Chương 1: Xem mắt.
Quán café Mây Trắng.
Có thể nói đây là địa điểm hẹn hò hàng đầu của thành phố dành cho các cặp tình nhân.
Tô Tiểu Tuyết ngồi vào vị trí mà chị dâu Cố Xuân Tình đã sắp xếp cho mình, thỉnh thoảng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Ở một nơi cao cấp tràn ngập tình yêu như thế này, xem ra nhà cô đúng là không tiếc vốn liếng vì cô.
Nhớđến cảnh tượng hỗn loạn như gặp đại quân của địch của nhà mình lúc mình đi ra ngoài, Tô Tiểu Tuyết không nhịn được cong môi lên.
“Tiểu Tuyết, chị đã nói với em rồi, người đàn ông kia không tệ, chị đích thân giúp em thăm dò nhiều vấn đề rồi. Nếu em cảm thấy thích hợp thì dứt khoát tới cục dân chính đăng ký kết hôn luôn đi!”. Cố Xuân Tình nháy mắt mấy cái với Tô Tiểu Tuyết, thẳng thừng nhét sổ hộ khẩu vào túi xách của Tô Tiểu Tuyết.
Mặc dù Tô Tiểu Tuyết không hề cảm thấy mình 24 xuân xanh mà vẫn còn độc thân thì có điều gì không ổn, nhưng trong mắt người nhà, cô là gái ế không ai thèm lấy, vì vậy, người nhà đặt chuyện chung thân đại sự của cô lên hàng đầu, nhất là chị dâu cả, ước gì có thể có người đàn ông nào đó nhanh tới “hốt” Tô Tiểu Tuyết đi.
Đối với sự sắp xếp của người nhà, Tô Tiểu Tuyết tuy đồng ý ngoài miệng, nhưng ai có ngờ rằng sau sự phối hợp này của cô là cô phải gánh vác một sứ mệnh to lớn chứ?
Tô Tiểu Tuyết là một biên tập nhỏ của tạp chí Mộng Kỳ, căn cứ vào tin tình báo xác thực do chủ biên đại nhân cung cấp, phó chủ tịch của tập đoàn Cung Thị, vốn dĩ là “con rùa vàng” nổi tiếng, ngày hôm nay sẽ xem mắt trong quán café này! Nếu cô có thể lấy được tin tức độc quyền thì có thể trở mình trong toà soạn, thành chính thức rồi!
Tô Tiểu Tuyết xoa xoa tay, ảo tưởng đến cuộc sống tuyệt vời của mình sau khi chuyển qua làm chính thức, hoàn toàn không để ý ở bên ngoài cửa quán café, mình đã thành món ăn trên bàn của người khác rồi.
Chiếc Lamborghini đắt giá yên tĩnh đậu ven đường, khí thế nó mang lại chắc chắn không hề phẳng lặng.
“Cậu chủ, cô Lục vẫn chưa tới”. Cấp dưới ngồi phía trước kính cẩn báo cáo.
Người đàn ông đeo kính mác ở phía sau vốn dĩ đang chợp mắt, sống mũi thẳng tắp, ngũ quan thâm thuý góc cạnh rõ ràng khiến người ta nhìn mà muốn phun máu, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên hơi thở lạnh lùng mạnh mẽ.
Cung Lăng Hạo hạ cửa kính xe xuống, tháo kính râm ra, chỉ vào người phụ nữ ngồi ở trước cửa sổ: “Cô ta là ai?”.
“Gì cơ?”. Người đàn ông mặc đồ tây ngây người ra một lúc, sau đó nhìn theo hướng chỉ của Cung Lăng Hạo.
“Tôi muốn toàn bộ thông tin về cô ta trong vòng mười phút”.
Mười phút.
Trong tay Cung Lăng Hạo đã có thể một xấp tài liệu thật dày, anh lướt nhìn qua một cách giản lược, cuối cùng dừng lại ở bản sơ yếu lý lịch, ngón tay thon dài gõ một cái lên tấm ảnh thẻ của Tô Tiểu Tuyết, lặng lẽ nhếch môi: “Chính là cô ấy”.
Ngay sau đó, được cấp dưới bao vây, Cung Lăng Hạo như một ông thần vạn năng vượt mọi chông gai, đi về phía quán café.
Dáng người anh vô cùng cao lớn, từ trên xuống dưới đều toát lên hơi thở cao ngạo, mạnh mẽ không ai bằng, nhất thời thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Cậu chủ”. Hai người đàn ông mặc đồ tây đen đẩy cửa ra, kính cẩn ra hiệu cho phó chủ tịch đi vào.
Nhóm người lập tức trở thành tiêu điểm của quán café. Người đàn ông vốn dĩ đi cuối, bây giờ lại thành đi đầu, đồng thời ở bên cạnh anh ta còn có thêm một người phụ nữ trẻ tuổi tinh anh. Anh ta sải bước đi về phía Tô Tiểu Tuyết.
Mục tiêu chuẩn xác, không lòng vòng.
Đối diện bỗng nhiên có một cái bóng đen như mực ập xuống, toả ra hơi thở lạnh như băng, Tô Tiểu Tuyết bỗng ngẩng đầu đầu, sau đó miệng biến thành chữ O quái dị.
Một khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như thể cả thế giới phản bội anh ta vậy đó. Sống mũi cao thẳng, thể hiện sự cao quý của một vương tử, bờ môi tuyệt đẹp như thể thượng đế đã tỉ mỉ vẽ nên. Dưới mái tóc đen nhánh, cặp mắt kia khiến người ta thấy sợ hại, cô chỉ liếc một cái rồi ngoan ngoãn cụp mắt xuống.
Cung Lăng Hạo?
Con rùa vàng trong truyền thuyết? Đây không phải là mục tiêu cô muốn chụp ngày hôm nay sao? Đầu óc Tô Tiểu Tuyết hỗn loạn, nhiều lần so sánh ảnh chụp trong đầu mình với người đàn ông trước mắt!
Không sai, giống nhau như đúc!
Nhưng mà, tại sao anh ta lại ngồi trước mặt cô, lẽ nào biểu hiện của cô rõ ràng vậy sao, chưa ra trận mà đã bị đánh chết rồi sao?
Địch không động ta động trước!
Tô Tiểu Tuyết nở nụ cười e lệ, giả vờ cười cười: “Xin hỏi, anh là…”.
“Tô Tiểu Tuyết, biên tập thực tập của tạp chí X, mục đích tới quán café Mây Trắng là…”. Giọng nói trầm thấp quyến rũ chậm rãi vang lên, như thể mang theo một áp lực vô hình, Tô Tiểu Tuyết vô thức nắm chặt cái máy ảnh giấu trong túi xách, ngẩng đầu lên cười: “Đúng vậy, nhưng mà làm sao anh biết được?”.
Tô Tiểu Tuyết cô bây giờ đã nổi tiếng đến mức này rồi sao? Người trước mắt này, vốn dĩ là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng hiện nay!
Cung Lăng Hạo không cảm xúc nhìn người phụ nữ thay đổi nhiều biểu cảm trước mặt, trong lòng đã có một dự định khác. Nếu không phải ông cụ nhà anh lần này làm thật, lấy cái chết ra để ép anh, thì anh cũng không miễn cưỡng đồng ý để đối phó với lần xem mắt này đâu.
Đối với Cung Lăng Hạo mà nói, có kết hôn hay không thì là sự khác biệt về hình thức, để thoả mãn cho tâm nguyện được ôm cháu trai của ông cụ, anh cũng có thể dễ dàng khoan nhượng cho một người phụ nữ xa lạ xâm nhập vào cuộc sống của anh.
Huống gì, người đó là ai với anh không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Anh cũng không trả lời cô, chỉ lạnh lùng nhướn mày, ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới hành động.
“Thưa cô, làm phiền cô đứng lên”. Trong lúc Tô Tiểu Tuyết đang phát điên thì cấp dưới đứng bên cạnh Cung Lăng Hạo làm ra động tác “mời” với cô bằng khuôn mặt vô cảm.
“Tôi sao?”. Tô Tiểu Tuyết chỉ vào mình, không thể tin nổi mọi thứ trước mắt.
/1493
|