẽ nhào thẳng vào lòng người ta nói ‘em đồng ý’!”
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của ai đó, nhớ ra tính cách người nọ, Tô Mạt hắng giọng, tiếp tục nói: “Tinh Tinh, cậu đã thích anh ấy bao năm rồi cơ mà. Trước kia cậu cảm thấy mình không có cơ hội, tớ hiểu. Nhưng giờ anh ấy tỏ tình với cậu rồi, cậu còn do dự cái gì nữa?”
“Tớ…”
Nguyễn Tinh Trầm không biết phải nói thế nào.
Tô Mạt nhìn dáng vẻ cô, cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cho rằng Cố Húc chỉ đang chơi đùa, không thật lòng?”
“Không phải…”
Nguyễn Tinh Trầm trả lời không chút do dự: “Anh ấy không phải người như thế!” Người đàn ông cô thích suốt bao nhiêu năm qua chắc chắn không phải người như vậy, tùy tiện đùa giỡn tình yêu.
“Thế…”
Tô Mạt ngẫm nghĩ chút rồi hỏi: “Cậu thấy Cố Húc không nên thích mình?”
Dứt câu, cô thấy cô gái ngồi ôm chân trước mặt gật đầu. Dáng vẻ ấy của cô khiến Tô Mạt rất đau lòng. Cô thay đổi tư thế ngồi, quỳ xuống trước mặt Nguyễn Tinh Trầm, tóm lấy vai bạn, thấp giọng nói: “Tinh Tinh, cậu rất tốt, cậu rất ưu tú.”
“Có người thích cậu là điều bình thường.”
“Suốt bao nhiêu năm qua, đâu thiếu các đàn anh khóa trên, các em trai khóa dưới quỳ dưới gấu váy cậu. Cậu không thể vì người đó là Cố Húc mà thần thánh hóa người ta.”
Khi nói, giọng điệu Tô Mạt rất bình thản, ánh mắt luôn dừng trên người Nguyễn Tinh Trầm. Nhận ra bạn mình không còn né tránh, cô càng dịu dàng hơn: “Anh ấy cũng là con người, là một người bình thường. Yêu cậu, là chuyện hết sức bình thường.”
“Tinh Tinh.”
Tô Mạt khựng lại, đợi cô giương mắt nhìn lại mới nhỏ giọng tiếp: “Thử coi anh ấy là người bình thường, đáp lại lời tỏ tình đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Không hề có ý bảo phẫu thuật thẩm mỹ không tốt nha!
Là Cố lão cẩu nói, không phải tui — Vị tác giả nào đó nhỏ giọng đính chính.
Tô Mạt là thần hỗ trợ cực kỳ cao tay đó, Tinh Tinh của chúng ta sẽ chấp nhận lão Cố ngay thôi (///▽///)
/81
|