Mưa đã tạnh và nắng lại lên, bầu trời quang đãng lại hiện hữu nhưng gió thổi mạnh…mãi chẳng ngừng.
Nếu không nhầm thì bây giờ Thiên Anh phải đặt chân lên đảo rồi chứ, nhưng Khánh Anh vẫn chưa thấy cô đâu, anh bận xã giao với đối tác làm ăn nên chưa có thời gian gọi cho cô, nhưng tự nhiên anh cảm nhận được cái gì đó đang xuyên qua tim anh…một tích tắc nào đó anh bỗng cảm thấy bất an, toàn thân đau nhức.
Hoàng đang xem chương trình tin tức cùng Châu San và Lâm ở phòng khách bỗng điện thoại anh có người gọi đến, màn hình hiển thị tên Thiên Anh. Anh tạm gác bộ phim lại và bắt máy
-Alo!
-Xin cho hỏi anh có quen với hai bé tên Long Anh và Huyền Anh không?
Hoàng cảm thấy hơi bất ngờ khi số của Thiên Anh gọi cho anh mà lại hỏi vấn đề đó, nhưng anh để ý giọng nói đó không phải là Thiên Anh , anh liền nói, nỗi bất an xâm chiếm vào người anh.
-Dạ, đúng! Cho hỏi ai đấy, sao cầm máy của Thiên Anh?
Châu San đang mải xem cũng phải ngừng lại khi thấy nét lo lắng trên mặt Hoàng, cô hơi hỏi nhỏ - Có chuyện gì sao?
-Hôm nay có chuyến tàu đến đảo Nam Du, nhưng không may tàu gặp nạn, mẹ hai đứa bé hiện giờ không biết sống chết ra sao, cô ấy có nhờ tôi chăm hộ hai đứa bé này và gọi cho người nào đó trong danh bạ của cô ấy đến đón con giùm? – Người phụ nữ đầu dây bên kia nói đều đều nhưng chất giọng có chút xót xa, thật may Thiên Anh đã nhờ đúng người tốt. Ông trời cũng không hẳn tuyệt tình với cô.
-Cái gì? – Hoàng hét lên, đầu dây bên kia nói – Cậu bình tĩnh…
Trên tivi, giọng nói phát thanh viên làm Hoàng như đông cứng…
- Tàu MB07 đến đảo Nam Du sáng nay đã bị chìm, ước tính khoảng 13 người chết và 15 người mất tích…
-Cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đón hai đứa bé!
Người phụ nữ kia cho Hoàng địa chỉ nhà, anh nói cảm ơn qua điện thoại rồi đứng lên, vẻ hấp tấp đầy lo lắng của anh khiến Châu San lo không kém
-Có chuyện gì mà anh lo lắng vậy?
-Em đi cùng anh, trên đường anh sẽ nói em nghe..
Hoàng cũng báo tin này cho những người kia biết, lập tức họ cho người đi tìm Thiên Anh ngoài biển, mong sẽ tìm được.
Khánh Anh biết chuyện, bỏ luôn cuộc xã giao và bữa tiệc còn dang dở để trở về.
Con tim anh đang bị tử thần bóp chặt đến nghẹt thở. Long Anh và Huyền Anh không sao rồi nhưng Thiên Anh đâu, cô đang ở đâu…?
Gương mặt hạnh phúc vì nghĩ vợ con đang đến thăm mình bỗng chốc chỉ còn đau thương và lo lắng, anh đứng ngồi không yên, cả ngày trời anh và nhóm Tuyết lênh đênh ngoài biển.
…
Thiên Anh lơ mơ tỉnh dậy. Căn phòng chủ đạo màu trắng hiện lên, như một thiên đường nhưng lạnh lẽo đến lạ thường. Cô khẽ kéo chăn đắp lên người mình. Vì quá mệt mỏi lên cô nằm thêm một chút nữa.
Cạch
Cánh cửa trắng mở ra, bước vào là một cô gái bê trên tay một bát cháo trắng.
- Cô tỉnh rồi sao? Cô ăn cháo đi cho đỡ đói rồi uống thuốc, cô bị sốt rồi.
- Thiên Anh…sao lại là cô? Sao tôi lại ở đây? – Thiên Anh ngồi dậy, lay lay thái dương cho đỡ chóng mặt.
- Uhm, cô bị nạn ở biển, tôi cứu cô – Yun khẽ cười, đẩy bát cháu lại gần Thiên Anh
- Vậy hả? Cảm ơn cô nhiều! Tôi hôn mê bao lâu rồi? – Thiên Anh hỏi
- Hơn một ngày rồi, cô cứ ở tạm đây nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe tôi sẽ đưa cô về
- Tôi mượn điện thoại cô gọi cho Khánh Anh được không? Tôi sợ anh ấy lo lắng – Thiên Anh mở lời
- Đây – Yun đưa điện thoại cho Thiên Anh , khẽ cúi đầu, người con gái trước mặt nhỏ đang gọi cho người mà nhỏ từng yêu tha thiết, biết sao được vì Thiên Anh xứng đáng có hạnh phúc đó hơn là Yun.
- Alo, anh Khánh… “tút…tút…tút”
Khánh Anh vừa bắt máy, mới nghe thoáng qua giọng nói ấm áp quen thuộc thì sóng biển kém quá lên mất tín hiệu, anh có gọi lại nhưng không được
-Cô ăn cháo cho khỏe đi, để tôi liên lạc với anh ấy giúp cô – Yun nở nụ cười tao nhã.
-Cảm ơn cô…Thiên Anh – Thiên Anh gật đầu cảm kích
-Không có gì…dù tôi giúp cô trăm lần nữa cũng không đủ xóa hết tội lỗi ngày trước tôi gây ra đâu. – Yun rơi vào tầm mặc
-Không sao, tôi đã bao giờ trách cô đâu, à mà bây giờ cô ở đây hả?
-Uhm
-Sao cô không về
-Tôi kết hôn rồi – Yun nói , Thiên Anh nghĩ kết hôn rồi là phải ở nhà chồng chứ cô không nghĩ Yun đang trốn tránh nhóm của cô.
-À ra vậy, chúc mừng cô nha.
-Cô với Khánh Anh sống tốt chứ?
-Tốt lắm, nếu cô không phiền hãy đến nhà tôi dùng bữa.
-E là không tiện…
…
Một ngày sau. Cơn sốt của Thiên Anh nhanh chóng biến mất, cô lại trở lại khỏe như ngày nào.
-Đi thôi! – Yun từ bên ngoài, đẩy cánh cửa ra và nói với Thiên Anh . Thiên Anh đi ra bên ngoài, khẽ chào chàng trai là chồng của Yun một cái rồi cùng lên tàu.
Đặt chân xuống đất liền, cảm giác yên ấm lại trở về. Taxi đón ba người chạy vào trong thành phố.
-A…mẹ Thiên Anh kia…mẹ ơi!!!!!!!!!! – Long Anh và Huyền Anh nhanh nhảu chạy ra, nước mắt giàn giụa ôm chầm lấy Thiên Anh không muốn rời, Yun đứng cạnh chồng nhỏ, mỉm cười hạnh phúc thay Thiên Anh. Thì ra con anh và cô đã lớn như vậy rồi, đáng yêu quá!
-Mẹ có bị sao không? Huhu con nhớ mẹ lắm!
-Mẹ không sao, đừng khóc mà, mẹ về rồi đây, thôi nào hai con chào cô chú đi. – Thiên Anh xoa đầu cả hai và hướng mắt về phía Yun
-Con chào cô…con chào chú! – Hai nhóc ngoan ngoãn khoanh tay, vẻ đáng yêu vụng về của chúng chưa bao giờ hết trong mắt người lớn.
-Ngoan lắm, hai con thật đáng yêu – Yun khẽ xoa đầu cả hai cười hạnh phúc, cô chợt nghĩ đến đứa con của mình…nếu nó còn sống chắc nó cũng đáng yêu như thế này mất. Suy nghĩ đó dập tắt khi nhóm Khánh Anh trở về, tất cả đều có mặt ở đó. Yun đứng lên nhìn Khánh Anh và nhóm Tuyết, gương mặt nhỏ trở nên cứng nhắc.
-Tại sao lại ở đây? – Khánh Anh nhíu mày nhìn Yun và người con trai lạ đứng cạnh nhỏ. Ác cảm trong anh đối với Yun vẫn còn đó. Anh vẫn chưa quên được ngày xưa nhỏ đã làm gì với anh và Thiên Anh
-Cô còn đến đây làm gì? – Vy xông vào nói , gặp lại Yun khiến cô hơi tức giận.
Hoàng im lặng nhìn em gái của mình, gương mặt vẫn thế nhưng cách ăn mặc đã giản dị hơn rất nhiều, có lẽ nó cũng đang có cuộc sống yên bình hạnh phúc…
-Mọi người đừng như thế, chính Thiên Anh đã cứu em đó. Không có cô ấy thì em không sống nổi lúc đó rồi. Em phải cảm ơn cô ấy rất nhiều đó. – Thiên Anh cười, nói hòa hảo, chồng của Yun đứng bên cạnh cũng nhận thấy được trước đây Yun và những người này có mâu thuẫn với nhau rất nặng.
-Thật chứ? – Vy nói , mắt không thể không nhìn Yun, ánh mắt đa nghi
-Sao lại không? – Thiên Anh cười rồi quay sang nói với Yun – Thiên Anh à? Hôm nay bạn ở lại dùng bữa với gia đình chúng tôi nhé!
-À không, tôi cảm ơn tấm lòng của bạn nhưng bây giờ tôi có việc rồi, xin lỗi – Yun từ chối, nhỏ vẫn không thể nào đối mặt với mấy người này được nữa, nếu có ngồi chung bàn ăn, nếu họ tha thứ cho nhỏ nhỏ vẫn không thấy tự nhiên cho lắm.
-Vậy à? Vậy khi nào có dịp bạn quay lại đây chơi nhé. – Thiên Anh cười
-Uhm, cảm ơn, tôi về đây – Yun kéo theo chồng nhỏ đi, trước khi bước ra khỏi cánh cổng to lớn mà năm xưa nhỏ hay đặt chân đến thì có tiếng nói phát ra
-Vương Thiên Anh , tôi cảm ơn cô rất nhiều!!! – Đó chính xác là giọng nói của Khánh Anh , giọng nói lạnh lùng nhỏ vẫn thường được nghe giờ đã ấm áp lạ kì. Nhỏ hơi mỉm cười nói
-Không có gì đâu.
Nhỏ và chồng bước đi, Hoàng chạy ra nói chuyện một hồi rồi gọi taxi đưa hai người ra bến.
Nhóm Tuyết đã tha thứ cho Yun, họ cảm thấy lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Cha anh có gọi cho anh đến đảo Nam Du công tác tiếp nhưng đã được anh nhiệt liệt từ chối.
Tối hôm đó.
Khánh Anh có mở một party ngoài trời, hồ bơi rải đầy hoa hồng và bóng bay, những chiếc loa phát ra những bản nhạc sôi động rồi êm u…những bản nhạc hạnh phúc. Bốn gia đình lại vui vẻ bên nhau.
Thế đấy.
Có được hạnh phúc đâu khó. Chỉ cần mỉm cười và mỉm cười.
-Ngày mai chúng ta ra biển chơi nhé…!!! – Đám người lớn ra ý kiến
-KHÔNG CHƠI VỚI BIỂN… - Huyền Anh và Long Anh hét lên thảm thiết…
….
The End…
Hẹn mọi người ở truyện : “Trả lời anh khi anh còn ở đây!” nhé!!
Nếu không nhầm thì bây giờ Thiên Anh phải đặt chân lên đảo rồi chứ, nhưng Khánh Anh vẫn chưa thấy cô đâu, anh bận xã giao với đối tác làm ăn nên chưa có thời gian gọi cho cô, nhưng tự nhiên anh cảm nhận được cái gì đó đang xuyên qua tim anh…một tích tắc nào đó anh bỗng cảm thấy bất an, toàn thân đau nhức.
Hoàng đang xem chương trình tin tức cùng Châu San và Lâm ở phòng khách bỗng điện thoại anh có người gọi đến, màn hình hiển thị tên Thiên Anh. Anh tạm gác bộ phim lại và bắt máy
-Alo!
-Xin cho hỏi anh có quen với hai bé tên Long Anh và Huyền Anh không?
Hoàng cảm thấy hơi bất ngờ khi số của Thiên Anh gọi cho anh mà lại hỏi vấn đề đó, nhưng anh để ý giọng nói đó không phải là Thiên Anh , anh liền nói, nỗi bất an xâm chiếm vào người anh.
-Dạ, đúng! Cho hỏi ai đấy, sao cầm máy của Thiên Anh?
Châu San đang mải xem cũng phải ngừng lại khi thấy nét lo lắng trên mặt Hoàng, cô hơi hỏi nhỏ - Có chuyện gì sao?
-Hôm nay có chuyến tàu đến đảo Nam Du, nhưng không may tàu gặp nạn, mẹ hai đứa bé hiện giờ không biết sống chết ra sao, cô ấy có nhờ tôi chăm hộ hai đứa bé này và gọi cho người nào đó trong danh bạ của cô ấy đến đón con giùm? – Người phụ nữ đầu dây bên kia nói đều đều nhưng chất giọng có chút xót xa, thật may Thiên Anh đã nhờ đúng người tốt. Ông trời cũng không hẳn tuyệt tình với cô.
-Cái gì? – Hoàng hét lên, đầu dây bên kia nói – Cậu bình tĩnh…
Trên tivi, giọng nói phát thanh viên làm Hoàng như đông cứng…
- Tàu MB07 đến đảo Nam Du sáng nay đã bị chìm, ước tính khoảng 13 người chết và 15 người mất tích…
-Cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đón hai đứa bé!
Người phụ nữ kia cho Hoàng địa chỉ nhà, anh nói cảm ơn qua điện thoại rồi đứng lên, vẻ hấp tấp đầy lo lắng của anh khiến Châu San lo không kém
-Có chuyện gì mà anh lo lắng vậy?
-Em đi cùng anh, trên đường anh sẽ nói em nghe..
Hoàng cũng báo tin này cho những người kia biết, lập tức họ cho người đi tìm Thiên Anh ngoài biển, mong sẽ tìm được.
Khánh Anh biết chuyện, bỏ luôn cuộc xã giao và bữa tiệc còn dang dở để trở về.
Con tim anh đang bị tử thần bóp chặt đến nghẹt thở. Long Anh và Huyền Anh không sao rồi nhưng Thiên Anh đâu, cô đang ở đâu…?
Gương mặt hạnh phúc vì nghĩ vợ con đang đến thăm mình bỗng chốc chỉ còn đau thương và lo lắng, anh đứng ngồi không yên, cả ngày trời anh và nhóm Tuyết lênh đênh ngoài biển.
…
Thiên Anh lơ mơ tỉnh dậy. Căn phòng chủ đạo màu trắng hiện lên, như một thiên đường nhưng lạnh lẽo đến lạ thường. Cô khẽ kéo chăn đắp lên người mình. Vì quá mệt mỏi lên cô nằm thêm một chút nữa.
Cạch
Cánh cửa trắng mở ra, bước vào là một cô gái bê trên tay một bát cháo trắng.
- Cô tỉnh rồi sao? Cô ăn cháo đi cho đỡ đói rồi uống thuốc, cô bị sốt rồi.
- Thiên Anh…sao lại là cô? Sao tôi lại ở đây? – Thiên Anh ngồi dậy, lay lay thái dương cho đỡ chóng mặt.
- Uhm, cô bị nạn ở biển, tôi cứu cô – Yun khẽ cười, đẩy bát cháu lại gần Thiên Anh
- Vậy hả? Cảm ơn cô nhiều! Tôi hôn mê bao lâu rồi? – Thiên Anh hỏi
- Hơn một ngày rồi, cô cứ ở tạm đây nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe tôi sẽ đưa cô về
- Tôi mượn điện thoại cô gọi cho Khánh Anh được không? Tôi sợ anh ấy lo lắng – Thiên Anh mở lời
- Đây – Yun đưa điện thoại cho Thiên Anh , khẽ cúi đầu, người con gái trước mặt nhỏ đang gọi cho người mà nhỏ từng yêu tha thiết, biết sao được vì Thiên Anh xứng đáng có hạnh phúc đó hơn là Yun.
- Alo, anh Khánh… “tút…tút…tút”
Khánh Anh vừa bắt máy, mới nghe thoáng qua giọng nói ấm áp quen thuộc thì sóng biển kém quá lên mất tín hiệu, anh có gọi lại nhưng không được
-Cô ăn cháo cho khỏe đi, để tôi liên lạc với anh ấy giúp cô – Yun nở nụ cười tao nhã.
-Cảm ơn cô…Thiên Anh – Thiên Anh gật đầu cảm kích
-Không có gì…dù tôi giúp cô trăm lần nữa cũng không đủ xóa hết tội lỗi ngày trước tôi gây ra đâu. – Yun rơi vào tầm mặc
-Không sao, tôi đã bao giờ trách cô đâu, à mà bây giờ cô ở đây hả?
-Uhm
-Sao cô không về
-Tôi kết hôn rồi – Yun nói , Thiên Anh nghĩ kết hôn rồi là phải ở nhà chồng chứ cô không nghĩ Yun đang trốn tránh nhóm của cô.
-À ra vậy, chúc mừng cô nha.
-Cô với Khánh Anh sống tốt chứ?
-Tốt lắm, nếu cô không phiền hãy đến nhà tôi dùng bữa.
-E là không tiện…
…
Một ngày sau. Cơn sốt của Thiên Anh nhanh chóng biến mất, cô lại trở lại khỏe như ngày nào.
-Đi thôi! – Yun từ bên ngoài, đẩy cánh cửa ra và nói với Thiên Anh . Thiên Anh đi ra bên ngoài, khẽ chào chàng trai là chồng của Yun một cái rồi cùng lên tàu.
Đặt chân xuống đất liền, cảm giác yên ấm lại trở về. Taxi đón ba người chạy vào trong thành phố.
-A…mẹ Thiên Anh kia…mẹ ơi!!!!!!!!!! – Long Anh và Huyền Anh nhanh nhảu chạy ra, nước mắt giàn giụa ôm chầm lấy Thiên Anh không muốn rời, Yun đứng cạnh chồng nhỏ, mỉm cười hạnh phúc thay Thiên Anh. Thì ra con anh và cô đã lớn như vậy rồi, đáng yêu quá!
-Mẹ có bị sao không? Huhu con nhớ mẹ lắm!
-Mẹ không sao, đừng khóc mà, mẹ về rồi đây, thôi nào hai con chào cô chú đi. – Thiên Anh xoa đầu cả hai và hướng mắt về phía Yun
-Con chào cô…con chào chú! – Hai nhóc ngoan ngoãn khoanh tay, vẻ đáng yêu vụng về của chúng chưa bao giờ hết trong mắt người lớn.
-Ngoan lắm, hai con thật đáng yêu – Yun khẽ xoa đầu cả hai cười hạnh phúc, cô chợt nghĩ đến đứa con của mình…nếu nó còn sống chắc nó cũng đáng yêu như thế này mất. Suy nghĩ đó dập tắt khi nhóm Khánh Anh trở về, tất cả đều có mặt ở đó. Yun đứng lên nhìn Khánh Anh và nhóm Tuyết, gương mặt nhỏ trở nên cứng nhắc.
-Tại sao lại ở đây? – Khánh Anh nhíu mày nhìn Yun và người con trai lạ đứng cạnh nhỏ. Ác cảm trong anh đối với Yun vẫn còn đó. Anh vẫn chưa quên được ngày xưa nhỏ đã làm gì với anh và Thiên Anh
-Cô còn đến đây làm gì? – Vy xông vào nói , gặp lại Yun khiến cô hơi tức giận.
Hoàng im lặng nhìn em gái của mình, gương mặt vẫn thế nhưng cách ăn mặc đã giản dị hơn rất nhiều, có lẽ nó cũng đang có cuộc sống yên bình hạnh phúc…
-Mọi người đừng như thế, chính Thiên Anh đã cứu em đó. Không có cô ấy thì em không sống nổi lúc đó rồi. Em phải cảm ơn cô ấy rất nhiều đó. – Thiên Anh cười, nói hòa hảo, chồng của Yun đứng bên cạnh cũng nhận thấy được trước đây Yun và những người này có mâu thuẫn với nhau rất nặng.
-Thật chứ? – Vy nói , mắt không thể không nhìn Yun, ánh mắt đa nghi
-Sao lại không? – Thiên Anh cười rồi quay sang nói với Yun – Thiên Anh à? Hôm nay bạn ở lại dùng bữa với gia đình chúng tôi nhé!
-À không, tôi cảm ơn tấm lòng của bạn nhưng bây giờ tôi có việc rồi, xin lỗi – Yun từ chối, nhỏ vẫn không thể nào đối mặt với mấy người này được nữa, nếu có ngồi chung bàn ăn, nếu họ tha thứ cho nhỏ nhỏ vẫn không thấy tự nhiên cho lắm.
-Vậy à? Vậy khi nào có dịp bạn quay lại đây chơi nhé. – Thiên Anh cười
-Uhm, cảm ơn, tôi về đây – Yun kéo theo chồng nhỏ đi, trước khi bước ra khỏi cánh cổng to lớn mà năm xưa nhỏ hay đặt chân đến thì có tiếng nói phát ra
-Vương Thiên Anh , tôi cảm ơn cô rất nhiều!!! – Đó chính xác là giọng nói của Khánh Anh , giọng nói lạnh lùng nhỏ vẫn thường được nghe giờ đã ấm áp lạ kì. Nhỏ hơi mỉm cười nói
-Không có gì đâu.
Nhỏ và chồng bước đi, Hoàng chạy ra nói chuyện một hồi rồi gọi taxi đưa hai người ra bến.
Nhóm Tuyết đã tha thứ cho Yun, họ cảm thấy lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Cha anh có gọi cho anh đến đảo Nam Du công tác tiếp nhưng đã được anh nhiệt liệt từ chối.
Tối hôm đó.
Khánh Anh có mở một party ngoài trời, hồ bơi rải đầy hoa hồng và bóng bay, những chiếc loa phát ra những bản nhạc sôi động rồi êm u…những bản nhạc hạnh phúc. Bốn gia đình lại vui vẻ bên nhau.
Thế đấy.
Có được hạnh phúc đâu khó. Chỉ cần mỉm cười và mỉm cười.
-Ngày mai chúng ta ra biển chơi nhé…!!! – Đám người lớn ra ý kiến
-KHÔNG CHƠI VỚI BIỂN… - Huyền Anh và Long Anh hét lên thảm thiết…
….
The End…
Hẹn mọi người ở truyện : “Trả lời anh khi anh còn ở đây!” nhé!!
/108
|