Chương 112: Đánh Vào Tâm Hồn
Trước gương, vài vị chuyên gia phục hồi chức năng nghiêm túc nhẹ giọng nói chuyện, không ngừng sữa lỗi, hướng dẫn chuyên nghiệp nhất hữu hiệu nhất, mà Triển Thiếu Khuynh ở giữa đang bị bọn họ vây quanh, vuốt mồ hôi luyện tập tuôn như mưa.
Trên người anh quấn đầy dây xanh xanh đỏ đỏ, được kết nối với các thiết bị điều trị ở một bên đang phát ra tiếng bíp bíp, anh ngẩng đầu đứng trên máy chạy bộ phục hồi chức năng chế tạo đặc biệt, cố gắng hết sức ổn định cơ thể, dùng sức nâng hai chân chuyển động, anh bước từng bước một.
Như là trẻ con tập đi, bước chân của Triển Thiếu Khuynh luôn không thể điều khiển, bước ra mỗi bước đều xiêu xiêu vẹo vẹo. Anh cau mày, dưới sự hướng dẫn của chuyên gia phục hồi chức năng liên tục chỉnh sửa lực đạo, liên tục thử nhấc chân bước đi, phản ứng đau đớn chân thực của cơ thể khiên khuôn mặt anh tái nhợt vô lực, làm cho người ta vừa nhìn đã biết rõ hai chân của anh đau đớn giống như dao cắt, đối với bệnh nhân phục hồi chức năng giống như một loại tra tấn dưới địa ngục, đau tận xương cốt mới có thể dục hỏa trùng sinh(*).
(*) Dục hỏa trùng sinh: dấn thân vào biển lửa tự thiêu sau đó được sống lại (editor: cái này ta chỉ hiểu nôm na vậy thôi...)
Nhìn khuôn mặt tuấn lãng củaTriển Thiếu Khuynh đã tràn đầy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, đã không còn một chút huyết sắc, nhưng đôi mắt sáng ngời lại lóe ra ánh sáng ý chí chiến đấu cố chấp, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm con đường phía trước, ý chí chiến đấu vô tận đang bùng nổ phát tiết, quả thực anh dốc hết toàn lực, đang liều mạng nổ lực khôi phục khỏe mạnh.
Liên Hoa nắm chặt ngón tay, trái tim đập kịch liệt, chính là hình ảnh này, chính là sức mạnh cùng mỹ cảm như vậy, cảnh tượng sống động như vậy giống như một tia chớp đánh vào tâm hồn cô.
Cô muốn vẽ, cô vô cùng khát vọng muốn mang cảnh tượng này vẽ ra!
Đã lâu rồi chưa có xung động dâng trào nghệ thuật như vậy, rất lâu rồi trái tim không có đập vội vàng như thế, mỗi một tế bào trong cơ thể Liên Hoa đều thét lên chói tai, cô nhất định phải vẽ ra hình ảnh này!
Loại kết hợp sức mạnh cùng vẻ đẹp này! Loại mồ hôi cố gắng đấu tranh cùng vật lộn này! Mỗi một đường nét mạnh mẽ của cơ bắp đều là tư liệu pho tượng sống! Từng giọt mồ hôi đều lóe lên bức tranh chói lọi!
Dựa vào vách tường, Liên Hoa thật nhanh lấy từ trong túi của mình tập phác họa và cây bút chì, đây là cô bắt đầu học vẽ tranh thì đã thành thói quen, luôn mang theo dụng cụ đơn giản vẽ tranh bên mình, tuyệt không để cho mỗi khi xuất hiện linh cảm mạnh mà không có dụng cụ vẽ lại, hiện tại, những dụng cụ vẽ tranh này bộc lộ tính hữu dụng của nó, cô nhất định thể hiện ra được tinh túy hiện tại của Triển Thiếu Khuynh.
Liên Hoa cầm bút chì nhanh chóng vẽ phác thảo trên tập phác họa, không cần nhiều thời gian, đườn nét tung bay cùng ý cảnh sinh động liền được miêu tả ra, Liên Hoa vẽ xong thì bắt đầu tờ tiếp theo, góc độ khác nhau tầm mắt khác nhau, động tác khác nhau biểu cảm khác nhau tất cả của anh đều sinh động trên giấy, chỉ vài nét bút pháp lại vô cùng sinh động.
Phác họa không biết bao nhiêu bức, cô giật mình phát hiện, Triển Thiếu Khuynh luyện tập phục hồi chức năng mỗi một động tác mỗi một thần thái có thể làm cho cô vẽ ba ngày ba đêm mà linh cảm không cạn, càng vẽ tiếp, cô càng có thể cảm nhận được sự vươn lên của sinh mệnh.
Cho dù là đau đớn, cũng vẫn reo hò như cũ muốn đấu tranh, muốn phản kích. . . .
Bác sĩ Trần chuyên gia phục hồi chức năng nhìn chân Triển Thiếu Khuynh đã bắt đầu run run, lại nhìn các số liệu biểu thị trên máy, bệnh nhân đã vận động đến cực hạn, thấy Triển Thiếu Khuynh vẫn như cũ muốn tiếp tục rèn luyện, bác sĩ Trần vội vàng lên tiếng ngăn cản anh: "Tốt lắm, hôm nay mức độ luyện tập dừng ở đây thôi, cậu không thể liên tục luyện tập mạnh như vậy, dừng lại ngay!"
“Thêm năm phút, tôi chỉ đi năm phút. . . . " Triển Thiếu Khuynh lau mồ hôi đầy đầu, tiếp tục cố gắng nhấc chân, "Thêm năm phút tôi có thể nhanh đi lại tốt hơn. . . ."
"Muốn bị liệt vĩnh viễn thì tiếp tục đi!" Bác sĩ Trần nhíu mày, lớn tiếng trách mắng, "Chẳng qua cậu mới tiến hành luyện tập hơn nửa tháng, có thể đứng lên nhấc hai chân di chuyển, đây đã như kỳ tích thần tốc rồi, cậu còn muốn nhanh hơn! Muốn hoàn toàn hồi phục phải nghe tôi, cậu xuống cho tôi!"
Tiến hành phục hồi sức khỏe mấy chục năm, bác sĩ Trần chưa từng thấy qua bệnh nhân nào có nghị lực có kiên nhẫn như Triển Thiếu Khuynh, thời gian khôi phục chức năng đau đớn dày vò, với anh giống như là nghiện thuốc thông thường, chưa bao giờ kêu đau không kêu mệt, mà là vui vẻ chịu đựng, không phải bác sĩ hộ lý nghiêm giọng ngăn lại, Triển Thiếu Khuynh mới chịu dừng lại!
Không phải những người chuyên gia phục hồi chức năng này muốn cố tình đả kích bệnh nhân phục hồi chức năng, mà là bọn họ tuyệt đối không thể để cho bệnh nhân vì phục hồi chức năng mà cạn kiệt sức lực, hôm nay mức độ huấn luyện của Triển Thiếu Khuynh đã đến cực hạn, nếu tiếp tục chính là làm nhiều công ít.
Vài vị chuyên gia phục hồi chức năng vội vàng tiến lên mang Triển Thiếu Khuynh trên máy chạy bộ xuống, để anh ổn định trên xe lăn nghỉ ngơi, bác sĩ tháo các dây theo dõi kiểm tra số liệu phục hồi chức năng, mà hộ sĩ thì gọn gàng lấy đồ uống và khăn mặt cho anh.
"Hiện tại còn chưa đủ, tôi muốn tiến bộ hơn nữa. . . " Triển Thiếu Khuynh tiếp nhận các thứ, ngửa đầu uống sạch đồ uống vận động, dùng khăn lau một chút mồ hôi trên người, kiên định nói.
Bác sĩ Trần cười: "Tôi không biết cậu muốn làm gì, tôi chỉ biết, hôm nay tuyệt đối cậu không thể huấn luyện. Còn có người khách của cậu đã đợi cậu rất lâu rồi, cậu nên đi gặp cô ấy." Một ngón tay của bác sĩ Trần chỉ về phía cửa phòng phục hồi chức năng.
Triển Thiếu Khuynh quay đầu nhìn qua, ngón tay buông lỏng, một chai nước đầy vung vãi rơi xuống, bùm. . .một âm thanh rơi xuống đất.
Ở đó, một người phụ nữ xinh đẹp điềm tĩnh tao nhã ngồi trên sàn nhà, cúi đầu chuyên chú viết cái gì đó. Xung quanh cô như tạo thành một thế giới riêng, không bị hoàn cảnh hỗn loạn trong phòng phục hồi chức năng ảnh hưởng. Cô chìm đắm trong thế giới của chính mình, động tác say sưa nghiêm túc trên giấy không ngừng, cả buổi đều không có ngẩng đầu một cái.
"Liên Hoa? Hôm nay sao cô ấy lại đến Triển thị mà không nói cho tôi biết?" Triển Thiếu Khuynh tức giận đến đập xe lăn, vì sao không ai nói cho anh biết chuyện Liên Hoa đến nơi này! Rốt cuộc Liên Hoa vào lúc nào, chẳng lẽ toàn bộ dáng vẻ đau đớn khó coi của anh khi tập phục hồi chức năng đều bị cô nhìn thấy, cô thấy được vừa kinh khủng vừa luống cuống?
Cuộc hẹn nữa tháng cùng với cô còn chưa tới, sao cô có thể đến. . . .
Bác sĩ Trần buông tay: "Ừ tôi nghe nói là Triển tổng cho người hẹn Liên tiểu thư, là trợ lý Lãnh dẫn cô ấy lên lầu. Cô ấy vào đây lâu rồi, vừa mới bắt đầu tôi nhìn thấy cậu luyện tập vô cùng nghiêm túc, vốn không có quấy rầy cậu, sau đó cô ấy vẽ tranh cũng rất chuyên tâm, cũng không có quấy rầy cô ấy."
"Ba và chú Lãnh đang làm cái quỷ gì!" Triển Thiếu Khuynh nhíu mày, tuy rằng anh rất muốn gặp Liên Hoa, cũng không hi vọng dưới tình huống hiện tại, thời điểm anh chưa hoàn toàn khôi phục tốt, hiện tại anh thì còn khập khiễng cực kỳ khó coi đang phục hồi chức năng!
Anh vẫn cố cắn răng luyện tập phục hồi chức năng, chính là hi vọng đến cuộc hẹn nữa tháng thì ở trước mặt cô sẽ có một mặt tốt. Cho đến lúc này, có lẽ anh đã có thể đi bộ rất tốt tiện hơn một chút, nhưng vì sao cha và chú Lãnh tự ý gọi Liên Hoa đến, còn để cô tận mắt nhìn thấy anh luyện tập trong phòng phục hồi chức năng!
Bác sĩ Trần giúp Triển Thiếu Khuynh đổi hướng xe lăn, "Tôi làm sao mà biết ý tứ của Triển tổng, tôi chỉ hỏi cậu, có muốn đi gặp cô ấy không? Có muốn tôi giúp cậu mời cô ấy đi ra ngoài không?"
/308
|