Cơm trưa là mẹ Vương nấu, hương vị cũng không kém món Vương Thành nấu lắm, sau bảy tám ngày, cuối cùng Chử Diệc Phong lại được ăn đồ ăn mà mình khá thích, ba Vương thấy anh thích liền rất vui, chỉ một lúc là gắp đồ ăn đầy bát ăn, nhiệt tình đến nỗi Vương Thành muốn che mặt, ba bị thu phục dễ dàng như vậy, sau này come out chắc chắn không phải là trở ngại, tuy đã sớm đoán được chuyện này, nhưng vẫn có cảm giác ba Vương làm thất vọng.
"Khó gặp được một người hợp ý, Chử tiên sinh phải ăn nhiều chút". Ba Vương vẫn còn đang nói, cứ như là hận không thể nói với anh đến khi vĩnh viễn sánh cùng trời đất, "Tiếc là bình thường hẳn cậu bận lắm, nếu không cậu có thể thường xuyên đến đây, tay nghề của mẹ Thành Thành không phải ở đâu cũng ăn được đâu".
"Nói bậy bạ gì vậy!". Mẹ Vương nghe vậy liền xấu hổ, "Chử tiên sinh, đừng nghe ông ấy nói bậy".
"Sao thế được, cháu lại thấy tay nghề của bác gái rất tốt, cũng giống như Vương Thành vậy". Chử Diệc Phong lắc đầu, lời nói ra lại làm Vương Thành bị sặc.
Mẹ Vương nhìn đứa con đang ho khù khụ không ngừng, quay đầu cười nói với Chử Diệc Phong: "Chử tiên sinh, Thành Thành nhà tôi đã nấu cho cậu ăn sao? Bình thường nó ở nhà rất ít khi nấu cơm".
"Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm". Vương Thành vội giải thích.
"Mẹ hiểu nhầm cái gì". Mẹ Vương bình tĩnh nhìn cậu.
Vương Thành suýt nữa là lộ sơ hở, "Không phải, ý của con là, lúc trước có thể con đã quên nói với ba mẹ, thực ra ông chủ là hàng xóm của anh cả, lần đầu tiên con đến căn hộ của anh ấy cũng là được ông chủ giúp đỡ, nếu không bảo vệ ở đó không cho con vào".
Tiếp đó Vương Thành nói qua chuyện vì sao lại nấu cơm cho Chử Diệc Phong, có vài chi tiết đều bị cậu lược đi.
"Cứ như vậy, con và ông chủ tất nhiên là thân quen hơn".
Thì ra còn có duyên phận như thế, ba Vương gật đầu, cười ha ha nói: "Xem ra Chử tiên sinh và nhà tôi rất có duyên".
"Thành Thành nhà tôi đã được Chử tiên sinh quan tâm nhiều rồi". Mẹ Vương nói lời cảm ơn, như vậy tính ra thì thực ra Chử tiên sinh đã giúp nhà họ không ít việc, bây giờ bà không còn có ý kiến gì nữa, vốn bà còn đang lo lắng, dù sao thân phận và địa vị cũng cách xa nhau, nếu như chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên bình thường thì không thể nào tiện đường đi qua liền ghé vào nhà họ được.
"Đúng là rất có duyên". Chử Diệc Phong ẩn ý sâu xa nhìn Vương Thành.
Vương Thành chỉ muốn nói, ông chủ Chử, anh đừng nói mấy câu làm người ta giật mình là được, lúc nãy đã dọa trái tim nhỏ bé của cậu rồi.
Ăn xong cơm trưa, ba Vương và Chử Diệc Phong đến phòng khách ngồi nghỉ nói chuyện phiếm, Vương Thành bị mẹ Vương gọi vào phòng bếp rửa bát, tình huống này bình thường rất ít, Vương Thành lập tức liền biết mẹ Vương chắc chắn có chuyện muốn nói với cậu, quả nhiên, cậu vừa mới rửa cái đĩa đầu tiên thì liền nghe mẹ Vương mở miệng.
"Thành Thành, con nghe mẹ nói, sau này đừng qua lại thân thiết quá với ông chủ của con".
"Hả? Sao vậy ạ?". Vương Thành không rõ, trên bàn cơm rất tốt, sao vừa cơm nước xong mẹ đã đổi mặt, cậu thấy rất ngạc nhiên.
"Tuy nói cậu ta đã giúp con, nhưng dù sao thân phận của hai người cũng cách xa, không phải là người cùng một thế giới, mẹ nhìn ra được vị Chử tiên sinh này không phải là người bình thường, thế giới của kẻ có tiền rất phức tạp, mẹ không muốn sau này con bị cuốn vào chuyện thị phi nào đó". Mẹ Vương nói thẳng.
Nói rất đúng, tiếc là đã muộn.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con không phải là trẻ con ba tuổi, con có thể tự nhận thức được, mẹ yên tâm, con sẽ đúng mực". Bây giờ Vương Thành chỉ có thể nói cho qua, còn về phần làm rõ quan hệ giữa cậu và Chử Diệc Phong, chỉ sợ là không bao giờ.
"Con biết là được, mẹ cũng chỉ vì tốt cho con thôi".
Buổi chiều, nhà Vương Thành chuẩn bị đi làm việc, Chử Diệc Phong không thể ở lại lâu, Vương Thành nói với anh là mẹ Vương có chút ý kiến về việc hai người qua lại, cho nên bảo anh rời đi trước, cho dù muốn ba mẹ cậu chấp nhận Chử Diệc Phong, thì cũng không cần vội vã lúc này.
Chử Diệc Phong lại muốn ở lại chọn trái cây với Vương Thành, nhưng Vương Thành cũng nói rất đúng, anh nhìn ra được người làm chủ gia đình này thực ra là mẹ Vương.
"Vậy lần sau anh sẽ đến thăm em".
"Còn có lần sau nữa". Vương Thành đen mặt, luôn cảm thấy anh vừa đến đây là mình đã kinh hoảng rồi, "Thôi, anh muốn đến thì đến, nhưng lần sau nhớ phải gọi trước cho em, hôm nay suýt nữa là lộ rồi, làm em sợ muốn chết".
"Được".
Tiễn anh đi, Vương Thành quay về sân, những công nhân khác đã đến, thấy cậu đi vào liền có một thím hỏi Chử Diệc Phong vừa đi khỏi là ai, Vương Thành không để tâm lắm trả lời là ông chủ của cậu, vừa lúc đi ngang qua nên vào ghé thăm.
"Vương Thành, quan hệ giữa cậu và ông chủ tốt thật đấy".
"Tất nhiên rồi, chúng tôi là bạn bè mà". Vương Thành bây giờ hận không thể nói với mọi người ông chủ là bạn cậu.
Sau khi làm việc xong, thím kia liền tụ tập nói chuyện phiếm với hội phụ nữ, lắm miệng nói ra tin tức Vương Thành để lộ buổi chiều, có thể làm bạn với ông chủ, đúng là nhìn không đoán được Vương Thành có bản lĩnh này, bí mật nếu nhiều người biết sẽ khó giữ, nên tin này đã truyền khắp nơi.
Bác cả Vương Thành cũng nghe được tin này, mà Vương lão thái vốn đang định tìm Vương Thành tính sổ sau khi biết chuyện liền bỏ suy nghĩ đó đi, thậm chí còn thấy may là mình không xúc động làm việc đó, nếu không hại một nhà đứa con cả thì bà ta là người có lỗi nhất, sau khi Trương thị đến đây lại châm ngòi thêm, nhưng nghĩ đến hậu quả, bọn họ liền cố nhịn, Trương thị không biết rõ chuyện cảm thấy lạ về thái độ của nhà bác cả với vợ chồng Vương lão thái, trước kia mà gặp chuyện gì thì bọn họ chẳng bao giờ từ bỏ ý đồ, lần này lại chọn nhường nhìn, đúng là quái lạ mà.
Chuyện này Vương Thành và ba mẹ cậu cũng không biết, thím kia mặc dù lắm mồm, nhưng xem như là giúp bọn họ giảm bớt một chuyện phiền phức.
Hôm sau, hơn mười sọt trái cây cuối cùng cũng đã chọn lựa xong.
Trái cây bị hư thối thì đưa cho người chuyên trồng cây, tuy không thể ăn, nhưng cũng có thể làm phân thực vật, rất tốt cho hoa cỏ, không giống một vài người táng tận lương tâm vì kiếm chút tiền mà bán trái cây hư thối cho những thương lái chuyên đến thu mua.
Ba Vương để lại một phần hoa quả cho nhà mình ăn, bảy tám phần khác thì dùng để làm mứt trái cây, còn lại thì ủ rượu, đặc biệt là rượu mận và rượu hồng.
Ủ rượu dễ làm hơn mứt trái cây, chỉ cần chuẩn bị bình lớn, rượu trắng và đường là được, bình phải là loại không có dầu không có nước, nếu không rượu sẽ bị hỏng, ba Vương thích rượu trái cây, trước kia ngày lễ ngày Tết sẽ uống hai chén, bản thân ông cũng làm rượu tốt hơn mẹ Vương, nên mẹ Vương để ông tự làm.
Hôm nay, mẹ Vương bảo Vương Thành mang mấy túi trái cây sang nhà bà ngoại.
"Bà ngoại, mẹ con bảo mang trái cây sang biếu bà". Vương Thành nhìn bà cụ đang cho gà ăn trong sân, tuy rằng vất vả hơn nửa đời người, lưng cũng hơi còng xuống, nhưng không cần phải chống gậy như những cụ già bảy tám chục tuổi khác, tinh thần và sức khỏe đều rất tốt.
"Là Thành Thành à, mau vào đi". Bà ngoại nheo mắt lại, vừa thấy Vương Thành liền nhiệt tình đến đón cậu vào.
Ông ngoại cũng đang xem TV trong phòng, thấy cậu đến thì rất vui, nhận trái cây cậu đưa đến, nói: "Con đến là được rồi, lần sau không cần mang nhiều đồ như vậy".
"Trong nhà có rất nhiều ăn không hết, hơn nữa ăn nhiều hoa quả mới tốt cho sức khỏe". Vương Thành dìu ông ngoại, ông ngoại lớn hơn bà ngoại ba tuổi, lúc còn trẻ làm lụng vất vả, gần đâu trong người hơi khó chịu, mẹ Vương rất lo, mấy lần muốn đưa ông đến bệnh viện khám, nhưng ông ngoại luôn nói không cần, bôi chút tinh dầu gia truyền là được, cho nên mẹ Vương đang nghĩ chờ một thời gian nữa không còn bận rộn thế này, bà sẽ đưa hai ông bà đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, dù không bị bệnh gì thì kiểm tra một lần cũng tốt.
"Thành Thành con đến rất đúng lúc, ông đang định đi tìm con". Ông cụ nắm chặt tay cậu.
"Có chuyện gì ạ?".
"Đi đến chỗ bí thư Quan với ông, chúng ta đổi tên người nhận thầu trong hợp đồng sang tên con". Ông cụ thấy chuyện đã xong, nên mấy ngày nay luôn nghĩ đến chuyện này.
"Ông ngoại, không cần vội như vậy đâu, đổi tên thì lúc nào cũng được". Vương Thành không ngờ ông cụ lại nhớ mãi chuyện này.
"Không được không được, phải đổi chứ". Ông ngoại lắc đầu, không đổi thì trong lòng ông không yên tâm.
"Thành Thành, con cứ đi với ông ấy một chuyến đi, mấy ngày nay ông ấy cứ nhớ mãi chuyện này, đi ngủ cũng không ngon". Bà ngoại cũng khuyên nhủ.
Vương Thành không còn cách nào đành phải đi với ông ngoại một chuyến, nhưng cậu phải về nhà lấy hợp đồng đã, ông ngoại cũng đi với cậu, nhà cậu cách nhà bí thư Quan khá gần. Ba Vương và mẹ Vương sau khi biết chuyện này cũng không nói gì, việc này tự hai người bàn bạc, tên đúng là nên đổi càng sớm càng tốt, sau đó bọn họ liền đến nhà bí thư Quan.
Bí thư Quan cũng không ngạc nhiên khi hai người đến. Nghe mục đích đến đây của bọn họ liền nhanh gọn làm giúp, hai ngày trước Vương Thành cũng cho ông chút trái cây tươi ngon, bây giờ vẫn chưa ăn hết.
Vương Thành không ngờ nhờ ông ngoại kiên trì chuyện này mà ngày sau lại tránh được một vài phiền phức, tuy bọn họ đều tin tưởng ông ngoại, nhưng có vài kẻ lòng dạ xấu xa, chỉ cần có chỗ trống thì bọn chúng sẽ vui sướng chọc vào, như vậy sẽ làm ông bà ngoại gặp thêm phiền phức.
Xử lý xong chuyện ở Quả Sơn, cuối cùng Vương Thành cũng nghĩ đến dược liệu ở Bắc Sơn.
"Khó gặp được một người hợp ý, Chử tiên sinh phải ăn nhiều chút". Ba Vương vẫn còn đang nói, cứ như là hận không thể nói với anh đến khi vĩnh viễn sánh cùng trời đất, "Tiếc là bình thường hẳn cậu bận lắm, nếu không cậu có thể thường xuyên đến đây, tay nghề của mẹ Thành Thành không phải ở đâu cũng ăn được đâu".
"Nói bậy bạ gì vậy!". Mẹ Vương nghe vậy liền xấu hổ, "Chử tiên sinh, đừng nghe ông ấy nói bậy".
"Sao thế được, cháu lại thấy tay nghề của bác gái rất tốt, cũng giống như Vương Thành vậy". Chử Diệc Phong lắc đầu, lời nói ra lại làm Vương Thành bị sặc.
Mẹ Vương nhìn đứa con đang ho khù khụ không ngừng, quay đầu cười nói với Chử Diệc Phong: "Chử tiên sinh, Thành Thành nhà tôi đã nấu cho cậu ăn sao? Bình thường nó ở nhà rất ít khi nấu cơm".
"Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm". Vương Thành vội giải thích.
"Mẹ hiểu nhầm cái gì". Mẹ Vương bình tĩnh nhìn cậu.
Vương Thành suýt nữa là lộ sơ hở, "Không phải, ý của con là, lúc trước có thể con đã quên nói với ba mẹ, thực ra ông chủ là hàng xóm của anh cả, lần đầu tiên con đến căn hộ của anh ấy cũng là được ông chủ giúp đỡ, nếu không bảo vệ ở đó không cho con vào".
Tiếp đó Vương Thành nói qua chuyện vì sao lại nấu cơm cho Chử Diệc Phong, có vài chi tiết đều bị cậu lược đi.
"Cứ như vậy, con và ông chủ tất nhiên là thân quen hơn".
Thì ra còn có duyên phận như thế, ba Vương gật đầu, cười ha ha nói: "Xem ra Chử tiên sinh và nhà tôi rất có duyên".
"Thành Thành nhà tôi đã được Chử tiên sinh quan tâm nhiều rồi". Mẹ Vương nói lời cảm ơn, như vậy tính ra thì thực ra Chử tiên sinh đã giúp nhà họ không ít việc, bây giờ bà không còn có ý kiến gì nữa, vốn bà còn đang lo lắng, dù sao thân phận và địa vị cũng cách xa nhau, nếu như chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên bình thường thì không thể nào tiện đường đi qua liền ghé vào nhà họ được.
"Đúng là rất có duyên". Chử Diệc Phong ẩn ý sâu xa nhìn Vương Thành.
Vương Thành chỉ muốn nói, ông chủ Chử, anh đừng nói mấy câu làm người ta giật mình là được, lúc nãy đã dọa trái tim nhỏ bé của cậu rồi.
Ăn xong cơm trưa, ba Vương và Chử Diệc Phong đến phòng khách ngồi nghỉ nói chuyện phiếm, Vương Thành bị mẹ Vương gọi vào phòng bếp rửa bát, tình huống này bình thường rất ít, Vương Thành lập tức liền biết mẹ Vương chắc chắn có chuyện muốn nói với cậu, quả nhiên, cậu vừa mới rửa cái đĩa đầu tiên thì liền nghe mẹ Vương mở miệng.
"Thành Thành, con nghe mẹ nói, sau này đừng qua lại thân thiết quá với ông chủ của con".
"Hả? Sao vậy ạ?". Vương Thành không rõ, trên bàn cơm rất tốt, sao vừa cơm nước xong mẹ đã đổi mặt, cậu thấy rất ngạc nhiên.
"Tuy nói cậu ta đã giúp con, nhưng dù sao thân phận của hai người cũng cách xa, không phải là người cùng một thế giới, mẹ nhìn ra được vị Chử tiên sinh này không phải là người bình thường, thế giới của kẻ có tiền rất phức tạp, mẹ không muốn sau này con bị cuốn vào chuyện thị phi nào đó". Mẹ Vương nói thẳng.
Nói rất đúng, tiếc là đã muộn.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con không phải là trẻ con ba tuổi, con có thể tự nhận thức được, mẹ yên tâm, con sẽ đúng mực". Bây giờ Vương Thành chỉ có thể nói cho qua, còn về phần làm rõ quan hệ giữa cậu và Chử Diệc Phong, chỉ sợ là không bao giờ.
"Con biết là được, mẹ cũng chỉ vì tốt cho con thôi".
Buổi chiều, nhà Vương Thành chuẩn bị đi làm việc, Chử Diệc Phong không thể ở lại lâu, Vương Thành nói với anh là mẹ Vương có chút ý kiến về việc hai người qua lại, cho nên bảo anh rời đi trước, cho dù muốn ba mẹ cậu chấp nhận Chử Diệc Phong, thì cũng không cần vội vã lúc này.
Chử Diệc Phong lại muốn ở lại chọn trái cây với Vương Thành, nhưng Vương Thành cũng nói rất đúng, anh nhìn ra được người làm chủ gia đình này thực ra là mẹ Vương.
"Vậy lần sau anh sẽ đến thăm em".
"Còn có lần sau nữa". Vương Thành đen mặt, luôn cảm thấy anh vừa đến đây là mình đã kinh hoảng rồi, "Thôi, anh muốn đến thì đến, nhưng lần sau nhớ phải gọi trước cho em, hôm nay suýt nữa là lộ rồi, làm em sợ muốn chết".
"Được".
Tiễn anh đi, Vương Thành quay về sân, những công nhân khác đã đến, thấy cậu đi vào liền có một thím hỏi Chử Diệc Phong vừa đi khỏi là ai, Vương Thành không để tâm lắm trả lời là ông chủ của cậu, vừa lúc đi ngang qua nên vào ghé thăm.
"Vương Thành, quan hệ giữa cậu và ông chủ tốt thật đấy".
"Tất nhiên rồi, chúng tôi là bạn bè mà". Vương Thành bây giờ hận không thể nói với mọi người ông chủ là bạn cậu.
Sau khi làm việc xong, thím kia liền tụ tập nói chuyện phiếm với hội phụ nữ, lắm miệng nói ra tin tức Vương Thành để lộ buổi chiều, có thể làm bạn với ông chủ, đúng là nhìn không đoán được Vương Thành có bản lĩnh này, bí mật nếu nhiều người biết sẽ khó giữ, nên tin này đã truyền khắp nơi.
Bác cả Vương Thành cũng nghe được tin này, mà Vương lão thái vốn đang định tìm Vương Thành tính sổ sau khi biết chuyện liền bỏ suy nghĩ đó đi, thậm chí còn thấy may là mình không xúc động làm việc đó, nếu không hại một nhà đứa con cả thì bà ta là người có lỗi nhất, sau khi Trương thị đến đây lại châm ngòi thêm, nhưng nghĩ đến hậu quả, bọn họ liền cố nhịn, Trương thị không biết rõ chuyện cảm thấy lạ về thái độ của nhà bác cả với vợ chồng Vương lão thái, trước kia mà gặp chuyện gì thì bọn họ chẳng bao giờ từ bỏ ý đồ, lần này lại chọn nhường nhìn, đúng là quái lạ mà.
Chuyện này Vương Thành và ba mẹ cậu cũng không biết, thím kia mặc dù lắm mồm, nhưng xem như là giúp bọn họ giảm bớt một chuyện phiền phức.
Hôm sau, hơn mười sọt trái cây cuối cùng cũng đã chọn lựa xong.
Trái cây bị hư thối thì đưa cho người chuyên trồng cây, tuy không thể ăn, nhưng cũng có thể làm phân thực vật, rất tốt cho hoa cỏ, không giống một vài người táng tận lương tâm vì kiếm chút tiền mà bán trái cây hư thối cho những thương lái chuyên đến thu mua.
Ba Vương để lại một phần hoa quả cho nhà mình ăn, bảy tám phần khác thì dùng để làm mứt trái cây, còn lại thì ủ rượu, đặc biệt là rượu mận và rượu hồng.
Ủ rượu dễ làm hơn mứt trái cây, chỉ cần chuẩn bị bình lớn, rượu trắng và đường là được, bình phải là loại không có dầu không có nước, nếu không rượu sẽ bị hỏng, ba Vương thích rượu trái cây, trước kia ngày lễ ngày Tết sẽ uống hai chén, bản thân ông cũng làm rượu tốt hơn mẹ Vương, nên mẹ Vương để ông tự làm.
Hôm nay, mẹ Vương bảo Vương Thành mang mấy túi trái cây sang nhà bà ngoại.
"Bà ngoại, mẹ con bảo mang trái cây sang biếu bà". Vương Thành nhìn bà cụ đang cho gà ăn trong sân, tuy rằng vất vả hơn nửa đời người, lưng cũng hơi còng xuống, nhưng không cần phải chống gậy như những cụ già bảy tám chục tuổi khác, tinh thần và sức khỏe đều rất tốt.
"Là Thành Thành à, mau vào đi". Bà ngoại nheo mắt lại, vừa thấy Vương Thành liền nhiệt tình đến đón cậu vào.
Ông ngoại cũng đang xem TV trong phòng, thấy cậu đến thì rất vui, nhận trái cây cậu đưa đến, nói: "Con đến là được rồi, lần sau không cần mang nhiều đồ như vậy".
"Trong nhà có rất nhiều ăn không hết, hơn nữa ăn nhiều hoa quả mới tốt cho sức khỏe". Vương Thành dìu ông ngoại, ông ngoại lớn hơn bà ngoại ba tuổi, lúc còn trẻ làm lụng vất vả, gần đâu trong người hơi khó chịu, mẹ Vương rất lo, mấy lần muốn đưa ông đến bệnh viện khám, nhưng ông ngoại luôn nói không cần, bôi chút tinh dầu gia truyền là được, cho nên mẹ Vương đang nghĩ chờ một thời gian nữa không còn bận rộn thế này, bà sẽ đưa hai ông bà đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, dù không bị bệnh gì thì kiểm tra một lần cũng tốt.
"Thành Thành con đến rất đúng lúc, ông đang định đi tìm con". Ông cụ nắm chặt tay cậu.
"Có chuyện gì ạ?".
"Đi đến chỗ bí thư Quan với ông, chúng ta đổi tên người nhận thầu trong hợp đồng sang tên con". Ông cụ thấy chuyện đã xong, nên mấy ngày nay luôn nghĩ đến chuyện này.
"Ông ngoại, không cần vội như vậy đâu, đổi tên thì lúc nào cũng được". Vương Thành không ngờ ông cụ lại nhớ mãi chuyện này.
"Không được không được, phải đổi chứ". Ông ngoại lắc đầu, không đổi thì trong lòng ông không yên tâm.
"Thành Thành, con cứ đi với ông ấy một chuyến đi, mấy ngày nay ông ấy cứ nhớ mãi chuyện này, đi ngủ cũng không ngon". Bà ngoại cũng khuyên nhủ.
Vương Thành không còn cách nào đành phải đi với ông ngoại một chuyến, nhưng cậu phải về nhà lấy hợp đồng đã, ông ngoại cũng đi với cậu, nhà cậu cách nhà bí thư Quan khá gần. Ba Vương và mẹ Vương sau khi biết chuyện này cũng không nói gì, việc này tự hai người bàn bạc, tên đúng là nên đổi càng sớm càng tốt, sau đó bọn họ liền đến nhà bí thư Quan.
Bí thư Quan cũng không ngạc nhiên khi hai người đến. Nghe mục đích đến đây của bọn họ liền nhanh gọn làm giúp, hai ngày trước Vương Thành cũng cho ông chút trái cây tươi ngon, bây giờ vẫn chưa ăn hết.
Vương Thành không ngờ nhờ ông ngoại kiên trì chuyện này mà ngày sau lại tránh được một vài phiền phức, tuy bọn họ đều tin tưởng ông ngoại, nhưng có vài kẻ lòng dạ xấu xa, chỉ cần có chỗ trống thì bọn chúng sẽ vui sướng chọc vào, như vậy sẽ làm ông bà ngoại gặp thêm phiền phức.
Xử lý xong chuyện ở Quả Sơn, cuối cùng Vương Thành cũng nghĩ đến dược liệu ở Bắc Sơn.
/155
|