Máy bay đến sân bay Bắc Lập muộn hơn mười phút so với dự tính, đi theo dòng người, hai người cầm hành lý ra cửa sân bay, đứng một lúc đã có một người đàn ông mặc vest đi giày da đến, bộ dạng anh ta đoan chính, đó là trợ lý mà Vương Ninh An sai đến đón bọn họ, trong di động có ảnh chụp của bọn họ nên vừa nhìn đã nhận ra.
Vương Ninh An quả thực rất bận, cạnh tranh trong tổng bộ tập đoàn Thịnh Huy kịch liệt hơn lúc ở phân công ty nhiều, người có năng lực tốt không ít, bọn họ đều là đối thủ của Vương Ninh An, lần này Vương Ninh An được điều đến tổng bộ thì biết rõ anh sẽ uy hiếp đến lợi ích của một nhóm người, cho nên trong khoảng thời gian này cần cẩn thận, không để những người kia có cơ hội nắm được điểm yếu.
Bành Dương là tên trợ lý của Vương Ninh An, anh ta đưa bọn họ đến khách sạn mà anh cả đã bảo anh ta đặt trước.
Làm xong thủ tục ở quầy tiếp tân, Vương Thành lên lầu bỏ hành lý của mình và em gái vào phòng, rồi mới đi đến Kinh đại.
Hải Phủ là khu phồn hoa náo nhiệt nhất ở thủ đô, Kinh đại tọa lạc ở nơi đó, bây giờ đã sắp đến giờ cao điểm nên xe cộ trên cầu vượt dần nhiều hơn, gần như là cách một quãng là lại dừng xe, Vương Thành thì không sao, nhưng Vương Tử Vũ vì kẹt xe mà tâm trạng kích động do sắp đến Kinh đại cũng dần nguội xuống.
Tới Kinh đại muộn hơn so với dự tính của bọn họ, may mà giáo viên làm thủ tục nhập học cho học sinh vẫn chưa nghỉ, mất chút thời gian là làm xong thủ tục, ký túc xá vì đã muộn nên người giữ chìa khóa đã rời đi, cho nên chỉ có thể đến vào hôm sau.
Rời Kinh đại, Bành Dương lại dẫn bọn họ đi ăn cơm tối, cơm tối cũng là Vương Ninh An bảo anh ta đặt trước ở nhà hàng, phàm là những nhà hàng khách sạn có danh tiếng và đồ ăn ngon thì phải đặt trước, nếu không đến đó sẽ không có chỗ nữa.
Nhà hàng lấy đồ ăn Trung Quốc làm chủ đạo, đều quen thuộc với Vương Thành và Vương Tử Vũ.
Vương Thành vì cảm ơn Bành Dương đã đi với bọn họ mấy tiếng nên mời anh ta ăn cơm cùng, Bành Dương được Vương Ninh An dặn là dẫn bọn họ đi làm quen thủ đô, nên cũng không từ chối, sau khi ăn xong, Vương Thành gọi phục vụ đến.
"Chờ chút, không cần đâu." Bành Dương thấy cậu lấy thẻ ra định trả tiền liền vội ngăn lại, "Bữa cơm đã đã ghi nợ dưới tên giám đốc rồi, không cần trả đâu."
Vương Thành cất thẻ về, cảm thán nói: "Có một anh cả thật là tốt."
Nghe thấy vậy, Bành Dương không biết nên dùng vẻ mặt gì, có một anh cả đúng là tốt nhất, nhưng có một người anh như giám đốc Vương cũng là may mắn, chỉ mới ở bên cạnh anh mấy ngày, Bành Dương đã thấy được năng lực của giám đốc Vương lợi hại thế nào, ngay cả khách hàng khó đối phó nhất cũng làm thuận lợi.
Trời đã tối lại, ban đêm sáng rực tuyệt đẹp của thủ đô mới vừa bắt đầu.
Bành Dương đưa bọn họ về khách sạn.
"Anh Bành, hôm nay cảm ơn anh đã bớt thời gian giúp chúng tôi, ngày mai không làm phiền anh nữa, tôi đã nhớ rõ đường rồi, tôi sẽ tự đưa em gái tôi đến Kinh đại." Vương Thành nói với anh ta.
"Nhưng giám đốc bảo tôi ngày mai đi mua đồ với hai người." Bành Dương do dự không quyết định.
"Anh yên tâm, tôi sẽ nói với anh tôi."
"Vậy được rồi." Thấy cậu kiên quyết, Bành Dương đành phải đồng ý.
Thấy anh ta rời đi rồi, hai anh em Vương Thành về phòng.
"A, vẫn là giường thoải mái nhất." Vương Tử Vũ không chút hình tượng nhào lên chiếc giường mềm mại, hai má đỏ bừng cọ cọ lên gối màu lam, mặc dù đã sống ở thành phố Sơn Hải mấy năm, nhưng nhịp điệu ở thủ đô nhanh hơn thành phố Sơn Hải nhiều.
"Sâu lười, mau đứng lên, tắm rửa trước đã." Vương Thành đi đến vỗ mông cô, sau đó kéo vali của cô đến.
Vương Tử Vũ che mông mình theo phản xạ, bĩu môi nói: "Anh hai, em đã mười tám rồi đó, sao anh lại còn đánh mông em chứ."
"Dù em có hai mươi tám thì vẫn là em gái anh." Vương Thành không để bụng.
Vương Tử Vũ thấy kháng nghị không được, đành phải tuân chỉ.
Phòng khách sạn là phòng đôi sang trọng, hai cái giường đều lớn đến nỗi có thể ngủ được ba người, Vương Ninh An sợ Vương Tử Vũ không quen ngủ một mình trong khách sạn nên đã đặt phòng đôi, hai người là anh em, cũng không cần bận tâm gì cả, sự thật chứng minh anh đã đúng.
Vương Thành gọi điện cho anh cả lúc cô đang đi tắm, kể sơ mọi chuyện, Vương Ninh An biết cậu có thể chăm sóc tốt cho Vương Tử Vũ cũng không kiên trì nữa, chỉ dặn bọn họ cẩn thận một chút rồi cúp điện thoại, Vương Thành lấy bản đồ thủ đô ra chuẩn bị nghiên cứu.
Bản đồ cũng là Vương Ninh An bảo Bành Dương chuẩn bị cho họ, rất kỹ càng tỉ mỉ, có bản đồ hệ thống tàu điện ngầm ở thủ đô, cũng có bản đồ các khu vực trong thành phố, cậu chú trọng nghiên cứu bản đồ Mai Phủ.
"Anh hai, em tắm xong rồi." Vương Tử Vũ đi ra phòng tắm, vừa lau mái tóc ướt vừa đến cạnh Vương Thành đang nghiên cứu bản đồ.
Vương Thành cất bản đồ đi.
"Đưa bản đồ cho em, em cũng xem một chút." Vương Tử Vũ rút mấy tấm bản đồ trong tay cậu ra, sau này cô sẽ sống ở thành phố này nhiều năm, chắc chắn phải làm quen với nó.
"Vậy em cứ từ từ mà xem." Vương Thành lấy quần áo trong vali ra rồi đi vào phòng tắm, bình thường cậu tắm rửa rất nhanh, lần này là dùng nước ở khách sạn nên cậu tắm thêm một lúc, lúc đi ra thì Vương Tử Vũ vẫn đang nghiên cứu bản đồ.
Lúc này, di động đặt ở tủ đầu giường bỗng vang lên, Vương Thành cầm di động lướt trên màn hình, vừa thấy tên người gửi tin nhắn liền chột dạ.
Vương Ninh An quả thực rất bận, cạnh tranh trong tổng bộ tập đoàn Thịnh Huy kịch liệt hơn lúc ở phân công ty nhiều, người có năng lực tốt không ít, bọn họ đều là đối thủ của Vương Ninh An, lần này Vương Ninh An được điều đến tổng bộ thì biết rõ anh sẽ uy hiếp đến lợi ích của một nhóm người, cho nên trong khoảng thời gian này cần cẩn thận, không để những người kia có cơ hội nắm được điểm yếu.
Bành Dương là tên trợ lý của Vương Ninh An, anh ta đưa bọn họ đến khách sạn mà anh cả đã bảo anh ta đặt trước.
Làm xong thủ tục ở quầy tiếp tân, Vương Thành lên lầu bỏ hành lý của mình và em gái vào phòng, rồi mới đi đến Kinh đại.
Hải Phủ là khu phồn hoa náo nhiệt nhất ở thủ đô, Kinh đại tọa lạc ở nơi đó, bây giờ đã sắp đến giờ cao điểm nên xe cộ trên cầu vượt dần nhiều hơn, gần như là cách một quãng là lại dừng xe, Vương Thành thì không sao, nhưng Vương Tử Vũ vì kẹt xe mà tâm trạng kích động do sắp đến Kinh đại cũng dần nguội xuống.
Tới Kinh đại muộn hơn so với dự tính của bọn họ, may mà giáo viên làm thủ tục nhập học cho học sinh vẫn chưa nghỉ, mất chút thời gian là làm xong thủ tục, ký túc xá vì đã muộn nên người giữ chìa khóa đã rời đi, cho nên chỉ có thể đến vào hôm sau.
Rời Kinh đại, Bành Dương lại dẫn bọn họ đi ăn cơm tối, cơm tối cũng là Vương Ninh An bảo anh ta đặt trước ở nhà hàng, phàm là những nhà hàng khách sạn có danh tiếng và đồ ăn ngon thì phải đặt trước, nếu không đến đó sẽ không có chỗ nữa.
Nhà hàng lấy đồ ăn Trung Quốc làm chủ đạo, đều quen thuộc với Vương Thành và Vương Tử Vũ.
Vương Thành vì cảm ơn Bành Dương đã đi với bọn họ mấy tiếng nên mời anh ta ăn cơm cùng, Bành Dương được Vương Ninh An dặn là dẫn bọn họ đi làm quen thủ đô, nên cũng không từ chối, sau khi ăn xong, Vương Thành gọi phục vụ đến.
"Chờ chút, không cần đâu." Bành Dương thấy cậu lấy thẻ ra định trả tiền liền vội ngăn lại, "Bữa cơm đã đã ghi nợ dưới tên giám đốc rồi, không cần trả đâu."
Vương Thành cất thẻ về, cảm thán nói: "Có một anh cả thật là tốt."
Nghe thấy vậy, Bành Dương không biết nên dùng vẻ mặt gì, có một anh cả đúng là tốt nhất, nhưng có một người anh như giám đốc Vương cũng là may mắn, chỉ mới ở bên cạnh anh mấy ngày, Bành Dương đã thấy được năng lực của giám đốc Vương lợi hại thế nào, ngay cả khách hàng khó đối phó nhất cũng làm thuận lợi.
Trời đã tối lại, ban đêm sáng rực tuyệt đẹp của thủ đô mới vừa bắt đầu.
Bành Dương đưa bọn họ về khách sạn.
"Anh Bành, hôm nay cảm ơn anh đã bớt thời gian giúp chúng tôi, ngày mai không làm phiền anh nữa, tôi đã nhớ rõ đường rồi, tôi sẽ tự đưa em gái tôi đến Kinh đại." Vương Thành nói với anh ta.
"Nhưng giám đốc bảo tôi ngày mai đi mua đồ với hai người." Bành Dương do dự không quyết định.
"Anh yên tâm, tôi sẽ nói với anh tôi."
"Vậy được rồi." Thấy cậu kiên quyết, Bành Dương đành phải đồng ý.
Thấy anh ta rời đi rồi, hai anh em Vương Thành về phòng.
"A, vẫn là giường thoải mái nhất." Vương Tử Vũ không chút hình tượng nhào lên chiếc giường mềm mại, hai má đỏ bừng cọ cọ lên gối màu lam, mặc dù đã sống ở thành phố Sơn Hải mấy năm, nhưng nhịp điệu ở thủ đô nhanh hơn thành phố Sơn Hải nhiều.
"Sâu lười, mau đứng lên, tắm rửa trước đã." Vương Thành đi đến vỗ mông cô, sau đó kéo vali của cô đến.
Vương Tử Vũ che mông mình theo phản xạ, bĩu môi nói: "Anh hai, em đã mười tám rồi đó, sao anh lại còn đánh mông em chứ."
"Dù em có hai mươi tám thì vẫn là em gái anh." Vương Thành không để bụng.
Vương Tử Vũ thấy kháng nghị không được, đành phải tuân chỉ.
Phòng khách sạn là phòng đôi sang trọng, hai cái giường đều lớn đến nỗi có thể ngủ được ba người, Vương Ninh An sợ Vương Tử Vũ không quen ngủ một mình trong khách sạn nên đã đặt phòng đôi, hai người là anh em, cũng không cần bận tâm gì cả, sự thật chứng minh anh đã đúng.
Vương Thành gọi điện cho anh cả lúc cô đang đi tắm, kể sơ mọi chuyện, Vương Ninh An biết cậu có thể chăm sóc tốt cho Vương Tử Vũ cũng không kiên trì nữa, chỉ dặn bọn họ cẩn thận một chút rồi cúp điện thoại, Vương Thành lấy bản đồ thủ đô ra chuẩn bị nghiên cứu.
Bản đồ cũng là Vương Ninh An bảo Bành Dương chuẩn bị cho họ, rất kỹ càng tỉ mỉ, có bản đồ hệ thống tàu điện ngầm ở thủ đô, cũng có bản đồ các khu vực trong thành phố, cậu chú trọng nghiên cứu bản đồ Mai Phủ.
"Anh hai, em tắm xong rồi." Vương Tử Vũ đi ra phòng tắm, vừa lau mái tóc ướt vừa đến cạnh Vương Thành đang nghiên cứu bản đồ.
Vương Thành cất bản đồ đi.
"Đưa bản đồ cho em, em cũng xem một chút." Vương Tử Vũ rút mấy tấm bản đồ trong tay cậu ra, sau này cô sẽ sống ở thành phố này nhiều năm, chắc chắn phải làm quen với nó.
"Vậy em cứ từ từ mà xem." Vương Thành lấy quần áo trong vali ra rồi đi vào phòng tắm, bình thường cậu tắm rửa rất nhanh, lần này là dùng nước ở khách sạn nên cậu tắm thêm một lúc, lúc đi ra thì Vương Tử Vũ vẫn đang nghiên cứu bản đồ.
Lúc này, di động đặt ở tủ đầu giường bỗng vang lên, Vương Thành cầm di động lướt trên màn hình, vừa thấy tên người gửi tin nhắn liền chột dạ.
/155
|