Editor: Trà sữa trà xanh
Mẹ, mẹ —— mẹ đừng khóc. . . . . . Tiểu Bạch giơ đôi tay nhỏ bé ra, muốn lau nước mắt cho Liên Hoa, nhưng cánh tay bị băng lại bằng vải rất chặt khiến bé không nhúc nhích được, nhìn bé cố gắng giơ tay ra khiến người ta tan nát cõi lòng, thế nhưng bé lại như người đàn ông thực thụ cắn răng nhịn đau, dịu dàng an ủi mẹ, Mẹ, thật ra thì không đau chút nào, nhìn dọa người thôi, con không có việc gì. . . . . .
Tiểu Bạch ngoan, con đừng cử động. . . . . . Liên Hoa dịu dàng đè tay của con trai lại, hôn hít cánh tay bị quấn băng của Tiểu Bạch, nước mắt lưng chừng trong mắt, nhẹ nhàng nói, Mẹ biết con tuyệt nhất rồi, con ngoan ngoãn nằm xuống, đừng có lộn xộn. . . . . . Mẹ không khóc, bảo bối của mẹ là giỏi nhất, tại sao mẹ lại khóc——
Cô mỉm cười lau nước mắt, mặc dù tinh thần Tiểu Bạch không phấn chấn có chút hỗn loạn, nhưng con trai vẫn còn nói chuyện, còn có thể cử động nhỏ nhẹ, tuy phòng bệnh này không phải phòng chăm sóc đặc biệt, không có những sợi dây quấn quanh trên người Tiểu Bạch duy trì tánh mạng của nó, vì vậy Liên Hoa rất vui mừng.
Từ lúc cô nhận điện thoại biết Tiểu Bạch ngã xuống lầu bị thương, đến khi cô lo lắng ngồi xe chạy tới bệnh viện, đại khái tốn hơn một giờ. Trong thời gian một tiếng có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, cô không biết Tiểu Bạch bị thương thành hình dáng gì, cũng không biết một thân một mình bé ở phòng cứu cấp được chữa trị như thế nào, phòng cứu cấp là chỗ kinh khủng cỡ nào, không biết nuốt đi bao nhiêu sinh mệnh, cô chỉ sợ con trai sẽ giống như mẹ cô mười mấy năm trước, khiến hai mẹ con cô âm dương cách biệt. . . . . .
Cám ơn trời đất, chuyện không có tệ nhất, Tiểu Bạch phúc lớn mạng lớn, mặc dù tinh thần bé không phấn chấn có chút hỗn loạn, nhưng xem ra vết thương của bé không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần con trai không nguy hiểm tính mạng là tốt rồi, cô sẽ không mất đi con trai, tâm can của cô không bị người khác khoét đi, cô đã không cầu gì khác. . . . . .
Một người đàn ông già nua hơn 60 tuổi đi lên phía trước: Xin chào Liên tổng, không ngờ Liên Tĩnh Bạch lại là con của cô. . . . . . Tôi là hiệu trưởng Thánh Y, là nhà trẻ chúng tôi không chăm sóc tốt Liên Tĩnh Bạch, tiền thuốc thang đều do chúng tôi gánh chịu. . . . . . Hiệu trưởng cúi người chào Liên Hoa, chân thành nói xin lỗi: Liên tổng, cô có yêu cầu gì cứ việc nói, chúng ta có thể bàn bạc giải quyết ——
Bệnh án của Tiểu Bạch đâu? Người nào của bên ông gọi bác sĩ, hãy nói rõ cho tôi biết thương thế của Tiểu Bạch? Hiện tại tôi không muốn bàn bạc chuyện này với bên ông, tình trạng của con tôi mới là quan trọng nhất! Liên Hoa lạnh lùng
Mẹ, mẹ —— mẹ đừng khóc. . . . . . Tiểu Bạch giơ đôi tay nhỏ bé ra, muốn lau nước mắt cho Liên Hoa, nhưng cánh tay bị băng lại bằng vải rất chặt khiến bé không nhúc nhích được, nhìn bé cố gắng giơ tay ra khiến người ta tan nát cõi lòng, thế nhưng bé lại như người đàn ông thực thụ cắn răng nhịn đau, dịu dàng an ủi mẹ, Mẹ, thật ra thì không đau chút nào, nhìn dọa người thôi, con không có việc gì. . . . . .
Tiểu Bạch ngoan, con đừng cử động. . . . . . Liên Hoa dịu dàng đè tay của con trai lại, hôn hít cánh tay bị quấn băng của Tiểu Bạch, nước mắt lưng chừng trong mắt, nhẹ nhàng nói, Mẹ biết con tuyệt nhất rồi, con ngoan ngoãn nằm xuống, đừng có lộn xộn. . . . . . Mẹ không khóc, bảo bối của mẹ là giỏi nhất, tại sao mẹ lại khóc——
Cô mỉm cười lau nước mắt, mặc dù tinh thần Tiểu Bạch không phấn chấn có chút hỗn loạn, nhưng con trai vẫn còn nói chuyện, còn có thể cử động nhỏ nhẹ, tuy phòng bệnh này không phải phòng chăm sóc đặc biệt, không có những sợi dây quấn quanh trên người Tiểu Bạch duy trì tánh mạng của nó, vì vậy Liên Hoa rất vui mừng.
Từ lúc cô nhận điện thoại biết Tiểu Bạch ngã xuống lầu bị thương, đến khi cô lo lắng ngồi xe chạy tới bệnh viện, đại khái tốn hơn một giờ. Trong thời gian một tiếng có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, cô không biết Tiểu Bạch bị thương thành hình dáng gì, cũng không biết một thân một mình bé ở phòng cứu cấp được chữa trị như thế nào, phòng cứu cấp là chỗ kinh khủng cỡ nào, không biết nuốt đi bao nhiêu sinh mệnh, cô chỉ sợ con trai sẽ giống như mẹ cô mười mấy năm trước, khiến hai mẹ con cô âm dương cách biệt. . . . . .
Cám ơn trời đất, chuyện không có tệ nhất, Tiểu Bạch phúc lớn mạng lớn, mặc dù tinh thần bé không phấn chấn có chút hỗn loạn, nhưng xem ra vết thương của bé không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần con trai không nguy hiểm tính mạng là tốt rồi, cô sẽ không mất đi con trai, tâm can của cô không bị người khác khoét đi, cô đã không cầu gì khác. . . . . .
Một người đàn ông già nua hơn 60 tuổi đi lên phía trước: Xin chào Liên tổng, không ngờ Liên Tĩnh Bạch lại là con của cô. . . . . . Tôi là hiệu trưởng Thánh Y, là nhà trẻ chúng tôi không chăm sóc tốt Liên Tĩnh Bạch, tiền thuốc thang đều do chúng tôi gánh chịu. . . . . . Hiệu trưởng cúi người chào Liên Hoa, chân thành nói xin lỗi: Liên tổng, cô có yêu cầu gì cứ việc nói, chúng ta có thể bàn bạc giải quyết ——
Bệnh án của Tiểu Bạch đâu? Người nào của bên ông gọi bác sĩ, hãy nói rõ cho tôi biết thương thế của Tiểu Bạch? Hiện tại tôi không muốn bàn bạc chuyện này với bên ông, tình trạng của con tôi mới là quan trọng nhất! Liên Hoa lạnh lùng
/308
|