Edit: Cải Trắng
Hành động mập mờ của hai người sẽ sớm bị phát hiện ra nếu đổi người đứng gần đó sang ai đấy nhanh trí hơn chút.
Tiếc thay, người đứng đó lại là Lâm Hạ và Lê Tiếu. Một người còn quá nhỏ, người kia thì ngây thơ quá mức, nãy chỉ đặt tâm trí trên người Nguyễn Tinh Trầm, lo cô khó chịu ở đâu đó nên không nghĩ nhiều… Nghe Cố Húc nói vậy, Nguyễn Tinh Trầm cũng không có cảm giác gì khác thường trừ khuôn mặt đỏ hây hây.
Yên tâm rồi.
Lâm Hạ quan tâm hỏi han: “Chị Tinh, chị không sao chứ?”
Nguyễn Tinh Trầm lắc đầu, dịu dàng đáp: “Không sao.”
Sao có thể không có vấn đề gì cơ chứ? Cái tay mới bị Cố Húc nắm chặt vẫn nóng bỏng, tim cũng không kìm được mà đập loạn, câu kia của anh lởn vởn bên tai mãi: “Dám trốn, anh hôn em…”
Cô biết Cố Húc là người nói được làm được nên mới căng thẳng muốn chết.
Nhưng bên cạnh sự khẩn trương ấy, xen lẫn chút vui sướng và ngại ngùng lạ lẫm… Ấy vậy mà cô hơi mong chờ.
Sợ ai kia nhìn thấu mình, Nguyễn Tinh Trầm nhanh chóng đè nén suy nghĩ đó xuống, chờ tâm trạng khôi phục bình tĩnh mới nói với Lê Tiếu: “Tiểu Lê, xin lỗi em nha, chúng ta bắt đầu lại nào.” Lúc nói, dòng cảm xúc của cô đã điều chỉnh được khá tốt.
Dù là trên gương mặt hay trong ánh mắt đều chẳng có gì khác thường.
Nguyễn Tinh Trầm luôn luôn có ý nghĩ mình là diễn viên, mình phải hoàn thành tốt công việc. Tuy trước kia cô lăn xả trong giới giải trí là vì Cố Húc nhưng thời gian ba năm đủ khiến cô yêu thích cái ngành này. Cô thích chức nghiệp này, đồng thời cũng rất hưởng thụ nó khi làm việc.
Giờ cô đang có mặt ở phim trường, có người đang chờ diễn thử cùng cô, không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Đó là những lời cô luôn tự nói với bản thân suốt ba năm.
…
Đến lúc ba người diễn thử xong, sắc trời cũng sẩm tối.
Phía Hạ Hồng Phi vẫn đang quay phần của diễn viên quần chúng.
Trong giới giải trí, chẳng ai không biết tính Hạ Hồng Phi. Làm bất cứ việc gì cũng muốn đạt mức hoàn mỹ nhất có thể. Dù chỉ là diễn viên quần chúng thì thước phim vẫn phải hoàn hảo không tì vết. Nhưng, vai người qua đường này có quá nhiều người diễn, bên kia hết mắc lỗi lại đến bên này có vấn đề… Suốt buổi trưa, cả phim trường cứ văng vẳng tiếng quát mắng của Hạ Hồng Phi.
Cảnh này mà áp vào lúc mới gia nhập đoàn làm phim, đảm bảo cả Lê Tiếu lẫn Nguyễn Tinh Trầm sợ đến tái mặt. Có điều, chung đụng đã lâu hoặc do nghe tiếng mắng mỏ nhiều thành quen rồi nên giờ họ không có cảm giác gì.
Ba người túm tụm lại một chỗ trò chuyện.
“Phải rồi…”
Hình như Lê Tiếu nhớ ra gì đó, quay sang nói với Nguyễn Tinh Trầm: “Chị Nguyễn, có phải chị sắp tham gia một chương trình thực tế không?”
Tuy thấy hơi lạ vì Lê Tiếu biết nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn cười, gật đầu: “Đúng thế.”
Dứt câu, cô liếc sang chỗ Cố Húc, nhìn ánh mắt thôi đã biết anh muốn nói gì. Bản thân không tính giấu anh nên giải thích thêm: “Chị Chu đã tìm được cho em kịch bản phim truyền hình đô thị, cơ mà nửa sau kịch bản cần sửa đổi nên chắc một thời gian nữa mới khai máy.”
“Thế nên, chị ấy sắp xếp thêm cho em tham gia chương trình.”
Việc này, Cố Húc không biết.
Anh cau mày, hỏi: “Chương trình gì thế?”
“Em biết nè!”
Lê Tiếu cười cười nói: “Đó là chương trình truyền hình thực tế được làm theo mô hình quay phát trực tiếp. Tổng có sáu khách mời cố định cùng ở chung dưới một mái nhà.” Cậu nói hơi to nên vừa nói xong có mấy người quay sang nhìn, bị nhìn chăm chú quá nên ngượng: “Thật ra, em cũng tham gia chương trình đó.”
“Vốn là đàn anh của em tham gia nhưng không may bị trùng lịch trình nên từ bỏ. Nghe người đại diện bảo chị Nguyễn sẽ tham gia, vừa hay em rảnh rỗi nên em cũng tới luôn.”
Lê Tiếu là người thuộc công ty giải trí Thế Kỷ. Nguyễn Tinh Trầm biết có người thuộc giải trí Thế Kỷ tham gia, một vị ca sĩ khá có danh tiếng, có bối cảnh, trùng hợp chính là đàn anh của Lê Tiếu.
Có điều, giờ lại nghe nói anh ta bận, không tham gia được.
Nghe sao cũng thấy điêu.
Thật ra, chương trình này tạm thời chưa có độ hot, lại thuộc kiểu phát sóng trực tiếp, làm không tốt rất dễ bị thân bại danh liệt. Theo như Nguyễn Tinh Trầm được biết, trừ cô với Lê Tiếu ra thì những người còn lại không phải mới ra mắt thì cũng là người đã lăn lộn trong giới giải trí từ lâu, không còn quá nổi.
Chắc đàn anh của Lê Tiếu sợ mình mắc sai lầm trong lúc phát sóng trực tiếp nên mới bỏ đi.
Nhưng, Nguyễn Tinh Trầm không để tâm lắm. Dù sao thì so với việc ở chung cùng người lạ một tháng, cô thích ở cùng Lê Tiếu hơn. Vì vậy, cô cười híp mắt, nói với Lê Tiếu: “Nếu thế thì tốt quá!”
Hai người nói chuyện chẳng thèm kiêng nể ai.
Cố Húc ngồi giữa mất hứng.
Đã tham gia chương trình còn chơi kiểu phát sóng trực tiếp. Sáu người ở cùng nhau một tháng, một ngày 24 giờ, tính tổng sẽ là 720 tiếng. Chương trình quái gì đây? Thời gian anh và cô gái nhỏ ở bên nhau còn chưa được lâu như thế đâu, sao có năm người lạ từ đâu nhảy vào ở cạnh cô suốt 24 giờ cả tháng thế?
Không vui.
Muốn đánh người.
Ngay cả ánh mắt nhìn Lê Tiếu cũng không còn ấm áp như trước.
Lê Tiếu đang trò chuyện cùng Nguyễn Tinh Trầm bỗng thấy sởn gáy, cảm tưởng có thanh kiếm kề cổ. Cậu đưa tay xoa phần cổ, có gì đâu nhỉ?
Nguyễn Tinh Trầm thấy động tác của Lê Tiếu, quan tâm hỏi thăm: “Em sao thế?”
“Dạ?”
Lê Tiếu lắc đầu, thay tay về, cười: “Không sao ạ, không sao ạ.”
Nguyễn Tinh Trầm tính hỏi tiếp thì nghe tiếng Cố Húc bên cạnh hừ nhẹ. Ngạc nhiên quay sang, cô thấy anh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cô. Nếu để ý kỹ thêm chút sẽ bắt gặp tia không vui trong mắt. Không biết có phải do cô đã quá quen với Cố Húc hay không, nghĩ thông rất nhanh.
Nhìn một cái thôi cô đã biết Cố Húc đang nghĩ gì.
Anh ghen? Chỉ vì một chương trình thực tế?
Chẳng hiểu sao, Nguyễn Tinh Trầm lại thấy buồn cười khi Cố Húc có biểu cảm đó. Cô biết tại sao Cố Húc đồng ý quay bộ phim hiện đại kia, cho nên hiểu luôn giờ anh đang nghĩ gì. Càng nghĩ càng muốn cười. Vốn cô đã nhẫn nhịn nhưng về sau thì không nín được, mặt mày nhìn tươi hơn hẳn, đến khóe miệng cũng hơi nhếch.
Chưa ai phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của cô, trừ Cố Húc. Ánh mắt anh luôn dõi theo cô, sao có thể không thấy chứ? Nhìn cô gái nhỏ cười tươi rói, hiếm khi anh rơi vào trạng thái xấu hổ. Già thế này rồi mà còn ghen tuông vớ vẩn, để người khác biết được chắc bị cười cho thối mũi mất. Nhưng, anh không vui thật, cứ ăn dấm thôi.
Quan tâm mình nhiều tuổi hay không làm gì.
Nhóm diễn viên quần chúng hoàn tất cảnh quay, thư ký trường quay chạy sang tìm bọn họ, nói: “Anh Cố, chị Tinh, đạo diễn Hạ gọi mọi người sang kìa. Một lúc nữa bắt đầu quay.”
“Mọi người đi trước đi.”
Cố Húc ngồi im trên ghế, nói với Lâm Hạ và Lê Tiếu, hình như có chuyện muốn nói riêng cùng Nguyễn Tinh Trầm.
Tập thể ba người bao gồm thư ký trường quay, Lâm Hạ và Lê Tiếu ngạc nhiên nhưng hoàn toàn không có ý kiến gì với mệnh lệnh của Cố Húc. Dù ngày thường Cố Húc rất dễ tính cơ mà bọn họ luôn ghi tạc trong lòng câu anh là hoàng đế của bộ phim, ngay cả đạo diễn Hạ cũng không làm gì được anh thì sao bọn họ dám nói.
“Bọn tôi đi trước.”
Thư ký trường quay mỉm cười chào Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc, sau đó rời đi cùng Lâm Hạ, Lê Tiếu.
Họ đi rồi, Nguyễn Tinh Trầm mới chậm chạp phát hiện ra điểm không thích hợp. Cô nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, quay qua nhìn sắc mặt sa sầm của Cố Húc, rụt cổ, nịnh nọt: “Cố Húc…”
Chưa nói xong, cô đã bị Cố Húc lôi đi.
Anh dùng sức rất mạnh, kéo cô đi thẳng một đường đến gốc đại thụ cách xa phim trường mới dừng lại. Nơi đây không có đèn. Nếu không đến thật gần, sẽ không nhìn được bất cứ cái gì.
Lưng Nguyễn Tinh Trầm tựa hẳn vào thân cây.
Đoạn đường vừa rồi khiến cô hơi mất sức, giờ phải cúi đầu thở dốc, điều chỉnh nhịp thở. Xong xuôi, cô mới ngẩng lên nhìn Cố Húc, hỏi: “Cố Húc, anh kéo em ra đây…”
Cô vừa nói vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không có nổi một ngọn đèn rọi sang bên này, tối đen như mực, hơi đáng sợ.
Cô sợ đấy!
Cô không kìm được nắm chặt tay anh, run run nói: “Anh muốn làm gì thế?”
Cố Húc một tay nắm tay Nguyễn Tinh Trầm, tay kia chống lên thân cây, cứ vậy cúi đầu ngắm cô. Tuy ở đây không có đèn nhưng trên đầu vẫn có sao trăng rọi sáng, giúp anh thấy rõ tướng mạo cô.
Ngắm da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng.
Có vẻ, anh đã rơi vào mê hoặc, đánh mất giọng mình: “Làm gì à?”
Vừa nói, Cố Húc vừa thu tay chống trên thân cây về, ôm lấy khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm, phác họa mặt mày bằng ngón tay, khàn giọng nói: “Hôn em.”
Anh dứt câu.
Nguyễn Tinh Trầm giật mình, ngẩng đầu mấp máy môi đỏ định nói nhưng chưa mở miệng được câu nào đã bị chặn.
Tác giả có lời muốn nói: Cún Cố đã làm người chưa?
Chưa.
Thấy cợt nhả không?
Cợt nhả.
Hành động mập mờ của hai người sẽ sớm bị phát hiện ra nếu đổi người đứng gần đó sang ai đấy nhanh trí hơn chút.
Tiếc thay, người đứng đó lại là Lâm Hạ và Lê Tiếu. Một người còn quá nhỏ, người kia thì ngây thơ quá mức, nãy chỉ đặt tâm trí trên người Nguyễn Tinh Trầm, lo cô khó chịu ở đâu đó nên không nghĩ nhiều… Nghe Cố Húc nói vậy, Nguyễn Tinh Trầm cũng không có cảm giác gì khác thường trừ khuôn mặt đỏ hây hây.
Yên tâm rồi.
Lâm Hạ quan tâm hỏi han: “Chị Tinh, chị không sao chứ?”
Nguyễn Tinh Trầm lắc đầu, dịu dàng đáp: “Không sao.”
Sao có thể không có vấn đề gì cơ chứ? Cái tay mới bị Cố Húc nắm chặt vẫn nóng bỏng, tim cũng không kìm được mà đập loạn, câu kia của anh lởn vởn bên tai mãi: “Dám trốn, anh hôn em…”
Cô biết Cố Húc là người nói được làm được nên mới căng thẳng muốn chết.
Nhưng bên cạnh sự khẩn trương ấy, xen lẫn chút vui sướng và ngại ngùng lạ lẫm… Ấy vậy mà cô hơi mong chờ.
Sợ ai kia nhìn thấu mình, Nguyễn Tinh Trầm nhanh chóng đè nén suy nghĩ đó xuống, chờ tâm trạng khôi phục bình tĩnh mới nói với Lê Tiếu: “Tiểu Lê, xin lỗi em nha, chúng ta bắt đầu lại nào.” Lúc nói, dòng cảm xúc của cô đã điều chỉnh được khá tốt.
Dù là trên gương mặt hay trong ánh mắt đều chẳng có gì khác thường.
Nguyễn Tinh Trầm luôn luôn có ý nghĩ mình là diễn viên, mình phải hoàn thành tốt công việc. Tuy trước kia cô lăn xả trong giới giải trí là vì Cố Húc nhưng thời gian ba năm đủ khiến cô yêu thích cái ngành này. Cô thích chức nghiệp này, đồng thời cũng rất hưởng thụ nó khi làm việc.
Giờ cô đang có mặt ở phim trường, có người đang chờ diễn thử cùng cô, không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Đó là những lời cô luôn tự nói với bản thân suốt ba năm.
…
Đến lúc ba người diễn thử xong, sắc trời cũng sẩm tối.
Phía Hạ Hồng Phi vẫn đang quay phần của diễn viên quần chúng.
Trong giới giải trí, chẳng ai không biết tính Hạ Hồng Phi. Làm bất cứ việc gì cũng muốn đạt mức hoàn mỹ nhất có thể. Dù chỉ là diễn viên quần chúng thì thước phim vẫn phải hoàn hảo không tì vết. Nhưng, vai người qua đường này có quá nhiều người diễn, bên kia hết mắc lỗi lại đến bên này có vấn đề… Suốt buổi trưa, cả phim trường cứ văng vẳng tiếng quát mắng của Hạ Hồng Phi.
Cảnh này mà áp vào lúc mới gia nhập đoàn làm phim, đảm bảo cả Lê Tiếu lẫn Nguyễn Tinh Trầm sợ đến tái mặt. Có điều, chung đụng đã lâu hoặc do nghe tiếng mắng mỏ nhiều thành quen rồi nên giờ họ không có cảm giác gì.
Ba người túm tụm lại một chỗ trò chuyện.
“Phải rồi…”
Hình như Lê Tiếu nhớ ra gì đó, quay sang nói với Nguyễn Tinh Trầm: “Chị Nguyễn, có phải chị sắp tham gia một chương trình thực tế không?”
Tuy thấy hơi lạ vì Lê Tiếu biết nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn cười, gật đầu: “Đúng thế.”
Dứt câu, cô liếc sang chỗ Cố Húc, nhìn ánh mắt thôi đã biết anh muốn nói gì. Bản thân không tính giấu anh nên giải thích thêm: “Chị Chu đã tìm được cho em kịch bản phim truyền hình đô thị, cơ mà nửa sau kịch bản cần sửa đổi nên chắc một thời gian nữa mới khai máy.”
“Thế nên, chị ấy sắp xếp thêm cho em tham gia chương trình.”
Việc này, Cố Húc không biết.
Anh cau mày, hỏi: “Chương trình gì thế?”
“Em biết nè!”
Lê Tiếu cười cười nói: “Đó là chương trình truyền hình thực tế được làm theo mô hình quay phát trực tiếp. Tổng có sáu khách mời cố định cùng ở chung dưới một mái nhà.” Cậu nói hơi to nên vừa nói xong có mấy người quay sang nhìn, bị nhìn chăm chú quá nên ngượng: “Thật ra, em cũng tham gia chương trình đó.”
“Vốn là đàn anh của em tham gia nhưng không may bị trùng lịch trình nên từ bỏ. Nghe người đại diện bảo chị Nguyễn sẽ tham gia, vừa hay em rảnh rỗi nên em cũng tới luôn.”
Lê Tiếu là người thuộc công ty giải trí Thế Kỷ. Nguyễn Tinh Trầm biết có người thuộc giải trí Thế Kỷ tham gia, một vị ca sĩ khá có danh tiếng, có bối cảnh, trùng hợp chính là đàn anh của Lê Tiếu.
Có điều, giờ lại nghe nói anh ta bận, không tham gia được.
Nghe sao cũng thấy điêu.
Thật ra, chương trình này tạm thời chưa có độ hot, lại thuộc kiểu phát sóng trực tiếp, làm không tốt rất dễ bị thân bại danh liệt. Theo như Nguyễn Tinh Trầm được biết, trừ cô với Lê Tiếu ra thì những người còn lại không phải mới ra mắt thì cũng là người đã lăn lộn trong giới giải trí từ lâu, không còn quá nổi.
Chắc đàn anh của Lê Tiếu sợ mình mắc sai lầm trong lúc phát sóng trực tiếp nên mới bỏ đi.
Nhưng, Nguyễn Tinh Trầm không để tâm lắm. Dù sao thì so với việc ở chung cùng người lạ một tháng, cô thích ở cùng Lê Tiếu hơn. Vì vậy, cô cười híp mắt, nói với Lê Tiếu: “Nếu thế thì tốt quá!”
Hai người nói chuyện chẳng thèm kiêng nể ai.
Cố Húc ngồi giữa mất hứng.
Đã tham gia chương trình còn chơi kiểu phát sóng trực tiếp. Sáu người ở cùng nhau một tháng, một ngày 24 giờ, tính tổng sẽ là 720 tiếng. Chương trình quái gì đây? Thời gian anh và cô gái nhỏ ở bên nhau còn chưa được lâu như thế đâu, sao có năm người lạ từ đâu nhảy vào ở cạnh cô suốt 24 giờ cả tháng thế?
Không vui.
Muốn đánh người.
Ngay cả ánh mắt nhìn Lê Tiếu cũng không còn ấm áp như trước.
Lê Tiếu đang trò chuyện cùng Nguyễn Tinh Trầm bỗng thấy sởn gáy, cảm tưởng có thanh kiếm kề cổ. Cậu đưa tay xoa phần cổ, có gì đâu nhỉ?
Nguyễn Tinh Trầm thấy động tác của Lê Tiếu, quan tâm hỏi thăm: “Em sao thế?”
“Dạ?”
Lê Tiếu lắc đầu, thay tay về, cười: “Không sao ạ, không sao ạ.”
Nguyễn Tinh Trầm tính hỏi tiếp thì nghe tiếng Cố Húc bên cạnh hừ nhẹ. Ngạc nhiên quay sang, cô thấy anh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cô. Nếu để ý kỹ thêm chút sẽ bắt gặp tia không vui trong mắt. Không biết có phải do cô đã quá quen với Cố Húc hay không, nghĩ thông rất nhanh.
Nhìn một cái thôi cô đã biết Cố Húc đang nghĩ gì.
Anh ghen? Chỉ vì một chương trình thực tế?
Chẳng hiểu sao, Nguyễn Tinh Trầm lại thấy buồn cười khi Cố Húc có biểu cảm đó. Cô biết tại sao Cố Húc đồng ý quay bộ phim hiện đại kia, cho nên hiểu luôn giờ anh đang nghĩ gì. Càng nghĩ càng muốn cười. Vốn cô đã nhẫn nhịn nhưng về sau thì không nín được, mặt mày nhìn tươi hơn hẳn, đến khóe miệng cũng hơi nhếch.
Chưa ai phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của cô, trừ Cố Húc. Ánh mắt anh luôn dõi theo cô, sao có thể không thấy chứ? Nhìn cô gái nhỏ cười tươi rói, hiếm khi anh rơi vào trạng thái xấu hổ. Già thế này rồi mà còn ghen tuông vớ vẩn, để người khác biết được chắc bị cười cho thối mũi mất. Nhưng, anh không vui thật, cứ ăn dấm thôi.
Quan tâm mình nhiều tuổi hay không làm gì.
Nhóm diễn viên quần chúng hoàn tất cảnh quay, thư ký trường quay chạy sang tìm bọn họ, nói: “Anh Cố, chị Tinh, đạo diễn Hạ gọi mọi người sang kìa. Một lúc nữa bắt đầu quay.”
“Mọi người đi trước đi.”
Cố Húc ngồi im trên ghế, nói với Lâm Hạ và Lê Tiếu, hình như có chuyện muốn nói riêng cùng Nguyễn Tinh Trầm.
Tập thể ba người bao gồm thư ký trường quay, Lâm Hạ và Lê Tiếu ngạc nhiên nhưng hoàn toàn không có ý kiến gì với mệnh lệnh của Cố Húc. Dù ngày thường Cố Húc rất dễ tính cơ mà bọn họ luôn ghi tạc trong lòng câu anh là hoàng đế của bộ phim, ngay cả đạo diễn Hạ cũng không làm gì được anh thì sao bọn họ dám nói.
“Bọn tôi đi trước.”
Thư ký trường quay mỉm cười chào Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc, sau đó rời đi cùng Lâm Hạ, Lê Tiếu.
Họ đi rồi, Nguyễn Tinh Trầm mới chậm chạp phát hiện ra điểm không thích hợp. Cô nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, quay qua nhìn sắc mặt sa sầm của Cố Húc, rụt cổ, nịnh nọt: “Cố Húc…”
Chưa nói xong, cô đã bị Cố Húc lôi đi.
Anh dùng sức rất mạnh, kéo cô đi thẳng một đường đến gốc đại thụ cách xa phim trường mới dừng lại. Nơi đây không có đèn. Nếu không đến thật gần, sẽ không nhìn được bất cứ cái gì.
Lưng Nguyễn Tinh Trầm tựa hẳn vào thân cây.
Đoạn đường vừa rồi khiến cô hơi mất sức, giờ phải cúi đầu thở dốc, điều chỉnh nhịp thở. Xong xuôi, cô mới ngẩng lên nhìn Cố Húc, hỏi: “Cố Húc, anh kéo em ra đây…”
Cô vừa nói vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Không có nổi một ngọn đèn rọi sang bên này, tối đen như mực, hơi đáng sợ.
Cô sợ đấy!
Cô không kìm được nắm chặt tay anh, run run nói: “Anh muốn làm gì thế?”
Cố Húc một tay nắm tay Nguyễn Tinh Trầm, tay kia chống lên thân cây, cứ vậy cúi đầu ngắm cô. Tuy ở đây không có đèn nhưng trên đầu vẫn có sao trăng rọi sáng, giúp anh thấy rõ tướng mạo cô.
Ngắm da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng.
Có vẻ, anh đã rơi vào mê hoặc, đánh mất giọng mình: “Làm gì à?”
Vừa nói, Cố Húc vừa thu tay chống trên thân cây về, ôm lấy khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm, phác họa mặt mày bằng ngón tay, khàn giọng nói: “Hôn em.”
Anh dứt câu.
Nguyễn Tinh Trầm giật mình, ngẩng đầu mấp máy môi đỏ định nói nhưng chưa mở miệng được câu nào đã bị chặn.
Tác giả có lời muốn nói: Cún Cố đã làm người chưa?
Chưa.
Thấy cợt nhả không?
Cợt nhả.
/81
|