Chương 116: Nhượng Bộ Lẫn Nhau
"Anh. . . người kia không được phép sửa đổi cấu trúc là gì?" Liên Hoa hỏi
Cô động tâm, có thể lưu lại thiết kế của chính bản thân mình ở trong lịch sử công ty quốc tế hàng đầu Triển thị, biến nó trở thành một tượng đài to trong lịch sử, có thể vượt qua thiết kế neo (neo: tân tiến, mới hơn, hiện đại hơn), dùng thực lực chứng minh bản thân dũng cảm, cô đã bắt đầu phấn khởi mơ hồ đứng lên!
Triển Thiếu Khuynh khẽ mỉm cười giống như âm mưu đã thực hiện được: "Yêu cầu duy nhất, phương án của em nên tạo ra vì tôi, phù hợp với đặc điểm của tôi, có đặc sắc của tôi có nghị lực của tôi!"
"Vì sao chứ?"
"Vì sao. . ." Triển Thiếu Khuynh nhìn chằm chằm Liên Hoa, thì thầm nhấn mạnh từng chữ, " Vì tôi hi vọng có thể sớm chiều cùng em ở chung, tốt nhất là chuyển đến chổ ở của tôi, chứng kiến cuộc sống hằng ngày của tôi, hiểu biết tôi chân thực nhất, chỉ có như vậy, mới có thể tạo ra thiết kế đặc điểm của tôi phù hợp nhất!"
Liên Hoa run rẩy một hồi, sao, sao Triển Thiếu Khuynh có thể đưa ra yêu cầu này!
Yêu cầu này quả thực là gây khó dễ! Làm sao cô có thể cùng Triển Thiếu Khuynh sớm chiều ở chung, làm sao có thể bỏ lại Tiểu Bạch của cô dọn đến ở cùng. . . .
Chưa nói Tiểu Bạch có thể để cô rời nhà lâu như vậy không, một là Triển Thiếu Khuynh người này, cô đều không muốn cùng anh có tiếp xúc thân mật quá mức! Lúc trước còn trẻ không biết gặp phải người thợ săn thô bạo giảo hoạt này, Liên Hoa đã quá hối hận, năm năm sau, nàng sẽ không trên cùng một cột, trên cùng một người đàn ông nguy hiểm như vậy!
"Khó lắm hả? Tôi đã xem lý lịch của em rồi, trước kia đã từng hợp tác qua lại với đối tác có một giai đoạn tương hỗ và hiểu nhau lắm mà, đây chẳng lẽ không phải là chuyên môn của em sao?" Triển Thiếu Khuynh nhíu mày nhìn Liên Hoa, giả vờ không chút để ý nhắc tới.
Liên Hoa tiến thoái lưỡng nan, quả thật cô động tâm với hạng mục này, loại thách thức này như là móng vuốt của một con mèo giống như gợi lên cho cô thân là một nhà thiết kế mong muốn giành chiến thắng, nhưng mà nếu muốn cô rời khỏi Tiểu Bạch, 24 giờ cùng Triển Thiếu Khuynh chung sống hiểu biết, nhất định cô kiên quyết buông tha, loại lý trí và tình cảm rối rắm này làm cho cô nhất thời khó có thể trả lời anh.
"Nếu. . . Nếu Triển tổng muốn mang đơn hàng này ủy thác cho tôi, như vậy tôi cũng có một điều kiện." Liên Hoa nhẹ nhàng thoáng nhìn, thẳng thắn nói, "Tôi không thể chuyển đến ở cùng anh ngày đêm tiếp xúc, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi là dành nửa ngày để hiểu rõ về anh, nhưng chỉ duy trì nửa tháng, nửa tháng hẳn là đủ để tôi hiểu rõ tính cách của Triển tổng, để thiết kế ra phương án phù hợp với anh nhất!"
"Nửa tháng. . . ." Triển Thiếu Khuynh dễ dàng suy nghĩ, ánh mắt sắc bén nhìn Liên Hoa áp bức, "Mỗi lần chỉ có nửa ngày, tương đương với bảy ngày mà thôi, thời gian quá ít, ngắn đến vậy dù là Liên tổng, tôi cũng không tin em có thể hoàn toàn nắm bắt được tính chất đặc biệt của tôi! Nếu không thì định thời gian thành một tháng, bằng không em chuyển đến chổ tôi ở nửa tháng, đó cũng là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi!"
"Tôi có thể nhìn thấy bộ dáng anh tập phục hồi chức năng và xử lý công việc, có thể phản ánh chân thật biểu hiện của anh vào trong phương án?" Liên Hoa chần chờ hỏi. Vừa rồi chỉ là thoáng qua thấy anh tập phục hồi chức năng, khiến cho cô bộc phát linh cảm như thế, cô muốn dõi theo quá trình phục hồi chức năng của Triển Thiếu Khuynh trong thời gian dài, muốn sức sống h mạnh mẽ của một sinh mệnh bộc lộ ra, điều này cũng nằm trong phạm vi tính toán của cô.
"Không thành vấn đề, ngoại trừ tôi tắm rửa thay quần áo ra, toàn bộ quá trình em có thể xem." Khóe môi Triển Thiếu Khuynh nhếch lên, cho dù là tắm rửa thay quần áo anh cũng không sợ cô nhìn thấy, huống chi là phục hồi chức năng và xử lý công việc.
Từ trong bức tranh của Liên Hoa, anh mới nhìn thấy được tinh thần của mình thể hiện ra khi cố gắng tập phục hồi chức năng, Liên Hoa chính là yêu thích cái loại nghị lực và vẻ đẹp này, hình ảnh của sự bó buộc và đấu tranh, đây là thời khắc tuyệt hảo mà anh hết sức bộc lộ ra sức quyến rũ của mình, những việc này anh còn sợ cô không nhìn nữa chứ.
Liên Hoa cắn răng kiên định nói: "Nếu không có vấn đề gì, tôi nguyện ý kéo dài thời gian đến 20 ngày, trong lúc này, có mười ngày là ban ngày, toàn bộ thời gian cùng Triển tổng tiếp xúc, mười ngày khác vẫn chỉ là nửa ngày cùng một chổ với Triển tổng, nhưng buổi tối tôi không thể ngủ lại! Nếu anh đồng ý, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng, nếu không được, vậy mời Triển tổng làm việc với người tài giỏi khác."
Đôi mắt Triển Thiếu Khuynh rũ xuống, trong chớp mắt liền ngẩng đầu lên, anh vươn tay phải về phía Liên Hoa: "Một lời đã định, tôi đáp ứng em."
Không thể dồn ép cô quá chặt, nếu chạm đến ranh giới của cô, cô thật sự sẽ quay đầu bước đi, chỉ có thể hai người cùng nhượng bộ lẫn nhau, mới có thể đạt được hòa thuận. Không phải anh muốn cá chết lưới rách, anh muốn vạch ra kế hoạch để cột chặt cô vào bên người, khiến trong khoảng thời gian này cô yêu anh, làm cho cô thật sự tiếp nhận chân tình!
Liên Hoa cũng xòe bàn tay ra, cùng bàn tay to của anh nắm chặt lại: "Hợp tác vui vẻ."
Triển Thiếu Khuynh mỉm cười, lông mi dài nheo lại giống như gió bão kịch liệt đang ngấm ngầm mưu tính, con cá mắc câu, anh chỉ chờ thu lưới, chờ người phụ nữ này hoàn toàn bị anh thu phục là tốt rồi!
Trong nhất thời Liên Hoa cảm thấy lạnh sống lưng, trước mặt Triển Thiếu khuynh rõ ràng cười tựa như gió xuân ấm áp tốt đẹp, nhưng lại làm cho cô có cảm giác áp bức rất khó nói thành lời, giống như bị cái gì đó xem là bia ngắm, giống như lập tức sẽ có mũi tên nhọn xuyên tim.
Suy nghĩ một chút, Liên Hoa lại bổ sung một câu: "Tôi có thể bổ sung thêm một cái chú ý trong hạng mục công việc không? Cùng Triển tổng hợp tác chính là việc công, tuyệt đối không thể trộn lẫn ân oán cá nhân, tại tôi cùng với anh tiếp xúc tìm hiểu trong thời gian làm việc, không nói đến chuyện trước kia!"
Liên Hoa sợ rằng Triển Thiếu Khuynh sẽ đề cập đến chuyện năm đó cô dùng tiền mua một đêm của anh, nhưng còn chuyện anh thiếu cô vài đêm, nếu như Triển Thiếu Khuynh tiến hành mưu tính này, trong thời gian ở chung này kiên định khiến cô phải thu hồi khoản nợ này, chẳng phải cô tự mình đưa đến cửa để cho anh báo thù cho hả giận!
"Tôi đương nhiên công tư rõ ràng, ngay cả điểm này Liên tổng cũng không tín nhiệm tôi?" Đôi mắt tuấn lãng của Triển Thiếu Khuynh híp lại, "Đang trong thời gian làm việc, đương nhiên tôi chỉ nói chuyện công." Nhưng mà ngoài thời gian làm việc ra, anh sẽ không bỏ qua cho cô, tuy rằng hợp đồng quy định buổi tối tuyệt đối không ngủ lại, nhưng đến thời điểm khó kiềm lòng nổi, chẳng lẽ cô có thể về nhà hay sao. . . . .
"Vậy là tốt rồi, tôi tin tưởng Triển tổng cũng phải có một số tố chất chuyên nghiệp." Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, "Đơn hàng này là cá nhân tôi tiếp nhận, trở về tôi sẽ sắp xếp lịch trống thời gian, có thể sẽ là sau khi kết thúc toàn bộ phương án thiết kế với Triển thị. Khi đó, tôi sẽ sắp xếp tốt chuyện sự vụ của công ty, đến đây tập trung vào bản thiết kế này của Triển tổng!"
"Tôi đây rất mong chờ ngày đó đến sớm một chút." Triển Thiếu Khuynh thả dây dài câu cá lớn, "Liên tổng không cần vì phương án thiết kế của Thịnh Thế Liên Hoa đi đi về về bôn ba, đơn hàng nho nhỏ kia đối với Liên tổng mà nói rõ là giết gà mà dùng dao mổ trâu, là đại tài tiểu dụng(*). Mọi thứ đều giao cho em, tôi tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của em, Liên tổng thật sự muốn quan tâm sự ủy thác của tôi hôm nay, chỉ có tự bản thân em hoàn thành phương án thiết kế, tôi mới có thể chính thức tiếp quản Triển thị, tất cả đều phó thác cho Liên tổng!"
(*) Đại tài tiểu dụng: tài năng lớn bị sử dụng vào việc nhỏ.
"Đây là chức trách của tôi, Triển tổng quá lời rồi." Liên Hoa tự tin giải quyết việc chung nói, cùng Triển Thiếu Khuynh lại tiếp tục thảo luận phương án, rồi cô mới xoay người tạm biệt.
/308
|