Editor: Hà Mễ
Beta: Mạc Y Phi
Đã liên tục sáu ngày, cứ 5 giờ chiều Từ Cảnh Tu đều có mặt ở nhà Triệu Mộc Thanh.
Bố Triệu rất đau đầu, ông vốn muốn cho anh biết khó mà lui, dần dần cách xa Thanh Thanh. Từ Cảnh Tu thì hay rồi, không dính lấy Thanh Thanh nữa mà chuẩn bị đóng đô luôn ở nhà ông.
Ngày nào cũng đến lúc 5 giờ rồi ở luôn đây tận khi ăn cơm, ông cũng không thể đuổi Từ Cảnh Tu đi.
Đến thì đến đi, lại còn mang cả hoa quả thịt thà rau củ đồ ăn cho thỏ, mang cho vợ ông kem dưỡng da, cho ông một bàn cờ đặt làm riêng, mở miệng là cô cô chú chú.
Ông cũng nhìn ra được Từ Cảnh Tu là người lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lần nào đến đây đều lễ độ cung kính, cẩn thận nghe lời, đúng là đã làm khó anh rồi.
Khách quan mà nói, ông cảm thấy Từ Cảnh Tu không tệ, cũng rất chiều chuộng con gái mình. Nhưng người có gia thế như thế, Thanh Thanh thật sự hơi trèo cao.
Bác sĩ Trương thấy ông cứ làm khó dễ con rể thì đã bất mãn với ông mấy ngày nay, còn mắng ông không biết tốt xấu.
Bây giờ bọn trẻ yêu nhau, ông có phản đối cũng vô dụng, chúng nó vẫn ở bên nhau như thường, ngày nào người ta cũng đến đây lấy lòng là thể hiện sự tôn trọng ý kiến của ông, thể hiện thành ý và quyết tâm của người ta, ông ra vẻ vậy là đủ rồi.
Con gái vẫn rất vô tư vui vẻ trước mặt ông, xem ra Từ Cảnh Tu cũng khá đàn ông, không than phiền gì trước mặt Thanh Thanh.
Ngày mai là 30 Tết rồi, dù thế nào cũng để sang năm tính tiếp.
Ở nhà Triệu Mộc Thanh đến hơn 9 giờ, lại dùng dằng lưu luyến chán chê ở cửa Từ Cảnh Tu mới về nhà.
Tối nay anh có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của bố Triệu đã thoải mái hơn nhiều, sang năm lại tiếp tục cố gắng, rất có hi vọng sớm ngày cưới được vợ.
Tắm xong, gửi được mấy tin nhắn với Thanh Thanh thì mẹ gọi điện tới.
"Cảnh Tu, bao giờ con hẹn bố mẹ Thanh Thanh gặp mặt bàn chuyên hôn sự thế?"
Tâm trạng anh đột nhiên hơi suy sụp, khẽ nói: "Phải đợi thêm chút thời gian nữa ạ!"
Viện trưởng Dương lập tức cảm nhận được cảm xúc của con trai, "Sao vậy? Chẳng phải con rất thích con bé sao?"
"Nhà cô ấy không đồng ý." Tâm trạng lúc này có thể nói là rơi thẳng xuống đáy.
Viện trưởng Dương khó hiểu, "Sao lại không đồng ý?"
"Bố mẹ cô ấy bảo không môn đăng hộ đối, hơn nữa con lại từng kết hôn rồi." Từ Cảnh Tu còn thở dài.
Viện trưởng Dương im lặng, lần đầu bà thấy con trai thể hiện rõ cảm xúc như vậy, con bà ưu tú đến thế mà người ta còn không ưng nên trong lòng thấy khó chịu, "Con nhất định phải cưới con bé sao?"
Từ Cảnh Tu im lặng hai giây mới lên tiếng, "Cũng có thể không cưới nhưng con sẽ không tái hôn với bất kỳ ai nữa."
Viện trưởng Dương giật mình, "Mẹ biết rồi."
Ngày hôm sau, 30 Tết, thầy Triệu vừa rời giường đã đi đổi nước, lấy đồ ăn cho thỏ. Nấu cháo xong thì gọi vợ và con gái ra ăn sáng.
Ba người ăn sáng xong đã là 8 giờ hơn.
Bố Triệu lấy bút lông viết chữ "Phúc" và câu đối lên giấy đỏ, còn Triệu Mộc Thanh phụ trách đứng bên cạnh vỗ tay khen đẹp.
Lúc hai bố con đang cười nói vui vẻ chuẩn bị dán câu đối thì có khách đến.
Là một người phụ nữ ăn mặc chỉn chu sang trọng, khí chất tao nhã tự xưng là Dương Triêu, mẹ của Từ Cảnh Tu.
Bố Triệu im lặng ba giây mới mời người ta vào nhà ngồi.
Triệu Mộc Thanh bị mẹ mình đuổi ra ngoài.
Cô khoanh tay đi tới vườn hoa trong khu mới nhớ ra phải gọi cho Từ Cảnh Tu.
"Từ Cảnh Tu, chuyện gì thế này? Sao mẹ anh lại đến nhà em? Cả bố lẫn mẹ đều ngây ra luôn. Hôm nay là 30 Tết mà... "
"Ồ? Anh thực sự không nghĩ hiệu suất của mẹ cao thế." Từ Cảnh Tu ra vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng lại khen ngợi viện trưởng Dương.
"Hiệu suất gì ạ?" Triệu Mộc Thanh khó hiểu.
"Anh nghĩ mẹ anh đến cầu hôn."
"Hả???" Triệu Mộc Thanh khiếp sợ.
"Sao anh không nói gì với em? Ai muốn lấy anh nhanh thế chứ? Em thấy cuộc sống độc thân như bây giờ vẫn khá ổn."
"Thế à?" Từ Cảnh Tu dụ dỗ, "Triệu Mộc Thanh, buổi tối em đi ngủ có nhớ anh không?"
"Em..." Triệu Mộc Thanh nghẹn lời, có.
"Em không muốn lấy anh à?"
"Em..." Muốn chứ, nhưng thế này nhanh quá!
"Thanh Thanh, anh muốn được ở bên em mỗi giây mỗi phút, mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy em."
Triệu Mộc Thanh không thốt lên được câu nào, sao tự nhiên lại tỏ tình thế... Cô ngốc luôn rồi, thôi, đằng nào cũng không thay đổi được gì.
Lượn lờ trong vườn hoa cả tiếng đồng hồ, khi quay về nghe ngóng thì chiếc xe đỗ trước cửa đã đi từ bao giờ rồi.
Triệu Mộc Thanh mở cửa vào nhà, bố Triệu mặt không cảm xúc, cũng không quan tâm đến cô, bác sĩ Trương lại mừng ra mặt.
Cô dùng ánh mắt hỏi, mẹ liếc cô một cái, cảm khái một tiếng, "Con gái nuôi bao năm, thật sự hơi không nỡ. Nếu là người điều kiện thấp hơn thì còn có thể ở rể."
"Là sao ạ? Mẹ nói rõ hơn đi, viện trưởng Dương nói gì ạ?"
"Người ta đến làm mối cho con trai, không ngờ người nhìn qua có vẻ cao ngạo thế mà lại nói chuyện rất chân thành."
Dù đã nghe Từ Cảnh Tu nói trước nhưng khi được mẹ chứng thực Triệu Mộc Thanh vẫn vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Bố Triệu chẳng nói chẳng rằng ra ban công chăm sóc thỏ với hoa của ông.
Bác sĩ Trương nháy mắt, "Bố con đang buồn đấy, mấy ngày này nhớ đối xử tốt với ông ấy vào."
Triệu Mộc Thanh cười ngây ngốc, lè lưỡi. Bác sĩ Trương nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con gái liền trêu chọc, "Chắc muốn chạy theo người ta từ lâu rồi chứ gì!"
"Mẹ!" Người nào đó đỏ bừng mặt, có người mẹ nào lại nói con mình như vậy không?
Mùng hai, hai gia đình hẹn nhau ở khách sạn ăn một bữa cơm, vì là chuyện cả đời của con trai nên Từ Dĩ Thành cũng tới.
Hai gia đình ngồi đối diện nhau, chủ yếu là bác sĩ Trương và viện trưởng Dương nói về chuyện gia đình.
"Hai vợ chồng tôi rất thích Thanh Thanh, đơn thuần lương thiện, hiểu chuyện lễ phép, nhìn là biết con nhà gia giáo." Viện trưởng Dương mỉm cười.
"Cảnh Tu mới tốt, giỏi giang khiêm tốn lại thận trọng, Thanh Thanh nhà chúng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, sau này mong anh chị khoan dung nhiều hơn." Bác sĩ Trương thật sự vô cùng hài lòng với chàng rể này.
"Chị yên tâm, nhà chúng tôi không có nhiều quy tắc vậy đâu, tôi cũng không phải người cổ hủ, hơn nữa cưới xong hai đứa sẽ không ở cùng chúng tôi. Thanh niên có cuộc sống của thanh niên, cứ để chúng thoải mái làm việc mình thích, tôi rất yên tâm về hai đứa trẻ này."
"Đúng vậy đúng vậy, đều là những đứa trẻ ngoan cả." Bác sĩ Trương cười phụ họa.
Hai "đứa trẻ" gần 30 tuổi đầu đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tập trung chơi di chân dưới gầm bàn.
"Nhà tân hôn ở phía sau tòa nhà thương mại." Dương Triêu nhìn Từ Cảnh Tu, "Mai con dẫn Thanh Thanh qua xem còn thiếu gì không nhé."
"Vâng, đã mua gần như đầy đủ rồi." Từ Cảnh Tu cười gật đầu.
Hả? Triệu Mộc Thanh trừng mắt nhìn người đối diện, mua lúc nào?
"Là thế này, bên tôi đã mời người xem bát tự cho hai đứa, quả thật trời sinh một đôi, cũng đã xem được hai ngày là 28/3 và 16/4 rồi, đều là ngày tốt."
Ba người nhà Triệu Mộc Thanh đều trợn mắt há mồm nhìn Dương Triêu đoan trang nho nhã, đây là đã chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi còn gì!
Từ Cảnh Tu không thể không cảm thán viện trưởng Dương làm việc vẫn nhanh nhẹn dứt khoát như xưa, Từ Dĩ Thành cũng không ngờ vợ mình lại chuẩn bị chu đáo thế.
Dương Triêu thì lại nghĩ hiếm lắm mới có một lần con trai hạ giọng nhờ vả, dù biết nó chỉ giả vờ thôi nhưng cũng không thể không giúp một tay mà bỏ hết mặt mũi đi cầu hôn con gái bảo bối nhà người ta, hơn nữa bà cũng thật lòng thích Triệu Mộc Thanh, tự nhiên thẳng thắn khiến người khác yêu thích.
Bác sĩ Trương cũng là một người thẳng thắn, con rể ngồi đối diện đúng là càng nhìn càng thích, con gái lớn rồi, cưới muộn không bằng cưới sớm, bà tỏ thái độ luôn, "Được, vậy ngày 28/3 làm tiệc rượu, đợi qua kỳ nghỉ rồi đi lấy giấy đăng kí kết hôn."
Bố Triệu vốn định kéo dài thời gian, lại bị vợ quyết định luôn rồi, có điều người ta cũng có thành ý nên không có gì để nói nữa, ông dứt khoát nâng ly rượu lên kính Từ Dĩ Thành.
Hai người cạn ly, Từ Dĩ Thành cũng mời lại bố Triệu một chén, hai người trò chuyện về cải cách giáo dục và những vấn đề quan trọng của xã hội.
Từ Cảnh Tu hoàn toàn yên tâm, cố kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, anh gắp thức ăn cho Triệu Mộc Thanh, cô ngốc này vẫn đang trong trạng thái sững sờ chưa tỉnh lại được.
Mùng ba, Từ Cảnh Tu đón cô đến xem nhà mới.
"Anh mua nhà lúc nào thế? Chẳng phải anh bảo đến ở rể nhà em sao?" Triệu Mộc Thanh mỉa mai.
Từ Cảnh Tu liếc nhìn cô, vẻ mặt đầy vô tội, "Mua từ mấy năm trước, vẫn để không, đợt trước anh mới nhớ ra nên cho người đến quét dọn một lượt."
Triệu Mộc Thanh: "..." Cậu chủ à, anh có bao nhiêu tiền thế hả?
"Nhà anh sẽ không nhận tiền... ừm... gì đó chứ?" Triệu Mộc Thanh có chút ấp úng.
Từ Cảnh Tu sững sờ, "Nhận tham ô hối lộ?"
Triệu Mộc Thanh cẩn thận hỏi trước, nhỡ lại tiêu phải tiền không trong sạch.
Từ Cảnh Tu đỡ trán cười bất lực, "Vợ đừng lo, ngoài làm việc ở An Khí, anh còn đầu tư những chỗ khác nữa, lợi nhuận kiếm được cao hơn đi làm nhiều, mấy thứ bình thường anh vẫn mua được."
Triệu Mộc Thanh: "..." Vợ? Thứ bình thường? Cô nhất thời không biết nên phản bác cái nào...
Đến tòa nhà thương mại, tiếp tục lái xe không lâu lập tức tới một khu dân cư nhìn khá cao cấp, trên cổng vào cao lớn hoành tráng đề chữ: Vườn Điệp Thúy.
Bên trong khu nhà quả nhiên giống như tên gọi, cây cối tầng tầng lớp lớp xanh mướt, chiếc cầu nhỏ bắc qua con suối trông thật nên thơ hữu tình, giống như khu trồng cây cảnh vùng Giang Nam vậy.
Từ Cảnh Tu dẫn cô vào một tòa nhà trong số đó, lên tầng 16 rồi mở cửa ra.
"Rộng quá!" Triệu Mộc Thanh kinh ngạc thốt lên, "Phải tầm hai, ba trăm mét ý nhỉ?"
"Tầm đấy."
Triệu Mộc Thanh nhìn quanh một vòng, phong cách trang trí theo lối hiện đại, mọi thiết bị đồ dùng đều đã đầy đủ, phòng khách có một bộ sofa màu kem thật lớn, trên ghế sofa có cái gối ôm nhìn hơi quen.
Bên cạnh phòng ăn có một quầy bar, trong tủ rượu bày cốc chén và mấy chai rượu vang, trên ngăn tủ cao nhất đặt một bình hoa, Triệu Mộc Thanh ngắm nghía hồi lâu, là bó cỏ đuôi chó rất quen mắt.
Cô quay đầu không dám tin nhìn anh, "Chắc không phải bó hoa hôm đó chứ?"
"Chính nó đấy."
"Em còn tưởng hôm đó anh vứt vào thùng rác rồi."
Anh nhìn cô, "Rất đẹp, anh thích."
Đi vào phòng ngủ chính, cô lập tức đỏ mặt, hờn dỗi gọi, "Từ Cảnh Tu!"
Từ Cảnh Tu chắp tay sau lưng đi theo cô, lên tiếng trêu ghẹo, "Làm sao?"
Triệu Mộc Thanh chỉ vào cái giường lớn, nói không nên lời.
Bộ chăn ga gối đệm trên giường chính là bộ màu hồng khói ngày trước mua ở cửa hàng.
Cô còn tưởng anh sẽ giấu nó ở nhà, chẳng trách lúc nãy cô thấy gối ôm trên sofa hơi quen, hóa ra là cùng mua vào hôm đó.
"Thích không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô tưởng tượng hình ảnh anh nằm trên đó thì câm nín.
Từ Cảnh Tu lại gần, theo bản năng Triệu Mộc Thanh lùi ra sau, suýt ngã lên giường, cô vội ôm lấy anh, thấp giọng nói, "Thích."
Anh khàn giọng hỏi, "Có muốn thử một chút không?"
"Còn... còn chưa lấy giấy đăng kí mà."
"Mấy ngày nữa là lấy rồi."
"Vậy... đợi thêm mấy ngày nữa nhé?"
Ánh mắt Từ Cảnh Tu trở nên sâu thẳm, tràn ngập dục vọng nhìn cô, "Vợ yêu, anh chỉ sờ thôi, không làm gì khác đâu."
Nhìn dáng vẻ anh khổ sở kiềm chế thì cô lại không đành lòng, cô biết anh muốn cô từ lâu rồi.
Do dự hồi lâu, cô run rẩy nói, "Vậy... vậy... chỉ sờ... sờ thôi, không được làm gì khác đâu."
Kết quả, cô bị cởi sạch sẽ rồi được anh bế lên chiếc ga trải giường màu hồng khói, người kia sờ chỗ nọ nắn chỗ kia từ trên xuống dưới, thật sự không bỏ sót chỗ nào.
Hai người cọ sát hồi lâu đều trở nên hưng phấn đến nỗi không kiềm chế được nữa rồi.
Đặc biệt là Từ Cảnh Tu, anh thấy đây đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà, nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô, suy nghĩ lại, vẫn nên để dành thứ tốt nhất cho ngày trọng đại thì hơn, lúc này mới kịp phanh lại.
Từ Cảnh Tu quyết đoán lao vào nhà tắm, ngâm mình dưới dòng nước lạnh, sau đó lại kéo cô ra bên ngoài đường cái, nơi tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Vẫn nên ở ngoài đường thế này đi!
Beta: Mạc Y Phi
Đã liên tục sáu ngày, cứ 5 giờ chiều Từ Cảnh Tu đều có mặt ở nhà Triệu Mộc Thanh.
Bố Triệu rất đau đầu, ông vốn muốn cho anh biết khó mà lui, dần dần cách xa Thanh Thanh. Từ Cảnh Tu thì hay rồi, không dính lấy Thanh Thanh nữa mà chuẩn bị đóng đô luôn ở nhà ông.
Ngày nào cũng đến lúc 5 giờ rồi ở luôn đây tận khi ăn cơm, ông cũng không thể đuổi Từ Cảnh Tu đi.
Đến thì đến đi, lại còn mang cả hoa quả thịt thà rau củ đồ ăn cho thỏ, mang cho vợ ông kem dưỡng da, cho ông một bàn cờ đặt làm riêng, mở miệng là cô cô chú chú.
Ông cũng nhìn ra được Từ Cảnh Tu là người lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng lần nào đến đây đều lễ độ cung kính, cẩn thận nghe lời, đúng là đã làm khó anh rồi.
Khách quan mà nói, ông cảm thấy Từ Cảnh Tu không tệ, cũng rất chiều chuộng con gái mình. Nhưng người có gia thế như thế, Thanh Thanh thật sự hơi trèo cao.
Bác sĩ Trương thấy ông cứ làm khó dễ con rể thì đã bất mãn với ông mấy ngày nay, còn mắng ông không biết tốt xấu.
Bây giờ bọn trẻ yêu nhau, ông có phản đối cũng vô dụng, chúng nó vẫn ở bên nhau như thường, ngày nào người ta cũng đến đây lấy lòng là thể hiện sự tôn trọng ý kiến của ông, thể hiện thành ý và quyết tâm của người ta, ông ra vẻ vậy là đủ rồi.
Con gái vẫn rất vô tư vui vẻ trước mặt ông, xem ra Từ Cảnh Tu cũng khá đàn ông, không than phiền gì trước mặt Thanh Thanh.
Ngày mai là 30 Tết rồi, dù thế nào cũng để sang năm tính tiếp.
Ở nhà Triệu Mộc Thanh đến hơn 9 giờ, lại dùng dằng lưu luyến chán chê ở cửa Từ Cảnh Tu mới về nhà.
Tối nay anh có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của bố Triệu đã thoải mái hơn nhiều, sang năm lại tiếp tục cố gắng, rất có hi vọng sớm ngày cưới được vợ.
Tắm xong, gửi được mấy tin nhắn với Thanh Thanh thì mẹ gọi điện tới.
"Cảnh Tu, bao giờ con hẹn bố mẹ Thanh Thanh gặp mặt bàn chuyên hôn sự thế?"
Tâm trạng anh đột nhiên hơi suy sụp, khẽ nói: "Phải đợi thêm chút thời gian nữa ạ!"
Viện trưởng Dương lập tức cảm nhận được cảm xúc của con trai, "Sao vậy? Chẳng phải con rất thích con bé sao?"
"Nhà cô ấy không đồng ý." Tâm trạng lúc này có thể nói là rơi thẳng xuống đáy.
Viện trưởng Dương khó hiểu, "Sao lại không đồng ý?"
"Bố mẹ cô ấy bảo không môn đăng hộ đối, hơn nữa con lại từng kết hôn rồi." Từ Cảnh Tu còn thở dài.
Viện trưởng Dương im lặng, lần đầu bà thấy con trai thể hiện rõ cảm xúc như vậy, con bà ưu tú đến thế mà người ta còn không ưng nên trong lòng thấy khó chịu, "Con nhất định phải cưới con bé sao?"
Từ Cảnh Tu im lặng hai giây mới lên tiếng, "Cũng có thể không cưới nhưng con sẽ không tái hôn với bất kỳ ai nữa."
Viện trưởng Dương giật mình, "Mẹ biết rồi."
Ngày hôm sau, 30 Tết, thầy Triệu vừa rời giường đã đi đổi nước, lấy đồ ăn cho thỏ. Nấu cháo xong thì gọi vợ và con gái ra ăn sáng.
Ba người ăn sáng xong đã là 8 giờ hơn.
Bố Triệu lấy bút lông viết chữ "Phúc" và câu đối lên giấy đỏ, còn Triệu Mộc Thanh phụ trách đứng bên cạnh vỗ tay khen đẹp.
Lúc hai bố con đang cười nói vui vẻ chuẩn bị dán câu đối thì có khách đến.
Là một người phụ nữ ăn mặc chỉn chu sang trọng, khí chất tao nhã tự xưng là Dương Triêu, mẹ của Từ Cảnh Tu.
Bố Triệu im lặng ba giây mới mời người ta vào nhà ngồi.
Triệu Mộc Thanh bị mẹ mình đuổi ra ngoài.
Cô khoanh tay đi tới vườn hoa trong khu mới nhớ ra phải gọi cho Từ Cảnh Tu.
"Từ Cảnh Tu, chuyện gì thế này? Sao mẹ anh lại đến nhà em? Cả bố lẫn mẹ đều ngây ra luôn. Hôm nay là 30 Tết mà... "
"Ồ? Anh thực sự không nghĩ hiệu suất của mẹ cao thế." Từ Cảnh Tu ra vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng lại khen ngợi viện trưởng Dương.
"Hiệu suất gì ạ?" Triệu Mộc Thanh khó hiểu.
"Anh nghĩ mẹ anh đến cầu hôn."
"Hả???" Triệu Mộc Thanh khiếp sợ.
"Sao anh không nói gì với em? Ai muốn lấy anh nhanh thế chứ? Em thấy cuộc sống độc thân như bây giờ vẫn khá ổn."
"Thế à?" Từ Cảnh Tu dụ dỗ, "Triệu Mộc Thanh, buổi tối em đi ngủ có nhớ anh không?"
"Em..." Triệu Mộc Thanh nghẹn lời, có.
"Em không muốn lấy anh à?"
"Em..." Muốn chứ, nhưng thế này nhanh quá!
"Thanh Thanh, anh muốn được ở bên em mỗi giây mỗi phút, mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy em."
Triệu Mộc Thanh không thốt lên được câu nào, sao tự nhiên lại tỏ tình thế... Cô ngốc luôn rồi, thôi, đằng nào cũng không thay đổi được gì.
Lượn lờ trong vườn hoa cả tiếng đồng hồ, khi quay về nghe ngóng thì chiếc xe đỗ trước cửa đã đi từ bao giờ rồi.
Triệu Mộc Thanh mở cửa vào nhà, bố Triệu mặt không cảm xúc, cũng không quan tâm đến cô, bác sĩ Trương lại mừng ra mặt.
Cô dùng ánh mắt hỏi, mẹ liếc cô một cái, cảm khái một tiếng, "Con gái nuôi bao năm, thật sự hơi không nỡ. Nếu là người điều kiện thấp hơn thì còn có thể ở rể."
"Là sao ạ? Mẹ nói rõ hơn đi, viện trưởng Dương nói gì ạ?"
"Người ta đến làm mối cho con trai, không ngờ người nhìn qua có vẻ cao ngạo thế mà lại nói chuyện rất chân thành."
Dù đã nghe Từ Cảnh Tu nói trước nhưng khi được mẹ chứng thực Triệu Mộc Thanh vẫn vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Bố Triệu chẳng nói chẳng rằng ra ban công chăm sóc thỏ với hoa của ông.
Bác sĩ Trương nháy mắt, "Bố con đang buồn đấy, mấy ngày này nhớ đối xử tốt với ông ấy vào."
Triệu Mộc Thanh cười ngây ngốc, lè lưỡi. Bác sĩ Trương nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con gái liền trêu chọc, "Chắc muốn chạy theo người ta từ lâu rồi chứ gì!"
"Mẹ!" Người nào đó đỏ bừng mặt, có người mẹ nào lại nói con mình như vậy không?
Mùng hai, hai gia đình hẹn nhau ở khách sạn ăn một bữa cơm, vì là chuyện cả đời của con trai nên Từ Dĩ Thành cũng tới.
Hai gia đình ngồi đối diện nhau, chủ yếu là bác sĩ Trương và viện trưởng Dương nói về chuyện gia đình.
"Hai vợ chồng tôi rất thích Thanh Thanh, đơn thuần lương thiện, hiểu chuyện lễ phép, nhìn là biết con nhà gia giáo." Viện trưởng Dương mỉm cười.
"Cảnh Tu mới tốt, giỏi giang khiêm tốn lại thận trọng, Thanh Thanh nhà chúng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, sau này mong anh chị khoan dung nhiều hơn." Bác sĩ Trương thật sự vô cùng hài lòng với chàng rể này.
"Chị yên tâm, nhà chúng tôi không có nhiều quy tắc vậy đâu, tôi cũng không phải người cổ hủ, hơn nữa cưới xong hai đứa sẽ không ở cùng chúng tôi. Thanh niên có cuộc sống của thanh niên, cứ để chúng thoải mái làm việc mình thích, tôi rất yên tâm về hai đứa trẻ này."
"Đúng vậy đúng vậy, đều là những đứa trẻ ngoan cả." Bác sĩ Trương cười phụ họa.
Hai "đứa trẻ" gần 30 tuổi đầu đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tập trung chơi di chân dưới gầm bàn.
"Nhà tân hôn ở phía sau tòa nhà thương mại." Dương Triêu nhìn Từ Cảnh Tu, "Mai con dẫn Thanh Thanh qua xem còn thiếu gì không nhé."
"Vâng, đã mua gần như đầy đủ rồi." Từ Cảnh Tu cười gật đầu.
Hả? Triệu Mộc Thanh trừng mắt nhìn người đối diện, mua lúc nào?
"Là thế này, bên tôi đã mời người xem bát tự cho hai đứa, quả thật trời sinh một đôi, cũng đã xem được hai ngày là 28/3 và 16/4 rồi, đều là ngày tốt."
Ba người nhà Triệu Mộc Thanh đều trợn mắt há mồm nhìn Dương Triêu đoan trang nho nhã, đây là đã chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi còn gì!
Từ Cảnh Tu không thể không cảm thán viện trưởng Dương làm việc vẫn nhanh nhẹn dứt khoát như xưa, Từ Dĩ Thành cũng không ngờ vợ mình lại chuẩn bị chu đáo thế.
Dương Triêu thì lại nghĩ hiếm lắm mới có một lần con trai hạ giọng nhờ vả, dù biết nó chỉ giả vờ thôi nhưng cũng không thể không giúp một tay mà bỏ hết mặt mũi đi cầu hôn con gái bảo bối nhà người ta, hơn nữa bà cũng thật lòng thích Triệu Mộc Thanh, tự nhiên thẳng thắn khiến người khác yêu thích.
Bác sĩ Trương cũng là một người thẳng thắn, con rể ngồi đối diện đúng là càng nhìn càng thích, con gái lớn rồi, cưới muộn không bằng cưới sớm, bà tỏ thái độ luôn, "Được, vậy ngày 28/3 làm tiệc rượu, đợi qua kỳ nghỉ rồi đi lấy giấy đăng kí kết hôn."
Bố Triệu vốn định kéo dài thời gian, lại bị vợ quyết định luôn rồi, có điều người ta cũng có thành ý nên không có gì để nói nữa, ông dứt khoát nâng ly rượu lên kính Từ Dĩ Thành.
Hai người cạn ly, Từ Dĩ Thành cũng mời lại bố Triệu một chén, hai người trò chuyện về cải cách giáo dục và những vấn đề quan trọng của xã hội.
Từ Cảnh Tu hoàn toàn yên tâm, cố kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, anh gắp thức ăn cho Triệu Mộc Thanh, cô ngốc này vẫn đang trong trạng thái sững sờ chưa tỉnh lại được.
Mùng ba, Từ Cảnh Tu đón cô đến xem nhà mới.
"Anh mua nhà lúc nào thế? Chẳng phải anh bảo đến ở rể nhà em sao?" Triệu Mộc Thanh mỉa mai.
Từ Cảnh Tu liếc nhìn cô, vẻ mặt đầy vô tội, "Mua từ mấy năm trước, vẫn để không, đợt trước anh mới nhớ ra nên cho người đến quét dọn một lượt."
Triệu Mộc Thanh: "..." Cậu chủ à, anh có bao nhiêu tiền thế hả?
"Nhà anh sẽ không nhận tiền... ừm... gì đó chứ?" Triệu Mộc Thanh có chút ấp úng.
Từ Cảnh Tu sững sờ, "Nhận tham ô hối lộ?"
Triệu Mộc Thanh cẩn thận hỏi trước, nhỡ lại tiêu phải tiền không trong sạch.
Từ Cảnh Tu đỡ trán cười bất lực, "Vợ đừng lo, ngoài làm việc ở An Khí, anh còn đầu tư những chỗ khác nữa, lợi nhuận kiếm được cao hơn đi làm nhiều, mấy thứ bình thường anh vẫn mua được."
Triệu Mộc Thanh: "..." Vợ? Thứ bình thường? Cô nhất thời không biết nên phản bác cái nào...
Đến tòa nhà thương mại, tiếp tục lái xe không lâu lập tức tới một khu dân cư nhìn khá cao cấp, trên cổng vào cao lớn hoành tráng đề chữ: Vườn Điệp Thúy.
Bên trong khu nhà quả nhiên giống như tên gọi, cây cối tầng tầng lớp lớp xanh mướt, chiếc cầu nhỏ bắc qua con suối trông thật nên thơ hữu tình, giống như khu trồng cây cảnh vùng Giang Nam vậy.
Từ Cảnh Tu dẫn cô vào một tòa nhà trong số đó, lên tầng 16 rồi mở cửa ra.
"Rộng quá!" Triệu Mộc Thanh kinh ngạc thốt lên, "Phải tầm hai, ba trăm mét ý nhỉ?"
"Tầm đấy."
Triệu Mộc Thanh nhìn quanh một vòng, phong cách trang trí theo lối hiện đại, mọi thiết bị đồ dùng đều đã đầy đủ, phòng khách có một bộ sofa màu kem thật lớn, trên ghế sofa có cái gối ôm nhìn hơi quen.
Bên cạnh phòng ăn có một quầy bar, trong tủ rượu bày cốc chén và mấy chai rượu vang, trên ngăn tủ cao nhất đặt một bình hoa, Triệu Mộc Thanh ngắm nghía hồi lâu, là bó cỏ đuôi chó rất quen mắt.
Cô quay đầu không dám tin nhìn anh, "Chắc không phải bó hoa hôm đó chứ?"
"Chính nó đấy."
"Em còn tưởng hôm đó anh vứt vào thùng rác rồi."
Anh nhìn cô, "Rất đẹp, anh thích."
Đi vào phòng ngủ chính, cô lập tức đỏ mặt, hờn dỗi gọi, "Từ Cảnh Tu!"
Từ Cảnh Tu chắp tay sau lưng đi theo cô, lên tiếng trêu ghẹo, "Làm sao?"
Triệu Mộc Thanh chỉ vào cái giường lớn, nói không nên lời.
Bộ chăn ga gối đệm trên giường chính là bộ màu hồng khói ngày trước mua ở cửa hàng.
Cô còn tưởng anh sẽ giấu nó ở nhà, chẳng trách lúc nãy cô thấy gối ôm trên sofa hơi quen, hóa ra là cùng mua vào hôm đó.
"Thích không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô tưởng tượng hình ảnh anh nằm trên đó thì câm nín.
Từ Cảnh Tu lại gần, theo bản năng Triệu Mộc Thanh lùi ra sau, suýt ngã lên giường, cô vội ôm lấy anh, thấp giọng nói, "Thích."
Anh khàn giọng hỏi, "Có muốn thử một chút không?"
"Còn... còn chưa lấy giấy đăng kí mà."
"Mấy ngày nữa là lấy rồi."
"Vậy... đợi thêm mấy ngày nữa nhé?"
Ánh mắt Từ Cảnh Tu trở nên sâu thẳm, tràn ngập dục vọng nhìn cô, "Vợ yêu, anh chỉ sờ thôi, không làm gì khác đâu."
Nhìn dáng vẻ anh khổ sở kiềm chế thì cô lại không đành lòng, cô biết anh muốn cô từ lâu rồi.
Do dự hồi lâu, cô run rẩy nói, "Vậy... vậy... chỉ sờ... sờ thôi, không được làm gì khác đâu."
Kết quả, cô bị cởi sạch sẽ rồi được anh bế lên chiếc ga trải giường màu hồng khói, người kia sờ chỗ nọ nắn chỗ kia từ trên xuống dưới, thật sự không bỏ sót chỗ nào.
Hai người cọ sát hồi lâu đều trở nên hưng phấn đến nỗi không kiềm chế được nữa rồi.
Đặc biệt là Từ Cảnh Tu, anh thấy đây đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà, nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của cô, suy nghĩ lại, vẫn nên để dành thứ tốt nhất cho ngày trọng đại thì hơn, lúc này mới kịp phanh lại.
Từ Cảnh Tu quyết đoán lao vào nhà tắm, ngâm mình dưới dòng nước lạnh, sau đó lại kéo cô ra bên ngoài đường cái, nơi tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Vẫn nên ở ngoài đường thế này đi!
/51
|