Đi ra cao ốc, Vương Thành đi từ cửa sau, tuy rằng da mặt cậu dày, nhưng nam với nam vẫn có chút kinh thế hãi tục, cũng không biết người kia sẽ dùng ánh mắt thế nào nhìn cậu, cho nên tạm thời cậu không dám đối mặt, liền không có cốt khí chạy đi.
Vương Thành quay đầu nhìn cao ốc, vỗ mạnh lên khuôn mặt cứng ngắc, bị người đi qua dùng ánh mắt như nhìn tên bị bệnh thần kinh nhìn cậu, điều làm cậu thấy may mắn nhất là, cậu đã nghỉ việc rồi.
Vương Thành đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, trên tay cậu là chìa khóa xe của Chử Diệc Phong, đi xe taxi thì hơi phiền phức, hơn nữa cậu còn phải quay lại tìm Chử Diệc Phong nữa. Đây không phải là lần đầu tiên cậu lái chiếc xe này, trước khi lúc mới học lái cũng lái rồi, chỉ là lúc đó chưa thực sự thể nghiệm được sức quyến rũ của xe thể thao, còn bị Chử Diệc Phong ghét bỏ, sau lại chưa từng lái xe thể thao.
Chiếc xe thể thao màu đen đầy phong cách thu hút sự chú ý của người qua đường đi thẳng vào xưởng đóng gói. Công nhân còn tưởng là có khách hàng lớn mới đến, khi thấy là Vương Thành thì rất ngạc nhiên, Vương tiên sinh này đúng là cứ cách một khoảng thời gian là cho bọn họ một bất ngờ.
Vương Thành không báo cho quản lý Hứa, đúng lúc ông cũng không có trong xưởng, có một công nhân đã bưng hàng giúp cậu mấy lần đi đến chào hỏi, nghe cậu nói muốn lấy hàng thì liền chủ động giúp đỡ.
"Vương tiên sinh, hàng bưng vào xe nào đây?". Công nhân bỗng nhớ đến Vương Thành có hai chiếc xe hiện đang ở đây, dùng xe thể thao đưa hàng thì hình như khoa trương quá, nhưng chiếc xe tải kia đã chất đầy hàng rồi, không có chỗ để thêm hơn mười tổ mứt trái cây.
Vương Thành cũng nghĩ đến chuyện này, "Vậy phiền anh đưa lên xe thể thao giùm tôi đi, để tôi mở cốp xe ra". Đi xe này thì cậu đưa hàng cho siêu thị Nhân Xương là có thể về ngay, quan trọng nhất là, xe cũng đã lái đến rồi.
Công nhân bê mứt để vào cốp cho cậu, nhưng chỉ để được mười ba tổ, hai tổ còn lại không bỏ vào được, Vương Thành liền bỏ lên ghế phó lái, rồi đi đưa hàng.
"Kẻ có tiền đúng là khoa trương, đưa hàng còn đi xe thể thao nữa". Công nhân nhìn xe biến mất trước mặt mình, vô cùng hâm mộ.
Thực ra Vương Thành biết lái xe thể thao đưa hàng thì quả thực rất khoa trương, nhưng xe của anh cậu đang để ở nhà, trong gara của Chử Diệc Phong thì cũng còn một chiếc xe khác nữa, nhưng lại còn đắt hơn, cho nên cậu chỉ có thể không nhìn những ánh mắt khác thường của người khác mau chóng giao xong hàng.
Lần này Lâm Nguyệt lại không ở siêu thị, đón tiếp cậu là nữ quản lý ở đây, nhìn thấy cậu liền tươi cười khem mứt của nhà cậu rất ngon, khách hàng đều rất hài lòng, điều này cậu cũng đoán trước được. Nhưng nữ quản lý lại bất ngờ nhiệt tình vô cùng, làm Vương Thành suýt nữa là không chống đỡ nổi, bởi vì cô còn hỏi cậu có bạn gái chưa, cuối cùng cậu chạy trối chết.
"Còn trẻ lại đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, nếu mình mà trẻ đi hai mươi tuổi, cũng phải mặt dày mà theo đuổi cậu ta". Nữ quản lý hoa si nói.
Nhân viên đi ngang qua cô lẩm bẩm một câu, "Lại đi thẩm mỹ...".
Đến dưới cao ốc Trường Hà, Vương Thành gọi cho Chử Diệc Phong bảo anh xuống, bây giờ cậu không có dũng khí đi lên đối mặt với Phương Thiên. Người vô tình nhìn thấy cậu và Chử Diệc Phong hôn nhau trong phòng làm việc chính là Phương Thiên, tuy chỉ là vô tình nhìn thấy, nhưng dáng người cậu không thể nhận lầm được.
Năm phút sau, Chử Diệc Phong đi ra cao ốc, ngồi vào ghế phó lái, "Đưa hàng thuận lợi không?".
"Anh cố ý đúng chứ?". Vương Thành nhìn anh, trong lòng thầm oán, không cần trả lời thì cậu cũng biết Chử Diệc Phong chắc chắn đoán được cậu đi xe thể thao giao hàng thì sẽ thế nào, khó trách lại chủ động đưa chìa khóa cho cậu đi, không phải chỉ là trêu anh vài câu trong phòng làm việc hay sao, còn ghi thù hơn cả cậu nữa, đúng là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.
"Sao vậy được, anh rất thật lòng".
"Tất nhiên anh thật lòng rồi, thật lòng đùa em thì có". Vương Thành không tin lời anh nói, "Lúc về em sẽ tìm công nhân". Bây giờ buôn bán dần đắt hơn, cậu cũng không thể cứ lần nào cũng phải tự đi giao hàng được, làm ông chủ như vậy thì mệt quá. Bây giờ cũng bắt đầu có lãi, không còn là đi ra mà không đi vào nữa, cho nên chắc chắn phải thuê công nhân.
Xe dừng trước một nhà hàng, đây là nơi mà Viên Hạ dắt cậu đi ăn mấy lần, chủ yếu là đồ ăn Trung Quốc, trang trí cũng có phong cách, cũng là nơi mà lần trước Viên Hạ suýt nữa bị ba người lạ bắt cóc, sau đó cậu lại gọi thêm một lần nữa cho Viên Hạ.
Người kia của Viên Hạ cũng không phải thực sự muốn nhốt anh ở trong nhà, sau lại cũng đã để anh đến trường lên lớp, có lẽ là chuyện đã giải quyết rồi.
Nhà hàng này nổi tiếng về đồ ăn Trung Quốc, giá cũng không đắt, tầng lớp trung lưu đi làm như Viên Hạ đều thích đến nơi này ăn cơm, Vương Thành đã ăn hai lần rồi, tuy bản thân cậu cũng biết nấu ăn, hơn nữa cũng là đồ ăn Trung Quốc, nhưng thỉnh thoảng thử món bên ngoài cũng không tệ.
"Món tôm bóc vỏ xào này nhìn không tệ, chưa thử lần nào, gọi một đĩa ăn thử xem, nếu được thì sau này về nhà tự làm". Vương Thành vừa lật menu, vừa nói.
Chử Diệc Phong nói: "Anh sao cũng được, em quyết định đi".
Nhân viên phục vụ cầm một bình trà hoa cúc đến, rót cho mỗi người một chén, nước trà nóng nghi ngút khói.
Vương Thành biết anh không kén ăn, liền theo ý mình gọi món, thịt tẩm bột sốt chua ngọt cậu chưa từng ăn cũng chưa từng làm, thêm tam tiên, sườn xào chua ngọt, rồi thêm một đĩa rau trộn và một tô canh bí, cuối cùng là một tô cơm phần bốn người ăn. Thật ra Vương Thành rất thích món sườn chiên kia, rất thơm, nhưng lần trước đến cậu đã gọi rồi, chờ khi nào rảnh cậu sẽ làm cho Chử Diệc Phong ăn thử.
Cơm nước xong, bọn họ đi siêu thị rồi mới về nhà.
Trong nhà đã được chị Lưu quét dọn sạch sẽ, bởi vì bọn họ không có thời gian ở nhà cố định, cho nên đều là ra cửa rồi mới gọi chị Lưu đến quét dọn. Chị Lưu làm việc nhanh nhẹn, cũng thành thật, chưa từng hỏi nhiều điều gì, cho dù chị phát hiện quan hệ giữa Vương Thành và Chử Diệc Phong không đúng lắm, thì cũng chỉ vào ngày đầu tiên có chút biểu hiện khác thường, về sau lại chẳng có vẻ gì nữa.
Hơn ba giờ, Ngụy Đan Đan lại gọi cho Vương Thành, có lẽ là sợ cậu đột ngột đổi ý. Buổi họp lớp là vào bốn giờ chiều, nhưng nếu bận thì tối đến cũng được, dù sao đến sớm cũng chỉ là mọi người ngồi tụ tập nói chuyện phiếm mà thôi, cho nên Vương Thành không định đến đúng bốn giờ. Lúc Ngụy Đan Đan gọi cho cậu, cậu đang ngồi trong phòng khách nghiên cứu thực đơn. Tìm một lý do nào đó nói tối mình sẽ đến, cậu liền cúp máy.
"Buổi tối anh muốn ăn gì, em sẽ làm trước cho anh". Vương Thành vươn chân chọc chọc cánh tay Chử Diệc Phong, ý bảo anh xem thử.
Chử Diệc Phong muốn nắm chân cậu, nhưng cậu đã rụt về rất nhanh, "Không cần, buổi tối anh có hẹn rồi, không ăn ở nhà".
"Bạn à?".
"Một khách hàng, có một hạng mục cần bàn, ông ta mời ăn".
"Được, vậy em để thực đơn vào ngày sau vậy". Vương Thành quyết định liệt kê hết thực đơn của mấy ngày sau, sau này cũng làm như vậy, vậy lúc mua thức ăn có thể mua theo đó. Làm kiểu này trước đây cậu cũng làm rồi. Lúc trước khi nấu cơm cho lão hòa thượng, cùng một món ông không thích ăn liên tục ba ngày, nên phải thường đổi món. Có kinh nghiệm này, Vương Thành nghĩ thực đơn cũng không khó khăn lắm.
Kim trong đồng hồ nhanh chóng vượt qua năm giờ đi về phía năm giờ rưỡi, biết không thể kéo dài được nữa, Vương Thành mới chậm rãi dọn đồ, chờ cậu đi giày vào, Chử Diệc Phong cũng cất máy tính đi, "Anh đưa em đi".
"Không phải anh cần gặp khách hàng sao, không sợ trễ hẹn sao". Vương Thành quay đầu thấy anh mặc đồ vest đi giày da.
"Tiện đường".
Nghe câu này, trong đầu Vương Thành chợt lóe lên, "Không phải chỗ các người hẹn gặp cũng là khách sạn Kim Đính đấy chứ?".
Chử Diệc Phong cười với cậu.
Không cần phải nói, đã đoán đúng rồi.
Khách sạn Kim Đính là khách sạn năm sao duy nhất của thành phố Sơn Hải, nó cũng là tượng trưng cho thân phận, cho nên rất nhiều người nổi tiếng trong chính giới sẽ chọn khách sạn này là nơi ở lại, có thể đặt một hội trường hoặc phòng riêng lớn ở đây là rất khó.
Buổi họp lớp lần này chẳng qua là mấy người trẻ tuổi lăn lộn trong xã hội mấy năm tụ tập vui chơi giải trí ôn lại chuyện xưa thôi, cũng không cần phải đặt ở khách sạn Kim Đính. Người thành công trong cuộc sống rất ít, hầu hết đều chỉ là những người rất bình thường, thậm chí phần lớn đều chưa từng đặt chân đến khách sạn năm sao xa hoa kiểu này.
Nhưng người tổ chức buổi tụ họp lại cố tình chọn khách sạn Kim Đính này, ý muốn khoe khoang không cần nói cũng biết. Mặc dù có người khịt mũi khinh bỉ chuyện này, nhưng bạn học cũ quyết định tham gia lại nhiều hơn hẳn những lần trước đó, dù bọn họ chỉ là một người bình thường, thì có thể đến xem khách sạn năm sao là thế nào thì cũng coi như đáng giá. Tiểu khu Ninh Tĩnh cách khách sạn Kim Đính cũng không xa, chỉ mười phút là đến, trên đường đi Vương Thành còn nhận được tin nhắn của Ngụy Đan Đan, hỏi cậu đến lúc nào.
Bởi vì trước lúc đi nán lại một lúc, nên lúc cậu đến khách sạn thì đã là sáu giờ kém mười lăm. Bữa tiệc đặt vào lúc sáu giờ, đến lúc đó mọi người sẽ đi vào phòng dùng bữa, Ngụy Đan Đan sợ cậu không đến kịp. Vương Thành gửi lại một tin cho cô, nói là mình đã đến cửa khách sạn, Ngụy Đan Đan còn hỏi có cần xuống đón cậu không, tất nhiên là Vương Thành từ chối.
"Em lên trước đây". Vương Thành xuống xe xoay người nói với Chử Diệc Phong trong xe.
"Khi nào về thì gọi cho anh".
"Ừ".
Vương Thành quay đầu nhìn cao ốc, vỗ mạnh lên khuôn mặt cứng ngắc, bị người đi qua dùng ánh mắt như nhìn tên bị bệnh thần kinh nhìn cậu, điều làm cậu thấy may mắn nhất là, cậu đã nghỉ việc rồi.
Vương Thành đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, trên tay cậu là chìa khóa xe của Chử Diệc Phong, đi xe taxi thì hơi phiền phức, hơn nữa cậu còn phải quay lại tìm Chử Diệc Phong nữa. Đây không phải là lần đầu tiên cậu lái chiếc xe này, trước khi lúc mới học lái cũng lái rồi, chỉ là lúc đó chưa thực sự thể nghiệm được sức quyến rũ của xe thể thao, còn bị Chử Diệc Phong ghét bỏ, sau lại chưa từng lái xe thể thao.
Chiếc xe thể thao màu đen đầy phong cách thu hút sự chú ý của người qua đường đi thẳng vào xưởng đóng gói. Công nhân còn tưởng là có khách hàng lớn mới đến, khi thấy là Vương Thành thì rất ngạc nhiên, Vương tiên sinh này đúng là cứ cách một khoảng thời gian là cho bọn họ một bất ngờ.
Vương Thành không báo cho quản lý Hứa, đúng lúc ông cũng không có trong xưởng, có một công nhân đã bưng hàng giúp cậu mấy lần đi đến chào hỏi, nghe cậu nói muốn lấy hàng thì liền chủ động giúp đỡ.
"Vương tiên sinh, hàng bưng vào xe nào đây?". Công nhân bỗng nhớ đến Vương Thành có hai chiếc xe hiện đang ở đây, dùng xe thể thao đưa hàng thì hình như khoa trương quá, nhưng chiếc xe tải kia đã chất đầy hàng rồi, không có chỗ để thêm hơn mười tổ mứt trái cây.
Vương Thành cũng nghĩ đến chuyện này, "Vậy phiền anh đưa lên xe thể thao giùm tôi đi, để tôi mở cốp xe ra". Đi xe này thì cậu đưa hàng cho siêu thị Nhân Xương là có thể về ngay, quan trọng nhất là, xe cũng đã lái đến rồi.
Công nhân bê mứt để vào cốp cho cậu, nhưng chỉ để được mười ba tổ, hai tổ còn lại không bỏ vào được, Vương Thành liền bỏ lên ghế phó lái, rồi đi đưa hàng.
"Kẻ có tiền đúng là khoa trương, đưa hàng còn đi xe thể thao nữa". Công nhân nhìn xe biến mất trước mặt mình, vô cùng hâm mộ.
Thực ra Vương Thành biết lái xe thể thao đưa hàng thì quả thực rất khoa trương, nhưng xe của anh cậu đang để ở nhà, trong gara của Chử Diệc Phong thì cũng còn một chiếc xe khác nữa, nhưng lại còn đắt hơn, cho nên cậu chỉ có thể không nhìn những ánh mắt khác thường của người khác mau chóng giao xong hàng.
Lần này Lâm Nguyệt lại không ở siêu thị, đón tiếp cậu là nữ quản lý ở đây, nhìn thấy cậu liền tươi cười khem mứt của nhà cậu rất ngon, khách hàng đều rất hài lòng, điều này cậu cũng đoán trước được. Nhưng nữ quản lý lại bất ngờ nhiệt tình vô cùng, làm Vương Thành suýt nữa là không chống đỡ nổi, bởi vì cô còn hỏi cậu có bạn gái chưa, cuối cùng cậu chạy trối chết.
"Còn trẻ lại đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, nếu mình mà trẻ đi hai mươi tuổi, cũng phải mặt dày mà theo đuổi cậu ta". Nữ quản lý hoa si nói.
Nhân viên đi ngang qua cô lẩm bẩm một câu, "Lại đi thẩm mỹ...".
Đến dưới cao ốc Trường Hà, Vương Thành gọi cho Chử Diệc Phong bảo anh xuống, bây giờ cậu không có dũng khí đi lên đối mặt với Phương Thiên. Người vô tình nhìn thấy cậu và Chử Diệc Phong hôn nhau trong phòng làm việc chính là Phương Thiên, tuy chỉ là vô tình nhìn thấy, nhưng dáng người cậu không thể nhận lầm được.
Năm phút sau, Chử Diệc Phong đi ra cao ốc, ngồi vào ghế phó lái, "Đưa hàng thuận lợi không?".
"Anh cố ý đúng chứ?". Vương Thành nhìn anh, trong lòng thầm oán, không cần trả lời thì cậu cũng biết Chử Diệc Phong chắc chắn đoán được cậu đi xe thể thao giao hàng thì sẽ thế nào, khó trách lại chủ động đưa chìa khóa cho cậu đi, không phải chỉ là trêu anh vài câu trong phòng làm việc hay sao, còn ghi thù hơn cả cậu nữa, đúng là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.
"Sao vậy được, anh rất thật lòng".
"Tất nhiên anh thật lòng rồi, thật lòng đùa em thì có". Vương Thành không tin lời anh nói, "Lúc về em sẽ tìm công nhân". Bây giờ buôn bán dần đắt hơn, cậu cũng không thể cứ lần nào cũng phải tự đi giao hàng được, làm ông chủ như vậy thì mệt quá. Bây giờ cũng bắt đầu có lãi, không còn là đi ra mà không đi vào nữa, cho nên chắc chắn phải thuê công nhân.
Xe dừng trước một nhà hàng, đây là nơi mà Viên Hạ dắt cậu đi ăn mấy lần, chủ yếu là đồ ăn Trung Quốc, trang trí cũng có phong cách, cũng là nơi mà lần trước Viên Hạ suýt nữa bị ba người lạ bắt cóc, sau đó cậu lại gọi thêm một lần nữa cho Viên Hạ.
Người kia của Viên Hạ cũng không phải thực sự muốn nhốt anh ở trong nhà, sau lại cũng đã để anh đến trường lên lớp, có lẽ là chuyện đã giải quyết rồi.
Nhà hàng này nổi tiếng về đồ ăn Trung Quốc, giá cũng không đắt, tầng lớp trung lưu đi làm như Viên Hạ đều thích đến nơi này ăn cơm, Vương Thành đã ăn hai lần rồi, tuy bản thân cậu cũng biết nấu ăn, hơn nữa cũng là đồ ăn Trung Quốc, nhưng thỉnh thoảng thử món bên ngoài cũng không tệ.
"Món tôm bóc vỏ xào này nhìn không tệ, chưa thử lần nào, gọi một đĩa ăn thử xem, nếu được thì sau này về nhà tự làm". Vương Thành vừa lật menu, vừa nói.
Chử Diệc Phong nói: "Anh sao cũng được, em quyết định đi".
Nhân viên phục vụ cầm một bình trà hoa cúc đến, rót cho mỗi người một chén, nước trà nóng nghi ngút khói.
Vương Thành biết anh không kén ăn, liền theo ý mình gọi món, thịt tẩm bột sốt chua ngọt cậu chưa từng ăn cũng chưa từng làm, thêm tam tiên, sườn xào chua ngọt, rồi thêm một đĩa rau trộn và một tô canh bí, cuối cùng là một tô cơm phần bốn người ăn. Thật ra Vương Thành rất thích món sườn chiên kia, rất thơm, nhưng lần trước đến cậu đã gọi rồi, chờ khi nào rảnh cậu sẽ làm cho Chử Diệc Phong ăn thử.
Cơm nước xong, bọn họ đi siêu thị rồi mới về nhà.
Trong nhà đã được chị Lưu quét dọn sạch sẽ, bởi vì bọn họ không có thời gian ở nhà cố định, cho nên đều là ra cửa rồi mới gọi chị Lưu đến quét dọn. Chị Lưu làm việc nhanh nhẹn, cũng thành thật, chưa từng hỏi nhiều điều gì, cho dù chị phát hiện quan hệ giữa Vương Thành và Chử Diệc Phong không đúng lắm, thì cũng chỉ vào ngày đầu tiên có chút biểu hiện khác thường, về sau lại chẳng có vẻ gì nữa.
Hơn ba giờ, Ngụy Đan Đan lại gọi cho Vương Thành, có lẽ là sợ cậu đột ngột đổi ý. Buổi họp lớp là vào bốn giờ chiều, nhưng nếu bận thì tối đến cũng được, dù sao đến sớm cũng chỉ là mọi người ngồi tụ tập nói chuyện phiếm mà thôi, cho nên Vương Thành không định đến đúng bốn giờ. Lúc Ngụy Đan Đan gọi cho cậu, cậu đang ngồi trong phòng khách nghiên cứu thực đơn. Tìm một lý do nào đó nói tối mình sẽ đến, cậu liền cúp máy.
"Buổi tối anh muốn ăn gì, em sẽ làm trước cho anh". Vương Thành vươn chân chọc chọc cánh tay Chử Diệc Phong, ý bảo anh xem thử.
Chử Diệc Phong muốn nắm chân cậu, nhưng cậu đã rụt về rất nhanh, "Không cần, buổi tối anh có hẹn rồi, không ăn ở nhà".
"Bạn à?".
"Một khách hàng, có một hạng mục cần bàn, ông ta mời ăn".
"Được, vậy em để thực đơn vào ngày sau vậy". Vương Thành quyết định liệt kê hết thực đơn của mấy ngày sau, sau này cũng làm như vậy, vậy lúc mua thức ăn có thể mua theo đó. Làm kiểu này trước đây cậu cũng làm rồi. Lúc trước khi nấu cơm cho lão hòa thượng, cùng một món ông không thích ăn liên tục ba ngày, nên phải thường đổi món. Có kinh nghiệm này, Vương Thành nghĩ thực đơn cũng không khó khăn lắm.
Kim trong đồng hồ nhanh chóng vượt qua năm giờ đi về phía năm giờ rưỡi, biết không thể kéo dài được nữa, Vương Thành mới chậm rãi dọn đồ, chờ cậu đi giày vào, Chử Diệc Phong cũng cất máy tính đi, "Anh đưa em đi".
"Không phải anh cần gặp khách hàng sao, không sợ trễ hẹn sao". Vương Thành quay đầu thấy anh mặc đồ vest đi giày da.
"Tiện đường".
Nghe câu này, trong đầu Vương Thành chợt lóe lên, "Không phải chỗ các người hẹn gặp cũng là khách sạn Kim Đính đấy chứ?".
Chử Diệc Phong cười với cậu.
Không cần phải nói, đã đoán đúng rồi.
Khách sạn Kim Đính là khách sạn năm sao duy nhất của thành phố Sơn Hải, nó cũng là tượng trưng cho thân phận, cho nên rất nhiều người nổi tiếng trong chính giới sẽ chọn khách sạn này là nơi ở lại, có thể đặt một hội trường hoặc phòng riêng lớn ở đây là rất khó.
Buổi họp lớp lần này chẳng qua là mấy người trẻ tuổi lăn lộn trong xã hội mấy năm tụ tập vui chơi giải trí ôn lại chuyện xưa thôi, cũng không cần phải đặt ở khách sạn Kim Đính. Người thành công trong cuộc sống rất ít, hầu hết đều chỉ là những người rất bình thường, thậm chí phần lớn đều chưa từng đặt chân đến khách sạn năm sao xa hoa kiểu này.
Nhưng người tổ chức buổi tụ họp lại cố tình chọn khách sạn Kim Đính này, ý muốn khoe khoang không cần nói cũng biết. Mặc dù có người khịt mũi khinh bỉ chuyện này, nhưng bạn học cũ quyết định tham gia lại nhiều hơn hẳn những lần trước đó, dù bọn họ chỉ là một người bình thường, thì có thể đến xem khách sạn năm sao là thế nào thì cũng coi như đáng giá. Tiểu khu Ninh Tĩnh cách khách sạn Kim Đính cũng không xa, chỉ mười phút là đến, trên đường đi Vương Thành còn nhận được tin nhắn của Ngụy Đan Đan, hỏi cậu đến lúc nào.
Bởi vì trước lúc đi nán lại một lúc, nên lúc cậu đến khách sạn thì đã là sáu giờ kém mười lăm. Bữa tiệc đặt vào lúc sáu giờ, đến lúc đó mọi người sẽ đi vào phòng dùng bữa, Ngụy Đan Đan sợ cậu không đến kịp. Vương Thành gửi lại một tin cho cô, nói là mình đã đến cửa khách sạn, Ngụy Đan Đan còn hỏi có cần xuống đón cậu không, tất nhiên là Vương Thành từ chối.
"Em lên trước đây". Vương Thành xuống xe xoay người nói với Chử Diệc Phong trong xe.
"Khi nào về thì gọi cho anh".
"Ừ".
/155
|