*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Vương Thành và Vương Tử Vũ rời khỏi cửa hàng lại thêm bốn túi lớn nữa, tay hai người đều xách đầy đồ, dưới lầu lại còn một đống đồ sinh hoạt nữa, cuối cùng không thể không thuê một chiếc taxi ở cửa, bảo lái xe chở bọn họ đến Kinh đại.
Lúc này đã sắp giữa trưa, băng rôn ở cổng Kinh đại vẫn còn treo đó, nhưng đã không còn nhiều người như lúc sáng nữa, học trưởng học tỷ đều đã đi ăn cơm hết, Vương Thành ôm đồm hai phần ba đống đồ, từ từ đi đến ký túc xá.
Trong ký túc xá không có người, chắc là đi ăn cơm hết rồi, bạn cùng phòng cuối cùng vẫn chưa đến, cô ngủ ở phía trên Vương Tử Vũ.
Vương Thành giúp em gái mình trải lạch giường, rồi trải chiếu lên trên, Vương Tử Vũ thì bỏ đồ rửa mặt vào phòng tắm, phòng tắm của bọn họ khá lớn, cạnh bồn rửa mặt có bệ đựng đồ, có thể bỏ rất nhiều đồ lên trên, trên đó đã có đồ của Mễ Lệ và Bàng Xuân Quyên, hai người đều rất ăn ý chừa lại một nửa không gian.
Vương Tử Vũ đi ra thì thấy anh hai đang giúp cô chỉnh cái quạt mới mua.
Tuy ký túc xá có điều hòa nhưng không thể lúc nào cũng mở được, mở nhiều cũng không tốt, cho nên hai người thương lượng rồi mua một chiếc quạt nhỏ, chờ bọn họ chuẩn bị xong xuôi thì đã là mười hai rưỡi, nghỉ mấy phút, hai người đi xuống ăn cơm.
Nhà ăn ở Kinh đại vẫn chưa mở, sinh viên đến trước chỉ có thể đi ra ngoài ăn, hoặc là ăn đồ mình tự mang đến.
Xung quanh Kinh đại có rất nhiều quán ăn nhỏ, ngày mai là ngày khai giảng nên những quán này đều mở cửa trước vài ngày để buôn bán, đi suốt dọc đường hầu hết quán nào cũng đầy người, có quán diện tích lớn thì người càng nhiều hơn, cuối cùng hai người chọn một quán không nhiều người lắm, gọi hai bát mì và một đĩa thịt bò nấu tương.
"Anh hai, không ngon bằng anh làm." Vương Tử Vũ ăn vài miếng liền nói nhỏ với Vương Thành.
"Tất nhiên rồi, em tưởng ai cũng có trình độ như anh hai em sao, nếu vậy thì quán ăn đã sớm nức tiếng rồi." Vương Thành không khiêm tốn ngược lại rất đắc ý, nếu xét độ tự kỷ chắc chắn cậu có thể xếp đầu tiên, sâu tận trong xương, nói không chừng trên xương còn khắc hai chữ tự kỷ nữa.
Vương Tử Vũ câm lặng, đúng là không thể khen anh hai được!
Ăn xong cơm trưa, Vương Thành bảo Vương Tử Vũ về ký túc xá, mình thì cầm mấy túi quần áo về khách sạn, thời gian trả phòng là chiều mai, cậu lại chỉ xin nghỉ hai ngày, cho nên cậu định sáng mai sẽ quay về thành phố Sơn Hải, vé máy bay đã đặt xong rồi.
Vương Thành lấy quần áo trong túi ra, nhãn mác đã bị cậu cắt rồi, mua cũng đã mua, cậu cũng không định trả lại.
Đi một chuyến này hai anh em tiêu mất bốn năm chục nghìn, nếu mẹ Vương mà biết chắc chắn sẽ nói bọn họ tiêu xài hoang phí, tất nhiên, trừ khi Vương Thành ngu ngốc mới nói cho mẹ Vương biết.
Một mình ở trong phòng có hơi nhàm chán, Vương Thành liền bật TV xem.
Phòng đôi sang trọng có nối internet, có thể tự mình lên mạng xem bất cứ chương trình gì, có vài bộ phim điện ảnh chưa chiếu xong đã có trên mạng rồi, ví dụ như một bộ phim mà Trình Thành đề cử với cậu mấy ngày trước, nghe nói là rất nổi tiếng, vừa mới chiếu ở rạp chưa đến năm ngày, hôm nay mới là ngày thứ tư, doanh thu rất cao.
Trình Thành có một cô bạn gái yêu nhau lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn ở bên nhau, bây giờ hai người đều đang làm việc ở thành phố Sơn Hải, bởi vì bạn gái cậu ta thích xem phim nên cặp đôi này khi không có việc gì sẽ hẹn nhau đi xem, may mắn nhất là hai người đều là người ở thành phố Sơn Hải, nếu không sẽ giống phần lớn các cặp sinh viên kia, vừa tốt nghiệp liền chia tay một đống.
Nghĩ đến bọn họ, Vương Thành liền nhớ lại những ngày mình học cấp 3.
Một đám nhóc còn chưa trưởng thành, trường học lại không có quy định rõ ràng cấm học sinh yêu đương, kết quả là một đám xuân tâm nảy mầm, thường lan truyền ra ngoài ai có ý với ai, ai đang yêu ai.
Khi đó cậu khá nổi tiếng ở khối mình, không chỉ vóc người cao, mà khuôn mặt cũng là nguyên nhân quan trọng, cho dù lúc đó cậu đã trọc đầu nhưng vẫn có không ít nữ sinh thích cậu, thậm chí có người gọi cậu là hotboy của trường, nhưng dù sao cấp 3 cũng không như đại học, không được tự do như vậy.
Sau lại có một nữ sinh được gọi là hoa hậu giảng đường tỏ tình với cậu, đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ rõ nữ sinh kia ngửa đầu vẻ mặt đầy tự tin, cô ta là con gái nhà giàu, nhà có rất nhiều tiền, nam sinh theo đuổi cô ta ở trong trường không ít, nhưng cô ta chưa từng tiếp nhận bọn họ, đối xử với nam sinh như là đang đùa giỡn trong tay vậy, không ngờ cô ta lại coi trọng cậu.
Người biết cậu là hòa thượng rất ít, người trong trường chỉ cho là cậu thích trọc đầu, cũng biết cậu là nông dân, trong nhà rất nghèo, nói đến cùng vẫn do vẻ bề ngoài quá tốt mà thôi.
Sau đó Vương Thành từ chối nữ sinh kia, kết quả là bị trả thù nhiều học kỳ, bởi vì cậu làm nữ sinh kia khó coi trước mặt bạn học khác, cô ta thấy xấu hổ, vì thế liền muốn các bạn học nam xa lánh cậu, bởi vì bọn họ là bạn cùng lớp, lúc đó ngay cả giáo viên cũng nhận ra, nhưng chắc là do kiêng dè nhà nữ sinh kia nên không nói gì cả.
Nhưng Vương Thành vẫn tiêu dao theo ý mình đến khi tốt nghiệp cấp 3, sau khi trở lại núi Phượng Hà thì không gặp lại bạn học nữa.
Có vài chuyện cũ đã tiêu tan theo gió, nhưng chuyện này khiến Vương Thành có ấn tượng là con gái đều là cọp mẹ, cho nên cậu chưa từng nghĩ sẽ yêu đương với ai.
Cả buổi chiều cậu nhàm chán xem TV giết thời gian, lúc chuông di động vang lên mới phát hiện đã là năm giờ chiều.
Người gọi đến là Vương Tử Vũ, cô nói là Bàng Xuân Quyên cùng phòng rất nhiệt tình mời cô và Mễ Lệ cùng đi ăn cơm, nhưng cô lo cậu ở một mình sẽ thấy chán, nên không biết có nên đồng ý hay không, liền gọi điện hỏi ý kiến cậu.
"Nha đầu ngốc, nếu bạn cùng phòng đã mời thì em cứ đi đi, anh chán thì cũng đã chán một buổi chiều rồi, còn thiếu chút giờ đó sao, ngược lại em đấy, phải cẩn thận một chút, đừng ở bên ngoài quá muộn mới về."
"Không phải, anh hai..." Vương Tử Vũ ấp a ấp úng.
Di động bên kia mơ hồ vang lên tiếng người khác nói chuyện, lát sau mới có tiếng nói truyền vào.
"Xuân Quyên nói muốn em... A, không đúng không đúng, em muốn hỏi anh có muốn đi ăn cơm tối với bọn em không, Xuân Quyên nói muốn mời chúng ta ăn cơm."
Vương Thành cười, nằm trên sô pha nói: "Để bạn cùng phòng em mời thì có tốn kém quá không?"
Bên kia lập tức vang lên tiếng hét không đâu của Bàng Xuân Quyên.
"Xuân Quyên nói không tốn kém, hơn nữa bạn ấy đã đặt chỗ rồi, nếu anh đồng ý thì chúng ta gặp nhau ở nhà hàng kia. Anh hai chỉ cần đón taxi rồi nói tên nhà hàng cho tài xế, tài xế sẽ biết."
"Vậy được rồi."
Cúp điện thoại, Bàng Xuân Quyên ở giường dưới đối diện lập tức lộ vẻ mê say, cô khá béo, lúc nhập học có thể đã đề nghị qua nên trường học xếp cho cô ở giường dưới, "Tốt quá, Tiểu Vũ anh hai cậu đẹp trai như vậy, có anh ấy đi ăn với chúng ta, chắc chắn người ta sẽ rất hâm mộ."
Vương Tử Vũ cười ngượng ngùng, thật ra cô cũng hiểu là mình rất may mắn khi có một anh hai vừa đối xử tốt với cô lại vừa đẹp trai như vậy.
Mễ Lệ ở giường trên đẩy kính trên mũi, không nói một lời, tuy cô khá ít lời nhưng lúc Bàng Xuân Quyên mời ăn cơm cũng không từ chối, cuộc sống với bạn cùng phòng bốn năm chắc chắn sẽ là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, trừ khi là đồ ngốc hoặc người hằng năm không về ký túc xá, nếu không không có ai muốn làm căng với bạn cùng phòng, nhưng phần sau chắc chắn là không thể, vì nội quy của Kinh đại rất nghiêm khắc, nếu chọn ở trọ trong trường sẽ không được đi đêm không về, nếu bị phát hiện sẽ bị trừ điểm học phần.
Vương Thành đi từ trên xuống dưới, đi qua đại sảnh rồi đi ra cửa nhỏ, bởi vậy bỏ lỡ người nào đó đi từ cửa chính vào.
Nhà Bàng Xuân Quyên ở ngay thủ đô, nhưng bọn họ không phải là người địa phương, vì cô là một người ham ăn, nên vài năm này đã ăn hết những khu phố mỹ thực to to nhỏ nhỏ ở thủ đô, chỗ ăn cơm đặt ở ngõ Trạng Nguyên, là nơi ăn uống nổi tiếng ở Mai Phủ, cách Kinh đại không xa, đi tàu điện ngầm chỉ cần qua hai trạm, ngồi xem mà gặp phải giờ cao điểm có thể phải mất vài giờ, nghe nói chỉ cần thủ khoa đi đến chỗ đó ăn sẽ được giảm sáu mươi phần trăm.
Bàng Xuân Quyên đặt chỗ ở đó là vì Vương Tử Vũ, sau khi biết cô là thủ khoa tỉnh, Bàng Xuân Quyên liền nghĩ ngay đến chỗ này, sau đó kích động nói muốn mời cô và Mễ Lệ ăn cơm, đồ ăn ở ngõ Trạng Nguyên khá đắt, nhưng người đến đó ăn lại không ít.
Vận may của Vương Thành cũng không tệ lắm, khách sạn Kim Đính cách ngõ Trạng Nguyên khá gần, dù hơi tắc đường nhưng không chật cứng lại, bởi vậy hơn một tiếng là đến, vừa đúng sáu giờ luôn.
Bàng Xuân Quyên, Mễ Lệ và em gái cậu đã đến trước, phòng riêng đã đặt hết từ mấy ngày trước rồi, nên bọn họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đi vào là có thể thấy được thân hình mập mạp của Bàng Xuân Quyên, cô quay lưng về phía cửa, còn Vương Tử Vũ và Mễ Lệ thì suýt nữa bị che không nhìn thấy được.
Mặc du Bàng Xuân Quyên béo, nhưng lại là người nhiệt tình, nói cũng khá nhiều, cô rất thích nói chuyện với Vương Thành, Vương Thành sẽ đáp lời với cô, nhưng khi trong miệng có cơm hoặc đồ ăn sẽ không mở miệng, Mễ Lệ thỉnh thoảng chen vào vài câu, người ngại ngùng nhất ngược lại lại là Vương Tử Vũ, thật ra tính Vương Tử Vũ khá sáng sủa, chỉ là mới quen hai người Mễ Lệ, nên hơi có vẻ cứng nhắc.
Lúc tính tiền, Vương Tử Vũ lấy thẻ học sinh của mình ra, biết cô là thủ khoa tỉnh, sau khi kiểm tra thấy không sai, phục vụ nhìn cô thêm mấy lần.
Bàng Xuân Quyên trả tiền xong cười tủm tỉm, đây chắc chắn là lần ăn có lợi nhất ở ngõ Trạng Nguyên của cô.
* Thịt bò nấu tương
Lúc Vương Thành và Vương Tử Vũ rời khỏi cửa hàng lại thêm bốn túi lớn nữa, tay hai người đều xách đầy đồ, dưới lầu lại còn một đống đồ sinh hoạt nữa, cuối cùng không thể không thuê một chiếc taxi ở cửa, bảo lái xe chở bọn họ đến Kinh đại.
Lúc này đã sắp giữa trưa, băng rôn ở cổng Kinh đại vẫn còn treo đó, nhưng đã không còn nhiều người như lúc sáng nữa, học trưởng học tỷ đều đã đi ăn cơm hết, Vương Thành ôm đồm hai phần ba đống đồ, từ từ đi đến ký túc xá.
Trong ký túc xá không có người, chắc là đi ăn cơm hết rồi, bạn cùng phòng cuối cùng vẫn chưa đến, cô ngủ ở phía trên Vương Tử Vũ.
Vương Thành giúp em gái mình trải lạch giường, rồi trải chiếu lên trên, Vương Tử Vũ thì bỏ đồ rửa mặt vào phòng tắm, phòng tắm của bọn họ khá lớn, cạnh bồn rửa mặt có bệ đựng đồ, có thể bỏ rất nhiều đồ lên trên, trên đó đã có đồ của Mễ Lệ và Bàng Xuân Quyên, hai người đều rất ăn ý chừa lại một nửa không gian.
Vương Tử Vũ đi ra thì thấy anh hai đang giúp cô chỉnh cái quạt mới mua.
Tuy ký túc xá có điều hòa nhưng không thể lúc nào cũng mở được, mở nhiều cũng không tốt, cho nên hai người thương lượng rồi mua một chiếc quạt nhỏ, chờ bọn họ chuẩn bị xong xuôi thì đã là mười hai rưỡi, nghỉ mấy phút, hai người đi xuống ăn cơm.
Nhà ăn ở Kinh đại vẫn chưa mở, sinh viên đến trước chỉ có thể đi ra ngoài ăn, hoặc là ăn đồ mình tự mang đến.
Xung quanh Kinh đại có rất nhiều quán ăn nhỏ, ngày mai là ngày khai giảng nên những quán này đều mở cửa trước vài ngày để buôn bán, đi suốt dọc đường hầu hết quán nào cũng đầy người, có quán diện tích lớn thì người càng nhiều hơn, cuối cùng hai người chọn một quán không nhiều người lắm, gọi hai bát mì và một đĩa thịt bò nấu tương.
"Anh hai, không ngon bằng anh làm." Vương Tử Vũ ăn vài miếng liền nói nhỏ với Vương Thành.
"Tất nhiên rồi, em tưởng ai cũng có trình độ như anh hai em sao, nếu vậy thì quán ăn đã sớm nức tiếng rồi." Vương Thành không khiêm tốn ngược lại rất đắc ý, nếu xét độ tự kỷ chắc chắn cậu có thể xếp đầu tiên, sâu tận trong xương, nói không chừng trên xương còn khắc hai chữ tự kỷ nữa.
Vương Tử Vũ câm lặng, đúng là không thể khen anh hai được!
Ăn xong cơm trưa, Vương Thành bảo Vương Tử Vũ về ký túc xá, mình thì cầm mấy túi quần áo về khách sạn, thời gian trả phòng là chiều mai, cậu lại chỉ xin nghỉ hai ngày, cho nên cậu định sáng mai sẽ quay về thành phố Sơn Hải, vé máy bay đã đặt xong rồi.
Vương Thành lấy quần áo trong túi ra, nhãn mác đã bị cậu cắt rồi, mua cũng đã mua, cậu cũng không định trả lại.
Đi một chuyến này hai anh em tiêu mất bốn năm chục nghìn, nếu mẹ Vương mà biết chắc chắn sẽ nói bọn họ tiêu xài hoang phí, tất nhiên, trừ khi Vương Thành ngu ngốc mới nói cho mẹ Vương biết.
Một mình ở trong phòng có hơi nhàm chán, Vương Thành liền bật TV xem.
Phòng đôi sang trọng có nối internet, có thể tự mình lên mạng xem bất cứ chương trình gì, có vài bộ phim điện ảnh chưa chiếu xong đã có trên mạng rồi, ví dụ như một bộ phim mà Trình Thành đề cử với cậu mấy ngày trước, nghe nói là rất nổi tiếng, vừa mới chiếu ở rạp chưa đến năm ngày, hôm nay mới là ngày thứ tư, doanh thu rất cao.
Trình Thành có một cô bạn gái yêu nhau lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn ở bên nhau, bây giờ hai người đều đang làm việc ở thành phố Sơn Hải, bởi vì bạn gái cậu ta thích xem phim nên cặp đôi này khi không có việc gì sẽ hẹn nhau đi xem, may mắn nhất là hai người đều là người ở thành phố Sơn Hải, nếu không sẽ giống phần lớn các cặp sinh viên kia, vừa tốt nghiệp liền chia tay một đống.
Nghĩ đến bọn họ, Vương Thành liền nhớ lại những ngày mình học cấp 3.
Một đám nhóc còn chưa trưởng thành, trường học lại không có quy định rõ ràng cấm học sinh yêu đương, kết quả là một đám xuân tâm nảy mầm, thường lan truyền ra ngoài ai có ý với ai, ai đang yêu ai.
Khi đó cậu khá nổi tiếng ở khối mình, không chỉ vóc người cao, mà khuôn mặt cũng là nguyên nhân quan trọng, cho dù lúc đó cậu đã trọc đầu nhưng vẫn có không ít nữ sinh thích cậu, thậm chí có người gọi cậu là hotboy của trường, nhưng dù sao cấp 3 cũng không như đại học, không được tự do như vậy.
Sau lại có một nữ sinh được gọi là hoa hậu giảng đường tỏ tình với cậu, đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ rõ nữ sinh kia ngửa đầu vẻ mặt đầy tự tin, cô ta là con gái nhà giàu, nhà có rất nhiều tiền, nam sinh theo đuổi cô ta ở trong trường không ít, nhưng cô ta chưa từng tiếp nhận bọn họ, đối xử với nam sinh như là đang đùa giỡn trong tay vậy, không ngờ cô ta lại coi trọng cậu.
Người biết cậu là hòa thượng rất ít, người trong trường chỉ cho là cậu thích trọc đầu, cũng biết cậu là nông dân, trong nhà rất nghèo, nói đến cùng vẫn do vẻ bề ngoài quá tốt mà thôi.
Sau đó Vương Thành từ chối nữ sinh kia, kết quả là bị trả thù nhiều học kỳ, bởi vì cậu làm nữ sinh kia khó coi trước mặt bạn học khác, cô ta thấy xấu hổ, vì thế liền muốn các bạn học nam xa lánh cậu, bởi vì bọn họ là bạn cùng lớp, lúc đó ngay cả giáo viên cũng nhận ra, nhưng chắc là do kiêng dè nhà nữ sinh kia nên không nói gì cả.
Nhưng Vương Thành vẫn tiêu dao theo ý mình đến khi tốt nghiệp cấp 3, sau khi trở lại núi Phượng Hà thì không gặp lại bạn học nữa.
Có vài chuyện cũ đã tiêu tan theo gió, nhưng chuyện này khiến Vương Thành có ấn tượng là con gái đều là cọp mẹ, cho nên cậu chưa từng nghĩ sẽ yêu đương với ai.
Cả buổi chiều cậu nhàm chán xem TV giết thời gian, lúc chuông di động vang lên mới phát hiện đã là năm giờ chiều.
Người gọi đến là Vương Tử Vũ, cô nói là Bàng Xuân Quyên cùng phòng rất nhiệt tình mời cô và Mễ Lệ cùng đi ăn cơm, nhưng cô lo cậu ở một mình sẽ thấy chán, nên không biết có nên đồng ý hay không, liền gọi điện hỏi ý kiến cậu.
"Nha đầu ngốc, nếu bạn cùng phòng đã mời thì em cứ đi đi, anh chán thì cũng đã chán một buổi chiều rồi, còn thiếu chút giờ đó sao, ngược lại em đấy, phải cẩn thận một chút, đừng ở bên ngoài quá muộn mới về."
"Không phải, anh hai..." Vương Tử Vũ ấp a ấp úng.
Di động bên kia mơ hồ vang lên tiếng người khác nói chuyện, lát sau mới có tiếng nói truyền vào.
"Xuân Quyên nói muốn em... A, không đúng không đúng, em muốn hỏi anh có muốn đi ăn cơm tối với bọn em không, Xuân Quyên nói muốn mời chúng ta ăn cơm."
Vương Thành cười, nằm trên sô pha nói: "Để bạn cùng phòng em mời thì có tốn kém quá không?"
Bên kia lập tức vang lên tiếng hét không đâu của Bàng Xuân Quyên.
"Xuân Quyên nói không tốn kém, hơn nữa bạn ấy đã đặt chỗ rồi, nếu anh đồng ý thì chúng ta gặp nhau ở nhà hàng kia. Anh hai chỉ cần đón taxi rồi nói tên nhà hàng cho tài xế, tài xế sẽ biết."
"Vậy được rồi."
Cúp điện thoại, Bàng Xuân Quyên ở giường dưới đối diện lập tức lộ vẻ mê say, cô khá béo, lúc nhập học có thể đã đề nghị qua nên trường học xếp cho cô ở giường dưới, "Tốt quá, Tiểu Vũ anh hai cậu đẹp trai như vậy, có anh ấy đi ăn với chúng ta, chắc chắn người ta sẽ rất hâm mộ."
Vương Tử Vũ cười ngượng ngùng, thật ra cô cũng hiểu là mình rất may mắn khi có một anh hai vừa đối xử tốt với cô lại vừa đẹp trai như vậy.
Mễ Lệ ở giường trên đẩy kính trên mũi, không nói một lời, tuy cô khá ít lời nhưng lúc Bàng Xuân Quyên mời ăn cơm cũng không từ chối, cuộc sống với bạn cùng phòng bốn năm chắc chắn sẽ là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, trừ khi là đồ ngốc hoặc người hằng năm không về ký túc xá, nếu không không có ai muốn làm căng với bạn cùng phòng, nhưng phần sau chắc chắn là không thể, vì nội quy của Kinh đại rất nghiêm khắc, nếu chọn ở trọ trong trường sẽ không được đi đêm không về, nếu bị phát hiện sẽ bị trừ điểm học phần.
Vương Thành đi từ trên xuống dưới, đi qua đại sảnh rồi đi ra cửa nhỏ, bởi vậy bỏ lỡ người nào đó đi từ cửa chính vào.
Nhà Bàng Xuân Quyên ở ngay thủ đô, nhưng bọn họ không phải là người địa phương, vì cô là một người ham ăn, nên vài năm này đã ăn hết những khu phố mỹ thực to to nhỏ nhỏ ở thủ đô, chỗ ăn cơm đặt ở ngõ Trạng Nguyên, là nơi ăn uống nổi tiếng ở Mai Phủ, cách Kinh đại không xa, đi tàu điện ngầm chỉ cần qua hai trạm, ngồi xem mà gặp phải giờ cao điểm có thể phải mất vài giờ, nghe nói chỉ cần thủ khoa đi đến chỗ đó ăn sẽ được giảm sáu mươi phần trăm.
Bàng Xuân Quyên đặt chỗ ở đó là vì Vương Tử Vũ, sau khi biết cô là thủ khoa tỉnh, Bàng Xuân Quyên liền nghĩ ngay đến chỗ này, sau đó kích động nói muốn mời cô và Mễ Lệ ăn cơm, đồ ăn ở ngõ Trạng Nguyên khá đắt, nhưng người đến đó ăn lại không ít.
Vận may của Vương Thành cũng không tệ lắm, khách sạn Kim Đính cách ngõ Trạng Nguyên khá gần, dù hơi tắc đường nhưng không chật cứng lại, bởi vậy hơn một tiếng là đến, vừa đúng sáu giờ luôn.
Bàng Xuân Quyên, Mễ Lệ và em gái cậu đã đến trước, phòng riêng đã đặt hết từ mấy ngày trước rồi, nên bọn họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đi vào là có thể thấy được thân hình mập mạp của Bàng Xuân Quyên, cô quay lưng về phía cửa, còn Vương Tử Vũ và Mễ Lệ thì suýt nữa bị che không nhìn thấy được.
Mặc du Bàng Xuân Quyên béo, nhưng lại là người nhiệt tình, nói cũng khá nhiều, cô rất thích nói chuyện với Vương Thành, Vương Thành sẽ đáp lời với cô, nhưng khi trong miệng có cơm hoặc đồ ăn sẽ không mở miệng, Mễ Lệ thỉnh thoảng chen vào vài câu, người ngại ngùng nhất ngược lại lại là Vương Tử Vũ, thật ra tính Vương Tử Vũ khá sáng sủa, chỉ là mới quen hai người Mễ Lệ, nên hơi có vẻ cứng nhắc.
Lúc tính tiền, Vương Tử Vũ lấy thẻ học sinh của mình ra, biết cô là thủ khoa tỉnh, sau khi kiểm tra thấy không sai, phục vụ nhìn cô thêm mấy lần.
Bàng Xuân Quyên trả tiền xong cười tủm tỉm, đây chắc chắn là lần ăn có lợi nhất ở ngõ Trạng Nguyên của cô.
* Thịt bò nấu tương
/155
|