Editor: Trà sữa trà xanh
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, bảo bảo có toàn bộ ưu điểm của anh và Liên Hoa, đáng yêu xinh đẹp thông minh quật cường, ngay cả bộ dáng ăn vạ cũng làm cho người ta yêu thích như vậy, từ nhỏ đã có tâm cơ có quỷ kế thế này, quả nhiên là con của anh!
Đương nhiên càng nhìn con của mình càng cảm thấy tốt, giờ phút này trong lòng Triển Thiếu Khuynh bị cảm giác đau lòng và yêu mến con trai lấp kín, dù sao Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ, hôm nay lại gặp bất trắc cơ thể khó chịu, đối d[[dlqd mặt với người ba đột ngột xuất hiện là anh nhất thời náo loạn cũng là bình thường, anh làm ba mà chưa từng thương yêu con trai, bây giờ hi vọng Tiểu Bạch nhanh chóng tiếp nhận anh, thật là đã ép buộc con rồi.
Mặc dù anh còn nhớ rõ Tiểu Bạch la hét nói anh là người xấu, còn không quên được động tác con trai cực kỳ kiên quyết bảo Liên Hoa đuổi anh đi, nhưng Triển Thiếu Khuynh cho rằng con như vậy là do anh đã khiêu khích chọc tức bé, anh có động tác thân mật với Liên Hoa, Tiểu Bạch bị chọc giận mới nói lẫy. Cứ từ từ, chờ Tiểu Bạch quen thuộc với anh, tự nhiên sẽ biết được ý tốt của anh, nhất định sẽ tiếp nhận anh thích anh.
Có cái gì có thể khó cắt đứt hơn máu mủ không? Dù sao anh cũng là ba ruột của Tiểu Bạch, bảo bảo còn không thừa nhận anh sao? !
Triển Thiếu Khuynh cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, có Tiểu Bạch, đời này anh và Liên Hoa không cách nào chia cách nhau nữa, người phụ nữ và con trai của anh, thực sự là nhớ đến liền làm cho anh muốn mỉm cười. . . . . .
Thiếu gia, trên mặt ngài. . . . . . Quản gia Tôn biết Triển Thiếu Khuynh muốn ngồi xe về nhà, nên đã đứng đợi trước cửa biệt thự, chờ Triển Thiếu Khuynh di chuyển xe lăn xuống xe, ông vừa định khom mình hành lễ, liền nhìn thấy trên mặt thiếu gia có dấu tay rõ ràng, kinh ngạc lập tức nhỏ giọng hỏi, Thiếu gia má phải của ngài sao thế? Một dấu vừa đỏ vừa sưng, có cần tôi gọi bác sĩ đến xử lí giúp ngài không? !
Triển Thiếu Khuynh sờ mặt của mình, lúc này mới nhớ tới anh bị Liên Hoa tát một cái, sau đó anh bị một đống tin tức khiếp sợ nên quên mất tất cả, vết thương trên mặt so với tin tức nổ tung có sức công phá lớn, hoàn toàn là không đáng kể.
Anh vốn là định đi tìm Liên Hoa thăm bệnh, lại bị hình ảnh cô và Mục Thần thân mật nên tức giận đến nỗi đầu óc choáng váng, sau đó muốn lập tức biến cô thành của anh, sau đó lại bị điện thoại của Liên Hoa cắt đứt, anh muốn tiếp tục xâm chiếm, Liên Hoa liền tức giận tát anh một cái, nghiêm khắc khiển trách anh một phen.
Nghĩ đến một màn kiều diễm trên ghế sa lon trong phòng bệnh, mặt của Triển Thiếu Khuynh lại hơi ửng đỏ, nhưng đáng tiếc, chỉ kém một chút, là anh có thể chiếm lấy người phụ nữ của mình. . . . . .
Chẳng qua nếu như ban đầu anh thật sự đã làm ra cái gì, cho dù có thể đoạt lấy Liên Hoa một lần, nhưng sẽ làm trễ nãi cuộc gọi của giáo viên báo Tiểu Bạch ngã xuống dưới lầu, lấy thương yêu cưng chiều của Liên Hoa đối với Tiểu Bạch, sau đó, Liên Hoa nhất định sẽ hận chết anh.
Hiện tại cũng tốt, mặc dù hai người không làm được một bước cuối cùng, nhưng anh mượn cơ hội biết chuyện tồn tại của Tiểu Bạch, tương lai sinh mạng của anh và Liên Hoa đã chặt chẽ quấn quít lại với nhau, không thể tiếp tục chia cách.
Thiếu gia, thiếu gia? Quản gia Tôn đen mặt nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia vuốt dấu tay trên mặt cười dịu dàng đa tình, là sao rồi, sao thiếu gia bị người ta đánh lại có thể vui mừng như thế?
Ông gọi bác sĩ tới, tôi có việc muốn hỏi bọn họ. Triển Thiếu Khuynh ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói, Ông nhớ hỏi rõ ràng, gọi những bác sĩ giỏi nhất bên khoa chỉnh hình và khoa nhi đến.
Vâng. Cho dù vẫn còn nghi ngờ, thiếu gia chỉ bị tát một cái khiến gương mặt sưng đỏ, tại sao phải gọi bác sĩ khoa chỉnh hình và khoa nhi, nhưng vị quản gia Tôn ít nói chuyên nghiệp không nói thêm câu nào, chỉ nháy mắt với thư ký kế bên, bảo anh đẩy thiếu gia vào nhà, còn mình thì
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, bảo bảo có toàn bộ ưu điểm của anh và Liên Hoa, đáng yêu xinh đẹp thông minh quật cường, ngay cả bộ dáng ăn vạ cũng làm cho người ta yêu thích như vậy, từ nhỏ đã có tâm cơ có quỷ kế thế này, quả nhiên là con của anh!
Đương nhiên càng nhìn con của mình càng cảm thấy tốt, giờ phút này trong lòng Triển Thiếu Khuynh bị cảm giác đau lòng và yêu mến con trai lấp kín, dù sao Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ, hôm nay lại gặp bất trắc cơ thể khó chịu, đối d[[dlqd mặt với người ba đột ngột xuất hiện là anh nhất thời náo loạn cũng là bình thường, anh làm ba mà chưa từng thương yêu con trai, bây giờ hi vọng Tiểu Bạch nhanh chóng tiếp nhận anh, thật là đã ép buộc con rồi.
Mặc dù anh còn nhớ rõ Tiểu Bạch la hét nói anh là người xấu, còn không quên được động tác con trai cực kỳ kiên quyết bảo Liên Hoa đuổi anh đi, nhưng Triển Thiếu Khuynh cho rằng con như vậy là do anh đã khiêu khích chọc tức bé, anh có động tác thân mật với Liên Hoa, Tiểu Bạch bị chọc giận mới nói lẫy. Cứ từ từ, chờ Tiểu Bạch quen thuộc với anh, tự nhiên sẽ biết được ý tốt của anh, nhất định sẽ tiếp nhận anh thích anh.
Có cái gì có thể khó cắt đứt hơn máu mủ không? Dù sao anh cũng là ba ruột của Tiểu Bạch, bảo bảo còn không thừa nhận anh sao? !
Triển Thiếu Khuynh cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, có Tiểu Bạch, đời này anh và Liên Hoa không cách nào chia cách nhau nữa, người phụ nữ và con trai của anh, thực sự là nhớ đến liền làm cho anh muốn mỉm cười. . . . . .
Thiếu gia, trên mặt ngài. . . . . . Quản gia Tôn biết Triển Thiếu Khuynh muốn ngồi xe về nhà, nên đã đứng đợi trước cửa biệt thự, chờ Triển Thiếu Khuynh di chuyển xe lăn xuống xe, ông vừa định khom mình hành lễ, liền nhìn thấy trên mặt thiếu gia có dấu tay rõ ràng, kinh ngạc lập tức nhỏ giọng hỏi, Thiếu gia má phải của ngài sao thế? Một dấu vừa đỏ vừa sưng, có cần tôi gọi bác sĩ đến xử lí giúp ngài không? !
Triển Thiếu Khuynh sờ mặt của mình, lúc này mới nhớ tới anh bị Liên Hoa tát một cái, sau đó anh bị một đống tin tức khiếp sợ nên quên mất tất cả, vết thương trên mặt so với tin tức nổ tung có sức công phá lớn, hoàn toàn là không đáng kể.
Anh vốn là định đi tìm Liên Hoa thăm bệnh, lại bị hình ảnh cô và Mục Thần thân mật nên tức giận đến nỗi đầu óc choáng váng, sau đó muốn lập tức biến cô thành của anh, sau đó lại bị điện thoại của Liên Hoa cắt đứt, anh muốn tiếp tục xâm chiếm, Liên Hoa liền tức giận tát anh một cái, nghiêm khắc khiển trách anh một phen.
Nghĩ đến một màn kiều diễm trên ghế sa lon trong phòng bệnh, mặt của Triển Thiếu Khuynh lại hơi ửng đỏ, nhưng đáng tiếc, chỉ kém một chút, là anh có thể chiếm lấy người phụ nữ của mình. . . . . .
Chẳng qua nếu như ban đầu anh thật sự đã làm ra cái gì, cho dù có thể đoạt lấy Liên Hoa một lần, nhưng sẽ làm trễ nãi cuộc gọi của giáo viên báo Tiểu Bạch ngã xuống dưới lầu, lấy thương yêu cưng chiều của Liên Hoa đối với Tiểu Bạch, sau đó, Liên Hoa nhất định sẽ hận chết anh.
Hiện tại cũng tốt, mặc dù hai người không làm được một bước cuối cùng, nhưng anh mượn cơ hội biết chuyện tồn tại của Tiểu Bạch, tương lai sinh mạng của anh và Liên Hoa đã chặt chẽ quấn quít lại với nhau, không thể tiếp tục chia cách.
Thiếu gia, thiếu gia? Quản gia Tôn đen mặt nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia vuốt dấu tay trên mặt cười dịu dàng đa tình, là sao rồi, sao thiếu gia bị người ta đánh lại có thể vui mừng như thế?
Ông gọi bác sĩ tới, tôi có việc muốn hỏi bọn họ. Triển Thiếu Khuynh ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói, Ông nhớ hỏi rõ ràng, gọi những bác sĩ giỏi nhất bên khoa chỉnh hình và khoa nhi đến.
Vâng. Cho dù vẫn còn nghi ngờ, thiếu gia chỉ bị tát một cái khiến gương mặt sưng đỏ, tại sao phải gọi bác sĩ khoa chỉnh hình và khoa nhi, nhưng vị quản gia Tôn ít nói chuyên nghiệp không nói thêm câu nào, chỉ nháy mắt với thư ký kế bên, bảo anh đẩy thiếu gia vào nhà, còn mình thì
/308
|