Nguyễn Tinh Trầm ngơ ngác nhìn Cố Húc xuất hiện trước mặt mình.
Ơ, thế này là sao? Cố Húc, sao Cố Húc lại đi ra từ nhà bên? Di động kề bên tai vẫn đang kết nối cuộc gọi. Dường như cô đã bị choáng váng đến sững người, ngẩng đầu, nhìn Cố Húc, chần chừ lát mới kêu: “Cố Húc?”
“Ừm.”
Lúc này, không chỉ có giọng nói thuộc về riêng anh len lỏi vào tai cô thông qua dòng điện lưu trong điện thoại nữa mà cô còn thấy cách đó không xa, người đàn ông nhếch môi mỏng, mỉm cười với mình.
Đúng là Cố Húc rồi!
Cô không hoa mắt.
“Sao, sao anh lại ở đây?” Nguyễn Tinh Trầm cúp điện thoại, tiến về phía anh. Nói xong thì thấy không ổn lắm, đành nói thêm: “Sao anh lại đi ra từ nhà bên?” Lúc mới dọn tới đây ở, rõ ràng Hạ Hạ bảo với cô rằng nhà bên chưa có ai chuyển tới. À không đúng!
Đột nhiên, Nguyễn Tinh Trầm nhớ ra một tháng trước, khi cô chuẩn bị xuất phát đi tham gia chương trình, cửa nhà bên cạnh có mở, có người đang chuyển vật dụng vào trong.
Không lẽ?
Cô mở to hai mắt nhìn Cố Húc: “Anh?”
“Ừ…” Cố Húc mỉm cười khom lưng, xoa đầu cô: “Anh dọn tới đây.”
“Vào không?” Cố Húc hỏi.
Nguyễn Tinh Trầm chớp mắt, gật đầu. Sau đó, cô bị Cố Húc nắm tay dẫn vào nhà. Khác với biệt thự trước Cố Húc ở, căn hộ này được bày trí theo phong cách đơn giản lại ấm áp. Trang trí nhà theo hơi hướm Bắc Âu vốn sẽ khiến bầu không khí trong nhà hơi lạnh lẽo nhưng vì bên trong có không ít cây xanh và đồ dùng làm bằng lông cừu nên thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.
Cơ mà…
Cô kinh ngạc phát hiện ra đồ dùng trong nhà có rất nhiều thứ số lượng bằng hai.
Trước cửa sổ sát đất đặt hai chiếc ghế dựa, bàn sách kê ở cách đó không xa đặt hai cái laptop mới tinh. Cốc hai chiếc, gối ôm hai cái, đến dép cũng có hai đôi, hầu như chỉ cần là đồ dùng cá nhân thì đều có đến hai cái,… Chẳng hiểu sao tim cô, bỗng nảy lên đập thình thịch mãnh liệt.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Trầm quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại dọn qua đây ở?”
“Tiểu khu bên kia có người đang dọn tới, anh thấy quá ầm ĩ nên dọn qua đây ở một thời gian ngắn,…” Cố Húc nói mà mặt chẳng đổi sắc, nói xong mới nhìn cô, cười nhẹ: “Anh nói thế, em tin không?”
Mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ bừng, nhẹ giọng đáp: “Không tin.”
Cô đâu phải đồ ngốc.
Khu biệt thự Cố Húc ở có tính riêng tư rất cao, nhà nào nhà nấy cách nhau cực xa, cho dù có mở toang cửa tổ chức tiệc tùng thì hàng xóm cũng không nghe thấy chứ đừng nói bên cạnh có hàng xóm dọn tới, ầm ĩ do trang hoàng nhà cửa.
Anh…
Luôn luôn thích trêu cô.
Ý cười trong mắt Cố Húc càng đậm hơn. Anh không buông tay cô ra, cứ nắm thế mơn trớn vuốt ve từng chút một, tiếp tục nói: “Thật ra là anh nhớ em, anh muốn chuyển tới ở gần em một chút…” Anh vừa nói vừa khom người, chờ tới khi tầm mắt thẳng mắt cô mới dùng tông giọng cực thấp thủ thỉ: “Em sẽ không trách anh tự chủ trương chứ?”
Hơi nóng phả bên tai.
Khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ bừng đến là yêu kiều. Cô cúi đầu, lén ngước mắt nhìn anh, lúc sau mới bảo: “Rõ ràng anh biết…”
Cố Húc nhướng mày: “Biết cái gì?”
Hình như Nguyễn Tinh Trầm không biết phải mở miệng nói sao, hòa hoãn một chút mới lên tiếng: “Biết anh làm cái gì, em cũng không trách anh.” Sao cô nỡ trách anh chứ? Hơn nữa, cô cảm thấy Cố Húc dọn tới đây ở cũng chẳng vấn đề gì, chỉ hơi ngạc nhiên với cả hơi luống cuống thôi… Đặc biệt là khi thấy vật dụng trong nhà quá nhiều cái có hai phần.
Trái tim cô cứ đập thình thịch liên hồi.
Cố Húc, anh…
Anh muốn ở chung với cô sao? Cô chưa sẵn sàng mà.
Chỉ cần nhìn vào mắt cô gái nhỏ thôi là Cố Húc biết ngay cô đang nghĩ gì. Vì vậy, anh bật cười, duỗi tay xoa đầu cô: “Em chưa sắp xếp lịch trình làm việc tiếp theo đúng không? Bình thường không có việc gì thì cứ sang chỗ anh, đọc kịch bản hay chơi game đều được.”
Không đề cập đến việc ngủ lại.
Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt. Chỉ thế thôi?
“Sao thế?”
Cố Húc quan sát biểu cảm của cô, nhướng mày hỏi.
“Không. Không có gì.” Nguyễn Tinh Trầm lắc đầu, má đỏ hây hây. Thật ra, nhờ vậy mà lòng cô bình ổn hơn nhiều. Cô, thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng, cô sẽ tìm thời gian rảnh ghé qua chỗ dì Lý một chuyến, kiểm tra thử xem bệnh tình của mình có đúng là đã có biến chuyển tốt không.
Cố Húc dẫn cô đi tham quan phòng sách rồi tới phòng bếp.
Xong xuôi, hai người ngả người trên ghế dựa đặt trước cửa sổ sát đất.
Cảnh sắc phía ngoài cửa sổ rất tuyệt. Có lẽ do nơi này gần trung tâm thành phố nên phóng tầm mắt ra xa, bao quanh là biển đèn lung linh rực rỡ. Cố Húc bế Bình An từ nhà bên sang, nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, nói: “Ngày mai em có sắp xếp gì không?”
Nguyễn Tinh Trầm có một khoảng thời gian trống nghỉ ngơi.
Cô vừa định lắc đầu thì điện thoại đúng lúc đổ chuông, Maggie gọi.
Muộn thế này rồi, Maggie gọi tới làm gì? Nguyễn Tinh Trầm không nghĩ ngợi nhiều, nhấn nhận cuộc gọi luôn.
Maggie làm việc luôn nhanh gọn dứt khoát, điện thoại vừa thông cái là vào thẳng vấn đề luôn: “Tinh Trầm, buổi tiệc từ thiện Giang Thanh mời em tham gia sẽ tổ chức vào mấy ngày nữa. Chị đã liên lạc với công ty tìm giúp em một bộ trang phục mặc vào hôm đó, chờ chuẩn bị xong sẽ đưa qua chỗ em.”
Tiệc từ thiện? Nguyễn Tinh Trầm chớp mắt.
Hình như có chuyện này thật. Ngày trước, trước khi rời khỏi đoàn làm phim, Giang Thanh có nhắc qua với cô, nói lúc nào tổ chức sẽ mời.
Có điều, lúc ấy cô chỉ coi đó là lời mời khách sáo.
Dù sao thì buổi tiệc từ thiện của Giang Thanh đâu phải chỉ có mục đích từ thiện, thực chất là buổi tụ họp của những người có máu mặt. Có thể đến đó giao thiệp một chút, đảm bảo một giây có thể thu được kha khá tài nguyên tốt. Nhưng người được mời đến toàn là các tiền bối có tiếng trong ngành. Tuy hiện tại danh tiếng cô khá tốt nhưng vẫn chưa đủ tư cách.
Cô không hiểu tại sao Giang Thanh lại mời mình.
Nguyễn Tinh Trầm nhăn mày, hỏi: “Chị Chu, chị có chắc là chị Giang mời em tham gia không?”
“Chị cũng thấy lạ. Nhưng thiếp mời đã gửi tới công ty rồi. Chị lén liên lạc với trợ lý của Giang Thanh, hỏi thử, là mời thật. Cho nên em đừng lo.”
Nếu đã vậy, Nguyễn Tinh Trầm không rối rắm nữa.
Cô đáp: “Vâng” rồi tính cúp điện thoại, cơ mà Maggie nhanh nhẹn kịp xen nói một câu: “Còn một việc nữa. Tinh Trầm, em với Cố Húc yêu nhau thật à?”
Đến rồi.
Vào cái ngày hot search trên weibo nổ ra, Nguyễn Tinh Trầm đã sớm nghĩ tới chuyện Maggie hỏi thăm. Nhưng chị ấy có thể giữ kín miệng tận một tháng, quả thật khiến cô phải lau mắt mà nhìn. Nguyễn Tinh Trầm không trả lời ngay, liếc sang nhìn Cố Húc đang cúi đầu vuốt mèo một cái, nhẹ giọng nói: “Bọn em ở bên nhau.”
Cô vừa dứt câu, Cố Húc đã quay đầu sang nhìn. Ánh mắt anh ánh lên tia ngạc nhiên, rồi rất nhanh đã mỉm cười.
Cô gái nhỏ của anh, chịu thừa nhận thân phận của anh với người khác rồi sao? Tuy giờ không ai không biết chuyện hai người họ yêu nhau nhưng có thể nghe chính miệng cô thừa nhận, anh cực kỳ hưng phấn. Biết cô đang nói chuyện điện thoại với ai, cũng biết cô đang chần chừ lẫn khó xử, Cố Húc vươn tay về phía cô, nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt, sau vẫn nghe lời đưa điện thoại cho anh.
Cố Húc nhận lấy điện thoại, đặt Bình An qua nằm lên đùi Nguyễn Tinh Trầm rồi đứng lên vào phòng sách. Mấy phút sau, anh đi ra.
Cuộc gọi đã kết thúc.
“Anh nói gì với chị Chu thế?” Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên hỏi.
“Tán gẫu chút thôi. Đừng lo.” Cố Húc trả điện thoại cho cô, nói: “Anh biết em lo lắng điều gì. Yên tâm đi, công ty em sẽ không gây phiền phức cho anh, về phía người đại diện của em…” Nghĩ đến mấy lời vừa rồi, anh cười nhẹ: “Cô ấy rất thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”
Nguyễn Tinh Trầm không phải người thích hỏi nhiều. Nếu Cố Húc đã nói không sao, cô cũng không hỏi thêm.
Dù sao Cố Húc cũng không hại cô.
Có điều, nghĩ đến buổi tiệc kia, Nguyễn Tinh Trầm lại mở lời: “Chị Chu bảo, ảnh hậu Giang mời em đến dự buổi tiệc từ thiện tổ chức vào mấy ngày sau.”
Việc này, Cố Húc biết.
Lúc trước, vì muốn anh tham gia, Giang Thanh đã nói sẽ mời cả cô gái nhỏ.
Thật ra, với quan hệ hiện giờ của hai người, có tham gia buổi tiệc ấy hay không cũng chẳng sao. Nhưng nếu thiếp mời đã gửi tới, đến đó một chuyến cũng không thiệt thòi gì.
“Anh cũng nhận được.”
Cố Húc cười nói: “Hôm đó, chúng ta đi cùng nhau.”
Cùng nhau đến đó mang ý nghĩa khác hoàn toàn. Nếu Nguyễn Tinh Trầm đã quyết định công khai, tất nhiên sẽ không từ chối. Đôi mắt cô cong cong như vầng trăng non, gật đầu, đáp: “Vâng.”
**
Qua mấy ngày, ngày diễn ra buổi tiệc từ thiện của Giang Thanh đã đến.
Nơi diễn ra buổi tiệc là một căn biệt thự tư nhân cao cấp nằm ở ngoại ô thành phố A. Tuy rằng vị trí rất riêng tư nhưng vẫn thu ít kha khá phóng viên và các bên truyền thông qua.Việc lập quỹ hội này dù sao cũng là việc tốt có thể giúp tăng thanh danh, tất nhiên cần một số bên truyền thông góp mặt.
Buổi tiệc sắp bắt đầu, không ít nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong showbiz đã tới nơi.
Giang Thanh mặc một bộ váy đen cổ khoét chữ V dài chạm đất, tóc búi cao, đứng ở cửa đón khách. Cô ta là người đứng ra tổ chức buổi tiệc cộng thêm đã đoạt mấy giải ảnh hậu, tiếng tăm trong giới cũng tốt nên mọi người ai nấy đều rất giữ thể diện cho cô ta.
“Mọi người mau vào trong đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.” Giang Thành cười chào đón mọi người, rồi đánh tiếng để họ vào trong trước.
Người đã vào, nhưng cô ta vẫn đứng chờ ở cửa, trông mắt về phía trước, hình như đang chờ ai đó.
Có người trông thấy, nhịn không nổi nhỏ giọng bàn tán: “Giang Thanh còn đợi ai nữa đấy?”
“Tôi nghe nói hôm nay Cố Húc cũng tới…” Có người nắm giữ chút thông tin lập tức nói: “Chắc đang chờ Cố Húc rồi.”
“Cố Húc?”
Người mở miệng gợi chuyện ban đầu kinh ngạc kêu lên: “Không phải anh ấy không thích tham gia mấy buổi tiệc kiểu này sao? Tôi nghe nói trước ông Diệp từng đứng ra chủ trì một buổi tiệc, mời anh ấy nhưng anh ấy chẳng thèm đến giữ chút mặt mũi cho người ta, không đến. Sao lần này chịu tới vậy?”
“Ai biết được?”
“Đúng rồi…” Cô gái đang cầm ly champagne bỗng hạ giọng hỏi: “Mấy cô thử nói xem, tin đồn gần đây lan truyền trên weibo có phải thật không?”
Tất cả đều là người trong giới giải trí, không cần nói quá rõ cũng biết cô gái kia đang nhắc tới chuyện gì.
“Tôi nghĩ là thật.” Một cô gái mặc váy dạ hội màu hồng nhạt, thấp giọng nói: “Với tính cách của Cố Húc, thêm tác phong phòng làm việc của anh ấy, nếu là giả thì đã sớm bác bỏ tin đồn. Chắc là đúng đến… tám, chín mươi phần trăm rồi.”
“Thế Giang Thanh…”
“Giang Thanh trước giờ luôn đi theo hình tượng thanh cao, rất xem thường người khác, tôi e là cô ta nghĩ Cố Húc chỉ chơi đùa chút thôi.” Trong giới giải trí, các minh tinh nữ luôn thể hiện ra bên ngoài là mối quan hệ giữa mọi người rất tốt nhưng sâu bên trong, ai dám đưa ra câu trả lời khẳng định? Hôm nay người đến toàn người khá có tiếng tăm. Giang Thanh liên tục giật mấy giải ảnh hậu, trong số nhóm người ấy có không ít người từng bị Giang Thanh áp phiên.
Có người không phục, nhướng mày nói: “Cô ta lúc nào cũng thế, luôn cho mình là cao quý hơn người, thế mà chẳng nghĩ xem, nếu Cố Húc thích cô ta, còn đợi đến tận bây giờ làm gì?”
…
Giang Thanh xem đồng hồ, sắp tám giờ rồi.
Buổi tiệc sẽ chính thức bắt đầu lúc 8 giờ 30, nhưng giờ Cố Húc vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ, anh không định tới?
Dễ vậy lắm!
Cố Húc chưa bao giờ thích tham gia các buổi tiệc.
Cơ mà lời cũng đã nói, hôm nay có không ít người tới biết Cố Húc sẽ tham gia, nếu anh không đến, mặt mũi cô ta cũng chẳng biết giấu vào đâu.
Vừa nghĩ đến đó, cô ta lập tức thấy một chiếc Maybach S800 chậm rãi tiến về phía này.
Thấy xe đến, lòng Giang Thanh bình tĩnh hơn hẳn. Đứng cạnh cô có không ít các bên truyền thông, tất cả đều là người được mời đến, tuy theo quy định không được sử dụng camera nhưng vẫn lấy điện thoại ra quay phim, chụp hình được. Phát hiện có xe, có người ngạc nhiên nói: “Không lẽ Cố Húc đến thật?”
“Các vị tiền bối tới hết rồi, có thể ảnh hậu Giang đứng chờ ngoài này chắc chỉ có Cố Húc thôi.”
“Không ngờ Cố Húc lại đến tham gia. Mặt mũi ảnh hậu Giang lớn thật đấy.”
“A, xe dừng rồi, chụp nhanh chụp nhanh!”
Nghe thấy những âm thanh đó, lòng Giang Thanh dấy lên chút xíu kích động. Cô ta lặng lẽ sửa sang lại váy vóc, tóc tai, thấy xe dừng lập tức rụt rè dịch hai bước, nở nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn nhất. Cửa xe mở, một đôi giày da cao cấp bước từ trong xe xuống.
Ý cười trên mặt cô ta càng sâu.
Quả nhiên là Cố Húc.
Cô biết mà! Cố Húc sẽ không thất hứa với mình.
“A! Cố Húc đến thật! Nay có tin đăng báo rồi!!!”
“Ơ? Cố Húc làm gì thế?”
Mọi người ai cũng tưởng Cố Húc xuống xe xong sẽ lại đây luôn nhưng không, anh đi vòng sang cửa xe phía bên kia.
“Không lẽ, còn người?” Có người nhỏ giọng thì thào: “Không lẽ là…”
Người kia chưa nói xong, cửa xe đã mở ra.
Do Cố Húc đứng chắn nên mọi người không ai nhìn rõ được người ngồi trong xe, chỉ thấy cẳng chân nho nhỏ mềm mại trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt cùng với một đôi giày cao gót tinh xảo. Nhưng chỉ mấy giây sau đó, bọn họ đã biết ai sánh vai đến cùng Cố Húc… Đứng bên cạnh Cố Húc, được anh cẩn thận che chở, chính là nữ diễn viên đang nổi Nguyễn Tinh Trầm.
Ơ, thế này là sao? Cố Húc, sao Cố Húc lại đi ra từ nhà bên? Di động kề bên tai vẫn đang kết nối cuộc gọi. Dường như cô đã bị choáng váng đến sững người, ngẩng đầu, nhìn Cố Húc, chần chừ lát mới kêu: “Cố Húc?”
“Ừm.”
Lúc này, không chỉ có giọng nói thuộc về riêng anh len lỏi vào tai cô thông qua dòng điện lưu trong điện thoại nữa mà cô còn thấy cách đó không xa, người đàn ông nhếch môi mỏng, mỉm cười với mình.
Đúng là Cố Húc rồi!
Cô không hoa mắt.
“Sao, sao anh lại ở đây?” Nguyễn Tinh Trầm cúp điện thoại, tiến về phía anh. Nói xong thì thấy không ổn lắm, đành nói thêm: “Sao anh lại đi ra từ nhà bên?” Lúc mới dọn tới đây ở, rõ ràng Hạ Hạ bảo với cô rằng nhà bên chưa có ai chuyển tới. À không đúng!
Đột nhiên, Nguyễn Tinh Trầm nhớ ra một tháng trước, khi cô chuẩn bị xuất phát đi tham gia chương trình, cửa nhà bên cạnh có mở, có người đang chuyển vật dụng vào trong.
Không lẽ?
Cô mở to hai mắt nhìn Cố Húc: “Anh?”
“Ừ…” Cố Húc mỉm cười khom lưng, xoa đầu cô: “Anh dọn tới đây.”
“Vào không?” Cố Húc hỏi.
Nguyễn Tinh Trầm chớp mắt, gật đầu. Sau đó, cô bị Cố Húc nắm tay dẫn vào nhà. Khác với biệt thự trước Cố Húc ở, căn hộ này được bày trí theo phong cách đơn giản lại ấm áp. Trang trí nhà theo hơi hướm Bắc Âu vốn sẽ khiến bầu không khí trong nhà hơi lạnh lẽo nhưng vì bên trong có không ít cây xanh và đồ dùng làm bằng lông cừu nên thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.
Cơ mà…
Cô kinh ngạc phát hiện ra đồ dùng trong nhà có rất nhiều thứ số lượng bằng hai.
Trước cửa sổ sát đất đặt hai chiếc ghế dựa, bàn sách kê ở cách đó không xa đặt hai cái laptop mới tinh. Cốc hai chiếc, gối ôm hai cái, đến dép cũng có hai đôi, hầu như chỉ cần là đồ dùng cá nhân thì đều có đến hai cái,… Chẳng hiểu sao tim cô, bỗng nảy lên đập thình thịch mãnh liệt.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Trầm quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại dọn qua đây ở?”
“Tiểu khu bên kia có người đang dọn tới, anh thấy quá ầm ĩ nên dọn qua đây ở một thời gian ngắn,…” Cố Húc nói mà mặt chẳng đổi sắc, nói xong mới nhìn cô, cười nhẹ: “Anh nói thế, em tin không?”
Mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ bừng, nhẹ giọng đáp: “Không tin.”
Cô đâu phải đồ ngốc.
Khu biệt thự Cố Húc ở có tính riêng tư rất cao, nhà nào nhà nấy cách nhau cực xa, cho dù có mở toang cửa tổ chức tiệc tùng thì hàng xóm cũng không nghe thấy chứ đừng nói bên cạnh có hàng xóm dọn tới, ầm ĩ do trang hoàng nhà cửa.
Anh…
Luôn luôn thích trêu cô.
Ý cười trong mắt Cố Húc càng đậm hơn. Anh không buông tay cô ra, cứ nắm thế mơn trớn vuốt ve từng chút một, tiếp tục nói: “Thật ra là anh nhớ em, anh muốn chuyển tới ở gần em một chút…” Anh vừa nói vừa khom người, chờ tới khi tầm mắt thẳng mắt cô mới dùng tông giọng cực thấp thủ thỉ: “Em sẽ không trách anh tự chủ trương chứ?”
Hơi nóng phả bên tai.
Khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ bừng đến là yêu kiều. Cô cúi đầu, lén ngước mắt nhìn anh, lúc sau mới bảo: “Rõ ràng anh biết…”
Cố Húc nhướng mày: “Biết cái gì?”
Hình như Nguyễn Tinh Trầm không biết phải mở miệng nói sao, hòa hoãn một chút mới lên tiếng: “Biết anh làm cái gì, em cũng không trách anh.” Sao cô nỡ trách anh chứ? Hơn nữa, cô cảm thấy Cố Húc dọn tới đây ở cũng chẳng vấn đề gì, chỉ hơi ngạc nhiên với cả hơi luống cuống thôi… Đặc biệt là khi thấy vật dụng trong nhà quá nhiều cái có hai phần.
Trái tim cô cứ đập thình thịch liên hồi.
Cố Húc, anh…
Anh muốn ở chung với cô sao? Cô chưa sẵn sàng mà.
Chỉ cần nhìn vào mắt cô gái nhỏ thôi là Cố Húc biết ngay cô đang nghĩ gì. Vì vậy, anh bật cười, duỗi tay xoa đầu cô: “Em chưa sắp xếp lịch trình làm việc tiếp theo đúng không? Bình thường không có việc gì thì cứ sang chỗ anh, đọc kịch bản hay chơi game đều được.”
Không đề cập đến việc ngủ lại.
Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt. Chỉ thế thôi?
“Sao thế?”
Cố Húc quan sát biểu cảm của cô, nhướng mày hỏi.
“Không. Không có gì.” Nguyễn Tinh Trầm lắc đầu, má đỏ hây hây. Thật ra, nhờ vậy mà lòng cô bình ổn hơn nhiều. Cô, thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng, cô sẽ tìm thời gian rảnh ghé qua chỗ dì Lý một chuyến, kiểm tra thử xem bệnh tình của mình có đúng là đã có biến chuyển tốt không.
Cố Húc dẫn cô đi tham quan phòng sách rồi tới phòng bếp.
Xong xuôi, hai người ngả người trên ghế dựa đặt trước cửa sổ sát đất.
Cảnh sắc phía ngoài cửa sổ rất tuyệt. Có lẽ do nơi này gần trung tâm thành phố nên phóng tầm mắt ra xa, bao quanh là biển đèn lung linh rực rỡ. Cố Húc bế Bình An từ nhà bên sang, nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, nói: “Ngày mai em có sắp xếp gì không?”
Nguyễn Tinh Trầm có một khoảng thời gian trống nghỉ ngơi.
Cô vừa định lắc đầu thì điện thoại đúng lúc đổ chuông, Maggie gọi.
Muộn thế này rồi, Maggie gọi tới làm gì? Nguyễn Tinh Trầm không nghĩ ngợi nhiều, nhấn nhận cuộc gọi luôn.
Maggie làm việc luôn nhanh gọn dứt khoát, điện thoại vừa thông cái là vào thẳng vấn đề luôn: “Tinh Trầm, buổi tiệc từ thiện Giang Thanh mời em tham gia sẽ tổ chức vào mấy ngày nữa. Chị đã liên lạc với công ty tìm giúp em một bộ trang phục mặc vào hôm đó, chờ chuẩn bị xong sẽ đưa qua chỗ em.”
Tiệc từ thiện? Nguyễn Tinh Trầm chớp mắt.
Hình như có chuyện này thật. Ngày trước, trước khi rời khỏi đoàn làm phim, Giang Thanh có nhắc qua với cô, nói lúc nào tổ chức sẽ mời.
Có điều, lúc ấy cô chỉ coi đó là lời mời khách sáo.
Dù sao thì buổi tiệc từ thiện của Giang Thanh đâu phải chỉ có mục đích từ thiện, thực chất là buổi tụ họp của những người có máu mặt. Có thể đến đó giao thiệp một chút, đảm bảo một giây có thể thu được kha khá tài nguyên tốt. Nhưng người được mời đến toàn là các tiền bối có tiếng trong ngành. Tuy hiện tại danh tiếng cô khá tốt nhưng vẫn chưa đủ tư cách.
Cô không hiểu tại sao Giang Thanh lại mời mình.
Nguyễn Tinh Trầm nhăn mày, hỏi: “Chị Chu, chị có chắc là chị Giang mời em tham gia không?”
“Chị cũng thấy lạ. Nhưng thiếp mời đã gửi tới công ty rồi. Chị lén liên lạc với trợ lý của Giang Thanh, hỏi thử, là mời thật. Cho nên em đừng lo.”
Nếu đã vậy, Nguyễn Tinh Trầm không rối rắm nữa.
Cô đáp: “Vâng” rồi tính cúp điện thoại, cơ mà Maggie nhanh nhẹn kịp xen nói một câu: “Còn một việc nữa. Tinh Trầm, em với Cố Húc yêu nhau thật à?”
Đến rồi.
Vào cái ngày hot search trên weibo nổ ra, Nguyễn Tinh Trầm đã sớm nghĩ tới chuyện Maggie hỏi thăm. Nhưng chị ấy có thể giữ kín miệng tận một tháng, quả thật khiến cô phải lau mắt mà nhìn. Nguyễn Tinh Trầm không trả lời ngay, liếc sang nhìn Cố Húc đang cúi đầu vuốt mèo một cái, nhẹ giọng nói: “Bọn em ở bên nhau.”
Cô vừa dứt câu, Cố Húc đã quay đầu sang nhìn. Ánh mắt anh ánh lên tia ngạc nhiên, rồi rất nhanh đã mỉm cười.
Cô gái nhỏ của anh, chịu thừa nhận thân phận của anh với người khác rồi sao? Tuy giờ không ai không biết chuyện hai người họ yêu nhau nhưng có thể nghe chính miệng cô thừa nhận, anh cực kỳ hưng phấn. Biết cô đang nói chuyện điện thoại với ai, cũng biết cô đang chần chừ lẫn khó xử, Cố Húc vươn tay về phía cô, nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt, sau vẫn nghe lời đưa điện thoại cho anh.
Cố Húc nhận lấy điện thoại, đặt Bình An qua nằm lên đùi Nguyễn Tinh Trầm rồi đứng lên vào phòng sách. Mấy phút sau, anh đi ra.
Cuộc gọi đã kết thúc.
“Anh nói gì với chị Chu thế?” Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên hỏi.
“Tán gẫu chút thôi. Đừng lo.” Cố Húc trả điện thoại cho cô, nói: “Anh biết em lo lắng điều gì. Yên tâm đi, công ty em sẽ không gây phiền phức cho anh, về phía người đại diện của em…” Nghĩ đến mấy lời vừa rồi, anh cười nhẹ: “Cô ấy rất thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”
Nguyễn Tinh Trầm không phải người thích hỏi nhiều. Nếu Cố Húc đã nói không sao, cô cũng không hỏi thêm.
Dù sao Cố Húc cũng không hại cô.
Có điều, nghĩ đến buổi tiệc kia, Nguyễn Tinh Trầm lại mở lời: “Chị Chu bảo, ảnh hậu Giang mời em đến dự buổi tiệc từ thiện tổ chức vào mấy ngày sau.”
Việc này, Cố Húc biết.
Lúc trước, vì muốn anh tham gia, Giang Thanh đã nói sẽ mời cả cô gái nhỏ.
Thật ra, với quan hệ hiện giờ của hai người, có tham gia buổi tiệc ấy hay không cũng chẳng sao. Nhưng nếu thiếp mời đã gửi tới, đến đó một chuyến cũng không thiệt thòi gì.
“Anh cũng nhận được.”
Cố Húc cười nói: “Hôm đó, chúng ta đi cùng nhau.”
Cùng nhau đến đó mang ý nghĩa khác hoàn toàn. Nếu Nguyễn Tinh Trầm đã quyết định công khai, tất nhiên sẽ không từ chối. Đôi mắt cô cong cong như vầng trăng non, gật đầu, đáp: “Vâng.”
**
Qua mấy ngày, ngày diễn ra buổi tiệc từ thiện của Giang Thanh đã đến.
Nơi diễn ra buổi tiệc là một căn biệt thự tư nhân cao cấp nằm ở ngoại ô thành phố A. Tuy rằng vị trí rất riêng tư nhưng vẫn thu ít kha khá phóng viên và các bên truyền thông qua.Việc lập quỹ hội này dù sao cũng là việc tốt có thể giúp tăng thanh danh, tất nhiên cần một số bên truyền thông góp mặt.
Buổi tiệc sắp bắt đầu, không ít nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong showbiz đã tới nơi.
Giang Thanh mặc một bộ váy đen cổ khoét chữ V dài chạm đất, tóc búi cao, đứng ở cửa đón khách. Cô ta là người đứng ra tổ chức buổi tiệc cộng thêm đã đoạt mấy giải ảnh hậu, tiếng tăm trong giới cũng tốt nên mọi người ai nấy đều rất giữ thể diện cho cô ta.
“Mọi người mau vào trong đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.” Giang Thành cười chào đón mọi người, rồi đánh tiếng để họ vào trong trước.
Người đã vào, nhưng cô ta vẫn đứng chờ ở cửa, trông mắt về phía trước, hình như đang chờ ai đó.
Có người trông thấy, nhịn không nổi nhỏ giọng bàn tán: “Giang Thanh còn đợi ai nữa đấy?”
“Tôi nghe nói hôm nay Cố Húc cũng tới…” Có người nắm giữ chút thông tin lập tức nói: “Chắc đang chờ Cố Húc rồi.”
“Cố Húc?”
Người mở miệng gợi chuyện ban đầu kinh ngạc kêu lên: “Không phải anh ấy không thích tham gia mấy buổi tiệc kiểu này sao? Tôi nghe nói trước ông Diệp từng đứng ra chủ trì một buổi tiệc, mời anh ấy nhưng anh ấy chẳng thèm đến giữ chút mặt mũi cho người ta, không đến. Sao lần này chịu tới vậy?”
“Ai biết được?”
“Đúng rồi…” Cô gái đang cầm ly champagne bỗng hạ giọng hỏi: “Mấy cô thử nói xem, tin đồn gần đây lan truyền trên weibo có phải thật không?”
Tất cả đều là người trong giới giải trí, không cần nói quá rõ cũng biết cô gái kia đang nhắc tới chuyện gì.
“Tôi nghĩ là thật.” Một cô gái mặc váy dạ hội màu hồng nhạt, thấp giọng nói: “Với tính cách của Cố Húc, thêm tác phong phòng làm việc của anh ấy, nếu là giả thì đã sớm bác bỏ tin đồn. Chắc là đúng đến… tám, chín mươi phần trăm rồi.”
“Thế Giang Thanh…”
“Giang Thanh trước giờ luôn đi theo hình tượng thanh cao, rất xem thường người khác, tôi e là cô ta nghĩ Cố Húc chỉ chơi đùa chút thôi.” Trong giới giải trí, các minh tinh nữ luôn thể hiện ra bên ngoài là mối quan hệ giữa mọi người rất tốt nhưng sâu bên trong, ai dám đưa ra câu trả lời khẳng định? Hôm nay người đến toàn người khá có tiếng tăm. Giang Thanh liên tục giật mấy giải ảnh hậu, trong số nhóm người ấy có không ít người từng bị Giang Thanh áp phiên.
Có người không phục, nhướng mày nói: “Cô ta lúc nào cũng thế, luôn cho mình là cao quý hơn người, thế mà chẳng nghĩ xem, nếu Cố Húc thích cô ta, còn đợi đến tận bây giờ làm gì?”
…
Giang Thanh xem đồng hồ, sắp tám giờ rồi.
Buổi tiệc sẽ chính thức bắt đầu lúc 8 giờ 30, nhưng giờ Cố Húc vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ, anh không định tới?
Dễ vậy lắm!
Cố Húc chưa bao giờ thích tham gia các buổi tiệc.
Cơ mà lời cũng đã nói, hôm nay có không ít người tới biết Cố Húc sẽ tham gia, nếu anh không đến, mặt mũi cô ta cũng chẳng biết giấu vào đâu.
Vừa nghĩ đến đó, cô ta lập tức thấy một chiếc Maybach S800 chậm rãi tiến về phía này.
Thấy xe đến, lòng Giang Thanh bình tĩnh hơn hẳn. Đứng cạnh cô có không ít các bên truyền thông, tất cả đều là người được mời đến, tuy theo quy định không được sử dụng camera nhưng vẫn lấy điện thoại ra quay phim, chụp hình được. Phát hiện có xe, có người ngạc nhiên nói: “Không lẽ Cố Húc đến thật?”
“Các vị tiền bối tới hết rồi, có thể ảnh hậu Giang đứng chờ ngoài này chắc chỉ có Cố Húc thôi.”
“Không ngờ Cố Húc lại đến tham gia. Mặt mũi ảnh hậu Giang lớn thật đấy.”
“A, xe dừng rồi, chụp nhanh chụp nhanh!”
Nghe thấy những âm thanh đó, lòng Giang Thanh dấy lên chút xíu kích động. Cô ta lặng lẽ sửa sang lại váy vóc, tóc tai, thấy xe dừng lập tức rụt rè dịch hai bước, nở nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn nhất. Cửa xe mở, một đôi giày da cao cấp bước từ trong xe xuống.
Ý cười trên mặt cô ta càng sâu.
Quả nhiên là Cố Húc.
Cô biết mà! Cố Húc sẽ không thất hứa với mình.
“A! Cố Húc đến thật! Nay có tin đăng báo rồi!!!”
“Ơ? Cố Húc làm gì thế?”
Mọi người ai cũng tưởng Cố Húc xuống xe xong sẽ lại đây luôn nhưng không, anh đi vòng sang cửa xe phía bên kia.
“Không lẽ, còn người?” Có người nhỏ giọng thì thào: “Không lẽ là…”
Người kia chưa nói xong, cửa xe đã mở ra.
Do Cố Húc đứng chắn nên mọi người không ai nhìn rõ được người ngồi trong xe, chỉ thấy cẳng chân nho nhỏ mềm mại trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt cùng với một đôi giày cao gót tinh xảo. Nhưng chỉ mấy giây sau đó, bọn họ đã biết ai sánh vai đến cùng Cố Húc… Đứng bên cạnh Cố Húc, được anh cẩn thận che chở, chính là nữ diễn viên đang nổi Nguyễn Tinh Trầm.
/81
|