Mộ Thanh Yên hơi cau mày nhìn Quân Bắc Hàn.
“Cho nên? Bây giờ người cảm thấy đôi cánh cứng cáp có thể bay rồi à?”
“Có cứng hay không chẳng phải ngươi thử xem sẽ biết sao?” Quân Bắc Hàn nói xong tà ác cười.
Mộ Thanh Yên sững sờ, lời này sao nghe có ý khác nhỉ?
Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ của Mộ Thanh Yên đỏ bừng, lỗ tai nóng lên, máu bắt đầu nóng lên.
Hình như nàng. . . Bị đùa giỡn! Lưu manh!
“Cái tên tiểu lưu manh này, dám đùa giỡn lão nương ngươi!”
Mộ Thanh Yên giận dữ, nàng bỗng nhiên đứng dậy tấn công về phía Quân Bắc Hàn.
“Trẫm là tiểu lưu manh, vậy ngươi chính là đại lưu manh, chúng ta có thể gom vào một chỗ.”
Quân Bắc Hàn không nháo không giận, cười ngăn trở công kích của Mộ Thanh Yên.
Hai người một trên một dưới, ngươi công ta ngăn lập tức đánh nhau.
Quân Bắc Hàn khí lực lớn, hơn nữa tư thế có ưu thế.
Nhưng Mộ Thanh Yên kinh nghiệm phong phú, thân hình linh xảo.
Hai người đánh một trận, Mộ Thanh Yên liền đè Quân Bắc Hàn xuống dưới.
Nàng đưa tay muốn đánh khuôn mặt Quân Bắc Hàn, đánh tới cha mẹ cũng không nhận ra luôn.
Nhưng Quân Bắc Hàn nhấc chân trực tiếp ôm lấy eo Mộ Thanh Yên, ấn nàng xuống lần nữa.
Quân Bắc Hàn xoay người lên, đưa tay giật cây trâm của Mộ Thanh Yên xuống.
Chớp mắt sau đó, ba búi tóc đen của Mộ Thanh Yên xõa xuống như thác, nhìn đặc biệt xinh đẹp mê người.
Mộ Thanh Yên sững sờ, tức giận duỗi tay giật đai lưng của Quân Bắc Hàn xuống.
Đai lưng buông lỏng, y phục Quân Bắc Hàn bị nới lỏng ra, hành động lập tức chậm chạp đi.
Thừa lúc này, Mộ Thanh Yên vội phản công, nhấc chân muốn đè Quân Bắc Hàn lại.
Ai ngờ Quân Bắc Hàn lại không quan tâm đứng dậy đè nàng lại!
Cùng lúc, quần của hắn cũng tuột xuống!
Mộ Thanh Yên giật mình nhắm mắt lại.
Lúc này, Quân Bắc Hàn cười cúi đầu, thừa dịp Mộ Thanh Yên nhắm mắt liền hôn nàng.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, tim Mộ Thanh Yên bị câu dẫn, tạo nên từng đợt rung động.
Đang nhộn nhạo quanh quẩn cùng lý trí.
Đang làm gì vậy!
Mộ Thanh Yên cảm giác mình sắp điên rồi!
Nàng mở mắt ra, thân thể hơi rung động mang theo mười phần tàn nhẫn, lại đánh nhau cùng Quân Bắc Hàn.
Cái thằng nhãi ranh này, không đánh hắn liền muốn cưỡi lên đầu mình!
Vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi nàng, quá vô sỉ!
Nhất định phải xuất thực lực và uy nghiêm của mẫu hậu!
Không thể nhịn nữa!
Hai người ở trên giường ngươi đấm, ta đá, đánh nhau túi bụi.
Xa xa nhìn qua, ở giữa màn chập chờn thường truyền đến từng đợt tiếng thở dốc của nam nữ, còn có tiếng kêu nhỏ.
Khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn lên.
Nhưng vào lúc này, “Rầm” một tiếng thật lớn, sập giường.
Động tĩnh này huyên náo vô cùng lớn.
Trong lúc nhất thời, Ngọc Tuyết cầm đầu dẫn theo một đám thái giám thị vệ xông vào.
“Xảy ra chuyện gì! Có thích khách sao?”
Sau khi đi vào, tất cả mọi người thấy giường đổ nát, bên trong màn hình có hai thân ảnh quần áo xốc xếch.
“Hoàng thượng? Thái hậu?”
Ngọc Tuyết lo lắng đi về phía trước, đi tới bên giường muốn xác nhận bọn họ an toàn.
“Cút, đều cút ra ngoài cho trẫm!”
Quân Bắc Hàn gào lớn một tiếng, tất cả mọi người bị dọa, một chút cũng không dám ở lại lui ra ngoài.
Bên trong màn, Quân Bắc Hàn bị ấn ở trên nền, mặt hướng xuống, hai tay bị trói chặt, đầu tóc rối bời, chật vật không thể tả.
X Mộ Thanh Yên đang đè trên người hắn, dùng tấm trải giường buộc hai chân Quân Bắc Hàn lại.
/482
|