Vương Tử Vũ nhân lúc ba Vương và mẹ Vương về phòng đi ngủ đã trộm gõ cửa phòng Vương Thành, cửa cũng không khóa, Vương Thành bảo cô vào đi, cậu đang xếp quần áo, những bộ quần áo cũ đã giặt đến trắng bợt được cậu lấy từ tủ ra, trên giá móc lên quần áo mới mua trong thành phố, thật ra cũng không nhiều, chỉ ba bốn bộ thôi.
"Anh hai, anh định vứt mấy bộ đồ rách này à? Đúng là tốt quá." Vương Tử Vũ đóng cửa lại, ánh mắt rơi trên bộ quần áo rơi trên đất, rất vui khi anh hai cuối cùng cũng biết quần áo mình khó coi cỡ nào, cô đã sớm có ý kiến về cách ăn mặc của anh hai rồi.
"Gì mà quần áo rách chứ, tốt xấu gì nó cũng theo anh nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao có được không?" Tuy ngoài miệng Vương Thành nói vậy, nhưng cậu cũng không định giữ mấy bộ quần áo này nữa.
"Vậy anh hai định xử lý chúng thế nào?" Vương Tử Vũ lè lưỡi, cô không tin đâu.
"Em thấy tặng cho người nghèo ở vùng núi nghèo khó thì sao?"
"Anh hai, anh muốn quyên tặng thì cũng phải có thành ý chứ, mấy bộ này sợ ăn xin cũng không thèm, anh không biết ngượng sao? Nếu như bị người ta biết là anh thì đừng có nói anh là anh hai em đấy." Vương Tử Vũ biết là anh hai cô sẽ không nói gì hay mà.
"Dám ghét bỏ anh hai em à? Xem ra em không muốn quà rồi."
"Đừng á, anh hai, em đùa với anh thôi." Vương Tử Vũ vội nhào qua ôm cánh tay của Vương Thành, chớp chớp mắt với cậu, "Em biết anh hai tốt nhất, anh có hoài bão lớn lao, hoàn mỹ không chút khuyết điểm như vậy, chắc chắn sẽ không so đo với em gái mình đúng không?"
"Nể tình em nói thật, anh hai tha thứ cho em." Vương Thành được cô nịnh đến vui sướng, "Quà ở trên giường, tự mình lấy đi."
Vương Tử Vũ liếc mắt là thấy, khi cô nhận ra đó là một chiếc laptop liền lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, khiên Vương Thành sợ đến nỗi suýt nữa nhào vào che miệng cô, ba mẹ đang ngủ, bị đánh thức thì người gặp họa sẽ là cậu, mẹ Vương chắc chắn sẽ mắng cậu đầu tiên.
Vương Tử Vũ cũng biết tính của mẹ Vương, đánh thức bà thì không phải laptop sẽ bị bà tịch thu sao, đến lúc đó đi đâu mà khóc chứ, cô khe khẽ nói với Vương Thành: "Anh hai, em rất thích món quà này." Giọng nói tràn đầy vui mừng.
Ba anh em bọn họ đều học ở trường cấp ba Sơn Hải, ở nông thôn nhà bọn họ coi như là độc nhất, đó là trường cấp ba tốt nhất thành phố Sơn Hải, học sinh ở đó tám chín phần là người thành phố, điều kiện gia đình khá giàu có, hơn nửa học sinh ở đó đều có máy tính, Vương Tử Vũ luôn rất hâm mộ, nhưng cô chưa từng nói với người nhà, cho nên khi Vương Thành tặng cô chiếc lap top này, cô rất vui mừng.
"Thích là được rồi, muốn mở thì về phòng em mà mở, đừng chơi muộn quá, đi ngủ sớm một chút." Vương Thành gom đống quần áo vứt tứ tung vào góc phòng, ngày mai sẽ vứt đi.
"Em biết rồi, anh hai cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon." Vương Tử Vũ thấy thỏa mãn ôm quà của mình về phòng.
Sáng hôm sau, mẹ Vương biết chuyện laptop, nhưng bà không nói gì thêm, anh trai tặng quà cho em gái mình là bình thường, lại là thủ khoa tỉnh nữa, hơn nữa sau khi Vương Tử Vũ lên đại học cũng cần máy tính, đương nhiên, quan trọng là mẹ Vương không biết giá laptop là bao nhiêu.
Sau khi Vương Tử Vũ đã chắc chắn được danh hiệu thủ khoa tỉnh, nhà bọn họ đã nhận được rất nhiều lời mời từ các trường đại học, những đại học này có tốt có xấu, vì lôi kéo được cô mà mỗi trường đưa ra đủ mọi điều kiện khác nhau.
Có trường thậm chí đưa ra điều kiện rất hấp dẫn, ví dụ như hứa hẹn mỗi học kỳ tặng học bổng bao nhiêu cho bạn học Vương Tử Vũ, cũng có trường nói bốn năm đại học miễn phí toàn bộ học phí, nhưng những điều này đều không hấp dẫn được Vương Tử Vũ, trước khi thi đại học, cô cũng đã xác định mục tiêu – Kinh đại.
Kinh đại là trường đại học nổi tiếng của cả nước, nó là mục tiêu của rất nhiều học sinh, nhưng vì cánh cửa rất cao, nên thí sinh trúng tuyển hàng năm cũng không nhiều, nhưng với bạn học Vương Tử Vũ mà nói thì không có vấn đề gì.
Kinh đại dựa vào thành tích mỗi tỉnh mà điểm trúng tuyển sẽ khác nhau, năm ngoái là 681 điểm, năm nay chắc không thay đổi gì nhiều, vào Kinh đại là không có vấn đề gì, về chuyện tiền bạc thì lại càng không cần lo lắng, cho nên nhà bọn họ không buồn rầu về chuyện chọn trường nào, không giống vài gia đình hoàn cảnh không tốt, bọn họ còn phải suy xét trong nhà có thể gánh được gánh nặng này không, bởi vì Kinh đại không chỉ học phí đắt, mà vì ở thủ đô nên chi phí tiêu dùng rất cao.
Buổi chiều, Vương Thành nấu một nồi canh giải nhiệt bỏ vào giỏ, chuẩn bị đưa đến cho ba Vương mẹ Vương uống.
Hai vợ chồng giữa trưa có về ăn cơm muộn, sau lại không nghỉ ngơi mà lại đến nhà mới kia, việc vui liên tục đến, tinh thần hai người đều không tệ, nhưng Vương Thành vẫn lo cơ thể họ không chịu nổi, nên dặn Vương Tử Vũ ở nhà trông nhà, một mình cậu xách giỏ đi đến.
Vì trong nhà không thiếu tiền, ba mẹ Vương Thành đều muốn sau này sống tốt hơn, nên vị trí nhà được chọn là tốt nhất, lúc trước còn mời thầy phong thủy đến xem, tuy mất không ít tiền, nhưng trong lòng vui mừng thì tất cả đều đáng giá.
Còn chưa đến nơi, từ xa Vương Thành đã thấy mẹ Vương đúng lúc đi ra.
"Anh hai, anh định vứt mấy bộ đồ rách này à? Đúng là tốt quá." Vương Tử Vũ đóng cửa lại, ánh mắt rơi trên bộ quần áo rơi trên đất, rất vui khi anh hai cuối cùng cũng biết quần áo mình khó coi cỡ nào, cô đã sớm có ý kiến về cách ăn mặc của anh hai rồi.
"Gì mà quần áo rách chứ, tốt xấu gì nó cũng theo anh nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao có được không?" Tuy ngoài miệng Vương Thành nói vậy, nhưng cậu cũng không định giữ mấy bộ quần áo này nữa.
"Vậy anh hai định xử lý chúng thế nào?" Vương Tử Vũ lè lưỡi, cô không tin đâu.
"Em thấy tặng cho người nghèo ở vùng núi nghèo khó thì sao?"
"Anh hai, anh muốn quyên tặng thì cũng phải có thành ý chứ, mấy bộ này sợ ăn xin cũng không thèm, anh không biết ngượng sao? Nếu như bị người ta biết là anh thì đừng có nói anh là anh hai em đấy." Vương Tử Vũ biết là anh hai cô sẽ không nói gì hay mà.
"Dám ghét bỏ anh hai em à? Xem ra em không muốn quà rồi."
"Đừng á, anh hai, em đùa với anh thôi." Vương Tử Vũ vội nhào qua ôm cánh tay của Vương Thành, chớp chớp mắt với cậu, "Em biết anh hai tốt nhất, anh có hoài bão lớn lao, hoàn mỹ không chút khuyết điểm như vậy, chắc chắn sẽ không so đo với em gái mình đúng không?"
"Nể tình em nói thật, anh hai tha thứ cho em." Vương Thành được cô nịnh đến vui sướng, "Quà ở trên giường, tự mình lấy đi."
Vương Tử Vũ liếc mắt là thấy, khi cô nhận ra đó là một chiếc laptop liền lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, khiên Vương Thành sợ đến nỗi suýt nữa nhào vào che miệng cô, ba mẹ đang ngủ, bị đánh thức thì người gặp họa sẽ là cậu, mẹ Vương chắc chắn sẽ mắng cậu đầu tiên.
Vương Tử Vũ cũng biết tính của mẹ Vương, đánh thức bà thì không phải laptop sẽ bị bà tịch thu sao, đến lúc đó đi đâu mà khóc chứ, cô khe khẽ nói với Vương Thành: "Anh hai, em rất thích món quà này." Giọng nói tràn đầy vui mừng.
Ba anh em bọn họ đều học ở trường cấp ba Sơn Hải, ở nông thôn nhà bọn họ coi như là độc nhất, đó là trường cấp ba tốt nhất thành phố Sơn Hải, học sinh ở đó tám chín phần là người thành phố, điều kiện gia đình khá giàu có, hơn nửa học sinh ở đó đều có máy tính, Vương Tử Vũ luôn rất hâm mộ, nhưng cô chưa từng nói với người nhà, cho nên khi Vương Thành tặng cô chiếc lap top này, cô rất vui mừng.
"Thích là được rồi, muốn mở thì về phòng em mà mở, đừng chơi muộn quá, đi ngủ sớm một chút." Vương Thành gom đống quần áo vứt tứ tung vào góc phòng, ngày mai sẽ vứt đi.
"Em biết rồi, anh hai cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon." Vương Tử Vũ thấy thỏa mãn ôm quà của mình về phòng.
Sáng hôm sau, mẹ Vương biết chuyện laptop, nhưng bà không nói gì thêm, anh trai tặng quà cho em gái mình là bình thường, lại là thủ khoa tỉnh nữa, hơn nữa sau khi Vương Tử Vũ lên đại học cũng cần máy tính, đương nhiên, quan trọng là mẹ Vương không biết giá laptop là bao nhiêu.
Sau khi Vương Tử Vũ đã chắc chắn được danh hiệu thủ khoa tỉnh, nhà bọn họ đã nhận được rất nhiều lời mời từ các trường đại học, những đại học này có tốt có xấu, vì lôi kéo được cô mà mỗi trường đưa ra đủ mọi điều kiện khác nhau.
Có trường thậm chí đưa ra điều kiện rất hấp dẫn, ví dụ như hứa hẹn mỗi học kỳ tặng học bổng bao nhiêu cho bạn học Vương Tử Vũ, cũng có trường nói bốn năm đại học miễn phí toàn bộ học phí, nhưng những điều này đều không hấp dẫn được Vương Tử Vũ, trước khi thi đại học, cô cũng đã xác định mục tiêu – Kinh đại.
Kinh đại là trường đại học nổi tiếng của cả nước, nó là mục tiêu của rất nhiều học sinh, nhưng vì cánh cửa rất cao, nên thí sinh trúng tuyển hàng năm cũng không nhiều, nhưng với bạn học Vương Tử Vũ mà nói thì không có vấn đề gì.
Kinh đại dựa vào thành tích mỗi tỉnh mà điểm trúng tuyển sẽ khác nhau, năm ngoái là 681 điểm, năm nay chắc không thay đổi gì nhiều, vào Kinh đại là không có vấn đề gì, về chuyện tiền bạc thì lại càng không cần lo lắng, cho nên nhà bọn họ không buồn rầu về chuyện chọn trường nào, không giống vài gia đình hoàn cảnh không tốt, bọn họ còn phải suy xét trong nhà có thể gánh được gánh nặng này không, bởi vì Kinh đại không chỉ học phí đắt, mà vì ở thủ đô nên chi phí tiêu dùng rất cao.
Buổi chiều, Vương Thành nấu một nồi canh giải nhiệt bỏ vào giỏ, chuẩn bị đưa đến cho ba Vương mẹ Vương uống.
Hai vợ chồng giữa trưa có về ăn cơm muộn, sau lại không nghỉ ngơi mà lại đến nhà mới kia, việc vui liên tục đến, tinh thần hai người đều không tệ, nhưng Vương Thành vẫn lo cơ thể họ không chịu nổi, nên dặn Vương Tử Vũ ở nhà trông nhà, một mình cậu xách giỏ đi đến.
Vì trong nhà không thiếu tiền, ba mẹ Vương Thành đều muốn sau này sống tốt hơn, nên vị trí nhà được chọn là tốt nhất, lúc trước còn mời thầy phong thủy đến xem, tuy mất không ít tiền, nhưng trong lòng vui mừng thì tất cả đều đáng giá.
Còn chưa đến nơi, từ xa Vương Thành đã thấy mẹ Vương đúng lúc đi ra.
/155
|