"Ông chủ là họ hàng của cậu sao?" Viên Hạ bị Vương Thành nói vậy suýt nữa không phản ứng kịp, cho tới tận bây giờ anh chưa từng nghe chuyện ông chủ đến đón nhân viên về nhà bao giờ, nhưng lúc nãy cậu đã phủ nhận là bạn bè rồi.
"Không phải." Ngược lại Vương Thành bị anh hỏi nên lộ vẻ mặt quái lạ, cậu nhớ là mình đã từng nói qua rồi.
"Vậy sao ông chủ cậu lại lái xe đến đón cậu?" Viên Hạ cũng hồ đồ.
Vương Thành hiểu ra "A" một tiếng, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh. "Ông chủ là hàng xóm của tôi, hai chúng tôi ở đối diện nhau, anh ta tan làm trước nên hỏi tôi có cần đến đón không, buổi sáng cũng là anh ta đưa tôi đến, rất bình thường mà."
Tuy lời giải thích của cậu nghe ra không có gì đáng ngờ, nhưng Viên Hạ vẫn thấy không thích hợp, cho dù là hàng xóm, quan hệ tốt đến mấy thì cũng không thể cùng đi làm tan làm được, chỉ là giọng điệu Vương Thành rất bình thường, Viên Ha cũng mơ hồ, chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều quá sao?
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, một chiếc xe thể thao màu đen lướt vào trong sân, bởi vì quá chói mắt mà hấp dẫn hầu hết sự chú ý của mọi người.
Vương Thành cũng thấy được, lập tức vẫy tay chào Viên Hạ: "Ông chủ của tôi tới đón tôi, tôi đi trước đây, mai gặp lại."
"Mai gặp." Vẻ mặt Viên Hạ phức tạp nhìn cậu chạy về phía chiếc xe thể thao kia, từ kính chắn gió có thể mơ hồ thấy được một người đàn ông khoảng tầm tuổi anh, còn trẻ như vậy mà đã làm ông chủ, vừa nhìn là biết hơn nửa là người của thế gia, không biết có phải là anh nghĩ nhiều quá không.
Chuông điện thoại kéo lại sự chú ý của Viên Hạ, lấy di động ra nhìn tên người gọi, môi khẽ cong lên, nở nụ cười.
"Hôm nay học thế nào?" Chử Diệc Phong lái xe ra đường lớn, liếc nhìn Vương Thành từ lúc lên xe không nói lời nào, vừa nãy lúc gọi điện anh đã nghe ra được tâm trạng cậu không tốt lắm.
Vương Thành hít sâu một hơi, "Người trẻ bây giờ càng lúc càng quá đáng."
"Cậu mới mấy tuổi chứ, mở miệng ngậm miệng là người trẻ."
"Lòng tôi đã già." Vương Thành ôm ngực, nói như thật vậy.
"Đừng huyên thuyên nữa, nói xem có chuyện gì."
Vương Thành kê gáy, không quan tâm lắm nói cho anh biết chuyện đôi nam nữ kia, trong lời đã không còn oán giận nữa, cậu là người khá thoải mái, trừ khi thực sự đắc tội quá mức với cậu, nếu không cậu sẽ không mang thù.
"Vậy đổi người hướng dẫn, để Hà Quang tự mình dạy cậu."
"Ông chủ, anh quen với thầy hướng dẫn Quang à?"
"Không quen."
Vương Thành chậc một tiếng, "Vậy mà anh lại bảo để ông ta dạy tôi, ông ta sẽ dạy sao?"
"Có tiền dễ làm chuyện."
"... Khinh bỉ anh." Vương Thành rất muốn giơ ngón giữa với anh, "Vậy tiện đường anh cũng thêm Viên Hạ luôn, để anh ta học với tôi, hai người thay phiên sẽ không mệt quá."
"Lúc nãy ai vừa khinh bỉ tôi?"
Vương Thành nắm tay múa may, "Ai? Tôi đánh người đó giúp anh."
...
Hôm sau, Vương Thành lại đi học lái xe, ông thầy hướng dẫn Hạ Quang kia đi đến gọi cậu và Viên Hạ qua, cho bọn họ một cái xe để bọn họ tự tìm nơi tập, đãi ngộ cao khiến người khác nhìn ngó liên tục, hiệu suất làm việc của Chử Diệc Phong càng lúc càng cao.
"Chẳng lẽ có người nói với thầy Hà chuyện của chúng ta?" Viên Hạ không hiểu gì hết.
"Chắc chắn rồi, nếu không sao thầy Hà lại cho chúng ta một chiếc xe như vậy được, bây giờ tiền xăng dầu càng lúc càng đắt.
Viên Hạ thấy cậu không nghĩ gì khác, phúc đến thì lòng cũng sáng lên, "Chẳng lẽ là ông chủ cậu làm sao?"
"Anh ta đăng ký giúp tôi, nếu tôi không học tốt được thì đó là trách nhiệm của anh ta." Vương Thành nói rất đúng tình hợp lý, loại chuyện đi cửa sau này cậu không rối rắm chút nào, nếu có thể làm mình thoải mái hơn thì sao phải kệ chứ, cái chuyện tự ngược này chắc chắn cậu không làm được, chỉ cần không phóng hỏa giết người là được rồi.
"Bình thường cậu và ông chủ cậu cũng như vậy sao? Không phải hai người mới quen được ba tháng sao?" Không phải Viên Hạ nghĩ nhiều, mà là anh thấy giữa Vương Thành và ông chủ cậu không bình thường lắm, nếu như là người yêu thì dễ nói, nhưng anh nhìn vẻ mặt của Vương Thành lại không có cảm giác này.
"Thời gian không thể nói lên được quan hệ giữa người và người, giống như là có vài người chỉ gặp lần đầu tiên liền mới gặp đã thân, anh có thể hiểu quan hệ giữa tôi và ông chủ tôi như vậy."
"Vậy ông chủ cậu cũng nghĩ vậy sao?" Viên Hạ cuối cùng cũng chắc chắn Vương Thành không có cái ý này với ông chủ mình, nhưng vậy thì anh càng lo hơn, có thể dung túng Vương Thành như vậy, thì ông chủ kia không chỉ đơn thuần tán thưởng cậu thôi đâu.
Vương Thành bỗng hít sâu một hơi.
"Sao vậy?" Viên Hạ cẩn thận hỏi thăm.
"Anh đạp trúng chỗ đau của tôi." Vương Thành nói, "Thực ra tôi có quan hệ tốt với ông chủ là nhờ cả vào da mặt mình..."
Sau đó cậu kể chuyện mình thường da mặt dày cọ xe Chử Diệc Phong, loại chuyện này chỉ đơn giản là cọ rồi thành thói quen mà thôi.
Viên Hạ nghe mà trợn mắt há mồm.
Ngay lúc hai người xuống xe đổi vị trí, một cô gái đã sớm chờ đến lúc này gọi bọn họ một tiếng, sau đó liền đi về phía họ, Vương Thành nhận ra cô ta chính là cô gái yếu ớt xinh đẹp kia, Viên Hạ bên cạnh lập tức lộ vẻ hiểu rõ.
"Không phải." Ngược lại Vương Thành bị anh hỏi nên lộ vẻ mặt quái lạ, cậu nhớ là mình đã từng nói qua rồi.
"Vậy sao ông chủ cậu lại lái xe đến đón cậu?" Viên Hạ cũng hồ đồ.
Vương Thành hiểu ra "A" một tiếng, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh. "Ông chủ là hàng xóm của tôi, hai chúng tôi ở đối diện nhau, anh ta tan làm trước nên hỏi tôi có cần đến đón không, buổi sáng cũng là anh ta đưa tôi đến, rất bình thường mà."
Tuy lời giải thích của cậu nghe ra không có gì đáng ngờ, nhưng Viên Hạ vẫn thấy không thích hợp, cho dù là hàng xóm, quan hệ tốt đến mấy thì cũng không thể cùng đi làm tan làm được, chỉ là giọng điệu Vương Thành rất bình thường, Viên Ha cũng mơ hồ, chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều quá sao?
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, một chiếc xe thể thao màu đen lướt vào trong sân, bởi vì quá chói mắt mà hấp dẫn hầu hết sự chú ý của mọi người.
Vương Thành cũng thấy được, lập tức vẫy tay chào Viên Hạ: "Ông chủ của tôi tới đón tôi, tôi đi trước đây, mai gặp lại."
"Mai gặp." Vẻ mặt Viên Hạ phức tạp nhìn cậu chạy về phía chiếc xe thể thao kia, từ kính chắn gió có thể mơ hồ thấy được một người đàn ông khoảng tầm tuổi anh, còn trẻ như vậy mà đã làm ông chủ, vừa nhìn là biết hơn nửa là người của thế gia, không biết có phải là anh nghĩ nhiều quá không.
Chuông điện thoại kéo lại sự chú ý của Viên Hạ, lấy di động ra nhìn tên người gọi, môi khẽ cong lên, nở nụ cười.
"Hôm nay học thế nào?" Chử Diệc Phong lái xe ra đường lớn, liếc nhìn Vương Thành từ lúc lên xe không nói lời nào, vừa nãy lúc gọi điện anh đã nghe ra được tâm trạng cậu không tốt lắm.
Vương Thành hít sâu một hơi, "Người trẻ bây giờ càng lúc càng quá đáng."
"Cậu mới mấy tuổi chứ, mở miệng ngậm miệng là người trẻ."
"Lòng tôi đã già." Vương Thành ôm ngực, nói như thật vậy.
"Đừng huyên thuyên nữa, nói xem có chuyện gì."
Vương Thành kê gáy, không quan tâm lắm nói cho anh biết chuyện đôi nam nữ kia, trong lời đã không còn oán giận nữa, cậu là người khá thoải mái, trừ khi thực sự đắc tội quá mức với cậu, nếu không cậu sẽ không mang thù.
"Vậy đổi người hướng dẫn, để Hà Quang tự mình dạy cậu."
"Ông chủ, anh quen với thầy hướng dẫn Quang à?"
"Không quen."
Vương Thành chậc một tiếng, "Vậy mà anh lại bảo để ông ta dạy tôi, ông ta sẽ dạy sao?"
"Có tiền dễ làm chuyện."
"... Khinh bỉ anh." Vương Thành rất muốn giơ ngón giữa với anh, "Vậy tiện đường anh cũng thêm Viên Hạ luôn, để anh ta học với tôi, hai người thay phiên sẽ không mệt quá."
"Lúc nãy ai vừa khinh bỉ tôi?"
Vương Thành nắm tay múa may, "Ai? Tôi đánh người đó giúp anh."
...
Hôm sau, Vương Thành lại đi học lái xe, ông thầy hướng dẫn Hạ Quang kia đi đến gọi cậu và Viên Hạ qua, cho bọn họ một cái xe để bọn họ tự tìm nơi tập, đãi ngộ cao khiến người khác nhìn ngó liên tục, hiệu suất làm việc của Chử Diệc Phong càng lúc càng cao.
"Chẳng lẽ có người nói với thầy Hà chuyện của chúng ta?" Viên Hạ không hiểu gì hết.
"Chắc chắn rồi, nếu không sao thầy Hà lại cho chúng ta một chiếc xe như vậy được, bây giờ tiền xăng dầu càng lúc càng đắt.
Viên Hạ thấy cậu không nghĩ gì khác, phúc đến thì lòng cũng sáng lên, "Chẳng lẽ là ông chủ cậu làm sao?"
"Anh ta đăng ký giúp tôi, nếu tôi không học tốt được thì đó là trách nhiệm của anh ta." Vương Thành nói rất đúng tình hợp lý, loại chuyện đi cửa sau này cậu không rối rắm chút nào, nếu có thể làm mình thoải mái hơn thì sao phải kệ chứ, cái chuyện tự ngược này chắc chắn cậu không làm được, chỉ cần không phóng hỏa giết người là được rồi.
"Bình thường cậu và ông chủ cậu cũng như vậy sao? Không phải hai người mới quen được ba tháng sao?" Không phải Viên Hạ nghĩ nhiều, mà là anh thấy giữa Vương Thành và ông chủ cậu không bình thường lắm, nếu như là người yêu thì dễ nói, nhưng anh nhìn vẻ mặt của Vương Thành lại không có cảm giác này.
"Thời gian không thể nói lên được quan hệ giữa người và người, giống như là có vài người chỉ gặp lần đầu tiên liền mới gặp đã thân, anh có thể hiểu quan hệ giữa tôi và ông chủ tôi như vậy."
"Vậy ông chủ cậu cũng nghĩ vậy sao?" Viên Hạ cuối cùng cũng chắc chắn Vương Thành không có cái ý này với ông chủ mình, nhưng vậy thì anh càng lo hơn, có thể dung túng Vương Thành như vậy, thì ông chủ kia không chỉ đơn thuần tán thưởng cậu thôi đâu.
Vương Thành bỗng hít sâu một hơi.
"Sao vậy?" Viên Hạ cẩn thận hỏi thăm.
"Anh đạp trúng chỗ đau của tôi." Vương Thành nói, "Thực ra tôi có quan hệ tốt với ông chủ là nhờ cả vào da mặt mình..."
Sau đó cậu kể chuyện mình thường da mặt dày cọ xe Chử Diệc Phong, loại chuyện này chỉ đơn giản là cọ rồi thành thói quen mà thôi.
Viên Hạ nghe mà trợn mắt há mồm.
Ngay lúc hai người xuống xe đổi vị trí, một cô gái đã sớm chờ đến lúc này gọi bọn họ một tiếng, sau đó liền đi về phía họ, Vương Thành nhận ra cô ta chính là cô gái yếu ớt xinh đẹp kia, Viên Hạ bên cạnh lập tức lộ vẻ hiểu rõ.
/155
|