*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Thành cũng không biết sau khi cậu đi thì ba mẹ cậu và nhị nương đã nói một bí mật động trời về cậu, không lâu lắm, hai người cũng đã về giúp dọn đồ, nhà thuê cách nhà mới khá gần, lần này chuyển nhà không giống như lần trước là chỉ một lần là chuyển xong.
Vương Tử Vũ vẫn ở lại trông nhà.
Dọn ba bốn lần, những đồ đạc lớn trong nhà thuê đã dọn xong, chỉ còn vài thứ lặt vặt nhỏ lẻ, Vương Thành chuẩn bị dọn hết sang, Vương Tử Vũ cũng ở bên cạnh giúp đỡ, thu dọn xong, cô ôm heo mini đến nhà mới với anh hai.
Nhà thuê còn nửa tháng nữa mới hết hạn, nhưng bọn họ không định ở lại nữa, sau khi khóa cửa, hai người rời khỏi căn nhà đã ở hơn ba tháng này.
Bên chỗ nhà mới, ba Vương và mẹ Vương đang sắp xếp đồ đạc, có hàng xóm đến đây giúp đỡ, bây giờ có rất nhiều người muốn tạo quan hệ tốt với nhà họ, nhờ có họ giúp đỡ mà cuối cùng hai người cũng có thể nghỉ ngơi một lúc, tuổi càng lớn làm mấy việc nặng rất dễ mệt.
May mà đồ đạc nhà họ không nhiều lắm, có vài thứ đã dùng rất nhiều năm, đều là những đồ trong nhà đơn giản mà lúc trước ba Vương học làm với người khác, bây giờ dọn đến nhà mới, cái gọi là nhà mới thì phải có khung cảnh mới, cho nên sau khi bàn bạc bọn họ đã quyết định sẽ thay đồ dùng mới.
Bận việc đến hơn ba giờ chiều, mẹ Vương nấu một nồi củ mài mời hàng xóm uống, sau khi uống hết mọi người mới rời đi.
Vương Thành đầu đầy mồ hôi từ trên lầu đi xuống, chuyển nhà mệt thế này cậu không muốn chịu lần thứ ba nữa, bận từ sáng đến tối, mỗi lần đều mệt muốn chết.
"Thành Thành vất vả rồi, đến uống bát củ mài đi". Mẹ Vương múc một bát củ mài cho cậu, đây là củ mài mà thôn Quan gia tự trồng, ngon hơn củ mài bán bên ngoài nhiều, trước kia nghe nói củ mài còn có tên khác là hoài sơn, nhưng thật ra là hai loại khác nhau, củ mài chuẩn có giá trị cao hơn củ mài này, chỉ là người ở thôn Quan gia đã quen gọi là củ mài.
Vương Thành ừng ực uống hết một bát, một lúc sau, Vương Tử Vũ và ba Vương cũng đi đến, mẹ Vương lại múc cho mỗi người một bát.
"Hôm nay dừng ở đây thôi, chuyện còn lại mai hẵng làm". Mẹ Vương thấy mọi người đều có vẻ mệt mỏi, dù sao cũng đã làm đâu vào đấy rồi, nên bảo mọi người đi nghỉ ngơi.
Vương Tử Vũ uống xong bát củ mài liền chạy về phòng mình, phòng trong nhà mới đều được trang trí theo phong cách mình thích, lúc trang trí cô còn chưa lên thủ đô học, cho nên thường đi theo ba mẹ đến đây giúp đỡ, bây giờ là lúc hưởng thụ thành quả của mình.
Mẹ Vương chuẩn bị đi chợ mua rau và thịt làm bữa tối, quay về phòng cầm ví ra cửa, liền có một ông cụ chống gậy đứng chắn trước mặt bà, còn gọi cả họ cả tên bà nữa.
Nghe thấy tiếng, cha con Vương Thành đang nghỉ ngơi ở phòng khách đi ra, vừa thấy người đến, ba Vương lập tức đứng lên kêu, "Ba, sao ba lại đến đây?". Nói xong liền đi đến dìu ông cụ vào, vừa đi ra liền phát hiện còn có mẹ của ông nữa, nên rất kinh ngạc.
Hai ông bà đến người không bất ngờ nhất chính là Vương Thành, hai người này yêu thương coi trọng nhà bác cả như vậy, nghe xong chuyện hồi sáng không có phản ứng gì mới là lạ, chuyện tiếp theo sợ mới là thử thách lớn nhất của ba cậu.
Ba Vương mời hai ông bà vào, tuy bọn họ chỉ yêu thương nhà lão đại, nhưng tốt xấu gì cũng là cha mẹ mình, nếu chặn người ở bên ngoài thì lúc ra ngoài sẽ khó tránh khỏi bị người khác châm chích.
"Ba, mẹ, sao hai người lại rảnh rỗi mà đến đây, cũng không nói trước một tiếng".
So với ba Vương nhiệt tình, thì mẹ Vương và Vương Thành lại rất lạnh nhạt, ý đồ của hai người này chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều đoán được, quả nhiên, vừa mở miệng liền nói một câu khiến ba Vương giật mình.
"Nếu anh còn xem tôi là mẹ, thì tặng hợp đồng nhận thầu cho lão đại đi". Vương lão thái liếc nhìn Vương Thành, hừ lạnh một tiếng, từ lúc vào cửa bà ta đã tỏ vẻ kiêu ngạo rồi, ngay cả nhìn mẹ Vương cũng chẳng thèm nhìn, nếu không phải là chuyện này có liên quan đến Vương Thành, thì chỉ sợ bà ta sẽ xem Vương Thành là người vô hình.
"Không được". Ba Vương không nghĩ giây nào đã từ chối ngay.
Vương lão thái bất ngờ, trong suy nghĩ của bà ta, đứa con út này từ nhỏ đã không phản bác lại bà ta lần nào, sau khi lớn lên lại càng như vậy, chưa từng thấy nó kiên quyết từ chối yêu cầu của bà ta như lần này, liền nổi giận, "Anh có còn xem tôi là mẹ anh không?".
Ba Vương lại muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đến ở đây đều là người nhà của ông liền nhịn xuống, giọng chắc chắn nói: "Chuyện này con không đồng ý được, hợp đồng là của Thành Thành, trừ khi nó đồng ý, nếu không con sẽ không nhúng tay vào".
"Anh là đồ bất hiếu!". Vương lão thái chỉ trích.
Ba Vương im lặng không nói gì, có một vài việc không thể dựa vào tình thân để gật đầu đồng ý được, đây là vấn đề nguyên tắc, huống hồ gì trong lòng ông cũng có oán hận hai lão, chỉ là chưa bao giờ nói ra thôi, bây giờ chuyện liên quan đến con thứ của ông, ông càng không thể nào đồng ý.
Vương lão thái lần đầu thấy đứa con út cố chấp, thấy ông thực sự không nghe, liền đưa mắt nhìn mẹ Vương, "Lan Phương, nếu cô còn muốn là con dâu nhà họ Vương này thì khuyên con trai cô nhường lại hợp đồng đi, chuyện các người đào góc tường của lão đại tôi sẽ không truy cứu nữa".
Mẹ Vương cười lạnh đứng dậy, "Ba, mẹ, bác cả đã nói với ba mẹ như vậy sao? Ông ta nói Thành Thành đào góc tường của ông ta? Ông ta nói gì là hai người tin nấy sao? Ông ta có nói cho hai người biết, thực ra là ông ta tự đào góc tường của mình không, tự mình chậm chân lại chạy đến chỉ trích Hoằng Tân và Thành Thành, bây giờ lại giật dây cha mẹ mình đến đây đòi hợp đồng, đúng là bác cả tốt mà".
"Có ai nói bác cả nhà mình như cô không?". Vương lão thái nổi giận, rồi quay sang chỉ trích ba Vương: "Nhìn cô vợ tốt mà anh cưới về đi, lúc trước tôi không cho anh cưới thì anh lại cứ muốn cưới, bây giờ cũng dám nói anh cả anh như vậy đấy".
Vừa nhắc đến chuyện này thì oán khí trong lòng ba Vương càng sâu hơn. Lúc trước vì chuyện chia nhà mà có bất đồng, hai lão chỉ nghĩ cho lão đại, giữa ông và lão nhị thì lại che chở lão nhị, kết quả là ông chẳng có gì, giữa mẹ con sinh ra mâu thuẫn, sau lại Vương lão thái vì ông muốn kết hôn với Lan Phương mà tuyên bố sẽ không cho một xu, tuy sau đó ba ông lén cho ông chút tiền, nhưng cũng khiến trong lòng ông có vướng mắc.
"Lan Phương không nói sai, chuyện này không phải là bọn con sai". Giọng ba Vương rốt cục cũng kiên cường hơn.
Vương lão thái trừng to mắt.
"Mẹ, từ nhỏ đến lớn hai người chưa từng quan tâm đến con, chỉ nghĩ cho anh cả và anh hai, có gì tốt cũng cho bọn họ, con ăn gì dùng gì cũng là thứ mà anh cả anh hai không cần, chia nhà thì cũng là bọn họ chọn trước, đến lượt con thì chẳng có gì cả, lúc đó mẹ chưa từng quan tâm đến cảm nhận của con, mẹ dồn hết suy nghĩ lên anh cả anh hai thì sao nghĩ đến con được, từ nhỏ đến lớn trong mắt mẹ, chỉ sợ con chỉ là vật đi kèm của bọn họ thôi, trước đây con có thể nhường nhịn, dù sao ba mẹ cũng đã sinh con nuôi con, nhưng bây giờ con đã có gia đình của mình, con không thể để vợ con con phải chịu cho bọn họ chèn ép nữa, cái gì tốt cũng phải cho ra ngoài, bọn họ không có trách nhiệm này, mà con, những gì nên trả mấy năm nay đã trả hết rồi". Ba Vương nói hết những lời mấy năm nay muốn nói với cha mẹ mình.
"Anh, anh đang trách tôi và ba anh đấy hả?". Đến tận lúc này Vương lão thái cũng không ngờ rằng đứa con út này lại oán hận bọn họ nhiều như vậy, đúng là tốn công nuôi nó, đúng là đồ vô ơn.
"Đúng vậy".
"Cái thằng bất hiếu này, xem tao có đánh chết mày không!". Lửa giận của Vương lão thái bị câu trả lời của ông làm bùng lên, cầm gậy của bạn già định đánh ba Vương, lại bị Vương Thành giữ lại, Vương lão thái chưa từng xem Vương Thành là cháu bà ta, dù sao cũng đâu phải cháu ruột, nên chẳng thèm hòa nhã, "Buông ra!".
"Lão thái thái, tôi không thể nghe lời bà được". Vương Thành cũng không gọi là bà nội, từ lúc còn bé cậu đã nhận ra bà nội này không thích cậu, lúc chưa sống với lão hòa thượng, ngày lễ ngày tết đến nhà họ Vương thì lão thái thái toàn coi cậu là người vô hình, những đứa trẻ khác có tiền lì xì có kẹo ăn, chỉ riêng cậu không có, cậu đã từng nghe thấy lão thái thái xúi giục những đứa trẻ khác đừng chơi với cậu, loại bà già như vậy có thích mới là lạ, lúc còn nhỏ cậu không hiểu vì sao lão thái thái đối xử với mình cậu như vậy, bây giờ cậu chẳng thèm hiểu nữa. Vương lão thái dùng sức kéo gậy, lại không kéo được, ngược lại bị Vương Thành giành lấy, vung tay ném ra ngoài, không có vũ khí, lão thái thái chỉ có thể há miệng thở, đang lúc mọi người tưởng bà ta không làm được gì nữa, thì Vương lão thái ngồi phịch xuống sàn, khóc ầm lên.
Ở cửa đã có vài người đứng ngóng, nhìn thấy cảnh như vậy thì xì xầm bàn tán, Vương lão thái này cũng ác thật, bất công đến như vậy đúng là trên đời hiếm thấy. "Nếu tôi mà có cha mẹ như vậy thì chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, con trai lớn là con, con trai út lại không phải là con sao".
"Đúng vậy, nhà người khác thì đều thương con út nhất, nhà họ Vương thì con lớn là bảo bối, không phải chỉ là có một công ty nhỏ sao, có gì đặc biệt hơn người chứ, bây giờ chắc chẳng có tiền nhiều như nhà con út đâu".
Tiếng gào khóc của Vương lão thái lại kéo một đám người đến ngó xem, nhao nhao hỏi là có chuyện gì, có người giải thích liền hiểu ra, chắc là không đạt được mục đích liền ăn vạ đây mà.
Lúc này Vương Thành đứng ra, chỉ nghe cậu nói với ba Vương mẹ Vương: "Ba, mẹ, không phải ba mẹ muốn đi chợ mua thức ăn sao, mau đi đi, nếu không là muộn mất".
Mẹ Vương sửng sốt một lúc mới hiểu ra, kéo ba Vương còn chưa hiểu gì ra cửa.
* Củ mài: Củ mài, củ chụp hay khoai mài, hoài sơn (danh pháp hai phần: Dioscorea hamiltonii) là loài thực vật thuộc họ Củ nâu (Dioscoreaceae). Loài này được Hook.f. mô tả khoa học đầu tiên năm 1892. Chúng được tìm thấy nhiều ở vùng Nam Trung Quốc, Đài Loan, Thái Lan, Việt Nam, Myanmar và cả ở vùng Himalayas (gồm Nepal, Sikkim, Bhutan, Assam).
Rễ củ chứa nhiều hạt tinh bột, rễ là một vị thuốc trong đông y. Trị kém ăn, tiêu chảy lâu ngày, phế hư, ho suyễn, di tinh, đới hạ, tiêu khát. Củ mài cũng là một loại lương thực dùng để chống đói trong lúc hạn hán, đói kém hoặc một loại thuốc (Đông y gọi là Hoài sơn) giúp làm giảm sự thèm ăn bột đường cho người bệnh tiểu đường; nguyên do là củ mài có hàm lượng tinh bột rất cao (gần bằng gạo) và chứa protein mucin có tác dụng thủy phân tinh bột thành đường. Hiện nay, cơ sở vật chất công nghiệp có khả năng sử dụng men mucin ở nhiệt độ dưới 55 độ bách phân (giới hạn tồn tại của men) để sản xuất dạng bánh dùng cho người bệnh tiểu đường mà không cần chế biến. Người dùng có thể tự chế biến loại bánh này bằng cách rang khô bột củ mài tán mịn và ăn kèm với nước sắc của cỏ ngọt (Stevia rebaudiana).
Trên thị trường có củ mài giả được làm từ củ sắn non. Điểm khác nhau giữa củ mài thật và giả là củ mài thật (già hay non) đều không có xơ, trong khi đó củ sắn thì có xơ.
Vương Thành cũng không biết sau khi cậu đi thì ba mẹ cậu và nhị nương đã nói một bí mật động trời về cậu, không lâu lắm, hai người cũng đã về giúp dọn đồ, nhà thuê cách nhà mới khá gần, lần này chuyển nhà không giống như lần trước là chỉ một lần là chuyển xong.
Vương Tử Vũ vẫn ở lại trông nhà.
Dọn ba bốn lần, những đồ đạc lớn trong nhà thuê đã dọn xong, chỉ còn vài thứ lặt vặt nhỏ lẻ, Vương Thành chuẩn bị dọn hết sang, Vương Tử Vũ cũng ở bên cạnh giúp đỡ, thu dọn xong, cô ôm heo mini đến nhà mới với anh hai.
Nhà thuê còn nửa tháng nữa mới hết hạn, nhưng bọn họ không định ở lại nữa, sau khi khóa cửa, hai người rời khỏi căn nhà đã ở hơn ba tháng này.
Bên chỗ nhà mới, ba Vương và mẹ Vương đang sắp xếp đồ đạc, có hàng xóm đến đây giúp đỡ, bây giờ có rất nhiều người muốn tạo quan hệ tốt với nhà họ, nhờ có họ giúp đỡ mà cuối cùng hai người cũng có thể nghỉ ngơi một lúc, tuổi càng lớn làm mấy việc nặng rất dễ mệt.
May mà đồ đạc nhà họ không nhiều lắm, có vài thứ đã dùng rất nhiều năm, đều là những đồ trong nhà đơn giản mà lúc trước ba Vương học làm với người khác, bây giờ dọn đến nhà mới, cái gọi là nhà mới thì phải có khung cảnh mới, cho nên sau khi bàn bạc bọn họ đã quyết định sẽ thay đồ dùng mới.
Bận việc đến hơn ba giờ chiều, mẹ Vương nấu một nồi củ mài mời hàng xóm uống, sau khi uống hết mọi người mới rời đi.
Vương Thành đầu đầy mồ hôi từ trên lầu đi xuống, chuyển nhà mệt thế này cậu không muốn chịu lần thứ ba nữa, bận từ sáng đến tối, mỗi lần đều mệt muốn chết.
"Thành Thành vất vả rồi, đến uống bát củ mài đi". Mẹ Vương múc một bát củ mài cho cậu, đây là củ mài mà thôn Quan gia tự trồng, ngon hơn củ mài bán bên ngoài nhiều, trước kia nghe nói củ mài còn có tên khác là hoài sơn, nhưng thật ra là hai loại khác nhau, củ mài chuẩn có giá trị cao hơn củ mài này, chỉ là người ở thôn Quan gia đã quen gọi là củ mài.
Vương Thành ừng ực uống hết một bát, một lúc sau, Vương Tử Vũ và ba Vương cũng đi đến, mẹ Vương lại múc cho mỗi người một bát.
"Hôm nay dừng ở đây thôi, chuyện còn lại mai hẵng làm". Mẹ Vương thấy mọi người đều có vẻ mệt mỏi, dù sao cũng đã làm đâu vào đấy rồi, nên bảo mọi người đi nghỉ ngơi.
Vương Tử Vũ uống xong bát củ mài liền chạy về phòng mình, phòng trong nhà mới đều được trang trí theo phong cách mình thích, lúc trang trí cô còn chưa lên thủ đô học, cho nên thường đi theo ba mẹ đến đây giúp đỡ, bây giờ là lúc hưởng thụ thành quả của mình.
Mẹ Vương chuẩn bị đi chợ mua rau và thịt làm bữa tối, quay về phòng cầm ví ra cửa, liền có một ông cụ chống gậy đứng chắn trước mặt bà, còn gọi cả họ cả tên bà nữa.
Nghe thấy tiếng, cha con Vương Thành đang nghỉ ngơi ở phòng khách đi ra, vừa thấy người đến, ba Vương lập tức đứng lên kêu, "Ba, sao ba lại đến đây?". Nói xong liền đi đến dìu ông cụ vào, vừa đi ra liền phát hiện còn có mẹ của ông nữa, nên rất kinh ngạc.
Hai ông bà đến người không bất ngờ nhất chính là Vương Thành, hai người này yêu thương coi trọng nhà bác cả như vậy, nghe xong chuyện hồi sáng không có phản ứng gì mới là lạ, chuyện tiếp theo sợ mới là thử thách lớn nhất của ba cậu.
Ba Vương mời hai ông bà vào, tuy bọn họ chỉ yêu thương nhà lão đại, nhưng tốt xấu gì cũng là cha mẹ mình, nếu chặn người ở bên ngoài thì lúc ra ngoài sẽ khó tránh khỏi bị người khác châm chích.
"Ba, mẹ, sao hai người lại rảnh rỗi mà đến đây, cũng không nói trước một tiếng".
So với ba Vương nhiệt tình, thì mẹ Vương và Vương Thành lại rất lạnh nhạt, ý đồ của hai người này chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều đoán được, quả nhiên, vừa mở miệng liền nói một câu khiến ba Vương giật mình.
"Nếu anh còn xem tôi là mẹ, thì tặng hợp đồng nhận thầu cho lão đại đi". Vương lão thái liếc nhìn Vương Thành, hừ lạnh một tiếng, từ lúc vào cửa bà ta đã tỏ vẻ kiêu ngạo rồi, ngay cả nhìn mẹ Vương cũng chẳng thèm nhìn, nếu không phải là chuyện này có liên quan đến Vương Thành, thì chỉ sợ bà ta sẽ xem Vương Thành là người vô hình.
"Không được". Ba Vương không nghĩ giây nào đã từ chối ngay.
Vương lão thái bất ngờ, trong suy nghĩ của bà ta, đứa con út này từ nhỏ đã không phản bác lại bà ta lần nào, sau khi lớn lên lại càng như vậy, chưa từng thấy nó kiên quyết từ chối yêu cầu của bà ta như lần này, liền nổi giận, "Anh có còn xem tôi là mẹ anh không?".
Ba Vương lại muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đến ở đây đều là người nhà của ông liền nhịn xuống, giọng chắc chắn nói: "Chuyện này con không đồng ý được, hợp đồng là của Thành Thành, trừ khi nó đồng ý, nếu không con sẽ không nhúng tay vào".
"Anh là đồ bất hiếu!". Vương lão thái chỉ trích.
Ba Vương im lặng không nói gì, có một vài việc không thể dựa vào tình thân để gật đầu đồng ý được, đây là vấn đề nguyên tắc, huống hồ gì trong lòng ông cũng có oán hận hai lão, chỉ là chưa bao giờ nói ra thôi, bây giờ chuyện liên quan đến con thứ của ông, ông càng không thể nào đồng ý.
Vương lão thái lần đầu thấy đứa con út cố chấp, thấy ông thực sự không nghe, liền đưa mắt nhìn mẹ Vương, "Lan Phương, nếu cô còn muốn là con dâu nhà họ Vương này thì khuyên con trai cô nhường lại hợp đồng đi, chuyện các người đào góc tường của lão đại tôi sẽ không truy cứu nữa".
Mẹ Vương cười lạnh đứng dậy, "Ba, mẹ, bác cả đã nói với ba mẹ như vậy sao? Ông ta nói Thành Thành đào góc tường của ông ta? Ông ta nói gì là hai người tin nấy sao? Ông ta có nói cho hai người biết, thực ra là ông ta tự đào góc tường của mình không, tự mình chậm chân lại chạy đến chỉ trích Hoằng Tân và Thành Thành, bây giờ lại giật dây cha mẹ mình đến đây đòi hợp đồng, đúng là bác cả tốt mà".
"Có ai nói bác cả nhà mình như cô không?". Vương lão thái nổi giận, rồi quay sang chỉ trích ba Vương: "Nhìn cô vợ tốt mà anh cưới về đi, lúc trước tôi không cho anh cưới thì anh lại cứ muốn cưới, bây giờ cũng dám nói anh cả anh như vậy đấy".
Vừa nhắc đến chuyện này thì oán khí trong lòng ba Vương càng sâu hơn. Lúc trước vì chuyện chia nhà mà có bất đồng, hai lão chỉ nghĩ cho lão đại, giữa ông và lão nhị thì lại che chở lão nhị, kết quả là ông chẳng có gì, giữa mẹ con sinh ra mâu thuẫn, sau lại Vương lão thái vì ông muốn kết hôn với Lan Phương mà tuyên bố sẽ không cho một xu, tuy sau đó ba ông lén cho ông chút tiền, nhưng cũng khiến trong lòng ông có vướng mắc.
"Lan Phương không nói sai, chuyện này không phải là bọn con sai". Giọng ba Vương rốt cục cũng kiên cường hơn.
Vương lão thái trừng to mắt.
"Mẹ, từ nhỏ đến lớn hai người chưa từng quan tâm đến con, chỉ nghĩ cho anh cả và anh hai, có gì tốt cũng cho bọn họ, con ăn gì dùng gì cũng là thứ mà anh cả anh hai không cần, chia nhà thì cũng là bọn họ chọn trước, đến lượt con thì chẳng có gì cả, lúc đó mẹ chưa từng quan tâm đến cảm nhận của con, mẹ dồn hết suy nghĩ lên anh cả anh hai thì sao nghĩ đến con được, từ nhỏ đến lớn trong mắt mẹ, chỉ sợ con chỉ là vật đi kèm của bọn họ thôi, trước đây con có thể nhường nhịn, dù sao ba mẹ cũng đã sinh con nuôi con, nhưng bây giờ con đã có gia đình của mình, con không thể để vợ con con phải chịu cho bọn họ chèn ép nữa, cái gì tốt cũng phải cho ra ngoài, bọn họ không có trách nhiệm này, mà con, những gì nên trả mấy năm nay đã trả hết rồi". Ba Vương nói hết những lời mấy năm nay muốn nói với cha mẹ mình.
"Anh, anh đang trách tôi và ba anh đấy hả?". Đến tận lúc này Vương lão thái cũng không ngờ rằng đứa con út này lại oán hận bọn họ nhiều như vậy, đúng là tốn công nuôi nó, đúng là đồ vô ơn.
"Đúng vậy".
"Cái thằng bất hiếu này, xem tao có đánh chết mày không!". Lửa giận của Vương lão thái bị câu trả lời của ông làm bùng lên, cầm gậy của bạn già định đánh ba Vương, lại bị Vương Thành giữ lại, Vương lão thái chưa từng xem Vương Thành là cháu bà ta, dù sao cũng đâu phải cháu ruột, nên chẳng thèm hòa nhã, "Buông ra!".
"Lão thái thái, tôi không thể nghe lời bà được". Vương Thành cũng không gọi là bà nội, từ lúc còn bé cậu đã nhận ra bà nội này không thích cậu, lúc chưa sống với lão hòa thượng, ngày lễ ngày tết đến nhà họ Vương thì lão thái thái toàn coi cậu là người vô hình, những đứa trẻ khác có tiền lì xì có kẹo ăn, chỉ riêng cậu không có, cậu đã từng nghe thấy lão thái thái xúi giục những đứa trẻ khác đừng chơi với cậu, loại bà già như vậy có thích mới là lạ, lúc còn nhỏ cậu không hiểu vì sao lão thái thái đối xử với mình cậu như vậy, bây giờ cậu chẳng thèm hiểu nữa. Vương lão thái dùng sức kéo gậy, lại không kéo được, ngược lại bị Vương Thành giành lấy, vung tay ném ra ngoài, không có vũ khí, lão thái thái chỉ có thể há miệng thở, đang lúc mọi người tưởng bà ta không làm được gì nữa, thì Vương lão thái ngồi phịch xuống sàn, khóc ầm lên.
Ở cửa đã có vài người đứng ngóng, nhìn thấy cảnh như vậy thì xì xầm bàn tán, Vương lão thái này cũng ác thật, bất công đến như vậy đúng là trên đời hiếm thấy. "Nếu tôi mà có cha mẹ như vậy thì chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, con trai lớn là con, con trai út lại không phải là con sao".
"Đúng vậy, nhà người khác thì đều thương con út nhất, nhà họ Vương thì con lớn là bảo bối, không phải chỉ là có một công ty nhỏ sao, có gì đặc biệt hơn người chứ, bây giờ chắc chẳng có tiền nhiều như nhà con út đâu".
Tiếng gào khóc của Vương lão thái lại kéo một đám người đến ngó xem, nhao nhao hỏi là có chuyện gì, có người giải thích liền hiểu ra, chắc là không đạt được mục đích liền ăn vạ đây mà.
Lúc này Vương Thành đứng ra, chỉ nghe cậu nói với ba Vương mẹ Vương: "Ba, mẹ, không phải ba mẹ muốn đi chợ mua thức ăn sao, mau đi đi, nếu không là muộn mất".
Mẹ Vương sửng sốt một lúc mới hiểu ra, kéo ba Vương còn chưa hiểu gì ra cửa.
* Củ mài: Củ mài, củ chụp hay khoai mài, hoài sơn (danh pháp hai phần: Dioscorea hamiltonii) là loài thực vật thuộc họ Củ nâu (Dioscoreaceae). Loài này được Hook.f. mô tả khoa học đầu tiên năm 1892. Chúng được tìm thấy nhiều ở vùng Nam Trung Quốc, Đài Loan, Thái Lan, Việt Nam, Myanmar và cả ở vùng Himalayas (gồm Nepal, Sikkim, Bhutan, Assam).
Rễ củ chứa nhiều hạt tinh bột, rễ là một vị thuốc trong đông y. Trị kém ăn, tiêu chảy lâu ngày, phế hư, ho suyễn, di tinh, đới hạ, tiêu khát. Củ mài cũng là một loại lương thực dùng để chống đói trong lúc hạn hán, đói kém hoặc một loại thuốc (Đông y gọi là Hoài sơn) giúp làm giảm sự thèm ăn bột đường cho người bệnh tiểu đường; nguyên do là củ mài có hàm lượng tinh bột rất cao (gần bằng gạo) và chứa protein mucin có tác dụng thủy phân tinh bột thành đường. Hiện nay, cơ sở vật chất công nghiệp có khả năng sử dụng men mucin ở nhiệt độ dưới 55 độ bách phân (giới hạn tồn tại của men) để sản xuất dạng bánh dùng cho người bệnh tiểu đường mà không cần chế biến. Người dùng có thể tự chế biến loại bánh này bằng cách rang khô bột củ mài tán mịn và ăn kèm với nước sắc của cỏ ngọt (Stevia rebaudiana).
Trên thị trường có củ mài giả được làm từ củ sắn non. Điểm khác nhau giữa củ mài thật và giả là củ mài thật (già hay non) đều không có xơ, trong khi đó củ sắn thì có xơ.
/155
|