Quân Bắc Hàn thật không thể tin được, khuôn mặt Lãnh Lâm Sương sao lại khỏi được?
Rõ ràng hắn cho thuốc hủy dung cơ mà!
Nhất thời sắc mặt Quân Bắc Hàn liền trầm xuống, vẻ mặt hắn lúc nhìn Lãnh Lâm Sương rất lạnh lùng.
“Thuốc trẫm cho ngươi, ngươi không dùng sao?”
Lãnh Lâm Sương kinh ngạc nhìn Quân Bắc Hàn.
“Dùng, mỗi ngày thần thiếp đều dùng mà, hiệu quả rất tốt! Đa tạ hoàng thượng nâng đỡ.”
Lãnh Lâm Sương cúi đầu thẹn thùng.
Dao Cơ là nữ thần vạn chúng, dáng dấp đủ xinh đẹp, vẻ mặt thẹn thùng này của rơi vào trong mắt nam nhân khác, trong lòng đều say mê.
Đáng tiếc, Quân Bắc Hàn không phải là nam nhân khác.
Lúc hắn nhìn Lãnh Lâm Sương, trong mắt đều là chán ghét.
Nữ nhân này đã dùng biện pháp gì khiến cho khuôn mặt mình khỏi nhanh như vậy?
Khuôn mặt khỏi rồi liền tới câu dẫn hắn?
Quân Bắc Hàn lui lại một bước, thả con bạch hồ vào cái túi treo trên ngựa.
Đây là dùng để làm áo choàng cho Thanh Yên làm áo choàngnhà hắn, phải cất kĩ.
“Trẫm tiếp tục săn thú, ngươi đi về trước đi.”
Quân Bắc Hàn nói xong, đang muốn xoay người lên ngựa, chợt nghe Lãnh Lâm Sương hét lên một tiếng, nhào về phía Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn cảnh giác lui về phía sau, né tránh Lãnh Lâm Sương.
Lãnh Lâm Sương hoàn toàn không ngờ rằng Quân Bắc Hàn sẽ tránh, nàng không cẩn thận liền ngã trên đất, té như chó gặm bùn, ngu cả người.
Quân Bắc Hàn quay đầu, thấy một đám sát thủ áo đen không biết chui từ chỗ nào ra, nhào đến phía Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn nhướng mày, rút trường kiếm từ trên ngựa ra, xoay người dánh nhau với những hắc y nhân kia.
“Các ngươi là ai?” Quân Bắc Hàn cau mày hỏi.
Nhưng mà, những hắc y nhân tự nhiên nhảy ra này không nói một lời, không ngừng công kích hắn.
Quân Bắc Hàn huýt sáo một cái, tứ chi vừa động liền chạy ra ngoài.
Lãnh Lâm Sương bò dậy từ dưới đất, sững sờ nhìn Quân Bắc Hàn lấy một địch trăm.
Thân hình nhanh nhẹn, hai đầu mày quả quyết sát phạt, võ công trác tuyệt, khí phách động nhân.
Khóe miệng Lãnh Lâm Sương nở nụ cười, đây mới là nam nhân cô ta yêu, Thương Lăng Thượng Thần trên vạn người!
Nhưng vào lúc này, ánh kiếm của hắc y nhân lóe lên, một kẻ sau lưng thừa dịp Quân Bắc Hàn chưa chuẩn bị tấn công về phía Quân Bắc Hàn.
Lãnh Lâm Sương cũng không do dự nhảy ra cản sau lưng Quân Bắc Hàn.
“Xoẹt” một tiếng, trường kiếm đâm xuyên qua ngực Lãnh Lâm Sương, máu văng tung tóe, thân thể cô ta mềm nhũn dựa vào Quân Bắc Hàn.
Cùng lúc đó, Quân Bắc Hàn một đội thị vệ yêu cầu gấp gáp trở về.
Tất cả hắc y nhân nhất thời nhảy vào rừng, biến mất tung tích.
Quân Bắc Hàn đưa tay đỡ lấy Lãnh Lâm Sương.
“Hoàng thượng, người không sao chứ?”
Sắc mặt Lãnh Lâm Sương tái nhợt, giọng nói hết sức yếu ớt, xem ra bị thương rất nặng.
Một bên khác cánh rừng, con thỏ đưa tay ném một hạt châu trên cổ tay vào nam tử áo xanh kia.
Nam tử áo xanh cười lạnh một tiếng, cũng không thém tránh, trực tiếp phất tay ngăn cản.
“Chút tài mọn có thể làm gì ta?”
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “Rầm” thật lớn, hạt châu nổ tung, trực tiếp nổ gãy cánh tay hắn đưa ra ngăn cản.
Trong nháy mắt máu huyết bay tán loạn, cánh tay hắn vỡ thành bột phấn, phiêu tán giữa không trung.
Hắn khiếp sợ lui lại mấy bước, nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì?”
Lần này, ngay cả con thỏ cũng kinh ngạc đến ngây người, hạt châu mà hồ ly cho nàng lại mạnh như vậy sao!
Ngay lúc con thỏ đang đờ ra, Doãn An Nhiên vội vàng bò dậy, kéo nàng về phía Mộ Thanh Yên.
/482
|