Thủ phủ Vân Ninh thành, thây phơi khắp nơi.
Hề Minh Húc ôm Hạ Triều Ca, thất thanh khóc rống, thân thể không ngừng run rẩy.
Hắn trơ mắt nhìn nhắm mắt Hạ Triều Ca, trong lòng tràn ngập sợ hãi và bàng hoàng.
Giống như một đứa trẻ không tìm được đường về, phía trước mờ ảo không tìm được lối ra, không nhìn thấy hy vọng.
Trong lòng đau đớn lan tràn khắp toàn thân.
Đây là lần đầu tiên Hề Minh Húc khóc rống, không để ý hình tượng khóc rống trước mặt tướng sĩ.
Nhưng mà người ở đây không ai cười nhạo hắn.
Ngay cả chính bọn họ cũng không nhịn được rơi lệ.
Đó là hoàng hậu Ly quốc của họ, là chủ soái của họ, xông pha chiến đấu, xung phong đi đầu.
Một nữ tử có thể làm được đến mức này khiến người ta kinh thán, có thể nào không rơi lệ được.
Thời gian từng giây từng khắc đi qua, ánh tà dương như máu dần rơi xuống chân trời, ánh trăng xuất hiện trên bầu trời.
Hề Minh Húc không để ý nỗi đau của hai chân mình, ôm thi thể lạnh như băng của Hạ Triều Ca từng bước một đi tới bên cạnh chiến mã.
Hắn đặt nàng lên, trở mình lên ngựa, mang nàng về kinh thành.
Ngày hạ táng hoàng hậu Ly quốc, Ly quốc có một trận mưa to hiếm thấy, dường như đến cả ông trời cũng khóc.
Hề Minh Húc không than một tiếng đứng trong mưa, không che dù, cũng không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức làm người ta sợ.
Bên cạnh mộ bia Hạ Triều Ca còn giữ một vị trí trống, đó là vị trí Hề Minh Húc chừa cho mình.
“Triều Ca, không có nàng, ta ngồi trên giang sơn trống vắng này có ý nghĩa gì nữa?”
“Nàng nói nàng thay ta đánh xuống giang sơn này, nàng có từng hỏi qua ta có muốn hay không?”
“Một mảnh giang sơn cùng nàng, nếu ta có thể chọn, ta nhất định chọn nàng.”
“Nhưng nàng thật tàn nhẫn, cả cơ hội lựa chọn cũng không cho ta, tự mình quyết định.”
“Nàng đi thật tiêu sái, để lại giang sơn này cho ta bảo vệ, nàng đang nghiêm phạt ta sao?”
“Ta cẩn thận từng li từng tí bảo vệ nàng lâu như vậy, cuối cùng vẫn là công dã tràng.”
“Thật vất vả mới có hạnh phúc trong tay, trong chớp mắt liền biến mất. Nàng không cùng ta đi đến bạc đầu, cũng không lưu lại hài tử cho ta.”
“Ta làm gì sai mà nàng đối xử với ta như vậy? Ông trời muốn đối xử với ta như vậy?”
“Triều Ca, chờ ta ba năm trên đường hoàng tuyền có được hay không?”
Mưa to mãnh liệt rơi xuống, nước mưa cùng nước mắt hòa chung một chỗ, đánh vào mặt Hề Minh Húc.
Sau ngày đó, thân thể Hề Minh Húc suy sụp, hai chân vốn đang tốt dần cũng hoàn toàn phế do đi đứng không màng gì.
Cũng kể từ ngày đó, hắn bắt đầu chuyên cần triều chính, một ngày mười hai canh giờ, gần như mười canh giờ đang bận rộn.
Ly quốc sau chiến tranh xây dựng lại một lần nữa, Hề gia quân tĩnh dưỡng sau đó lại cường đại lên.
Thời gian ba năm, Ly quốc thái bình, bách tính an khang, cả nước phồn hoa.
Nhưng vào lúc này, Hề Minh Húc tuyên bố ngự giá thân chinh, tự mình chinh phạt Càng quốc.
Không lâu sau đó, Càng quốc bị diệt, bản đồ tính vào lãnh thổ Ly quốc.
Mà ba năm uể oải, thân thể tổn hao, đau buồn quá độ khiến cho sinh mệnh Hề Minh Húc đi tới cực hạn.
Ngày đó, hắn ngồi lên xe lăn tới trước mộ Hạ Triều Ca.
Lúc nhắm hai mắt lại, nước mắt trượt qua khuôn mặt hắn, trong miệng còn nhẹ giọng nỉ non tên Triều Ca.
Kỳ hạn ba năm đến, Hề Minh Húc thật sự đi theo Hạ Triều Ca.
Hắn không người nối nghiệp, ngôi vị hoàng đế truyền cho thái thượng hoàng Hề Hoằng Tân.
Trong giây phút hồn phách lung lay rời khỏi thân thể, tất cả ký ức đều ùa về.
Thương Lăng mở hai mắt ra, nước mắt còn vương trên khóe mắt.
Hắn hơi cau mày lại, che ngực mình, môi khẽ mở: “Tư Mệnh. . .”
/482
|