Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nhìn Liên Hoa ưu nhã cầm chiếc đũa ăn cơm, anh nhìn ra cô rất thích những món ăn này, nhưng tướng ăn cùng lễ nghi của cô lại hoàn toàn không luống cuống khó coi, cô phong tình cúi đầu gắp thức ăn, sau khi ăn khuôn mặt liền nở nụ cười.
Cô rất đẹp, anh luôn cho rằng cô rất đẹp, nhưng mỗi một lần gặp nhau, anh đều cảm thấy cô đẹp hơn một chút, trong thời gian một ngày làm việc, anh đều kềm chế rung động không dám tỉ mỉ nhìn cô, hiện tại, trong ánh nến lấp lánh, anh không cố kỵ nghiêm túc ngắm nhìn cô.
Hôm nay, anh hiểu cô hơn một chút, cô là người nói là làm, không trì hoãn không lười biếng, lúc cô đang làm việc thì hùng hổ mạnh mẽ vang dội, vô cùng chuyên nghiệp khiến người ta kính nể. Triển Thiếu Khuynh chợt nhớ tới, không biết là ai từng nói qua, lười là đại kỵ của nhà thiết kế, có lẽ một phút lười biếng là có thể hủy diệt toàn bộ linh cảm.
Những lời này rất đúng với Liên Hoa, anh chưa từng thấy bất kỳ một người nào đã là tổng giám đốc công ty cấp quốc tế mà vẫn không ngừng chăm chỉ giống như Liên Hoa, chỉ một ngày hôm nay, Liên Hoa đã viết đầy nửa cuốn bút ký, cô còn phác họa rất nhiều hình vẽ. . . . . .
Thật ra anh rất rất muốn nhìn Liên Hoa đã viết và vẽ cái gì, nhưng tự tiện nhìn tác phẩm của cô hình như không tiện lắm, ngày hôm đó anh cầm bức vẽ của cô, liền chọc giận Liên Hoa đến bây giờ còn chưa nguôi giận, nếu như anh mở miệng nữa, có lẽ sẽ chọc cô tức giận hơn.
Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô là tốt rồi, nhìn từng cái nhăn mày nụ cười của cô khi không làm việc, nhìn cô hưởng thụ hạnh phúc ăn món mình thích, cứ như vậy ngồi chung một chỗ với cô, cũng đủ khiến anh cảm thấy một ngày cực khổ khôi phục chức năng không mệt chút nào. Ít nhất, mồ hôi nỗ lực của mình đã lọt vào trong mắt của cô, cũng khiến cô ghi tạc trong lòng.
Rốt cuộc Liên Hoa đã để đũa xuống, thỏa mãn bưng ly trà lạnh lên uống, cười với Triển Thiếu Khuynh nói cám ơn: Cám ơn Triển tổng chiêu đãi, món hoa anh thảo vẫn không chê vào đâu được, khiến tôi có lộc ăn, rất cảm ơn anh.
Cô thích là tốt rồi, tôi cũng rất vui mừng. Triển Thiếu Khuynh cười tủm tỉm nhìn Liên Hoa, Như thế nào, còn muốn ăn cái gì nữa không?
Liên Hoa lắc đầu: Không cần, tôi ăn no rồi. Cô đứng dậy, Quấy rầy Triển tổng lâu như vậy, cũng tới lúc phải về. Ngày hôm nay tôi thấy được rất nhiều thứ, khi trở về sẽ sắp xếp tốt tư liệu, ngày mai tôi nhất định sẽ càng cố gắng hiểu Triển tổng hơn, sẽ không xảy ra tình huống như buổi chiều nữa.
Cô phải đi sao? Triển Thiếu Khuynh sững sờ, thật vất vả chung đụng cả ngày, sao cô lại gấp gáp rời khỏi như vậy?
Liên Hoa gật đầu một cái: Tôi cần phải trở về, Triển tổng đã mệt nhọc một ngày, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Nghĩ đến Triển Thiếu Khuynh này gần như liều mạng khôi phục chức năng, Liên Hoa không nhịn được lại nói, Triển tổng, tôi thấy hôm nay anh rèn luyện có phải quá gấp không? Giờ anh mới bắt đầu khôi phục chức năng, thân thể vẫn quan trọng hơn, không nên nóng lòng như vậy, mặc dù không biết đến bây giờ mới có thể đứng lên bước đi, mà tôi có thể nhìn cho ra sự tiến bộ của anh. . . . . .
Khuôn mặt Triển Thiếu Khuynh ngưng tụ, anh nhìn thấy lo lắng cùng chăm sóc trong mắt Liên Hoa, điều này làm cho anh cảm thấy rất hài lòng, nhưng ý tứ của Liên Hoa là đang chất vấn anh khôi phục chức năng không có hiệu quả tốt, trong lòng của cô, cho dù thời gian lâu cỡ nào anh cũng không có cách nào giống như người bình thường!
Liên Hoa, cô đừng đi—— Triển Thiếu Khuynh nghiêm túc gọi Liên Hoa lại, Cô đứng ở nơi đó, xem tôi ——
Khi nói chuyện, Triển Thiếu Khuynh chuyển động xe lăn, anh đi tới chỗ cách Liên Hoa 7, 8 mét, sau đó, nhẹ nhàng đứng lên trên xe lăn, anh nhìn thẳng Liên Hoa, từ từ di chuyển hai chân, từng bước một bước về phía cô!
Anh muốn làm gì! Triển tổng, anh ngàn vạn lần không được cậy mạnh, nhanh chóng ngồi xuống đi! Liên Hoa cơ hồ sợ ngây người, tại sao Triển Thiếu Khuynh lại gắng gượng đi bộ! Hai chân Triển Thiếu Khuynh bất tiện, nếu như bị ngã, phòng ăn lại không có bác sĩ y tá chuyên nghiệp giúp một tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không may, bảo cô làm sao giải thích với mọi người!
Liên Hoa kinh hoảng tìm kiếm khắp nơi: Người đâu? ! Bác sĩ ở đâu? ! Triển tổng, anh có chuyện gì thì ngồi xuống nói, đừng động đậy!
Em đừng cử động, em cứ đứng đó, tất cả không được nhúc nhích! Triển Thiếu Khuynh phát ra khí thế cường hãn, nhìn chằm chằm Liên Hoa uy hiếp nói: Cô dám cử động một chút coi! Cô đừng cử động, tôi sẽ đi tới ——
Triển Thiếu Khuynh kiên định bước từng bước, mặc dù khi nhích mỗi bước chân, cử động một cái, từng bước nhỏ đi về phía trước, đều khiến anh
Cô rất đẹp, anh luôn cho rằng cô rất đẹp, nhưng mỗi một lần gặp nhau, anh đều cảm thấy cô đẹp hơn một chút, trong thời gian một ngày làm việc, anh đều kềm chế rung động không dám tỉ mỉ nhìn cô, hiện tại, trong ánh nến lấp lánh, anh không cố kỵ nghiêm túc ngắm nhìn cô.
Hôm nay, anh hiểu cô hơn một chút, cô là người nói là làm, không trì hoãn không lười biếng, lúc cô đang làm việc thì hùng hổ mạnh mẽ vang dội, vô cùng chuyên nghiệp khiến người ta kính nể. Triển Thiếu Khuynh chợt nhớ tới, không biết là ai từng nói qua, lười là đại kỵ của nhà thiết kế, có lẽ một phút lười biếng là có thể hủy diệt toàn bộ linh cảm.
Những lời này rất đúng với Liên Hoa, anh chưa từng thấy bất kỳ một người nào đã là tổng giám đốc công ty cấp quốc tế mà vẫn không ngừng chăm chỉ giống như Liên Hoa, chỉ một ngày hôm nay, Liên Hoa đã viết đầy nửa cuốn bút ký, cô còn phác họa rất nhiều hình vẽ. . . . . .
Thật ra anh rất rất muốn nhìn Liên Hoa đã viết và vẽ cái gì, nhưng tự tiện nhìn tác phẩm của cô hình như không tiện lắm, ngày hôm đó anh cầm bức vẽ của cô, liền chọc giận Liên Hoa đến bây giờ còn chưa nguôi giận, nếu như anh mở miệng nữa, có lẽ sẽ chọc cô tức giận hơn.
Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô là tốt rồi, nhìn từng cái nhăn mày nụ cười của cô khi không làm việc, nhìn cô hưởng thụ hạnh phúc ăn món mình thích, cứ như vậy ngồi chung một chỗ với cô, cũng đủ khiến anh cảm thấy một ngày cực khổ khôi phục chức năng không mệt chút nào. Ít nhất, mồ hôi nỗ lực của mình đã lọt vào trong mắt của cô, cũng khiến cô ghi tạc trong lòng.
Rốt cuộc Liên Hoa đã để đũa xuống, thỏa mãn bưng ly trà lạnh lên uống, cười với Triển Thiếu Khuynh nói cám ơn: Cám ơn Triển tổng chiêu đãi, món hoa anh thảo vẫn không chê vào đâu được, khiến tôi có lộc ăn, rất cảm ơn anh.
Cô thích là tốt rồi, tôi cũng rất vui mừng. Triển Thiếu Khuynh cười tủm tỉm nhìn Liên Hoa, Như thế nào, còn muốn ăn cái gì nữa không?
Liên Hoa lắc đầu: Không cần, tôi ăn no rồi. Cô đứng dậy, Quấy rầy Triển tổng lâu như vậy, cũng tới lúc phải về. Ngày hôm nay tôi thấy được rất nhiều thứ, khi trở về sẽ sắp xếp tốt tư liệu, ngày mai tôi nhất định sẽ càng cố gắng hiểu Triển tổng hơn, sẽ không xảy ra tình huống như buổi chiều nữa.
Cô phải đi sao? Triển Thiếu Khuynh sững sờ, thật vất vả chung đụng cả ngày, sao cô lại gấp gáp rời khỏi như vậy?
Liên Hoa gật đầu một cái: Tôi cần phải trở về, Triển tổng đã mệt nhọc một ngày, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Nghĩ đến Triển Thiếu Khuynh này gần như liều mạng khôi phục chức năng, Liên Hoa không nhịn được lại nói, Triển tổng, tôi thấy hôm nay anh rèn luyện có phải quá gấp không? Giờ anh mới bắt đầu khôi phục chức năng, thân thể vẫn quan trọng hơn, không nên nóng lòng như vậy, mặc dù không biết đến bây giờ mới có thể đứng lên bước đi, mà tôi có thể nhìn cho ra sự tiến bộ của anh. . . . . .
Khuôn mặt Triển Thiếu Khuynh ngưng tụ, anh nhìn thấy lo lắng cùng chăm sóc trong mắt Liên Hoa, điều này làm cho anh cảm thấy rất hài lòng, nhưng ý tứ của Liên Hoa là đang chất vấn anh khôi phục chức năng không có hiệu quả tốt, trong lòng của cô, cho dù thời gian lâu cỡ nào anh cũng không có cách nào giống như người bình thường!
Liên Hoa, cô đừng đi—— Triển Thiếu Khuynh nghiêm túc gọi Liên Hoa lại, Cô đứng ở nơi đó, xem tôi ——
Khi nói chuyện, Triển Thiếu Khuynh chuyển động xe lăn, anh đi tới chỗ cách Liên Hoa 7, 8 mét, sau đó, nhẹ nhàng đứng lên trên xe lăn, anh nhìn thẳng Liên Hoa, từ từ di chuyển hai chân, từng bước một bước về phía cô!
Anh muốn làm gì! Triển tổng, anh ngàn vạn lần không được cậy mạnh, nhanh chóng ngồi xuống đi! Liên Hoa cơ hồ sợ ngây người, tại sao Triển Thiếu Khuynh lại gắng gượng đi bộ! Hai chân Triển Thiếu Khuynh bất tiện, nếu như bị ngã, phòng ăn lại không có bác sĩ y tá chuyên nghiệp giúp một tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không may, bảo cô làm sao giải thích với mọi người!
Liên Hoa kinh hoảng tìm kiếm khắp nơi: Người đâu? ! Bác sĩ ở đâu? ! Triển tổng, anh có chuyện gì thì ngồi xuống nói, đừng động đậy!
Em đừng cử động, em cứ đứng đó, tất cả không được nhúc nhích! Triển Thiếu Khuynh phát ra khí thế cường hãn, nhìn chằm chằm Liên Hoa uy hiếp nói: Cô dám cử động một chút coi! Cô đừng cử động, tôi sẽ đi tới ——
Triển Thiếu Khuynh kiên định bước từng bước, mặc dù khi nhích mỗi bước chân, cử động một cái, từng bước nhỏ đi về phía trước, đều khiến anh
/308
|