Bức thư được truyền đến tay mọi người, sắc mặt ai cũng rất nặng nề. Người viết thư hẹn Hứa Tâm An tối nay giờ Tý đến một sơn động ở ngoại ô thành Tây, dưới chân núi Tây Dung ở hướng Tây Nam, nói là ông Hứa Đức An đang nằm trong tay họ, cũng nói rằng không ngại Hứa Tâm An dẫn bạn bè đến giúp đỡ, có bao nhiêu người cứ mang theo hết.
Lá thư không dài nhưng lời lẽ hết sức ngạo mạn.
Hứa Tâm An vô cùng tức giận: “Mấy giờ thì nói thẳng ra đi, không có đồng hồ sao? Còn ở đó giả vờ giả vịt học đòi người ta nói giờ Tý, vậy thì mười một giờ hay một giờ tôi mới đến đó đây?”
Mọi người: “…”
Hứa Tâm An giận dữ đi mấy vòng quanh trong nhà: “Vô sỉ đê tiện hạ lưu, có bản lĩnh thì nhắm vào tôi này, đối phó với cha tôi thì còn gì là anh hung hảo hán nữa! Aaa, tức chết đi được.” Cô dừng lại quay sang hỏi Tất Phương: “Tất Phương, anh nói lúc tôi tức giận kích động sẽ có pháp lực đúng không?”
Tất Phương ngơ ngác, anh ta có nói vậy sao? Chỉ là hai lần trước anh ta biết lúc cô gặp phải nguy hiểm thì tự nhiên bộc phát pháp lực, ngoài những lúc đó ra thì không có.
Mọi người: “…” Tức giận là có thể tạo ra pháp lực, vậy thì bọn họ cần gì khổ luyện nhiều năm như vậy? Mọi người đều tản ra, đi chuẩn bị vũ khí để ứng chiến.
Hứa Tâm An ảo não không thôi, cô nói nghiêm túc mà, bây giờ cô giận đến xì khói, trong người có cảm giác khó nói như muốn trào ra vậy, nên cô mới hỏi. Mọi người phản ứng như thế làm cô chán nản, cảm giác đó liền biến mất.
Long Tử Vy gọi điện cho Hà Nghĩa, nói là bọn họ không thể đến làng Suối Thần. Ông Hứa Đức An bị bắt đi rồi, đối phương để lại thư khiêu chiến với Hứa Tâm An, tối nay giờ Tý bọn họ đến đó, lát nữa sẽ xuất phát.
Hà Nghĩa mở chế độ loa ngoài hỏi rõ địa điểm rồi nhìn Cao Kiến Nghiêu bên cạnh mình nãy giờ đăm đăm trông ra ngoài cửa xe, nói với Long Tử Vy: “Chúng tôi biết rồi, chắc là cùng một chuyện thôi, chúng ta chia nhau hành động.”
Phù Lương đang tra bản đồ, rồi in chỉ dẫn đường đi trên núi Tây Dung và toàn bộ địa hình nơi đó. Sơn động đó không tìm thấy trên mạng, thực tế thì núi Tây Dung quá hoang sơ, không có thôn trang nào hết, càng không có địa điểm du lịch, chỉ thỉnh thoảng có vài người du lịch bụi đến đó khám phá mạo hiểm, ngoài ra không hề có thông tin gì cả. Trên bản đồ chỉ ra phía Tây Nam núi là rừng cây rậm rạp, không coi rõ được là như thế nào, đành phải đến đó rồi tùy cơ ứng biến, chứ bây giờ cũng không biết nên chuẩn bị gì.
Mọi người thu dọn đồ đạc lái xe lên đường, lần hành động này tổng cộng có tám người, e là đến đó còn phải đi bộ thêm một đoan nữa, thời gian khá gấp rút.
Chuột béo được phân ở nhà trực điện thoại, nó do dự rất lâu không biết có nên vào núi tìm chuột tinh khác nhờ giúp đỡ hay không.
“Yêu tinh trong núi còn mạnh hơn tiểu yêu ba trăm tuổi như mi, mi là ai mà muốn đến đó tìm người ta giúp đỡ, không chừng sẽ bị cắn chết đó.” Tất Phương nói.
Chuột béo nghe xong thấy cũng có lý nên đành chạy về nhà,
Trên đường mọi người mua một ít thức ăn, vừa ăn vừa bàn bạc.
Tình hình trước mắt là Đổng Khê đã thả tín hiệu cầu cứu sư môn, tạm thời không thể xác định đây là kế điệu hổ li sơn hay là cô ta thật sự đang gặp nạn. Đối phương giả mạo Giao Long, mục đích vẫn chưa rõ ràng, rốt cuộc kẻ đó là ai, thân phận ra sao cũng chưa xác định được. Đối phương có Xà yêu giúp đỡ, ngoài ra còn yêu ma quỷ quái nào trợ lực nữa không tạm thời cũng chưa biết, trong rừng rậm có cạm bẫy gì không mọi người cũng không rõ.
Tất Phương nghe mà chau mày: “Mấy người nói cả buổi, tôi tổng kết câu thế này: Cái gì cũng không biết.”
Mọi người: “…” Nói không sai chút nào.
“A, có khi nào người giả mạo Giao Long đó muốn luyện Nến Hồn, hắn cũng muốn một pháp khí thiên hạ vô song.” Hứa Tâm An đoán.
“Hắn cũng muốn lập Tứ hồn trận sao? Cộng thêm Trần Bách Xuyên và cô vừa đủ bốn cường hồn.” Quách Tấn hỏi.
“Có khi nào thế không?” Hứa Tâm An hỏi Tất Phương.
“Không thể nào, nếu cần thì bắt vài tên thần ma chứ dùng con người làm gì. Con người các người cứ tưởng mình mạnh lắm, nhưng trong mắt của thần tộc và ma tộc chúng tôi, con người chẳng là cái đinh gì cả.”
Mọi người im lặng, sao càng nghe càng thấy đúng thế nhỉ.
“Được rồi, không nghĩ nữa.” Tần Hướng Vũ chán nản: “Dù sao cũng phải đánh nhau thôi.”
“Nhân lực của chúng ta hơi ít.” Phù Lương nói đúng trọng tâm.
“Thời gian quá gấp, kiếm đâu ra người?” Huỳnh Thiên Hạo lên tiếng.
Tôi nghĩ chính vì như thế, nên Đổng Khê mới thả yêu vật ra để dẫn dụ sư môn của cô ta đến làng Suối Thần. Nhất định cô ta vẫn bình an, đây là chiêu điệu hổ li sơn để Hà Nghĩa và sư môn họ không thể giúp chúng ta.” Quách Tấn nói.
“Ôi, lòng người khó đoán lắm.” Tần Hướng Vũ than thở. “Lúc trước cô ta thân thiết với chúng ta bao nhiêu, cùng nhau đi làm nhiệm vụ, cùng nhau ăn cơm, cười nói vui vẻ, ai ngờ thì ra bộ mặt thật của cô ta lại là như thế.”
Long Tử Vy ăn hambuger không lên tiếng.
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên vừa ăn cơm xong, Xà vương đã đến: “Đi thôi, tôi dẫn hai người đến gặp Giao Long.”
“Bây giờ sao?” Đổng Khê kinh ngạc.
“Không tiện hả?” Xà vương hỏi ngược lại.
Đổng Khê lặng thinh.
Trần Bách Xuyên hỏi: “Giao Long tỉnh rồi sao?”
Lần trước Xà vương tìm được Giao Long đã dẫn một mình Trần Bách Xuyên đến gặp, Đổng Khê bị bắt ở trong nhà. Lúc đó Giao Long vẫn đang ngủ say, chỉ tạm thời xuất hồn ra nói với Trần Bách Xuyên rằng hắn ta không sao, hơn nữa còn rất vui, hắn ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vẫn có cách giúp Trần Bách Xuyên hoàn thành tâm nguyện, mong Trần Bách Xuyên nhẫn nại thêm chút nữa, đợi thêm một thời gian. Nơi này rất thích hợp để hắn ta tu luyện, không bao lâu nữa linh lực của hắn ta tăng lên là có thể thức tỉnh thực sự, lúc đó sẽ giúp Trần Bách Xuyên đánh bại Tất Phương, đoạt hồn của Hứa Tâm An.
Trần Bách Xuyên rất vui mừng, Giao Long bảo Trần Bách Xuyên cố gắng dưỡng thương, nói là Xà vương sẽ thay hắn ta chăm sóc Trần Bách Xuyên thật tốt, còn nói pháp lực của Tất Phương rất mạnh, hắn giữ phiến lông của Tất Phương sẽ không an toàn, rất dễ bị Tất Phương tìm ra, bảo hắn giao long vũ cho Xà vương.
Sau khi trở về Trần Bách Xuyên liền đưa phiến lông của Tất Phương cho Xà vương, cũng ngoan ngoãn ở lại căn nhà đó, sống những ngày không có mạng, không có điện thoại.
Đổng Khê tỏ vẻ âu lo với tình hình hiện tại, ngược lại hắn trách Đổng Khê không được bình tĩnh, không có lợi cho việc tu luyện, Đổng Khê liền không nhắc đến chuyện đó nữa.
Bây giờ, Xà vương liền xuất hiện.
“Giao Long tỉnh rồi, muốn gặp hai người.”
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê nhìn nhau.
“Đem hết đồ đạc theo tôi, chúng ta không về nơi này nữa.”
Đổng Khê tâm sự ngổn ngang, thu dọn đồ đạc cũng rất chậm, muốn nói chuyện Trần Bách Xuyên nhưng Xà vương lại kêu hắn đi mất.
Đổng Khê cắn răng, đeo ba-lô lên vai ra khỏi nhà: “Xong rồi, đi thôi.”
Xà vương vẫy tay, có hai con yêu quái vào trong nhà. Đổng Khê quay đầu nhìn thì thấy đám Xà yêu đang lục soát khắp nơi. Xà vương đưa tay mời Đổng Khê và Trần Bách Xuyên đi theo ra ngoài.
Bên ngoài sân, có một chiếc xe đang đợi ở đó, Xà vương dẫn họ lên xe.
Đổng Khê hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Xà vương cười nói: “Vào trong núi, địa điểm cụ thể thì khó nói lắm.”
Đổng Khê khẽ gật đầu, không hỏi nữa.
Chiếc xe đi lên đường núi, thỉnh thoảng Xà vương cũng bắt chuyện với họ: “Mấy ngày nay hai người nghỉ ngơi thế nào? Tôi thấy vết thương của Bách Xuyên đã đỡ khá nhiều.”
“Đúng vậy.” Trần Bách Xuyên trả lời.
“Tôi có sai người trong tộc tuần tra xung quanh bảo vệ an toàn cho hai người.”
“Cám ơn.”
“Việc nên làm thôi, anh là người quan trọng của Giao Long cũng chính là người quan trọng của Xà tộc chúng tôi, dĩ nhiên chúng tôi phải đặt sự an toàn của anh lên hàng đầu. Cũng may là tôi đã phái người canh gác, hai ngày này đúng là xảy ra nhiều chuyện, có nhiều yêu quái hoành hành ở gần đây, làm kinh động đến thôn dôn, kéo theo đám pháp sư hàng ma tới nữa.”
Đổng Khê ngồi nghe với vẻ mặt vô cảm.
Trần Bách Xuyên chau mày: “Yêu quái gì thế?”
Chỉ là hồn ảnh của những con Sơn Mao tinh thôi, lúc trước chúng đã bị thu phục rồi, không biết sao lại chạy ra được nữa, tận mấy con lận. Cũng may người trong tộc tôi thu phục chúng hết rồi, yên tâm đi, không để lại phiền phức gì đâu.”
Trần Bách Xuyên nhìn sang Đổng Khê, gương mặt cô ta vẫn vô cảm.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, ánh chiều tà chiếu xuống ngọn cây, xuyên qua kẽ lá, hắt lên gương mặt của Đổng Khê sau kính xe, để lại những hình bóng loang lổ.
Hà Nghĩa và Cao Kiến Nghiêu đến làng Suối Thần trước khi đêm xuống.
Nước suối ở núi này trong veo, thanh khiết, trước đây nơi này từng là thánh địa du lịch, thôn dân ở đây dựa sông uống nước, thu nhập không ít nhờ khách du lịch. Nhưng lâu dần quá tải, hạ tầng cơ sở và dịch vụ không theo kịp sự phát triển, hơn nữa Suối Thần lại bị khai thác quá mức, không chú ý bảo vệ môi trường, chưa được vài năm đã cạn kiệt tài nguyên, du khách dần thưa thớt, dần đà trở nên tiêu điều.
Cao Kiến Nghiêu đứng trên vách núi, nhìn ngọn núi còn sót lại ánh dương màu đỏ cam cuối cùng của buổi chiều tà, ánh sáng từ từ tắt đi, trời tối đen, ông ta nghe thấy tiếng đệ tử báo cáo.
“Chúng ta đã truy theo khí tức của yêu quái nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra chúng.”
Cao Kiến Nghiêu không lên tiếng, nếu yêu quái còn hoạt động thì nhất định sẽ tìm ra, nếu không tìm ra được thì chắc là Đổng Khê đã triệu hồi chúng trở về, hoặc có người thu phục chúng rồi.
“Có pháp sư hàng ma hoạt động quanh đây không?” Hà Nghĩa hỏi.
“Không nhìn thấy, đệ tử cũng đã hỏi qua những người dân ở đây rồi, hơn nữa nếu có pháp sư hàng ma đến thu phục yêu quái, thì không lý nào không thông báo với chúng ta.”
Hà Nghĩa nhìn Cao Kiến Nghiêu, ông ta xua tay ý bảo đệ tử đến báo cáo đó lui xuống.
Cao Kiến Nghiêu xoay người tiếp tục đi vào sâu bên trong làng: “Có người ngăn cản chúng ta tìm Đổng Khê.”
Hà Nghĩa đi sau sư phụ mình, khẽ hất tay, Huyền Linh Châu rơi xuống đất, lăn khắp mọi nơi. Những khí tức hỗn tạp ở khắp mọi nơi truyền về phía Hà Nghĩa,tìm khí tức tàn dư còn sót lại ở nơi công cộng rộng lớn thế này rất khó khăn, trừ phi yêu quái họ tìm vẫn còn hoạt động.
Hà Nghĩa theo chân của Cao Kiến Nghiêu, Huyền Linh Châu cũng đi theo họ, lăn khắp mọi nơi trong một phạm vi nhất định.
Đi một chặng đường khá dài, Cao Kiến Nghiêu nói: “Đúng là bị bắt hết rồi, không tìm ra nữa.”
Hà Nghĩa không lên tiếng, anh ta vẫn cố gắng cảm ứng những thông tin Huyền Linh Châu mang về, có đủ loại người, động vật, âm thanh, mùi hương, song anh ta không cảm nhận được khí tức của Đổng Khê hay Trần Bách Xuyên, ngay cả yêu khí cũng không có.
Cao Kiến Nghiêu đi đến một vách núi, dưới chân núi là nơi ở của thôn dân, một đám đông phụ nữ đang mở nhạc nhảy múa bên dưới. Cao Kiến Nghiêu xếp bằng ngồi xuống đất, đặt sa bàn trên lưng xuống đầu gối, mở nắp hộp ra, cầm một nắm cát vàng trong tay, xòe bàn tay ra thổi một hơi dài lên đó, cát vàng như sương tản ra bay vào không trung.
“Xem ra bọn họ thu dọn rất sạch sẽ.”
Tám giờ tối hôm đó đám người Hứa Tâm An mới đến được chân núi. Cô gọi điện về thông báo với Chuột béo mọi chuyện ở đây vẫn rất tốt, không có hiện tượng gì bất thường cả.
Đoạn đường tiếp theo không thể tiếp tục chạy xe được nữa, thế là mọi người xuống xe đi bộ lên núi. Tất Phương đi đến bên núi, mở rộng hai cánh tay, bầu trời sáng rực lên, sao trên trời cũng sáng hơn thêm. Cây cối trong rừng rậm phát ra tiếng rì rào, đại thụ đung đưa cành lá, lá cây khẽ khàng lay động, chim hót líu lo bay ra khỏi khu rừng, cứ chốc chốc lại có một bầy chim bay ra, không phải tháo chạy tán loạn vì sợ hãi mà như đang vui vẻ sải cánh đón chào.
Tất Phương nói: “Đi theo tôi, tôi biết sơn động đó ở đâu.”
Mọi người vác ba-lô theo Tất Phương vào rừng,
Đây là một khu rừng chưa được khai thác, không có đường mòn, dưới chân toàn là đất đá lá cây cỏ dại hoa dại, mọi người đành phải dò dẫm đi về phía trước. Tất Phương dắt Hứa Tâm An dẫn dường, gặp phải cỏ dại mọc um tùm, anh liền gạt nhẹ tay, cây cỏ lập tức dạt sang hai bên, nhường đường cho họ.
Hứa Tâm An thấy chưa từng có cảm giác oai phong như thế này bao giờ, cô nói: “Tất Phương, nói cho anh biết, cha tôi to gan lắm, cha biết tôi nhất định sẽ đến cứu ông, nhất định cha đang đợi tôi.”
“Đầu óc đơn giản và to gan thì giống nhau à, cô về tra từ điển lại đi.”
Hứa Tâm An không để ý, tiếp tục nói: “Tất Phương, anh nói xem, nếu đại boss bên phe địch chính là Giao Long thậm chí còn lợi hại hơn cả Giao Long thì anh có đánh thắng được không?”
“Không biết, tôi chưa từng đấu nghiêm túc với Giao Long. Nghiêm túc đấu mệt lắm, đánh thử hai trận nhắm đánh được tôi thì tôi sẽ đánh, còn không đánh nổi thì thôi bỏ đi.”
“Anh tự cao hay là lười thế?”
“Tôi thông minh.”
Tần Hướng Vũ ở sau nhịn không được nói với Phù Lương: “Sao hôm nay đại thần Tất Phương nói chuyện có lý quá vậy, kiểu như trí tuệ của thần đột nhiên sáng bừng lên ấy.”
Phù Lương bình tĩnh nói: “Lúc nào chẳng rực rỡ, tại cậu mù không nhìn thấy thôi.”
Hứa Tâm An loạng choạng muốn ngã.
Tần Hướng Vũ lườm Phù Lương, đưa mười đồng cho anh ta: “Cậu thắng rồi.”
Phù Lương nhận lấy: “Không cần khách sáo.”
“Cậu học ở đâu kiểu nịnh hót đó thế?”
“Nhẫn nhịn một chút là được chứ gì.”
Hứa Tâm An lảo đảo lần nữa.
Tất Phương khẽ chạm vào vài Hứa Tâm An: “Cô nhìn người ta kìa.”
“Thì làm sao?”
“Biết nói chuyện quá.”
Tần Hướng Vũ và Phù Lương cũng lảo đảo, muốn đưa mười đồng cho đại thần Tất Phương quá đi thôi.
Đi hơn một tiếng, Hứa Tâm An thở hổn hển vì mệt, Tất Phương nhìn cô: “Để tôi đeo túi giúp cô.”
Hứa Tâm An cũng không khách sáo, mau chóng đưa túi cho anh ta. Tất Phương đeo ba-lô hành lý của Hứa Tâm An tiếp tục đi được một đoạn, ngừng lại thì nhìn thấy cô thở hổn hển thì dè bỉu: “Cô ít vận động quá, mới đi được mấy bước đã như thế, xem người ta kìa.”
Mọi người: “…” Người ta thì làm sao, người ta cũng đang thở dốc này.
Tất Phương lại nói: “Được rồi, trả túi cho cô.”
Tuy việc này khiến Tất Phương có hơi mất phong độ, tuy nhiên Hứa Tâm An cũng không tính toán với anh ta, cô lại đeo ba-lô lên vai.
“Tôi không đeo giúp cô nữa, lên đây tôi cõng.” Tất Phương nói.
Hứa Tâm An vui mừng không kịp còn khách sáo gì nữa, nhanh chóng leo lên lưng Tất Phương.
“Thùy mị một chút”. Tất Phương vừa than vãn vừa cầm hai chân của Hứa Tâm An kéo lên trước, Hứa Tâm An ôm chặt cổ anh ta, nằm bò trên lưng, thở phào một hơi thoải mái vô cùng.
“Đúng là yếu ớt.” Tất Phương tiếp tục ai oán, cõng cô bước về phía trước.
Những người ở phía sau vừa thở dốc vừa nhìn nhau, Quách Tấn: “Là đại thần Tất Phương nói ‘Con người các người muốn khống chế thần thú à, nằm mơ đi’ đúng không?”
“Đúng.” Những người khác gật đầu chắc nịch.
Làng Suối Thần.
Cát vàng tạo thành lớp sương mỏng trên bầu trời, Huyền Linh Châu âm thầm lăn trên mặt đất, không phát ra tiếng động.
Cao Kiến Nghiêu đang ngồi xếp bằng trên núi, mở to mắt: “Quả nhiên, vẫn sót một con.”
Cát vàng quấn lấy một con ong vàng nhỏ bay đến trước mặt Cao Kiến Nghiêu.
Ong tinh.
Cao Kiến Nghiêu còn nhớ lúc Đổng Khê thu phục con yêu tinh này thì suýt chút nữa đã bị đốt chết, là ông ta cứu cô. Lúc đó Đổng Khê chưa đầy hai mươi tuổi, nước mắt lưng tròng nói: “Sư phụ, con thà đi thu phục Hồ yêu còn hơn, Ong tinh đáng ghét quá đi.”
Ông ta nói với Đổng Khê: “Đừng xem thường nó nhỏ như vậy, ẩn bên trong nó là sức mạnh to lớn, nhiều lúc lực sát thương mạnh hơn cả những yêu quái to lớn khác, cũng giống như chí hướng cao cả có khi bị hủy hoại bởi một toan tính nhỏ nhoi nhất thời. Con không được trốn tránh kẻ địch của mình, cảm giác khiếp sợ muốn tháo chạy bất ngờ nảy sinh này sẽ tạo ra ảo giác rằng con có thể lựa chọn đối thủ, tuy nhiên thực tế thì không, con là pháp sư hàng ma, con không có sự lựa chọn nào khác, trảm yêu diệt ma là trách nhiệm của con, bất luận nó là Ong tinh hay là Hồ yêu.” Ông ta vừa trị thương vừa chỉ cho Đổng Khê cách thu phục Ong tinh, sau đó Đổng Khê tìm kiếm lần nữa và thu phục được con Ong tinh này.
Mới chớp mắt mười mấy năm đã trôi qua rồi, có nhiều chuyện cứ ngỡ ngày hôm qua.
Cao Kiến Nghiêu niệm chú, hét lên: “Đi.” Hạt cát vàng quấn lấy Ong tinh bay về hướng Tây Nam.
Cao Kiến Nghiêu và Hà Nghĩa đi theo Ong tinh được một lúc thì đến trước một căn nhà, nơi đây khá hẻo lánh, ngược hướng thôn làng lại bị một dãy nhà nhỏ che khuất, đi đường chính rất khó phát hiện ra.
Ong tinh bay vào trong, Huyền Linh Châu lập tức lăn theo.
Lần này Hà Nghĩa cảm giác được: “Còn khí tức rất nhạt của Xà yêu, chúng đã rời khỏi đây.”
Cao Kiến Nghiêu “Ừm.” một tiếng, bước vài trong không hề do dự.
Cả căn nhà trống không, không còn sót lại bất cứ thứ gì, cứ ngỡ đã lâu không ai đến đây. Mấy căn phòng cũng hết sức yên tĩnh, Hà Nghĩa đi một vòng quanh ngôi nhà, đúng là nó đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, không để lại thứ gì.
Ong tinh bay lượn xung quanh ngôi nhà, lát sau nó đậu ở bên góc tường phía Tây.
Hà Nghĩa đi qua đó, phát hiện đất ở góc tường dường như bị ai đó đào lên và đắp bằng lại, khác biệt với khu vực bên cạnh. Hà Nghĩa đào chỗ đất đó lên, trong đó có một tấm gương tròn tinh xảo, phía sau khắc bùa chú.
“Sư phụ.” Hà Nghĩa đưa tấm gương cho Cao Kiến Nghiêu, đây là một mảnh từ chiếc gương Mê Ảnh của Đổng Khê, cô ta đã giấu ở đây.
Sau khi thả yêu quái ra ngoài, gương Mê Ảnh không thể để cách xa đám yêu quái, nếu không rất khó triệu hồi lũ yêu quái về. Đổng Khê đề phòng mình bị đưa đi xa đã đặt miếng gương ở đây, cũng muốn để sư môn có thể tìm ra nó, tìm thấy miếng gương này cũng sẽ tìm được những mảnh gương khác.
Cao Kiến Nghiêu lật ngược mảnh gương, mặt gương chiếu ra một luồng sáng hướng về phía nào đó.
“Là hướng Tây.” Hà Nghĩa nhớ đến núi Tây Dung mà Long Tử Vy nhắc đến.
“Chúng ta đi thôi, đi đưa Đổng Khê về nhà.”
Cao Kiến Nghiêu và Hà Nghĩa dẫn theo đám đệ tử lên xe, đặt mảnh gương trước cửa chắn gió của chiếc xe, ánh trăng rọi xuống, mảnh gương phản chiếu ánh sáng, dẫn đoàn người Cao Kiến Nghiêu đến chỗ của Đổng Khê.
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê nắm tay nhau, đi theo Xà vương đến một hang động ngoằn ngoèo, hai người vào trong tâm động.
Bên trong động rất rộng, họ cũng không ngờ nó có thể rộng như thế, khoảng cách từ dưới mặt đất đến đỉnh có lẽ lẽ tầm mấy chục mét, diện tích lớn gần bằng một sân bóng đá. Vách động dốc xuống gập ghềnh, lộ ra rất nhiều loại đá kỳ quái. Đỉnh động có nhũ đá xen lẫn nhau, tạo nên một khung cảnh rất hùng vĩ.
Một con vật hình dạng giống rồng đang nằm yên bên trong động, như một loài thú khổng lồ đang ngủ say.
Trần Bách Xuyên nhéo tay Đổng Khê: “Đó là Giao Long dạo trước anh đã gặp, lúc đó nó không ở đây, có lẽ vì an toàn của nó mà Xà vương đưa nó đến nơi này.”
Đổng Khê khẽ gật đầu, đi khắp nơi, cẩn thận xem xét nơi này.
Bốn vách động đều treo đèn dầu, thậm chí vài chỗ nhũ đá trên nóc động cũng có đèn, trong động không được sáng lắm song vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Đổng Khê đi được một đoạn, đột nhiên nhìn thấy ở trên cao đang treo một lồng sắt khổng lồ, trong đó có một người đàn ông bị trói, nhắm mắt bất động. Đổng Khê nhận ra ông ấy, đó là Hứa Đức An, cha của Hứa Tâm An.
Đổng Khê kinh ngạc quay sang hỏi Xà vương: “Ông ấy còn sống chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Các người muốn bắt Hứa Tâm An sao?”
Xà vương mỉm cười: “Đã hẹn cô ta tối nay gặp.”
“Sau đó thì sao?” Đổng Khê hỏi, nghi vấn trong lòng càng ngày càng lớn, nỗi bất an mỗi lúc một trào lên mãnh liệt.
Xà Vương vẫy tay, đống cát bụi phía sau lưng y tản ra hết, một trận pháp khổng lồ xuất hiện.
“Tứ hồn trận, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê nhìn nhau. Trần Bách Xuyên nói: “E là tôi còn phải chuẩn bị vài thứ.” Tại sao Xà vương không thông báo trước với hắn, hắn cũng cần chuẩn bị, không phải chỉ dựa vào cường hồn là xong, hắn cần có pháp khí.
Xà vương mỉm cười khẽ gật đầu: “Không sao, chúng ta giải quyết phần Hứa Tâm An trước.”
Đổng Khê quay sang nhìn Giao Long đang nằm bên vách động, hỏi: Giao Long lúc nào mới tỉnh?”
“Đợi thêm chút nữa, đừng nóng vội, hãy kiên nhẫn đi.” Xà vương đáp.
“Tôi không nóng vội.” Đổng Khê lại nhìn xung quanh nói: “Tôi không biết gì về kế hoạch hết, có thể nói cụ thể hơn không?”
Xà vương nhìn sang Trần Bách Xuyên, hắn dường như cũng trông chờ câu trả lời, thế là Xà vương nói: “Thật ra rất đơn giản, Hứa Tâm An vì cha mình mà đến, chúng ta sẽ đoạt hồn của cô ta, Bách Xuyên có thể dùng Tứ hồn trận làm chuyện anh ấy muốn. Giao Long tỉnh lại sẽ liên thủ với Bách Xuyên.”
“Nhưng bên cạnh Hứa Tâm An còn có Tất Phương, cô ấy đến thì Tất Phương nhất định cũng đến.”
“Chuyện đó không thành vấn đề.”
“Tại sao?” Đổng Khê truy hỏi. Xà Vương tự tin có thể đánh bại Tất Phương sao? Trong lòng mọi người đều biết, Tất Phương là chúa tể của loài chim, là khắc tinh của loài rắn, Xà vương không phải là đối thủ của anh ta.
Dĩ nhiên Xà vương cũng không dám cam đoan mình sẽ thắng, nếu không thì quá ba hoa: “Phiến lông vũ của Tất Phương đang ở trong tay chúng ta, chỉ cần sử dụng bùa chú, áp chế linh lực của anh ta, đương nhiên có thể thắng được.”
“Ai sẽ là người sử dụng bùa chú đó? Định dựa vào một phiến lông cỏn con này mà muốn áp chế chính chủ, người sử dụng pháp thuật áp chế đó phải có công lực tương đương với Tất Phương, ít ra cũng không được thấp hơn nhiều mới được.”
“Cái đó dĩ nhiên rồi.” Xà vương không thể phản bác.
“Nên ai sẽ làm việc đó?”
“Giao Long.” Xà vương đành phải nói thế: “Giao Long hứa sẽ toàn lực giúp Bách Xuyên, và sẽ chiến đấu với Tất Phương.”
“Hắn ta vẫn đang ngủ say, làm sao chắc chắn lúc Tất Phương đến thì Giao Long sẽ tỉnh lại? Hơn nữa mới vừa tỉnh giấc thì pháp lực và linh lực cũng chưa hồi phục hoàn toàn, thần ma nhập thế phải tu luyện ít nhất mấy chục năm thậm chí lâu hơn mới hồi phục được pháp lực như xưa. Giao Long vừa thức giấc làm sao áp chế được Tất Phương đã nhập thế ngàn năm?”
Xà vương bị hỏi vậy liền cứng họng không biết trả lời thế nào nhưng vẫn nói: “Nếu Giao Long không tự tin, tự nhiên sẽ không hứa với Bách Xuyên như thế, chuyện này cô không cần lo.”
Trần Bách Xuyên không lên tiếng, đúng là Giao Long hứa sẽ giúp hắn, tuy nhiên đâu có nói là lúc nào. Hắn cứ ngỡ rằng sau khi Giao Long thức giấc mọi người sẽ cùng bàn bạc. Kế hoạnh bây giờ quá đột ngột, hoàn toàn không thông báo trước, dường như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến hắn, chuyện này nằm ngoài dự tính ban đầu. Hắn nhìn sang Đổng Khê, lần này Đổng Khê không hỏi Xà vương nữa, chỉ nói: “Vậy chúng ta đành đợi thôi.”
Lúc này dường như Trần Bách Xuyên cũng dự cảm được gì đó, hắn nhìn sang Đổng Khê, hai người trao đổi bằng ánh mắt. Đột nhiên Trần Bách Xuyên hiểu được nỗi lo của cô ta. Những kì vọng lúc trước và tâm trạng phấn khởi kia đã che mắt hắn, giờ đây bình tĩnh lại đột nhiên hắn hiểu Đổng Khê nghĩ gì, hắn đã quá hồ đồ rồi.
Chuyện này quả thật có gì không đúng.
“Tôi muốn đi tham quan.” Đổng Khê tỏ ra như không có chuyện gì, đi khắp nơi xem thử.
“Đừng đi xa quá, cẩn thận kẻo ngã nhé.” Trần Bách Xuyên dặn dò cô ta, sau đó quay sang kéo Xà vương lại nói chuyện.
Đổng Khê đáp lời rồi đi khắp nơi quan sát, thấy Trần Bách Xuyên đã kéo Xà vương sang một bên, liền lén lại gần Giao Long. Cô ta đứng quay lưng lại với nó rồi lôi gương Mê Ảnh ra vờ như đang vuốt tóc soi gương, xoay gương ở mọi góc độ rồi chiếu vào lưng Giao Long.
Đổng Khê kinh hãi.
Trước giờ cô ta chưa từng nghi ngờ, cũng chưa từng kiểm chứng chuyện này.
Đám sương mù đen đỏ trong gương đột nhiên mở một con mắt, con mắt sắc bén có màu vàng đỏ, vô cùng ác độc.
Đổng Khê giật nảy mình, không nén được tiếng hét phát ra từ cuống họng, chiếc gương cũng suýt chút rơi xuống đất.
Lá thư không dài nhưng lời lẽ hết sức ngạo mạn.
Hứa Tâm An vô cùng tức giận: “Mấy giờ thì nói thẳng ra đi, không có đồng hồ sao? Còn ở đó giả vờ giả vịt học đòi người ta nói giờ Tý, vậy thì mười một giờ hay một giờ tôi mới đến đó đây?”
Mọi người: “…”
Hứa Tâm An giận dữ đi mấy vòng quanh trong nhà: “Vô sỉ đê tiện hạ lưu, có bản lĩnh thì nhắm vào tôi này, đối phó với cha tôi thì còn gì là anh hung hảo hán nữa! Aaa, tức chết đi được.” Cô dừng lại quay sang hỏi Tất Phương: “Tất Phương, anh nói lúc tôi tức giận kích động sẽ có pháp lực đúng không?”
Tất Phương ngơ ngác, anh ta có nói vậy sao? Chỉ là hai lần trước anh ta biết lúc cô gặp phải nguy hiểm thì tự nhiên bộc phát pháp lực, ngoài những lúc đó ra thì không có.
Mọi người: “…” Tức giận là có thể tạo ra pháp lực, vậy thì bọn họ cần gì khổ luyện nhiều năm như vậy? Mọi người đều tản ra, đi chuẩn bị vũ khí để ứng chiến.
Hứa Tâm An ảo não không thôi, cô nói nghiêm túc mà, bây giờ cô giận đến xì khói, trong người có cảm giác khó nói như muốn trào ra vậy, nên cô mới hỏi. Mọi người phản ứng như thế làm cô chán nản, cảm giác đó liền biến mất.
Long Tử Vy gọi điện cho Hà Nghĩa, nói là bọn họ không thể đến làng Suối Thần. Ông Hứa Đức An bị bắt đi rồi, đối phương để lại thư khiêu chiến với Hứa Tâm An, tối nay giờ Tý bọn họ đến đó, lát nữa sẽ xuất phát.
Hà Nghĩa mở chế độ loa ngoài hỏi rõ địa điểm rồi nhìn Cao Kiến Nghiêu bên cạnh mình nãy giờ đăm đăm trông ra ngoài cửa xe, nói với Long Tử Vy: “Chúng tôi biết rồi, chắc là cùng một chuyện thôi, chúng ta chia nhau hành động.”
Phù Lương đang tra bản đồ, rồi in chỉ dẫn đường đi trên núi Tây Dung và toàn bộ địa hình nơi đó. Sơn động đó không tìm thấy trên mạng, thực tế thì núi Tây Dung quá hoang sơ, không có thôn trang nào hết, càng không có địa điểm du lịch, chỉ thỉnh thoảng có vài người du lịch bụi đến đó khám phá mạo hiểm, ngoài ra không hề có thông tin gì cả. Trên bản đồ chỉ ra phía Tây Nam núi là rừng cây rậm rạp, không coi rõ được là như thế nào, đành phải đến đó rồi tùy cơ ứng biến, chứ bây giờ cũng không biết nên chuẩn bị gì.
Mọi người thu dọn đồ đạc lái xe lên đường, lần hành động này tổng cộng có tám người, e là đến đó còn phải đi bộ thêm một đoan nữa, thời gian khá gấp rút.
Chuột béo được phân ở nhà trực điện thoại, nó do dự rất lâu không biết có nên vào núi tìm chuột tinh khác nhờ giúp đỡ hay không.
“Yêu tinh trong núi còn mạnh hơn tiểu yêu ba trăm tuổi như mi, mi là ai mà muốn đến đó tìm người ta giúp đỡ, không chừng sẽ bị cắn chết đó.” Tất Phương nói.
Chuột béo nghe xong thấy cũng có lý nên đành chạy về nhà,
Trên đường mọi người mua một ít thức ăn, vừa ăn vừa bàn bạc.
Tình hình trước mắt là Đổng Khê đã thả tín hiệu cầu cứu sư môn, tạm thời không thể xác định đây là kế điệu hổ li sơn hay là cô ta thật sự đang gặp nạn. Đối phương giả mạo Giao Long, mục đích vẫn chưa rõ ràng, rốt cuộc kẻ đó là ai, thân phận ra sao cũng chưa xác định được. Đối phương có Xà yêu giúp đỡ, ngoài ra còn yêu ma quỷ quái nào trợ lực nữa không tạm thời cũng chưa biết, trong rừng rậm có cạm bẫy gì không mọi người cũng không rõ.
Tất Phương nghe mà chau mày: “Mấy người nói cả buổi, tôi tổng kết câu thế này: Cái gì cũng không biết.”
Mọi người: “…” Nói không sai chút nào.
“A, có khi nào người giả mạo Giao Long đó muốn luyện Nến Hồn, hắn cũng muốn một pháp khí thiên hạ vô song.” Hứa Tâm An đoán.
“Hắn cũng muốn lập Tứ hồn trận sao? Cộng thêm Trần Bách Xuyên và cô vừa đủ bốn cường hồn.” Quách Tấn hỏi.
“Có khi nào thế không?” Hứa Tâm An hỏi Tất Phương.
“Không thể nào, nếu cần thì bắt vài tên thần ma chứ dùng con người làm gì. Con người các người cứ tưởng mình mạnh lắm, nhưng trong mắt của thần tộc và ma tộc chúng tôi, con người chẳng là cái đinh gì cả.”
Mọi người im lặng, sao càng nghe càng thấy đúng thế nhỉ.
“Được rồi, không nghĩ nữa.” Tần Hướng Vũ chán nản: “Dù sao cũng phải đánh nhau thôi.”
“Nhân lực của chúng ta hơi ít.” Phù Lương nói đúng trọng tâm.
“Thời gian quá gấp, kiếm đâu ra người?” Huỳnh Thiên Hạo lên tiếng.
Tôi nghĩ chính vì như thế, nên Đổng Khê mới thả yêu vật ra để dẫn dụ sư môn của cô ta đến làng Suối Thần. Nhất định cô ta vẫn bình an, đây là chiêu điệu hổ li sơn để Hà Nghĩa và sư môn họ không thể giúp chúng ta.” Quách Tấn nói.
“Ôi, lòng người khó đoán lắm.” Tần Hướng Vũ than thở. “Lúc trước cô ta thân thiết với chúng ta bao nhiêu, cùng nhau đi làm nhiệm vụ, cùng nhau ăn cơm, cười nói vui vẻ, ai ngờ thì ra bộ mặt thật của cô ta lại là như thế.”
Long Tử Vy ăn hambuger không lên tiếng.
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên vừa ăn cơm xong, Xà vương đã đến: “Đi thôi, tôi dẫn hai người đến gặp Giao Long.”
“Bây giờ sao?” Đổng Khê kinh ngạc.
“Không tiện hả?” Xà vương hỏi ngược lại.
Đổng Khê lặng thinh.
Trần Bách Xuyên hỏi: “Giao Long tỉnh rồi sao?”
Lần trước Xà vương tìm được Giao Long đã dẫn một mình Trần Bách Xuyên đến gặp, Đổng Khê bị bắt ở trong nhà. Lúc đó Giao Long vẫn đang ngủ say, chỉ tạm thời xuất hồn ra nói với Trần Bách Xuyên rằng hắn ta không sao, hơn nữa còn rất vui, hắn ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vẫn có cách giúp Trần Bách Xuyên hoàn thành tâm nguyện, mong Trần Bách Xuyên nhẫn nại thêm chút nữa, đợi thêm một thời gian. Nơi này rất thích hợp để hắn ta tu luyện, không bao lâu nữa linh lực của hắn ta tăng lên là có thể thức tỉnh thực sự, lúc đó sẽ giúp Trần Bách Xuyên đánh bại Tất Phương, đoạt hồn của Hứa Tâm An.
Trần Bách Xuyên rất vui mừng, Giao Long bảo Trần Bách Xuyên cố gắng dưỡng thương, nói là Xà vương sẽ thay hắn ta chăm sóc Trần Bách Xuyên thật tốt, còn nói pháp lực của Tất Phương rất mạnh, hắn giữ phiến lông của Tất Phương sẽ không an toàn, rất dễ bị Tất Phương tìm ra, bảo hắn giao long vũ cho Xà vương.
Sau khi trở về Trần Bách Xuyên liền đưa phiến lông của Tất Phương cho Xà vương, cũng ngoan ngoãn ở lại căn nhà đó, sống những ngày không có mạng, không có điện thoại.
Đổng Khê tỏ vẻ âu lo với tình hình hiện tại, ngược lại hắn trách Đổng Khê không được bình tĩnh, không có lợi cho việc tu luyện, Đổng Khê liền không nhắc đến chuyện đó nữa.
Bây giờ, Xà vương liền xuất hiện.
“Giao Long tỉnh rồi, muốn gặp hai người.”
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê nhìn nhau.
“Đem hết đồ đạc theo tôi, chúng ta không về nơi này nữa.”
Đổng Khê tâm sự ngổn ngang, thu dọn đồ đạc cũng rất chậm, muốn nói chuyện Trần Bách Xuyên nhưng Xà vương lại kêu hắn đi mất.
Đổng Khê cắn răng, đeo ba-lô lên vai ra khỏi nhà: “Xong rồi, đi thôi.”
Xà vương vẫy tay, có hai con yêu quái vào trong nhà. Đổng Khê quay đầu nhìn thì thấy đám Xà yêu đang lục soát khắp nơi. Xà vương đưa tay mời Đổng Khê và Trần Bách Xuyên đi theo ra ngoài.
Bên ngoài sân, có một chiếc xe đang đợi ở đó, Xà vương dẫn họ lên xe.
Đổng Khê hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Xà vương cười nói: “Vào trong núi, địa điểm cụ thể thì khó nói lắm.”
Đổng Khê khẽ gật đầu, không hỏi nữa.
Chiếc xe đi lên đường núi, thỉnh thoảng Xà vương cũng bắt chuyện với họ: “Mấy ngày nay hai người nghỉ ngơi thế nào? Tôi thấy vết thương của Bách Xuyên đã đỡ khá nhiều.”
“Đúng vậy.” Trần Bách Xuyên trả lời.
“Tôi có sai người trong tộc tuần tra xung quanh bảo vệ an toàn cho hai người.”
“Cám ơn.”
“Việc nên làm thôi, anh là người quan trọng của Giao Long cũng chính là người quan trọng của Xà tộc chúng tôi, dĩ nhiên chúng tôi phải đặt sự an toàn của anh lên hàng đầu. Cũng may là tôi đã phái người canh gác, hai ngày này đúng là xảy ra nhiều chuyện, có nhiều yêu quái hoành hành ở gần đây, làm kinh động đến thôn dôn, kéo theo đám pháp sư hàng ma tới nữa.”
Đổng Khê ngồi nghe với vẻ mặt vô cảm.
Trần Bách Xuyên chau mày: “Yêu quái gì thế?”
Chỉ là hồn ảnh của những con Sơn Mao tinh thôi, lúc trước chúng đã bị thu phục rồi, không biết sao lại chạy ra được nữa, tận mấy con lận. Cũng may người trong tộc tôi thu phục chúng hết rồi, yên tâm đi, không để lại phiền phức gì đâu.”
Trần Bách Xuyên nhìn sang Đổng Khê, gương mặt cô ta vẫn vô cảm.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, ánh chiều tà chiếu xuống ngọn cây, xuyên qua kẽ lá, hắt lên gương mặt của Đổng Khê sau kính xe, để lại những hình bóng loang lổ.
Hà Nghĩa và Cao Kiến Nghiêu đến làng Suối Thần trước khi đêm xuống.
Nước suối ở núi này trong veo, thanh khiết, trước đây nơi này từng là thánh địa du lịch, thôn dân ở đây dựa sông uống nước, thu nhập không ít nhờ khách du lịch. Nhưng lâu dần quá tải, hạ tầng cơ sở và dịch vụ không theo kịp sự phát triển, hơn nữa Suối Thần lại bị khai thác quá mức, không chú ý bảo vệ môi trường, chưa được vài năm đã cạn kiệt tài nguyên, du khách dần thưa thớt, dần đà trở nên tiêu điều.
Cao Kiến Nghiêu đứng trên vách núi, nhìn ngọn núi còn sót lại ánh dương màu đỏ cam cuối cùng của buổi chiều tà, ánh sáng từ từ tắt đi, trời tối đen, ông ta nghe thấy tiếng đệ tử báo cáo.
“Chúng ta đã truy theo khí tức của yêu quái nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra chúng.”
Cao Kiến Nghiêu không lên tiếng, nếu yêu quái còn hoạt động thì nhất định sẽ tìm ra, nếu không tìm ra được thì chắc là Đổng Khê đã triệu hồi chúng trở về, hoặc có người thu phục chúng rồi.
“Có pháp sư hàng ma hoạt động quanh đây không?” Hà Nghĩa hỏi.
“Không nhìn thấy, đệ tử cũng đã hỏi qua những người dân ở đây rồi, hơn nữa nếu có pháp sư hàng ma đến thu phục yêu quái, thì không lý nào không thông báo với chúng ta.”
Hà Nghĩa nhìn Cao Kiến Nghiêu, ông ta xua tay ý bảo đệ tử đến báo cáo đó lui xuống.
Cao Kiến Nghiêu xoay người tiếp tục đi vào sâu bên trong làng: “Có người ngăn cản chúng ta tìm Đổng Khê.”
Hà Nghĩa đi sau sư phụ mình, khẽ hất tay, Huyền Linh Châu rơi xuống đất, lăn khắp mọi nơi. Những khí tức hỗn tạp ở khắp mọi nơi truyền về phía Hà Nghĩa,tìm khí tức tàn dư còn sót lại ở nơi công cộng rộng lớn thế này rất khó khăn, trừ phi yêu quái họ tìm vẫn còn hoạt động.
Hà Nghĩa theo chân của Cao Kiến Nghiêu, Huyền Linh Châu cũng đi theo họ, lăn khắp mọi nơi trong một phạm vi nhất định.
Đi một chặng đường khá dài, Cao Kiến Nghiêu nói: “Đúng là bị bắt hết rồi, không tìm ra nữa.”
Hà Nghĩa không lên tiếng, anh ta vẫn cố gắng cảm ứng những thông tin Huyền Linh Châu mang về, có đủ loại người, động vật, âm thanh, mùi hương, song anh ta không cảm nhận được khí tức của Đổng Khê hay Trần Bách Xuyên, ngay cả yêu khí cũng không có.
Cao Kiến Nghiêu đi đến một vách núi, dưới chân núi là nơi ở của thôn dân, một đám đông phụ nữ đang mở nhạc nhảy múa bên dưới. Cao Kiến Nghiêu xếp bằng ngồi xuống đất, đặt sa bàn trên lưng xuống đầu gối, mở nắp hộp ra, cầm một nắm cát vàng trong tay, xòe bàn tay ra thổi một hơi dài lên đó, cát vàng như sương tản ra bay vào không trung.
“Xem ra bọn họ thu dọn rất sạch sẽ.”
Tám giờ tối hôm đó đám người Hứa Tâm An mới đến được chân núi. Cô gọi điện về thông báo với Chuột béo mọi chuyện ở đây vẫn rất tốt, không có hiện tượng gì bất thường cả.
Đoạn đường tiếp theo không thể tiếp tục chạy xe được nữa, thế là mọi người xuống xe đi bộ lên núi. Tất Phương đi đến bên núi, mở rộng hai cánh tay, bầu trời sáng rực lên, sao trên trời cũng sáng hơn thêm. Cây cối trong rừng rậm phát ra tiếng rì rào, đại thụ đung đưa cành lá, lá cây khẽ khàng lay động, chim hót líu lo bay ra khỏi khu rừng, cứ chốc chốc lại có một bầy chim bay ra, không phải tháo chạy tán loạn vì sợ hãi mà như đang vui vẻ sải cánh đón chào.
Tất Phương nói: “Đi theo tôi, tôi biết sơn động đó ở đâu.”
Mọi người vác ba-lô theo Tất Phương vào rừng,
Đây là một khu rừng chưa được khai thác, không có đường mòn, dưới chân toàn là đất đá lá cây cỏ dại hoa dại, mọi người đành phải dò dẫm đi về phía trước. Tất Phương dắt Hứa Tâm An dẫn dường, gặp phải cỏ dại mọc um tùm, anh liền gạt nhẹ tay, cây cỏ lập tức dạt sang hai bên, nhường đường cho họ.
Hứa Tâm An thấy chưa từng có cảm giác oai phong như thế này bao giờ, cô nói: “Tất Phương, nói cho anh biết, cha tôi to gan lắm, cha biết tôi nhất định sẽ đến cứu ông, nhất định cha đang đợi tôi.”
“Đầu óc đơn giản và to gan thì giống nhau à, cô về tra từ điển lại đi.”
Hứa Tâm An không để ý, tiếp tục nói: “Tất Phương, anh nói xem, nếu đại boss bên phe địch chính là Giao Long thậm chí còn lợi hại hơn cả Giao Long thì anh có đánh thắng được không?”
“Không biết, tôi chưa từng đấu nghiêm túc với Giao Long. Nghiêm túc đấu mệt lắm, đánh thử hai trận nhắm đánh được tôi thì tôi sẽ đánh, còn không đánh nổi thì thôi bỏ đi.”
“Anh tự cao hay là lười thế?”
“Tôi thông minh.”
Tần Hướng Vũ ở sau nhịn không được nói với Phù Lương: “Sao hôm nay đại thần Tất Phương nói chuyện có lý quá vậy, kiểu như trí tuệ của thần đột nhiên sáng bừng lên ấy.”
Phù Lương bình tĩnh nói: “Lúc nào chẳng rực rỡ, tại cậu mù không nhìn thấy thôi.”
Hứa Tâm An loạng choạng muốn ngã.
Tần Hướng Vũ lườm Phù Lương, đưa mười đồng cho anh ta: “Cậu thắng rồi.”
Phù Lương nhận lấy: “Không cần khách sáo.”
“Cậu học ở đâu kiểu nịnh hót đó thế?”
“Nhẫn nhịn một chút là được chứ gì.”
Hứa Tâm An lảo đảo lần nữa.
Tất Phương khẽ chạm vào vài Hứa Tâm An: “Cô nhìn người ta kìa.”
“Thì làm sao?”
“Biết nói chuyện quá.”
Tần Hướng Vũ và Phù Lương cũng lảo đảo, muốn đưa mười đồng cho đại thần Tất Phương quá đi thôi.
Đi hơn một tiếng, Hứa Tâm An thở hổn hển vì mệt, Tất Phương nhìn cô: “Để tôi đeo túi giúp cô.”
Hứa Tâm An cũng không khách sáo, mau chóng đưa túi cho anh ta. Tất Phương đeo ba-lô hành lý của Hứa Tâm An tiếp tục đi được một đoạn, ngừng lại thì nhìn thấy cô thở hổn hển thì dè bỉu: “Cô ít vận động quá, mới đi được mấy bước đã như thế, xem người ta kìa.”
Mọi người: “…” Người ta thì làm sao, người ta cũng đang thở dốc này.
Tất Phương lại nói: “Được rồi, trả túi cho cô.”
Tuy việc này khiến Tất Phương có hơi mất phong độ, tuy nhiên Hứa Tâm An cũng không tính toán với anh ta, cô lại đeo ba-lô lên vai.
“Tôi không đeo giúp cô nữa, lên đây tôi cõng.” Tất Phương nói.
Hứa Tâm An vui mừng không kịp còn khách sáo gì nữa, nhanh chóng leo lên lưng Tất Phương.
“Thùy mị một chút”. Tất Phương vừa than vãn vừa cầm hai chân của Hứa Tâm An kéo lên trước, Hứa Tâm An ôm chặt cổ anh ta, nằm bò trên lưng, thở phào một hơi thoải mái vô cùng.
“Đúng là yếu ớt.” Tất Phương tiếp tục ai oán, cõng cô bước về phía trước.
Những người ở phía sau vừa thở dốc vừa nhìn nhau, Quách Tấn: “Là đại thần Tất Phương nói ‘Con người các người muốn khống chế thần thú à, nằm mơ đi’ đúng không?”
“Đúng.” Những người khác gật đầu chắc nịch.
Làng Suối Thần.
Cát vàng tạo thành lớp sương mỏng trên bầu trời, Huyền Linh Châu âm thầm lăn trên mặt đất, không phát ra tiếng động.
Cao Kiến Nghiêu đang ngồi xếp bằng trên núi, mở to mắt: “Quả nhiên, vẫn sót một con.”
Cát vàng quấn lấy một con ong vàng nhỏ bay đến trước mặt Cao Kiến Nghiêu.
Ong tinh.
Cao Kiến Nghiêu còn nhớ lúc Đổng Khê thu phục con yêu tinh này thì suýt chút nữa đã bị đốt chết, là ông ta cứu cô. Lúc đó Đổng Khê chưa đầy hai mươi tuổi, nước mắt lưng tròng nói: “Sư phụ, con thà đi thu phục Hồ yêu còn hơn, Ong tinh đáng ghét quá đi.”
Ông ta nói với Đổng Khê: “Đừng xem thường nó nhỏ như vậy, ẩn bên trong nó là sức mạnh to lớn, nhiều lúc lực sát thương mạnh hơn cả những yêu quái to lớn khác, cũng giống như chí hướng cao cả có khi bị hủy hoại bởi một toan tính nhỏ nhoi nhất thời. Con không được trốn tránh kẻ địch của mình, cảm giác khiếp sợ muốn tháo chạy bất ngờ nảy sinh này sẽ tạo ra ảo giác rằng con có thể lựa chọn đối thủ, tuy nhiên thực tế thì không, con là pháp sư hàng ma, con không có sự lựa chọn nào khác, trảm yêu diệt ma là trách nhiệm của con, bất luận nó là Ong tinh hay là Hồ yêu.” Ông ta vừa trị thương vừa chỉ cho Đổng Khê cách thu phục Ong tinh, sau đó Đổng Khê tìm kiếm lần nữa và thu phục được con Ong tinh này.
Mới chớp mắt mười mấy năm đã trôi qua rồi, có nhiều chuyện cứ ngỡ ngày hôm qua.
Cao Kiến Nghiêu niệm chú, hét lên: “Đi.” Hạt cát vàng quấn lấy Ong tinh bay về hướng Tây Nam.
Cao Kiến Nghiêu và Hà Nghĩa đi theo Ong tinh được một lúc thì đến trước một căn nhà, nơi đây khá hẻo lánh, ngược hướng thôn làng lại bị một dãy nhà nhỏ che khuất, đi đường chính rất khó phát hiện ra.
Ong tinh bay vào trong, Huyền Linh Châu lập tức lăn theo.
Lần này Hà Nghĩa cảm giác được: “Còn khí tức rất nhạt của Xà yêu, chúng đã rời khỏi đây.”
Cao Kiến Nghiêu “Ừm.” một tiếng, bước vài trong không hề do dự.
Cả căn nhà trống không, không còn sót lại bất cứ thứ gì, cứ ngỡ đã lâu không ai đến đây. Mấy căn phòng cũng hết sức yên tĩnh, Hà Nghĩa đi một vòng quanh ngôi nhà, đúng là nó đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, không để lại thứ gì.
Ong tinh bay lượn xung quanh ngôi nhà, lát sau nó đậu ở bên góc tường phía Tây.
Hà Nghĩa đi qua đó, phát hiện đất ở góc tường dường như bị ai đó đào lên và đắp bằng lại, khác biệt với khu vực bên cạnh. Hà Nghĩa đào chỗ đất đó lên, trong đó có một tấm gương tròn tinh xảo, phía sau khắc bùa chú.
“Sư phụ.” Hà Nghĩa đưa tấm gương cho Cao Kiến Nghiêu, đây là một mảnh từ chiếc gương Mê Ảnh của Đổng Khê, cô ta đã giấu ở đây.
Sau khi thả yêu quái ra ngoài, gương Mê Ảnh không thể để cách xa đám yêu quái, nếu không rất khó triệu hồi lũ yêu quái về. Đổng Khê đề phòng mình bị đưa đi xa đã đặt miếng gương ở đây, cũng muốn để sư môn có thể tìm ra nó, tìm thấy miếng gương này cũng sẽ tìm được những mảnh gương khác.
Cao Kiến Nghiêu lật ngược mảnh gương, mặt gương chiếu ra một luồng sáng hướng về phía nào đó.
“Là hướng Tây.” Hà Nghĩa nhớ đến núi Tây Dung mà Long Tử Vy nhắc đến.
“Chúng ta đi thôi, đi đưa Đổng Khê về nhà.”
Cao Kiến Nghiêu và Hà Nghĩa dẫn theo đám đệ tử lên xe, đặt mảnh gương trước cửa chắn gió của chiếc xe, ánh trăng rọi xuống, mảnh gương phản chiếu ánh sáng, dẫn đoàn người Cao Kiến Nghiêu đến chỗ của Đổng Khê.
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê nắm tay nhau, đi theo Xà vương đến một hang động ngoằn ngoèo, hai người vào trong tâm động.
Bên trong động rất rộng, họ cũng không ngờ nó có thể rộng như thế, khoảng cách từ dưới mặt đất đến đỉnh có lẽ lẽ tầm mấy chục mét, diện tích lớn gần bằng một sân bóng đá. Vách động dốc xuống gập ghềnh, lộ ra rất nhiều loại đá kỳ quái. Đỉnh động có nhũ đá xen lẫn nhau, tạo nên một khung cảnh rất hùng vĩ.
Một con vật hình dạng giống rồng đang nằm yên bên trong động, như một loài thú khổng lồ đang ngủ say.
Trần Bách Xuyên nhéo tay Đổng Khê: “Đó là Giao Long dạo trước anh đã gặp, lúc đó nó không ở đây, có lẽ vì an toàn của nó mà Xà vương đưa nó đến nơi này.”
Đổng Khê khẽ gật đầu, đi khắp nơi, cẩn thận xem xét nơi này.
Bốn vách động đều treo đèn dầu, thậm chí vài chỗ nhũ đá trên nóc động cũng có đèn, trong động không được sáng lắm song vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Đổng Khê đi được một đoạn, đột nhiên nhìn thấy ở trên cao đang treo một lồng sắt khổng lồ, trong đó có một người đàn ông bị trói, nhắm mắt bất động. Đổng Khê nhận ra ông ấy, đó là Hứa Đức An, cha của Hứa Tâm An.
Đổng Khê kinh ngạc quay sang hỏi Xà vương: “Ông ấy còn sống chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Các người muốn bắt Hứa Tâm An sao?”
Xà vương mỉm cười: “Đã hẹn cô ta tối nay gặp.”
“Sau đó thì sao?” Đổng Khê hỏi, nghi vấn trong lòng càng ngày càng lớn, nỗi bất an mỗi lúc một trào lên mãnh liệt.
Xà Vương vẫy tay, đống cát bụi phía sau lưng y tản ra hết, một trận pháp khổng lồ xuất hiện.
“Tứ hồn trận, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê nhìn nhau. Trần Bách Xuyên nói: “E là tôi còn phải chuẩn bị vài thứ.” Tại sao Xà vương không thông báo trước với hắn, hắn cũng cần chuẩn bị, không phải chỉ dựa vào cường hồn là xong, hắn cần có pháp khí.
Xà vương mỉm cười khẽ gật đầu: “Không sao, chúng ta giải quyết phần Hứa Tâm An trước.”
Đổng Khê quay sang nhìn Giao Long đang nằm bên vách động, hỏi: Giao Long lúc nào mới tỉnh?”
“Đợi thêm chút nữa, đừng nóng vội, hãy kiên nhẫn đi.” Xà vương đáp.
“Tôi không nóng vội.” Đổng Khê lại nhìn xung quanh nói: “Tôi không biết gì về kế hoạch hết, có thể nói cụ thể hơn không?”
Xà vương nhìn sang Trần Bách Xuyên, hắn dường như cũng trông chờ câu trả lời, thế là Xà vương nói: “Thật ra rất đơn giản, Hứa Tâm An vì cha mình mà đến, chúng ta sẽ đoạt hồn của cô ta, Bách Xuyên có thể dùng Tứ hồn trận làm chuyện anh ấy muốn. Giao Long tỉnh lại sẽ liên thủ với Bách Xuyên.”
“Nhưng bên cạnh Hứa Tâm An còn có Tất Phương, cô ấy đến thì Tất Phương nhất định cũng đến.”
“Chuyện đó không thành vấn đề.”
“Tại sao?” Đổng Khê truy hỏi. Xà Vương tự tin có thể đánh bại Tất Phương sao? Trong lòng mọi người đều biết, Tất Phương là chúa tể của loài chim, là khắc tinh của loài rắn, Xà vương không phải là đối thủ của anh ta.
Dĩ nhiên Xà vương cũng không dám cam đoan mình sẽ thắng, nếu không thì quá ba hoa: “Phiến lông vũ của Tất Phương đang ở trong tay chúng ta, chỉ cần sử dụng bùa chú, áp chế linh lực của anh ta, đương nhiên có thể thắng được.”
“Ai sẽ là người sử dụng bùa chú đó? Định dựa vào một phiến lông cỏn con này mà muốn áp chế chính chủ, người sử dụng pháp thuật áp chế đó phải có công lực tương đương với Tất Phương, ít ra cũng không được thấp hơn nhiều mới được.”
“Cái đó dĩ nhiên rồi.” Xà vương không thể phản bác.
“Nên ai sẽ làm việc đó?”
“Giao Long.” Xà vương đành phải nói thế: “Giao Long hứa sẽ toàn lực giúp Bách Xuyên, và sẽ chiến đấu với Tất Phương.”
“Hắn ta vẫn đang ngủ say, làm sao chắc chắn lúc Tất Phương đến thì Giao Long sẽ tỉnh lại? Hơn nữa mới vừa tỉnh giấc thì pháp lực và linh lực cũng chưa hồi phục hoàn toàn, thần ma nhập thế phải tu luyện ít nhất mấy chục năm thậm chí lâu hơn mới hồi phục được pháp lực như xưa. Giao Long vừa thức giấc làm sao áp chế được Tất Phương đã nhập thế ngàn năm?”
Xà vương bị hỏi vậy liền cứng họng không biết trả lời thế nào nhưng vẫn nói: “Nếu Giao Long không tự tin, tự nhiên sẽ không hứa với Bách Xuyên như thế, chuyện này cô không cần lo.”
Trần Bách Xuyên không lên tiếng, đúng là Giao Long hứa sẽ giúp hắn, tuy nhiên đâu có nói là lúc nào. Hắn cứ ngỡ rằng sau khi Giao Long thức giấc mọi người sẽ cùng bàn bạc. Kế hoạnh bây giờ quá đột ngột, hoàn toàn không thông báo trước, dường như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến hắn, chuyện này nằm ngoài dự tính ban đầu. Hắn nhìn sang Đổng Khê, lần này Đổng Khê không hỏi Xà vương nữa, chỉ nói: “Vậy chúng ta đành đợi thôi.”
Lúc này dường như Trần Bách Xuyên cũng dự cảm được gì đó, hắn nhìn sang Đổng Khê, hai người trao đổi bằng ánh mắt. Đột nhiên Trần Bách Xuyên hiểu được nỗi lo của cô ta. Những kì vọng lúc trước và tâm trạng phấn khởi kia đã che mắt hắn, giờ đây bình tĩnh lại đột nhiên hắn hiểu Đổng Khê nghĩ gì, hắn đã quá hồ đồ rồi.
Chuyện này quả thật có gì không đúng.
“Tôi muốn đi tham quan.” Đổng Khê tỏ ra như không có chuyện gì, đi khắp nơi xem thử.
“Đừng đi xa quá, cẩn thận kẻo ngã nhé.” Trần Bách Xuyên dặn dò cô ta, sau đó quay sang kéo Xà vương lại nói chuyện.
Đổng Khê đáp lời rồi đi khắp nơi quan sát, thấy Trần Bách Xuyên đã kéo Xà vương sang một bên, liền lén lại gần Giao Long. Cô ta đứng quay lưng lại với nó rồi lôi gương Mê Ảnh ra vờ như đang vuốt tóc soi gương, xoay gương ở mọi góc độ rồi chiếu vào lưng Giao Long.
Đổng Khê kinh hãi.
Trước giờ cô ta chưa từng nghi ngờ, cũng chưa từng kiểm chứng chuyện này.
Đám sương mù đen đỏ trong gương đột nhiên mở một con mắt, con mắt sắc bén có màu vàng đỏ, vô cùng ác độc.
Đổng Khê giật nảy mình, không nén được tiếng hét phát ra từ cuống họng, chiếc gương cũng suýt chút rơi xuống đất.
/48
|