Gần đây số lần gặp mặt của Vương Thành và Chử Diệc Phong dần nhiều hơn, nhờ cái lý do là xưởng mứt, có đôi khi cậu còn ở lại nhà Chử Diệc Phong, ba Vương và mẹ Vương đều tưởng rằng cậu đang ở nhà của anh cả, nhưng có khi cũng sẽ ở Thành Bình. Thông báo tuyển người dán mấy hôm trước đã có người đến xin vào làm, cuối cùng ba Vương chọn một người đàn ông trung niên, họ Lương tên Hữu Sơn, nhà ở Thành Bình, cách cửa hàng của bọn họ không xa. Ba Vương đã hỏi thăm rồi, nghe nói ông ta là một người thành thật, nên yên tâm chọn ông ta, lại vì biết lái xe nên tiền lương khá cao.
Một người khác là một chàng trai còn trẻ, tên là Tống Hải, nhà cũng ở Thành Bình, trước đây làm việc ở trong một nhà hàng, nhà hàng đóng cửa thì cậu ta cũng thất nghiệp, tìm cả tháng trời mà không tìm được việc nào, nếu không phải không hài lòng thì là tiền lương quá thấp, đến khi thấy thông báo tuyển người liền đến thử xem sao, tuy giao hàng khá mệt nhưng tiền lương cũng khá vừa lòng, vì thế liền ở lại.
Lúc Vương Thành và Chử Diệc Phong đi vào cửa hàng, Tống Hải nhầm bọn họ thành khách hàng, còn hỏi họ muốn mua gì, Quan Dĩnh gọi tên Vương Thành mới biết mình nhầm rồi.
"Anh Thành, sáng nay chú Vương gọi đến nói không đến đây, trong cửa hàng hiện giờ chỉ có em và Tống Hải thôi, anh Gia Hòa và chú Hữu Sơn đi giao hàng rồi, phải bốn năm giờ mới về".
Quan Dĩnh không biết lái xe, sau khi thuê được người mới thì cô cũng không cần đi theo Quan Gia Hòa đi giao hàng nữa, hiện giờ ba Vương giao cửa hàng cho cô trông, Tống Hải tạm thời đi theo cô học việc, chờ một thời gian nữa là có thể đi theo xe giao hàng.
"Cứ kệ bọn anh, các em đi làm việc đi". Vương Thành ngăn không để Quan Dĩnh pha trà cho họ, đi thẳng vào trong với Chử Diệc Phong, dù gì đây cũng là cửa hàng của cậu, trước đây vẫn là cậu tự mình lo liệu hết.
Quan Dĩnh cười ngại ngùng, cô đã quen rồi, cứ khi nào có khách vào là rót nước mời họ, ông chủ nhỏ cũng không xuất hiện nhiều trong cửa hàng, cho nên cô liền làm theo phản xạ.
"Quan Dĩnh, người đàn ông đi cùng với ông chủ nhỏ là ai vậy?". Tống Hải tò mò hỏi.
"Là bạn của anh Thành, cụ thể làm gì thì tôi không biết, dù sao từ khi tôi làm việc ở đây đã gặp anh ta rất nhiều lần". Quan Dĩnh nhún vai, xoay người đi làm việc.
Vương Thành lấy một túi trà từ dưới bàn trà lên, cậu rất ít khi uống trà, bởi vì lão hòa thượng không uống. Nhưng từ khi về nhà, ba Vương lại thích uống trà, nên thỉnh thoảng cậu cũng ngồi cùng ông, dù trà hơi đắng nhưng có thể giúp tỉnh táo tinh thần, Chử Diệc Phong lại thường xuyên uống cà phê, cà phê không bỏ đường càng đắng hơn, nên uống trà đắng chỉ là chuyện nhỏ.
"Chuyện xưởng mứt làm đến đâu rồi?". Chử Diệc Phong biết gần đây cậu bận rộn chuyện xưởng mứt, nhưng vẫn không hỏi, cho nên không biết tiến triển đến đâu.
Vương Thành đang định trả lời, thì di động trong túi vang lên, "Từ từ, để em nghe điện thoại cái".
Người gọi điện là Lỗ Đại Đức, người họ hàng Tiểu Mã kia của ông hỏi ông chuyện hôm qua, ông cũng rất ngạc nhiên, Lỗ Đại Đức nói là mình không rõ lắm, xưởng trưởng mới nói ông không cần làm gì cả, tự cậu ta sẽ xử lý chuyện này, cho nên ông cũng không biết xưởng trưởng lại chẳng làm gì cả. Lúc ông nói những lời đó cho Tiểu Mã, Tiểu Mã không nói gì liền cúp máy, nên Lỗ Đại Đức mới gọi cho xưởng trưởng hỏi xem chuyện thế nào.
"Chủ nhiệm Lỗ, chú còn không hiểu sao?". Vương Thành hỏi.
"Hiểu gì?". Lỗ Đại Đức vẫn không hiểu gì hết.
"Cái tin kia là giả, người họ hàng của chú chắc đã bị anh em Đỗ thị mua chuộc rồi, cố tình truyền tin giả cho chúng ta, thực ra tối qua hoa quả trên xe tải không có vấn đề gì hết, chẳng qua anh em Đỗ thị muốn cho chúng ta một bài học thôi, chắc bọn họ đã đoán được Cục vệ sinh an toàn thực phẩm đến kiểm tra bất ngờ ở xưởng bọn họ là do chúng ta báo cáo rồi".
Lỗ Đại Đức không nói nên lời.
"Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, huống hồ gì người họ hàng kia của chú cũng không thân lắm đúng không". Vương Thành khi nghe Lỗ Đại Đức nói đã nghi ngờ rồi, lại trùng hợp ngay sau lúc xưởng của anh em Đỗ thị bị Cục vệ sinh an toàn thực phẩm kiểm tra, lập tức đã có người trong xưởng bọn họ báo tin đến, cho nên cậu không làm gì cả, quả nhiên lòi ra ngay.
Lỗ Đại Đức cẩn thận nhớ lại, người họ hàng kia của ông quả đúng là có vẻ kỳ lạ, trước đây cũng không thấy cậu ta báo tin gì đến, bây giờ xưởng trưởng mới vừa lên liền báo tin đến ngay, là do ông quá tin tưởng cậu ta, trong lòng ông không khỏi áy náy.
"Xưởng trưởng, xin lỗi cậu, tôi không biết Tiểu Mã lại là người như vậy".
"Chủ nhiệm Lỗ không cần xin lỗi tôi, chuyện này không gây ảnh hưởng gì đến xưởng chúng ta, hơn nữa lại giúp chú nhận rõ bộ mặt thật của Tiểu Mã, sau này cậu ta có nói gì thì chú cũng không bị lừa nữa". Vương Thành an ủi ông.
"Cảm ơn xưởng trưởng, may mà lần này có cậu".
"Đừng cảm ơn tôi, sau này chuyện trong xưởng cần dựa vào chú rất nhiều, một mình tôi không thể kham nổi được".
Hai người trò chuyện một lúc lâu mới cúp máy.
Chử Diệc Phong hỏi, Vương Thành liền nói cho anh biết anh em Đỗ thị kia chắc cho rằng xưởng trưởng mới là cậu dễ ức hiếp, tưởng dùng thủ đoạn tầm thường này là có thể chỉnh được cậu.
"Em định làm thế nào?".
Vương Thành nói: "Những tên có lòng dạ hiểm độc như vậy đương nhiên không thể bỏ qua được, không nói đến bọn họ cạnh tranh bẩn, mà còn dám dùng trái cây hư thối làm thực phẩm, nếu đã biết thì không thể coi như không thấy được". Xưởng của anh em Đỗ thị ngoại trừ mứt trái cây còn làm trái cây đóng hộp và nước trái cây nữa, ngay cả mứt trái cây cũng dùng loại hư thối, thì những sản phẩm kia chắc chắn cũng dùng.
Chử Diệc Phong không nói gì về việc này, thực ra thì, thương nhân lòng dạ hiểm độc ở Trung Quốc có thể nói là đầy khắp nơi, rất nhiều thực phẩm trên thị trường nếu kiểm tra nghiêm ngặt thì hầu như không có loại nào có thể qua cửa, nhưng cũng như Vương Thành nói, nếu đã biết thì không thể coi như không thấy được.
Buổi tối, Chử Diệc Phong vẫn tiếp tục ở lại.
Cửa hàng mứt đã nghiễm nhiên trở thành mảnh trời riêng của hai người, ở đây sẽ không lo bị ba Vương hoặc mẹ Vương phát hiện, vì sáng hôm sau bọn họ mới đến đây, vì thế Chử Diệc Phong liền đường hoàng ở qua đêm, ngay cả quần áo để thay cũng để chung cùng chỗ với quần áo của Vương Thành, có đôi lúc anh không cùng đến với Vương Thành mà chờ đến tối mới đến, cứ như vậy, ban ngày hai người làm việc của mình, đến tối lại lén lút qua lại, thế mà không bị ai phát hiện.
Hơn chín giờ tối, nhà lớn nhà họ Trịnh.
Ba Trịnh gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng đáp lại liền mở cửa đi vào. Trịnh Kính Ân vừa tắm xong, trên người chỉ khoác độc cái áo choàng tắm, tóc đang còn nhỏ nước, thấy là ba Trịnh, anh ném khăn lau trên tay xuống giường, "Ba, có chuyện gì vậy ạ?".
"Có việc muốn nói với con, bây giờ con không bận chuyện gì chứ?". Ba Trịnh kéo ghế dựa ngồi xuống, một vẻ muốn nói chuyện rất lâu với anh.
Tình huống thế này anh có thể nói là có bận không?
"Ba có việc gì thì nói thẳng ra đi".
"Sáng nay ông nội con gọi ba đến, ông ấy nói về con. Gần đây có vẻ con hay mất tập trung, còn chạy đến thành phố Sơn Hải mấy lần nữa, ba không biết con đang làm gì, nhưng nếu ông nội con đã nói thì con nên chú ý hơn, con cũng hiểu ông nội con mà, ông ấy rất xem trọng con, không muốn con đi lầm đường".
Lời của ba Trịnh như đang ám chỉ gì đó, Trịnh Kính Ân mới đầu không hiểu, nhưng khi nghe xong anh liền hiểu được, anh biết hành động của anh không thể nào giấu được mọi người, nhưng không ngờ lại bị hiểu lầm thành như vầy, liền dở khóc dở cười.
"Ba, con là người thế nào không phải ba không biết đâu".
"Chính vì ba biết con là người thế nào nên mới nhắc nhở con, dù là chuyện quan trọng thế nào cũng không thể để lại điểm yếu cho mình".
"Vậy nếu liên quan đến em trai thì sao?". Trịnh Kính Ân thốt lên.
Ba Trịnh ngây người, đơ ra nhìn con trai không nói được gì, mấy giây sau, ông mới mở miệng, giọng run run, "Con, con đang nói gì vậy?".
"Con nói là con tìm được em trai rồi, đi đến Sơn Hải cũng là vì nó". Trước đây còn chưa chắc chắn nên Trịnh Kính Ân không dám nói cho bọn họ biết, sợ chỉ khiến bọn họ mừng hụt, bây giờ đã chắc chắn rồi, anh không cần che giấu nữa, hơn nữa có ba giúp thì khả năng nhận lại em trai sẽ lớn hơn.
Ba Trịnh đứng bật dậy, hai tay túm chặt vai con trai, đầu ngón tay dần trắng bệch, "Là thật sao, con có chắc người con tìm được là em trai con không?".
"Con chắc chắn, nó hơi giống con, lúc trước vì vậy mà con mới đi điều tra, hiện giờ con đã chắc chắn chính là nó rồi". Trong khoảng thời gian này, Trịnh Kính Ân vì đi tìm thôn dân từng sống ở thôn Vương gia mà tốn không ít công sức, cho đến mấy ngày trước anh đã tìm được một gia đình biết rõ chuyện, ông lão đã hơn tám mươi tuổi, sống ở thôn Vương gia rất lâu rồi, qua lời kể của ông, rốt cục anh cũng biết được Vương Thành không phải con trai ruột của lão tam nhà họ Vương Vương Hoằng Tân, mà là đứa con mà ông nhặt được hai mươi lăm năm trước.
Người biết được chuyện này rất ít, ba Vương Thành là người tốt, được nhiều người ở thôn Vương gia yêu quý hơn hai ông anh trai của ông, cho nên rất ít thôn dân nói về chuyện này, chứ đừng nói là nhắc đến trước mặt Vương Thành hoặc là người xa lạ nào đó, Trịnh Kính Ân cũng rất vất vả mới biết được chuyện này từ miệng ông lão.
Một người khác là một chàng trai còn trẻ, tên là Tống Hải, nhà cũng ở Thành Bình, trước đây làm việc ở trong một nhà hàng, nhà hàng đóng cửa thì cậu ta cũng thất nghiệp, tìm cả tháng trời mà không tìm được việc nào, nếu không phải không hài lòng thì là tiền lương quá thấp, đến khi thấy thông báo tuyển người liền đến thử xem sao, tuy giao hàng khá mệt nhưng tiền lương cũng khá vừa lòng, vì thế liền ở lại.
Lúc Vương Thành và Chử Diệc Phong đi vào cửa hàng, Tống Hải nhầm bọn họ thành khách hàng, còn hỏi họ muốn mua gì, Quan Dĩnh gọi tên Vương Thành mới biết mình nhầm rồi.
"Anh Thành, sáng nay chú Vương gọi đến nói không đến đây, trong cửa hàng hiện giờ chỉ có em và Tống Hải thôi, anh Gia Hòa và chú Hữu Sơn đi giao hàng rồi, phải bốn năm giờ mới về".
Quan Dĩnh không biết lái xe, sau khi thuê được người mới thì cô cũng không cần đi theo Quan Gia Hòa đi giao hàng nữa, hiện giờ ba Vương giao cửa hàng cho cô trông, Tống Hải tạm thời đi theo cô học việc, chờ một thời gian nữa là có thể đi theo xe giao hàng.
"Cứ kệ bọn anh, các em đi làm việc đi". Vương Thành ngăn không để Quan Dĩnh pha trà cho họ, đi thẳng vào trong với Chử Diệc Phong, dù gì đây cũng là cửa hàng của cậu, trước đây vẫn là cậu tự mình lo liệu hết.
Quan Dĩnh cười ngại ngùng, cô đã quen rồi, cứ khi nào có khách vào là rót nước mời họ, ông chủ nhỏ cũng không xuất hiện nhiều trong cửa hàng, cho nên cô liền làm theo phản xạ.
"Quan Dĩnh, người đàn ông đi cùng với ông chủ nhỏ là ai vậy?". Tống Hải tò mò hỏi.
"Là bạn của anh Thành, cụ thể làm gì thì tôi không biết, dù sao từ khi tôi làm việc ở đây đã gặp anh ta rất nhiều lần". Quan Dĩnh nhún vai, xoay người đi làm việc.
Vương Thành lấy một túi trà từ dưới bàn trà lên, cậu rất ít khi uống trà, bởi vì lão hòa thượng không uống. Nhưng từ khi về nhà, ba Vương lại thích uống trà, nên thỉnh thoảng cậu cũng ngồi cùng ông, dù trà hơi đắng nhưng có thể giúp tỉnh táo tinh thần, Chử Diệc Phong lại thường xuyên uống cà phê, cà phê không bỏ đường càng đắng hơn, nên uống trà đắng chỉ là chuyện nhỏ.
"Chuyện xưởng mứt làm đến đâu rồi?". Chử Diệc Phong biết gần đây cậu bận rộn chuyện xưởng mứt, nhưng vẫn không hỏi, cho nên không biết tiến triển đến đâu.
Vương Thành đang định trả lời, thì di động trong túi vang lên, "Từ từ, để em nghe điện thoại cái".
Người gọi điện là Lỗ Đại Đức, người họ hàng Tiểu Mã kia của ông hỏi ông chuyện hôm qua, ông cũng rất ngạc nhiên, Lỗ Đại Đức nói là mình không rõ lắm, xưởng trưởng mới nói ông không cần làm gì cả, tự cậu ta sẽ xử lý chuyện này, cho nên ông cũng không biết xưởng trưởng lại chẳng làm gì cả. Lúc ông nói những lời đó cho Tiểu Mã, Tiểu Mã không nói gì liền cúp máy, nên Lỗ Đại Đức mới gọi cho xưởng trưởng hỏi xem chuyện thế nào.
"Chủ nhiệm Lỗ, chú còn không hiểu sao?". Vương Thành hỏi.
"Hiểu gì?". Lỗ Đại Đức vẫn không hiểu gì hết.
"Cái tin kia là giả, người họ hàng của chú chắc đã bị anh em Đỗ thị mua chuộc rồi, cố tình truyền tin giả cho chúng ta, thực ra tối qua hoa quả trên xe tải không có vấn đề gì hết, chẳng qua anh em Đỗ thị muốn cho chúng ta một bài học thôi, chắc bọn họ đã đoán được Cục vệ sinh an toàn thực phẩm đến kiểm tra bất ngờ ở xưởng bọn họ là do chúng ta báo cáo rồi".
Lỗ Đại Đức không nói nên lời.
"Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, huống hồ gì người họ hàng kia của chú cũng không thân lắm đúng không". Vương Thành khi nghe Lỗ Đại Đức nói đã nghi ngờ rồi, lại trùng hợp ngay sau lúc xưởng của anh em Đỗ thị bị Cục vệ sinh an toàn thực phẩm kiểm tra, lập tức đã có người trong xưởng bọn họ báo tin đến, cho nên cậu không làm gì cả, quả nhiên lòi ra ngay.
Lỗ Đại Đức cẩn thận nhớ lại, người họ hàng kia của ông quả đúng là có vẻ kỳ lạ, trước đây cũng không thấy cậu ta báo tin gì đến, bây giờ xưởng trưởng mới vừa lên liền báo tin đến ngay, là do ông quá tin tưởng cậu ta, trong lòng ông không khỏi áy náy.
"Xưởng trưởng, xin lỗi cậu, tôi không biết Tiểu Mã lại là người như vậy".
"Chủ nhiệm Lỗ không cần xin lỗi tôi, chuyện này không gây ảnh hưởng gì đến xưởng chúng ta, hơn nữa lại giúp chú nhận rõ bộ mặt thật của Tiểu Mã, sau này cậu ta có nói gì thì chú cũng không bị lừa nữa". Vương Thành an ủi ông.
"Cảm ơn xưởng trưởng, may mà lần này có cậu".
"Đừng cảm ơn tôi, sau này chuyện trong xưởng cần dựa vào chú rất nhiều, một mình tôi không thể kham nổi được".
Hai người trò chuyện một lúc lâu mới cúp máy.
Chử Diệc Phong hỏi, Vương Thành liền nói cho anh biết anh em Đỗ thị kia chắc cho rằng xưởng trưởng mới là cậu dễ ức hiếp, tưởng dùng thủ đoạn tầm thường này là có thể chỉnh được cậu.
"Em định làm thế nào?".
Vương Thành nói: "Những tên có lòng dạ hiểm độc như vậy đương nhiên không thể bỏ qua được, không nói đến bọn họ cạnh tranh bẩn, mà còn dám dùng trái cây hư thối làm thực phẩm, nếu đã biết thì không thể coi như không thấy được". Xưởng của anh em Đỗ thị ngoại trừ mứt trái cây còn làm trái cây đóng hộp và nước trái cây nữa, ngay cả mứt trái cây cũng dùng loại hư thối, thì những sản phẩm kia chắc chắn cũng dùng.
Chử Diệc Phong không nói gì về việc này, thực ra thì, thương nhân lòng dạ hiểm độc ở Trung Quốc có thể nói là đầy khắp nơi, rất nhiều thực phẩm trên thị trường nếu kiểm tra nghiêm ngặt thì hầu như không có loại nào có thể qua cửa, nhưng cũng như Vương Thành nói, nếu đã biết thì không thể coi như không thấy được.
Buổi tối, Chử Diệc Phong vẫn tiếp tục ở lại.
Cửa hàng mứt đã nghiễm nhiên trở thành mảnh trời riêng của hai người, ở đây sẽ không lo bị ba Vương hoặc mẹ Vương phát hiện, vì sáng hôm sau bọn họ mới đến đây, vì thế Chử Diệc Phong liền đường hoàng ở qua đêm, ngay cả quần áo để thay cũng để chung cùng chỗ với quần áo của Vương Thành, có đôi lúc anh không cùng đến với Vương Thành mà chờ đến tối mới đến, cứ như vậy, ban ngày hai người làm việc của mình, đến tối lại lén lút qua lại, thế mà không bị ai phát hiện.
Hơn chín giờ tối, nhà lớn nhà họ Trịnh.
Ba Trịnh gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng đáp lại liền mở cửa đi vào. Trịnh Kính Ân vừa tắm xong, trên người chỉ khoác độc cái áo choàng tắm, tóc đang còn nhỏ nước, thấy là ba Trịnh, anh ném khăn lau trên tay xuống giường, "Ba, có chuyện gì vậy ạ?".
"Có việc muốn nói với con, bây giờ con không bận chuyện gì chứ?". Ba Trịnh kéo ghế dựa ngồi xuống, một vẻ muốn nói chuyện rất lâu với anh.
Tình huống thế này anh có thể nói là có bận không?
"Ba có việc gì thì nói thẳng ra đi".
"Sáng nay ông nội con gọi ba đến, ông ấy nói về con. Gần đây có vẻ con hay mất tập trung, còn chạy đến thành phố Sơn Hải mấy lần nữa, ba không biết con đang làm gì, nhưng nếu ông nội con đã nói thì con nên chú ý hơn, con cũng hiểu ông nội con mà, ông ấy rất xem trọng con, không muốn con đi lầm đường".
Lời của ba Trịnh như đang ám chỉ gì đó, Trịnh Kính Ân mới đầu không hiểu, nhưng khi nghe xong anh liền hiểu được, anh biết hành động của anh không thể nào giấu được mọi người, nhưng không ngờ lại bị hiểu lầm thành như vầy, liền dở khóc dở cười.
"Ba, con là người thế nào không phải ba không biết đâu".
"Chính vì ba biết con là người thế nào nên mới nhắc nhở con, dù là chuyện quan trọng thế nào cũng không thể để lại điểm yếu cho mình".
"Vậy nếu liên quan đến em trai thì sao?". Trịnh Kính Ân thốt lên.
Ba Trịnh ngây người, đơ ra nhìn con trai không nói được gì, mấy giây sau, ông mới mở miệng, giọng run run, "Con, con đang nói gì vậy?".
"Con nói là con tìm được em trai rồi, đi đến Sơn Hải cũng là vì nó". Trước đây còn chưa chắc chắn nên Trịnh Kính Ân không dám nói cho bọn họ biết, sợ chỉ khiến bọn họ mừng hụt, bây giờ đã chắc chắn rồi, anh không cần che giấu nữa, hơn nữa có ba giúp thì khả năng nhận lại em trai sẽ lớn hơn.
Ba Trịnh đứng bật dậy, hai tay túm chặt vai con trai, đầu ngón tay dần trắng bệch, "Là thật sao, con có chắc người con tìm được là em trai con không?".
"Con chắc chắn, nó hơi giống con, lúc trước vì vậy mà con mới đi điều tra, hiện giờ con đã chắc chắn chính là nó rồi". Trong khoảng thời gian này, Trịnh Kính Ân vì đi tìm thôn dân từng sống ở thôn Vương gia mà tốn không ít công sức, cho đến mấy ngày trước anh đã tìm được một gia đình biết rõ chuyện, ông lão đã hơn tám mươi tuổi, sống ở thôn Vương gia rất lâu rồi, qua lời kể của ông, rốt cục anh cũng biết được Vương Thành không phải con trai ruột của lão tam nhà họ Vương Vương Hoằng Tân, mà là đứa con mà ông nhặt được hai mươi lăm năm trước.
Người biết được chuyện này rất ít, ba Vương Thành là người tốt, được nhiều người ở thôn Vương gia yêu quý hơn hai ông anh trai của ông, cho nên rất ít thôn dân nói về chuyện này, chứ đừng nói là nhắc đến trước mặt Vương Thành hoặc là người xa lạ nào đó, Trịnh Kính Ân cũng rất vất vả mới biết được chuyện này từ miệng ông lão.
/155
|