Vương Thành không ngờ là Chử Diệc Phong lại cố tình, nhưng từ sau ngày đó, cũng có một thời gian cậu không gặp lại Trịnh Kính Ân, nên dần dần cũng không để chuyện này trong lòng.
Sau khi Quan Gia Hòa làm thuê cho Vương Thành, một nhà bốn người sống thoải mái hơn trước nhiều, đặc biệt sau khi đến ở nhà bà nội, có hai cụ giúp đỡ chăm sóc hai đứa bé, Trần Lệ không còn bận rộn vội vàng như trước, hai bé đã một tuổi, mấy tháng trước đã cho dứt sữa, bây giờ Trần Lệ cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Quan Gia Hòa cũng không cần đi giao hàng thường xuyên, bây giờ những siêu thị đó nhập hàng nhiều hơn trước gấp mấy lần, cứ cách vài ngày hoặc một tuần mới bán hết, nhưng vì Vương Thành đối xử với anh rất tốt, nên thỉnh thoảng Quan Gia Hòa sẽ đến nơi khác xem có mối nào mới hay không.
Mứt trái cây là để ăn, nhưng ăn cũng có nhiều cách, ví dụ như trét lên bánh mì, làm bánh nhân mứt, pha trà để uống, rưới lên kem ly, hoặc là làm vỏ bánh xong rồi trét mứt lên nướng vân vân, mà một vài nơi cần nguồn cung mứt lớn, thì họ đều trực tiếp nhập hàng từ xưởng sản xuất.
Quan Gia Hòa nhìn ra được điểm này, cho nên trong lúc rảnh rỗi anh thường tìm đến những cửa hàng đó, giới thiệu mứt trái cây với họ, gặp rất nhiều khó khăn, nhưng đồ tốt thì luôn có thị trường, cuối cùng có mấy cửa hàng đồng ý nhập một ít hàng xem thử, nếu mà ngon, khách hàng thích sẽ nhập hàng thêm.
Bởi vì anh chịu khó, nên việc buôn bán mứt càng ngày càng tốt hơn, gần như ngày nào cũng có người gọi điện đến đặt hàng, kết quả là không đủ người, cần thuê thêm một nhân viên nữa.
Ba Vương nói chuyện này cho Vương Thành, Vương Thành không biết nên vui mừng hay buồn khổ, bởi vì cậu lại bị ba Vương kéo về làm việc, may mà lần này không cần thuê người vừa biết lái xe lại quen đường ở thành phố Sơn Hải nữa, thông báo tuyển người vừa dán chưa được hai ngày đã có mấy người đến hỏi.
Vương Thành thấy việc dọn hàng sẽ khá mệt, nên muốn thuê một nhân viên nam, ai ngờ ba Vương lại thuê một nhân viên nữ, tên là Quan Dĩnh, là người của thôn Quan gia, hai bên hai bím tóc, cũng khá xinh xắn, cười rất ngọt ngào, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, trong nhà có nhiều con nên cuộc sống cũng khó khăn, cho nên vừa học hết cấp 2 đã ra ngoài tìm việc, nghe nói rất chịu khó, Vương Thành nhìn thấy cô bé kia, đành phải nuốt oán giận vào.
"Thử việc ba tháng trước, tiền lương một nghìn sáu, nếu làm tốt thì sau khi chính thức làm việc tiền lương sẽ thêm bốn trăm nữa, mặt khác là về chuyện mở rộng việc buôn bán, chỉ cần cô có thể tìm được người mua hàng như anh họ tôi, thì sẽ được chia thêm tiền hoa hồng, ví dụ như anh họ tôi tìm được thêm mấy người nữa, nên tháng này đã kiếm thêm hai ba trăm tiền hoa hồng". Đây là điều mà tối qua Vương Thành đã suy nghĩ kỹ, chỉ tăng lương thì chưa chắc đã kích thích được tính tích cực của nhân viên, chỉ có khi để bọn họ thấy tương lai rộng mở thì mới có động lực hơn.
"Cảm ơn ông chủ nhỏ, em sẽ cố gắng". Quan Dĩnh kích động, cô tốt nghiệp đi làm đã hơn ba năm, lần đầu tiên có được công việc mà tháng đầu tiên đã có một nghìn sáu, trước đây cũng chỉ khoảng một nghìn thôi, qua một năm cũng chỉ tăng thêm hai ba trăm, làm nhiều năm mới có được tiền lương như vầy.
"Không cần gọi tôi là ông chủ nhỏ, gọi là anh Thành là được, làm cho tốt, đừng làm tôi thất vọng". Vương Thành như trưởng bối vỗ vỗ bả vai cô bé.
"Vâng, anh Thành, em sẽ không làm anh thất vọng đâu". Quan Dĩnh siết chặt tay, ngập tràn tự tin.
Ba Vương ở cách đó không xa thấy cảnh như vậy không biết nên nói gì, lần này sở dĩ trái ý con trai tìm một nhân viên nữ, thực ra là vì ông và mẹ Vương có ý đồ khác.
Bây giờ sự nghiệp của Vương Thành đặt ở thành phố Sơn Hải, không giống Vương Ninh An xa cuối chân trời, hai vợ chồng có nghĩ gì thì cũng không làm được, tuy bọn họ không dám làm lộ liễu, nhưng chút hành động nhỏ thì có thể, Quan Dĩnh là có người giới thiệu cho mẹ Vương.
Quan Dĩnh là một cô bé ngoan ngoãn lại chịu khó, người như vậy sẽ không có tâm tư khác, đúng là con dâu lý tưởng trong lòng mẹ Vương.
Vì thế hai vợ chồng bàn bạc, cuối cùng quyết định thuê Quan Dĩnh, dù bây giờ con trai không quan tâm đến, nhưng mỗi ngày nhìn thấy chắc cũng có chút cảm giác nhỉ, chờ con trai nhận thấy Quan Dĩnh tốt thế nào, nói không chừng sẽ có hứng thú thôi.
Ba Vương phụng mệnh quan sát hai người, kết quả lại khiến ông thất vọng, nhìn vẻ mặt của đứa con là cái kiểu xem Quan Dĩnh như em gái mình, mà cô bé Quan Dĩnh này có vẻ cũng không có suy nghĩ gì khác, ông dường như thấy được trong mắt cô bé mấy chữ tiền tiền tiền, ba Vương thầm hận Quan Dĩnh sao ngốc vậy chứ, nắm được tim con trai ông thì sẽ nắm được tiền đó a.
"Haiz!".
"Ba, ba đang làm gì đấy?". Vương Thành đột ngột xuất hiện trước mặt ông.
Ba Vương hoảng sợ, thấy con trai thì liền chột dạ, "Không, không làm gì cả, a đúng rồi, không phải con hẹn gặp Chử tiên sinh sao? Mau đi đi, đừng đến muộn".
Vương Thành nhìn là biết ba Vương có vấn đề, hơn nửa là có liên quan đến Quan Dĩnh, nhưng cậu không chọc ra, "Con đi đây, hôm nay ba với anh họ lo cho cửa hàng nhé, ba nhớ nói với mẹ là hôm nay con không về ăn cơm đâu".
"Con đi đi".
Về việc Vương Thành và Chử Diệc Phong đột nhiên thường xuyên qua lại gặp gỡ, ba Vương không nghi ngờ gì cả, thỉnh thoảng còn bảo Vương Thành mời Chử Diệc Phong đến chơi, Vương Thành ngoài miệng thì đồng ý, nhưng cũng không dám mời quá nhiều.
Hôm nay Vương Thành và Chử Diệc Phong đã hẹn là đến trung tâm thương mại mua quần áo mùa đông, mấy hôm trước bị Chử Diệc Phong thấy cậu chỉ mặc một cái áo jacket trong mùa đông lạnh, lúc đó đã không hài lòng rồi, sau lại vì chuyện cửa hàng mà Vương Thành không có thời gian mua quần áo, đành chậm trễ đến bây giờ.
Thực ra Thành Bình cũng có bán quần áo, có một con phố chuyên bán quần áo nữa, rực rỡ muôn màu, nhưng chủ yếu là đồ nữ, mười cửa hàng thì chưa chắc đã có hai nhà bán đồ nam, có thể thấy là ít thế nào, hơn nữa đàn ông ở nông thôn không quan trọng chuyện quần áo lắm, có để mặc là được, cho nên không để ý nhiều. Vốn Vương Thành cũng chỉ định mua đại cho xong, Chử Diệc Phong lại không đồng ý.
Hiện giờ thành phố Sơn Hải rất lạnh, nhiệt độ giảm một hai độ so với năm trước, nhảy thẳng xuống âm, tuyết rơi lớn đến hai ngày mới dừng, hơn nửa thành phố đều biến thành một màu trắng xóa, người dân tránh tuyết hai ngày trong nhà ào ra ngoài hít thở không khí, không khí lành lạnh hít vào rất thích.
Năm nay thành phố Sơn Hải gặp phải khối không khí lạnh tăng cường, tuy không lạnh xuống âm mười mấy hai mấy độ như phía Bắc, nhưng quần áo mùa đông trước đây lại không đủ để giữ ấm, cho nên khoảng thời gian trước nhiều trung tâm mua sắm đều chật kín người, áo khoác phải nhập về thêm rất nhiều.
Hai người đi thẳng đến khu thương mại gần đó, ở trong có một trung tâm thương mại lớn, có rất nhiều người, chia thành ba khu cao trung thấp, chia ở các tầng khác nhau. Vương Thành định đi đến chỗ bán quần áo bình thường ở tầng một, lại bị Chử Diệc Phong kéo lên tầng hai, nơi đó bán quần áo cao cấp, mỗi một cửa hàng bán quần áo đều là nhãn hiệu có tiếng, ở đây không có sự chênh lệch quần áo nam nữ quá lớn như ở Thành Bình, ít ra là ba cửa hàng đồ nữ sẽ thấy được một cửa hàng đồ nam.
Bản thân Chử Diệc Phong cũng không thường đi mua quần áo, nhưng mắt thẩm mỹ của anh rất tốt, kiểu dáng quần áo bình thường, màu sắc cũng đơn giản, rất hợp với thẩm mỹ của Vương Thành, điều duy nhất mà Vương Thành có ý kiến là anh mua quá nhiều.
Từ áo lót giữ ấm đến áo sơ mi, từ tất đến cà vạt, từ áo ngủ đến áo khoác, chỉ một lúc mà trong tay cậu đã cầm một đống lớn, đúng là không làm thì thôi vừa làm đã khiến người ta kinh ngạc, chi bằng dời hết quần áo trong cửa hàng về luôn đi, mà Chử Diệc Phong lại lấy cớ là quần áo của cậu ít quá, điều này thì cậu không phản bác được.
"Thử cái này xem". Chử Diệc Phong đưa một cái áo khoác dài màu đen cho cậu, bên trong lót nhung, độ dày vừa phải.
"Cái này liệu có dài quá không?". Vương Thành cầm áo nhìn, mặc vào chắc là đến đùi rồi, cậu chưa từng mặc áo khách nào dài như vậy cả.
"Thử xem đi".
Vương Thành đành phải mặc thử, cũng may áo khoác không cần vào phòng thay đồ, cậu cởi áo khoác ra rồi khoác lên, quả nhiên là dài đến đùi, "Mặc vậy đi đường sẽ không thấy bức bối sao?".
"Em nghĩ nhiều rồi". Chử Diệc Phong quay người nói với nhân viên: "Gói cái này lại nữa".
Nhân viên đi theo họ có hai người, chắc là lần đầu gặp phải người mua sắm hào sảng như vậy, mua từ chân đến cổ, từ đồ mặc trong nhà đến đồ đi ra ngoài, ngay cả vest cũng lấy luôn hai bộ, trên tay hai người đã xách đầy quần áo, "Ông chủ Chử, trước đây anh đều mua vậy sao?". Vương Thành vừa cởi áo khoác vừa hỏi, lần trước cũng như vậy.
"Không". Bất ngờ là Chử Diệc Phong lại phủ nhận.
Vương Thành ngạc nhiên nhướng mày, đang lúc cậu muốn hỏi vì sao lại thay đổi suy nghĩ, thì anh bổ sung thêm một câu.
"Trước kia anh đặt người may luôn".
"...".
Trước khi gặp Vương Thành, ít khi Chử Diệc Phong đi mua quần áo, đều là mời nhà thiết kế về đặt may hơn trăm bộ quần áo mặc theo mùa, ngay cả thứ nhỏ như tất cũng không cần tự mua, cho nên quan niệm của anh là đã mua thì mua hết luôn.
Thực ra Vương Thành cũng thích làm luôn một lần thế này, nhưng là cậu không hay tiêu tiền, lúc còn nhỏ rất nghèo, cho nên cậu luôn tính toán tỉ mỉ khi tiêu tiền, nhưng từ khi gặp được Chử Diệc Phong, cậu nhận ra mỗi lần ra ngoài tiêu tiền nhiều hơn cả những năm trước, lúc tính tiền là cậu tự trả, mấy trăm nghìn cứ như vậy mà trôi ra khỏi thẻ.
Sau khi Quan Gia Hòa làm thuê cho Vương Thành, một nhà bốn người sống thoải mái hơn trước nhiều, đặc biệt sau khi đến ở nhà bà nội, có hai cụ giúp đỡ chăm sóc hai đứa bé, Trần Lệ không còn bận rộn vội vàng như trước, hai bé đã một tuổi, mấy tháng trước đã cho dứt sữa, bây giờ Trần Lệ cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Quan Gia Hòa cũng không cần đi giao hàng thường xuyên, bây giờ những siêu thị đó nhập hàng nhiều hơn trước gấp mấy lần, cứ cách vài ngày hoặc một tuần mới bán hết, nhưng vì Vương Thành đối xử với anh rất tốt, nên thỉnh thoảng Quan Gia Hòa sẽ đến nơi khác xem có mối nào mới hay không.
Mứt trái cây là để ăn, nhưng ăn cũng có nhiều cách, ví dụ như trét lên bánh mì, làm bánh nhân mứt, pha trà để uống, rưới lên kem ly, hoặc là làm vỏ bánh xong rồi trét mứt lên nướng vân vân, mà một vài nơi cần nguồn cung mứt lớn, thì họ đều trực tiếp nhập hàng từ xưởng sản xuất.
Quan Gia Hòa nhìn ra được điểm này, cho nên trong lúc rảnh rỗi anh thường tìm đến những cửa hàng đó, giới thiệu mứt trái cây với họ, gặp rất nhiều khó khăn, nhưng đồ tốt thì luôn có thị trường, cuối cùng có mấy cửa hàng đồng ý nhập một ít hàng xem thử, nếu mà ngon, khách hàng thích sẽ nhập hàng thêm.
Bởi vì anh chịu khó, nên việc buôn bán mứt càng ngày càng tốt hơn, gần như ngày nào cũng có người gọi điện đến đặt hàng, kết quả là không đủ người, cần thuê thêm một nhân viên nữa.
Ba Vương nói chuyện này cho Vương Thành, Vương Thành không biết nên vui mừng hay buồn khổ, bởi vì cậu lại bị ba Vương kéo về làm việc, may mà lần này không cần thuê người vừa biết lái xe lại quen đường ở thành phố Sơn Hải nữa, thông báo tuyển người vừa dán chưa được hai ngày đã có mấy người đến hỏi.
Vương Thành thấy việc dọn hàng sẽ khá mệt, nên muốn thuê một nhân viên nam, ai ngờ ba Vương lại thuê một nhân viên nữ, tên là Quan Dĩnh, là người của thôn Quan gia, hai bên hai bím tóc, cũng khá xinh xắn, cười rất ngọt ngào, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, trong nhà có nhiều con nên cuộc sống cũng khó khăn, cho nên vừa học hết cấp 2 đã ra ngoài tìm việc, nghe nói rất chịu khó, Vương Thành nhìn thấy cô bé kia, đành phải nuốt oán giận vào.
"Thử việc ba tháng trước, tiền lương một nghìn sáu, nếu làm tốt thì sau khi chính thức làm việc tiền lương sẽ thêm bốn trăm nữa, mặt khác là về chuyện mở rộng việc buôn bán, chỉ cần cô có thể tìm được người mua hàng như anh họ tôi, thì sẽ được chia thêm tiền hoa hồng, ví dụ như anh họ tôi tìm được thêm mấy người nữa, nên tháng này đã kiếm thêm hai ba trăm tiền hoa hồng". Đây là điều mà tối qua Vương Thành đã suy nghĩ kỹ, chỉ tăng lương thì chưa chắc đã kích thích được tính tích cực của nhân viên, chỉ có khi để bọn họ thấy tương lai rộng mở thì mới có động lực hơn.
"Cảm ơn ông chủ nhỏ, em sẽ cố gắng". Quan Dĩnh kích động, cô tốt nghiệp đi làm đã hơn ba năm, lần đầu tiên có được công việc mà tháng đầu tiên đã có một nghìn sáu, trước đây cũng chỉ khoảng một nghìn thôi, qua một năm cũng chỉ tăng thêm hai ba trăm, làm nhiều năm mới có được tiền lương như vầy.
"Không cần gọi tôi là ông chủ nhỏ, gọi là anh Thành là được, làm cho tốt, đừng làm tôi thất vọng". Vương Thành như trưởng bối vỗ vỗ bả vai cô bé.
"Vâng, anh Thành, em sẽ không làm anh thất vọng đâu". Quan Dĩnh siết chặt tay, ngập tràn tự tin.
Ba Vương ở cách đó không xa thấy cảnh như vậy không biết nên nói gì, lần này sở dĩ trái ý con trai tìm một nhân viên nữ, thực ra là vì ông và mẹ Vương có ý đồ khác.
Bây giờ sự nghiệp của Vương Thành đặt ở thành phố Sơn Hải, không giống Vương Ninh An xa cuối chân trời, hai vợ chồng có nghĩ gì thì cũng không làm được, tuy bọn họ không dám làm lộ liễu, nhưng chút hành động nhỏ thì có thể, Quan Dĩnh là có người giới thiệu cho mẹ Vương.
Quan Dĩnh là một cô bé ngoan ngoãn lại chịu khó, người như vậy sẽ không có tâm tư khác, đúng là con dâu lý tưởng trong lòng mẹ Vương.
Vì thế hai vợ chồng bàn bạc, cuối cùng quyết định thuê Quan Dĩnh, dù bây giờ con trai không quan tâm đến, nhưng mỗi ngày nhìn thấy chắc cũng có chút cảm giác nhỉ, chờ con trai nhận thấy Quan Dĩnh tốt thế nào, nói không chừng sẽ có hứng thú thôi.
Ba Vương phụng mệnh quan sát hai người, kết quả lại khiến ông thất vọng, nhìn vẻ mặt của đứa con là cái kiểu xem Quan Dĩnh như em gái mình, mà cô bé Quan Dĩnh này có vẻ cũng không có suy nghĩ gì khác, ông dường như thấy được trong mắt cô bé mấy chữ tiền tiền tiền, ba Vương thầm hận Quan Dĩnh sao ngốc vậy chứ, nắm được tim con trai ông thì sẽ nắm được tiền đó a.
"Haiz!".
"Ba, ba đang làm gì đấy?". Vương Thành đột ngột xuất hiện trước mặt ông.
Ba Vương hoảng sợ, thấy con trai thì liền chột dạ, "Không, không làm gì cả, a đúng rồi, không phải con hẹn gặp Chử tiên sinh sao? Mau đi đi, đừng đến muộn".
Vương Thành nhìn là biết ba Vương có vấn đề, hơn nửa là có liên quan đến Quan Dĩnh, nhưng cậu không chọc ra, "Con đi đây, hôm nay ba với anh họ lo cho cửa hàng nhé, ba nhớ nói với mẹ là hôm nay con không về ăn cơm đâu".
"Con đi đi".
Về việc Vương Thành và Chử Diệc Phong đột nhiên thường xuyên qua lại gặp gỡ, ba Vương không nghi ngờ gì cả, thỉnh thoảng còn bảo Vương Thành mời Chử Diệc Phong đến chơi, Vương Thành ngoài miệng thì đồng ý, nhưng cũng không dám mời quá nhiều.
Hôm nay Vương Thành và Chử Diệc Phong đã hẹn là đến trung tâm thương mại mua quần áo mùa đông, mấy hôm trước bị Chử Diệc Phong thấy cậu chỉ mặc một cái áo jacket trong mùa đông lạnh, lúc đó đã không hài lòng rồi, sau lại vì chuyện cửa hàng mà Vương Thành không có thời gian mua quần áo, đành chậm trễ đến bây giờ.
Thực ra Thành Bình cũng có bán quần áo, có một con phố chuyên bán quần áo nữa, rực rỡ muôn màu, nhưng chủ yếu là đồ nữ, mười cửa hàng thì chưa chắc đã có hai nhà bán đồ nam, có thể thấy là ít thế nào, hơn nữa đàn ông ở nông thôn không quan trọng chuyện quần áo lắm, có để mặc là được, cho nên không để ý nhiều. Vốn Vương Thành cũng chỉ định mua đại cho xong, Chử Diệc Phong lại không đồng ý.
Hiện giờ thành phố Sơn Hải rất lạnh, nhiệt độ giảm một hai độ so với năm trước, nhảy thẳng xuống âm, tuyết rơi lớn đến hai ngày mới dừng, hơn nửa thành phố đều biến thành một màu trắng xóa, người dân tránh tuyết hai ngày trong nhà ào ra ngoài hít thở không khí, không khí lành lạnh hít vào rất thích.
Năm nay thành phố Sơn Hải gặp phải khối không khí lạnh tăng cường, tuy không lạnh xuống âm mười mấy hai mấy độ như phía Bắc, nhưng quần áo mùa đông trước đây lại không đủ để giữ ấm, cho nên khoảng thời gian trước nhiều trung tâm mua sắm đều chật kín người, áo khoác phải nhập về thêm rất nhiều.
Hai người đi thẳng đến khu thương mại gần đó, ở trong có một trung tâm thương mại lớn, có rất nhiều người, chia thành ba khu cao trung thấp, chia ở các tầng khác nhau. Vương Thành định đi đến chỗ bán quần áo bình thường ở tầng một, lại bị Chử Diệc Phong kéo lên tầng hai, nơi đó bán quần áo cao cấp, mỗi một cửa hàng bán quần áo đều là nhãn hiệu có tiếng, ở đây không có sự chênh lệch quần áo nam nữ quá lớn như ở Thành Bình, ít ra là ba cửa hàng đồ nữ sẽ thấy được một cửa hàng đồ nam.
Bản thân Chử Diệc Phong cũng không thường đi mua quần áo, nhưng mắt thẩm mỹ của anh rất tốt, kiểu dáng quần áo bình thường, màu sắc cũng đơn giản, rất hợp với thẩm mỹ của Vương Thành, điều duy nhất mà Vương Thành có ý kiến là anh mua quá nhiều.
Từ áo lót giữ ấm đến áo sơ mi, từ tất đến cà vạt, từ áo ngủ đến áo khoác, chỉ một lúc mà trong tay cậu đã cầm một đống lớn, đúng là không làm thì thôi vừa làm đã khiến người ta kinh ngạc, chi bằng dời hết quần áo trong cửa hàng về luôn đi, mà Chử Diệc Phong lại lấy cớ là quần áo của cậu ít quá, điều này thì cậu không phản bác được.
"Thử cái này xem". Chử Diệc Phong đưa một cái áo khoác dài màu đen cho cậu, bên trong lót nhung, độ dày vừa phải.
"Cái này liệu có dài quá không?". Vương Thành cầm áo nhìn, mặc vào chắc là đến đùi rồi, cậu chưa từng mặc áo khách nào dài như vậy cả.
"Thử xem đi".
Vương Thành đành phải mặc thử, cũng may áo khoác không cần vào phòng thay đồ, cậu cởi áo khoác ra rồi khoác lên, quả nhiên là dài đến đùi, "Mặc vậy đi đường sẽ không thấy bức bối sao?".
"Em nghĩ nhiều rồi". Chử Diệc Phong quay người nói với nhân viên: "Gói cái này lại nữa".
Nhân viên đi theo họ có hai người, chắc là lần đầu gặp phải người mua sắm hào sảng như vậy, mua từ chân đến cổ, từ đồ mặc trong nhà đến đồ đi ra ngoài, ngay cả vest cũng lấy luôn hai bộ, trên tay hai người đã xách đầy quần áo, "Ông chủ Chử, trước đây anh đều mua vậy sao?". Vương Thành vừa cởi áo khoác vừa hỏi, lần trước cũng như vậy.
"Không". Bất ngờ là Chử Diệc Phong lại phủ nhận.
Vương Thành ngạc nhiên nhướng mày, đang lúc cậu muốn hỏi vì sao lại thay đổi suy nghĩ, thì anh bổ sung thêm một câu.
"Trước kia anh đặt người may luôn".
"...".
Trước khi gặp Vương Thành, ít khi Chử Diệc Phong đi mua quần áo, đều là mời nhà thiết kế về đặt may hơn trăm bộ quần áo mặc theo mùa, ngay cả thứ nhỏ như tất cũng không cần tự mua, cho nên quan niệm của anh là đã mua thì mua hết luôn.
Thực ra Vương Thành cũng thích làm luôn một lần thế này, nhưng là cậu không hay tiêu tiền, lúc còn nhỏ rất nghèo, cho nên cậu luôn tính toán tỉ mỉ khi tiêu tiền, nhưng từ khi gặp được Chử Diệc Phong, cậu nhận ra mỗi lần ra ngoài tiêu tiền nhiều hơn cả những năm trước, lúc tính tiền là cậu tự trả, mấy trăm nghìn cứ như vậy mà trôi ra khỏi thẻ.
/155
|