Liên Hoa vuốt ve tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần, vẻ mặt phức tạp, cô nhẹ giọng nói: Tiểu Bạch, đây là Liên thị mà ông ngoại để lại cho mẹ, sau năm năm nó bị người khác cướp đi, bây giờ cũng đã trở về trong tay mẹ, cuối cùng nó không còn là Ôn thị nữa, có thể đổi lại thành tên trước kia rồi. . . . . .
Vụ kiện bồi thường của Ôn thị không được thuận lợi như tưởng tượng. Bởi Ôn thị không thể trả nổi khoản tiền phạt như toà đã phán, cho nên toà án đã lấy tất cả số cổ phần và tài sản của hai người đại diện pháp lý của Ôn thị là Ôn Như Cảnh và Ôn Ngữ để gán nợ. Lúc nãy cô đã hoàn tất mọi thủ tục, chuyển nhượng hết toàn bộ số cổ phần của mẹ con Ôn thị sang tên của mình.
Trong lòng Liên Hoa tràn đầy vui mừng và kích động, bây giờ cô có toàn bộ quyền sở hữu của Liên thị, cuối cùng sự cố gắng của cô cũng thành công, cô đã lấy lại được những thứ mình bị cướp đi, trả lại cho mẹ con Ôn thị báo ứng gấp trăm ngàn lần.
Ba, nếu ba trên trời có linh thiêng thì có thể yên nghỉ rồi, con đã lấy lại được tâm huyết của ba, sẽ không bao giờ để bất cứ ai tổn hại đến nữa, xin ba hãy yên tâm, con sẽ kinh doanh Liên thị càng phát triển hơn nữa, để lý tưởng của ba sẽ mãi được truyền nối. . . . . .
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khoé mắt của Liên Hoa.
Chờ đợi quá lâu, bây giờ nguyện vọng đã thành sự thật, thế nhưng cứ như đang mơ vậy, thật sự cô đã làm được rồi. Năm năm! Cuối cùng cô cũng lấy lại được tất cả, cũng đã trả thù thành công!
Mẹ, mẹ đừng khóc. . . . . . Đây là chuyện tốt, nhất định ông ngoại sẽ vui mừng đấy! Tiểu Bạch hiểu chuyện lau nước mắt giúp Liên Hoa, cậu muốn dời sự chú ý của Liên Hoa, nên hỏi: Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?
Bây giờ chúng ta sẽ về nhà, trở về. . . . . . Trở về ngôi nhà mà mẹ đã xa cách năm năm. . . . . . Tay Liên Hoa khẽ run, ôm lấy Tiểu Bạch, cô khẽ thỏ thẻ bên tai con trai cưng.
Liên Hoa, chúng ta cùng về nhà thôi. Anh và Tiểu Bạch sẽ đi với em, chúng ta cùng nhau trở về nhà của em. Triển Thiểu Khuynh nhìn dáng vẻ bây giờ của Liên, đau lòng ôm cả Liên Hoa và Tiểu Bạch vào lồng ngực, truyền toàn bộ hơi ấm cho người phụ nữ và con trai của mình.
Anh biết những năm gần đây cô đã phải chịu nhục chịu khổ đến nhường nào, chuyện của năm năm trước vẫn luôn là cái gai nhọn ghim chặt trong lòng cô. Mỗi ngày trong khoảng thời gian này, càng lúc cô càng hận mẹ con Ôn thị đến thấu xương. Cô đã đợi quá lâu rồi, giờ đây, cuối cùng cô cũng lấy lại được mọi thứ, trả thù được những người phản bội cô, anh vui mừng cho cô, nhưng cũng đau lòng cho cô.
Cho dù vết thương phản bội đã lành hẳn, nhưng vẫn sẽ để lại sẹo. Trong cả cuộc đời của Liên Hoa, cô vẫn sẽ luôn nhớ đến chuyện đau khổ đó, mãi không thể quên. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh thở dài, âm thầm lập lời thề, chuyện đã qua không thể nào thay đổi được, anh không thể nào ngăn chặn những tổn thương đó không xảy ra. Nhưng từ bây giờ trở đi, đã có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ để hai mẹ con cô gặp phải bất cứ sóng to gió lớn gì nữa!
Bất kỳ sự đau khổ nào mà Liên Hoa đã trải qua sẽ không bao giờ tái diễn nữa, anh sẽ bảo vệ Liên Hoa và Tiểu Bạch, trở thành một bức tường kiên cố bảo vệ cho hai người, bất cứ ai cũng đừng hòng tổn thương được người nhà của anh, trừ phi anh chết!
Xe lao nhanh trên đường, cuối cùng chậm rãi dừng lại trước một căn biệt thự tuyệt đẹp.
Liên Hoa không chờ được nữa, nhanh chóng xuống xe, đứng trước cửa, cô ngây ngốc ngắm nhìn toà kiến trúc bên trong cánh cửa sắt, đúng vậy, chính là ở đây, đây là nơi chứng kiến cô lớn lên, là nó – Căn nhà chất chứa đầy kỉ niệm mà cô đã bị cướp đi suốt năm năm . . . . . .
Năm năm rồi, cô chưa từng quay lại đây, cho dù đã trở về thành phố K từ mấy tháng trước, nhưng trước khi cô lấy lại quyền sở hữu nơi này một cách danh chính ngôn thuận thì cô vẫn không dám đến thăm.
Cô sợ mình tức cảnh sinh tình, thấy kẻ thù xuất hiện trước mắt mình, cô sẽ hận đến mức xông lên bóp chết mẹ con nhà họ Ôn, cũng hận mình tại sao năm đó lại quá yếu đuối, ngay cả nhà của mình mà cũng bị cướp đi. . . . . .
Mẹ, chúng ta về nhà thôi! Tiểu Bạch ra hiệu với Triển Thiếu Khuynh, tiến lên kéo kéo tay Liên Hoa: Mẹ kể con nghe những chuyện lúc trước ở đây nhé, còn cả những chuyện thú vị của ông ngoại và bà ngoại nữa nha ~
Tiểu Bạch, được, chúng ta vào thôi. . . . . . Liên Hoa lau nước mắt, cô nên vui mừng mới đúng, hôm nay là một ngày vui vẻ, cô không được khóc nữa!
Triển Thiếu Khuynh lấy chìa khóa mở cửa ra, anh hơi cúi người làm một tư thế mời, tay kia nắm tay Tiểu Bạch, mời hai người cùng vào trong.
Liên Hoa khẽ cười, cũng bắt chước anh khẽ nhún người đáp lại, nâng bước đi qua cửa lớn vào trong.
Biệt thự nhà họ Liên, là nơi cô có nhiều kỷ niệm với ba mẹ nhất, năm năm trước cô vô ý làm mất báu vật, bây giờ mất rồi lại được, đây là báu vật vô giá cất chứa toàn bộ thời thơ ấu của cô, nhất định cô sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Cả căn biệt thự và Liên thị, đều là báu vật mà cô thề phải dùng cả đời để bảo vệ. . . . . .
Vừa vào cửa chính biệt thự, Liên Hoa nhìn từng cái cây ngọn cỏ trước mắt, nhoẻn miệng cười, thật giống, nơi này của bây giờ và năm năm trước không khác nhau mấy!
Cây cối cao lớn tươi tốt, dây leo xinh đẹp quấn quanh, vườn hoa này, khu rừng nhỏ này, năm năm nay vẫn lẳng lặng ở nguyên ở đây, chờ đợi cô quay về!
Cô dịu dàng vuốt ve một gốc cây to lâu năm và một vài vật trang
Vụ kiện bồi thường của Ôn thị không được thuận lợi như tưởng tượng. Bởi Ôn thị không thể trả nổi khoản tiền phạt như toà đã phán, cho nên toà án đã lấy tất cả số cổ phần và tài sản của hai người đại diện pháp lý của Ôn thị là Ôn Như Cảnh và Ôn Ngữ để gán nợ. Lúc nãy cô đã hoàn tất mọi thủ tục, chuyển nhượng hết toàn bộ số cổ phần của mẹ con Ôn thị sang tên của mình.
Trong lòng Liên Hoa tràn đầy vui mừng và kích động, bây giờ cô có toàn bộ quyền sở hữu của Liên thị, cuối cùng sự cố gắng của cô cũng thành công, cô đã lấy lại được những thứ mình bị cướp đi, trả lại cho mẹ con Ôn thị báo ứng gấp trăm ngàn lần.
Ba, nếu ba trên trời có linh thiêng thì có thể yên nghỉ rồi, con đã lấy lại được tâm huyết của ba, sẽ không bao giờ để bất cứ ai tổn hại đến nữa, xin ba hãy yên tâm, con sẽ kinh doanh Liên thị càng phát triển hơn nữa, để lý tưởng của ba sẽ mãi được truyền nối. . . . . .
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khoé mắt của Liên Hoa.
Chờ đợi quá lâu, bây giờ nguyện vọng đã thành sự thật, thế nhưng cứ như đang mơ vậy, thật sự cô đã làm được rồi. Năm năm! Cuối cùng cô cũng lấy lại được tất cả, cũng đã trả thù thành công!
Mẹ, mẹ đừng khóc. . . . . . Đây là chuyện tốt, nhất định ông ngoại sẽ vui mừng đấy! Tiểu Bạch hiểu chuyện lau nước mắt giúp Liên Hoa, cậu muốn dời sự chú ý của Liên Hoa, nên hỏi: Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?
Bây giờ chúng ta sẽ về nhà, trở về. . . . . . Trở về ngôi nhà mà mẹ đã xa cách năm năm. . . . . . Tay Liên Hoa khẽ run, ôm lấy Tiểu Bạch, cô khẽ thỏ thẻ bên tai con trai cưng.
Liên Hoa, chúng ta cùng về nhà thôi. Anh và Tiểu Bạch sẽ đi với em, chúng ta cùng nhau trở về nhà của em. Triển Thiểu Khuynh nhìn dáng vẻ bây giờ của Liên, đau lòng ôm cả Liên Hoa và Tiểu Bạch vào lồng ngực, truyền toàn bộ hơi ấm cho người phụ nữ và con trai của mình.
Anh biết những năm gần đây cô đã phải chịu nhục chịu khổ đến nhường nào, chuyện của năm năm trước vẫn luôn là cái gai nhọn ghim chặt trong lòng cô. Mỗi ngày trong khoảng thời gian này, càng lúc cô càng hận mẹ con Ôn thị đến thấu xương. Cô đã đợi quá lâu rồi, giờ đây, cuối cùng cô cũng lấy lại được mọi thứ, trả thù được những người phản bội cô, anh vui mừng cho cô, nhưng cũng đau lòng cho cô.
Cho dù vết thương phản bội đã lành hẳn, nhưng vẫn sẽ để lại sẹo. Trong cả cuộc đời của Liên Hoa, cô vẫn sẽ luôn nhớ đến chuyện đau khổ đó, mãi không thể quên. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh thở dài, âm thầm lập lời thề, chuyện đã qua không thể nào thay đổi được, anh không thể nào ngăn chặn những tổn thương đó không xảy ra. Nhưng từ bây giờ trở đi, đã có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ để hai mẹ con cô gặp phải bất cứ sóng to gió lớn gì nữa!
Bất kỳ sự đau khổ nào mà Liên Hoa đã trải qua sẽ không bao giờ tái diễn nữa, anh sẽ bảo vệ Liên Hoa và Tiểu Bạch, trở thành một bức tường kiên cố bảo vệ cho hai người, bất cứ ai cũng đừng hòng tổn thương được người nhà của anh, trừ phi anh chết!
Xe lao nhanh trên đường, cuối cùng chậm rãi dừng lại trước một căn biệt thự tuyệt đẹp.
Liên Hoa không chờ được nữa, nhanh chóng xuống xe, đứng trước cửa, cô ngây ngốc ngắm nhìn toà kiến trúc bên trong cánh cửa sắt, đúng vậy, chính là ở đây, đây là nơi chứng kiến cô lớn lên, là nó – Căn nhà chất chứa đầy kỉ niệm mà cô đã bị cướp đi suốt năm năm . . . . . .
Năm năm rồi, cô chưa từng quay lại đây, cho dù đã trở về thành phố K từ mấy tháng trước, nhưng trước khi cô lấy lại quyền sở hữu nơi này một cách danh chính ngôn thuận thì cô vẫn không dám đến thăm.
Cô sợ mình tức cảnh sinh tình, thấy kẻ thù xuất hiện trước mắt mình, cô sẽ hận đến mức xông lên bóp chết mẹ con nhà họ Ôn, cũng hận mình tại sao năm đó lại quá yếu đuối, ngay cả nhà của mình mà cũng bị cướp đi. . . . . .
Mẹ, chúng ta về nhà thôi! Tiểu Bạch ra hiệu với Triển Thiếu Khuynh, tiến lên kéo kéo tay Liên Hoa: Mẹ kể con nghe những chuyện lúc trước ở đây nhé, còn cả những chuyện thú vị của ông ngoại và bà ngoại nữa nha ~
Tiểu Bạch, được, chúng ta vào thôi. . . . . . Liên Hoa lau nước mắt, cô nên vui mừng mới đúng, hôm nay là một ngày vui vẻ, cô không được khóc nữa!
Triển Thiếu Khuynh lấy chìa khóa mở cửa ra, anh hơi cúi người làm một tư thế mời, tay kia nắm tay Tiểu Bạch, mời hai người cùng vào trong.
Liên Hoa khẽ cười, cũng bắt chước anh khẽ nhún người đáp lại, nâng bước đi qua cửa lớn vào trong.
Biệt thự nhà họ Liên, là nơi cô có nhiều kỷ niệm với ba mẹ nhất, năm năm trước cô vô ý làm mất báu vật, bây giờ mất rồi lại được, đây là báu vật vô giá cất chứa toàn bộ thời thơ ấu của cô, nhất định cô sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Cả căn biệt thự và Liên thị, đều là báu vật mà cô thề phải dùng cả đời để bảo vệ. . . . . .
Vừa vào cửa chính biệt thự, Liên Hoa nhìn từng cái cây ngọn cỏ trước mắt, nhoẻn miệng cười, thật giống, nơi này của bây giờ và năm năm trước không khác nhau mấy!
Cây cối cao lớn tươi tốt, dây leo xinh đẹp quấn quanh, vườn hoa này, khu rừng nhỏ này, năm năm nay vẫn lẳng lặng ở nguyên ở đây, chờ đợi cô quay về!
Cô dịu dàng vuốt ve một gốc cây to lâu năm và một vài vật trang
/308
|