Chương 13.2: Hở tí là Lăng Hạo, Lăng Hạo.
Cung Lăng Hạo chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, sau đó bưng đồ ăn khuya vào để trên cái bàn nhỏ bên cạnh.
Tô Tiểu Tuyết ngửi thấy mùi thơm trong phòng, dạ dày đang cuộn trào mãnh liệt. Bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu “người là sắt, cơm là thép” có nghĩa là gì rồi, mấy bưa không ăn thật sự đói bụng đến mức đáng sợ.
Anh thế mà lại không có ý định mời cô ăn một chút, hoàn toàn tự mình hưởng thụ bữa khuya thơm ngon. Cô nhìn bóng lưng rắn rỏi của anh, bởi vì thật sự quá mệt mỏi mà hai mí mắt bắt đầu đánh nhau.
“Đứng lên”. Trong lúc Tô Tiểu Tuyết đang mơ mơ màng màng thì một giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn bên tai.
“Hả?”. Cô dường như đã quên mất cách đây mấy phút, người đàn ông trước mắt còn đang hưởng thụ bữa khuya thơm ngon. Cô nhìn lại mình đang ngồi trên giường lớn, sực nhớ ra đây là phòng của Cung Lăng Hạo.
Cô đứng dậy, đã quên mất trên người mình chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng của Cung Lăng Hạo, đi chân trần đến chỗ anh.
Cung Lăng Hạo quan sát Tô Tiểu Tuyết, áo sơ mi trắng rộng thùng thình mặc trên người cô chỉ đủ che tới bắp đùi, da thịt cô trắng nõn, thân hình cân đối thấp thoáng dưới ánh đèn, mái tóc dài đen nhánh xoã ra, vẫn còn ướt, nhưng lại khiến cô trông càng thêm quyến rũ hơn.
Anh dời mắt đi, đưa mắt đến trên giường đã ấm ướt một mảng, bất chợt ném ga trải giường và cái chăn mà Tô Tiểu Tuyết đã dùng xuống đất, cũng lấy chăn đệm mới từ trong tủ quần áo ra.
Hành động của Cung Lăng Hạo rất nhanh gọn dứt khoát, Tô Tiểu Tuyết không khỏi kinh ngạc. Là một người đàn ông, anh ta mà lại thay ga giường một cách nhanh nhạy thuần thục như vậy.
“Dọn dẹp cái bàn nhỏ đi”. Không đến hai phút, anh đã sửa sang xong, đồng thời lạnh lùng ra lệnh cho Tô Tiểu Tuyết: “Trong phòng tắm không có khăn tắm sao? Người như cái bàn là mà cứ đi tới đi lui”. Anh cố ý chỉ vào cơ thể cô.
“Tôi…”. Lúc này Tô Tiểu Tuyết mới nhớ ra cách ăn mặc trên người mình. Trong tình thế cấp bách, cô nhanh chóng nắm lấy cái chăn trên mặt đất, bao bọc cơ thể mình một lần nữa: “Bàn là cái gì chứ…”. Cô muốn phản bác anh, mà anh thì đã nằm trên giường thoải mái nghỉ ngơi.
Cô quan sát cơ thể mình, tuy áo sơ mi đúng là hơi rộng, nhưng dáng người mà cô lấy làm tự hào hoàn toàn có thể nhìn thấy mà. Cái người đàn ông thối tha này mắt bị gì thế?
Mùi thức ăn thơm ngon vẫn quanh quẩn trong không khí. Tô Tiểu Tuyết đi chân trần đến chiếc bàn nhỏ. Cung Lăng Hạo thế mà chỉ ăn một chút đồ ăn khuya mà anh bưng tới, nếu cứ đổ đi như vậy thì không phải rất lãng phí hay sao?
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Cung Lăng Hạo trên giường, tên kia hình như đã ngủ rồi, nếu cô ăn những thứ này, chắc anh không biết đâu nhỉ!
Tắt đèn trong phòng đi, Tô Tiểu Tuyết bưng đồ ăn khuya tới trước cửa sổ sát đất, đối diện với ánh trăng tròn lãng mạn đêm nay, hưởng thụ bữa ăn khuya còn lại hơn một nửa. Nỗi uất ức cả ngày nay của Tô Tiểu Tuyết đều có thể quăng ra sau đầu hết.
Dưới ánh trăng vàng nhạt, cô gái bé nhỏ ngồi dưới đất, vừa ngắm trăng vừa ăn, hình ảnh này phản chiếu vào ánh mắt của một người đàn ông nào đó. Đêm nay dường như có cái gì đó khác lạ…
/1493
|