J hưng phấn đứng lên, lắc Tiểu Bạch không ngừng kêu lên: Có cách, Tiểu Bạch, tôi nhớ ra rồi!
Gầm cái gì mà gầm, anh làm tôi sợ muốn chết! Cha tôi bị thương thành dạng này rồi, anh còn cười được à! Trong mắt Tiểu Bạch vẫn còn nước mắt, oán hận dùng sức lắc cánh tay đầy thịt của J: Anh tự đâm đầu vào chỗ chết à! Tâm trạng của tôiu không tốt, còn dám cười tôi giết anh đó! Uổng cho anh còn nói là đệ tử của cha tôi, thế mà anh không đau lòng chút nào, bây giờ tôi sẽ thay cha tiêu diệt anh!
Tiểu Bạch, cậu hãy nghe tôi nói! Là tin tức tốt, đúng là tin tức tốt. . . . . . Gào khóc, cậu buông tay trước đi, đau quá—— J gào lên cầu xin tha thứ, luôn miệng giải thích rõ: Tôi nghĩ đến một người, người kia có thể cứu lão đại ——
Thật? Lúc này Tiểu Bạch mới buông lỏng tay, cậu bé lau nước mắt, con mắt đỏ rực giống như con thỏ nhỏ đáng thương, sau khi nghẹn ngào mấy tiếng, cậu bé cau mày hỏi: Người nào, anh nói xem?
Thật ra Tiểu Bạch cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, mấy ngày qua cậu bé đã thất vọng quá nhiều, mặc dù tình hình của cha đã chuyển biến tốt, bác sĩ nói tính mạng đã không nguy hiểm nữa, nhưng hai chân của cha vẫn không có khởi sắc, nhìn ông nội và mẹ liên lạc bác sĩ của các quốc gia suốt ngày suốt đêm, nhưng không có một người trả lời kết quả khả quan. . . . . .
Không riêng gì ông nội và mẹ nhiều lần bị đả kích, ngay cả cậu ở bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng khổ sở.
Cho nên cậu không có tin tưởng J nói chút nào, cũng chỉ là ngựa chết thành ngựa sống hỏi một câu, J là một trạch nam có lẽ ở trong thế giới Internet đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng ở lĩnh vực chữa bệnh cứu trợ, ông nội có mạng lưới quan hệ trải rộng toàn thế giới cũng không vơ vét ra một người có thể chữa bệnh cho cha, J có thể biết được bao nhiêu danh y đây. . . . . .
Tôi biết một người, cô ta có thể cứu lão đại! Vẻ mặt J sáng lên, hết sức chăm chú nói: Tôi đã thấy tài liệu thí nghiệm và video của cô ta, cô ta thật sự có thể làm cho người ta mọc ra thần kinh mới trong xương cốt cơ bắp mạch máu!
Anh nói thật? Anh không có bị thần kinh chứ! Tiểu Bạch ngây người, cậu sững sờ nhìn J, phảng phất giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Bởi vì tình trạng thương tích của cha, gần đây cậu đã lật xem rất nhiều bộ sách về phương diện y học, nhiều thuật ngữ chữa bệnh như vậy cậu hoàn toàn xem không hiểu, nhưng xem hiểu một câu nói duy nhất, lại làm cho cậu len lén khóc thật lâu: Sau khi tế bào thần kinh bị tổn thương, thì không thể hồi phục lại. . . . . .
J nói mọi thứ như mơ giữa ban ngày! Chỗ chân bị thương của cha bị đứt mất dây thần kinh không phải nối chung lại một chỗ là có ích, cần dài ra một đoạn lớn mới được, hơn nữa mọc ra thần kinh xương cốt mạch máu phải giống như người bình thường khác, mới có thể bảo đảm chân của cha có thể đứng thẳng để đi được!
Có thể cái này không thực tế, lấy khoa học bây giờ mà xem, không thể nào đạt tới loại
Gầm cái gì mà gầm, anh làm tôi sợ muốn chết! Cha tôi bị thương thành dạng này rồi, anh còn cười được à! Trong mắt Tiểu Bạch vẫn còn nước mắt, oán hận dùng sức lắc cánh tay đầy thịt của J: Anh tự đâm đầu vào chỗ chết à! Tâm trạng của tôiu không tốt, còn dám cười tôi giết anh đó! Uổng cho anh còn nói là đệ tử của cha tôi, thế mà anh không đau lòng chút nào, bây giờ tôi sẽ thay cha tiêu diệt anh!
Tiểu Bạch, cậu hãy nghe tôi nói! Là tin tức tốt, đúng là tin tức tốt. . . . . . Gào khóc, cậu buông tay trước đi, đau quá—— J gào lên cầu xin tha thứ, luôn miệng giải thích rõ: Tôi nghĩ đến một người, người kia có thể cứu lão đại ——
Thật? Lúc này Tiểu Bạch mới buông lỏng tay, cậu bé lau nước mắt, con mắt đỏ rực giống như con thỏ nhỏ đáng thương, sau khi nghẹn ngào mấy tiếng, cậu bé cau mày hỏi: Người nào, anh nói xem?
Thật ra Tiểu Bạch cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, mấy ngày qua cậu bé đã thất vọng quá nhiều, mặc dù tình hình của cha đã chuyển biến tốt, bác sĩ nói tính mạng đã không nguy hiểm nữa, nhưng hai chân của cha vẫn không có khởi sắc, nhìn ông nội và mẹ liên lạc bác sĩ của các quốc gia suốt ngày suốt đêm, nhưng không có một người trả lời kết quả khả quan. . . . . .
Không riêng gì ông nội và mẹ nhiều lần bị đả kích, ngay cả cậu ở bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng khổ sở.
Cho nên cậu không có tin tưởng J nói chút nào, cũng chỉ là ngựa chết thành ngựa sống hỏi một câu, J là một trạch nam có lẽ ở trong thế giới Internet đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng ở lĩnh vực chữa bệnh cứu trợ, ông nội có mạng lưới quan hệ trải rộng toàn thế giới cũng không vơ vét ra một người có thể chữa bệnh cho cha, J có thể biết được bao nhiêu danh y đây. . . . . .
Tôi biết một người, cô ta có thể cứu lão đại! Vẻ mặt J sáng lên, hết sức chăm chú nói: Tôi đã thấy tài liệu thí nghiệm và video của cô ta, cô ta thật sự có thể làm cho người ta mọc ra thần kinh mới trong xương cốt cơ bắp mạch máu!
Anh nói thật? Anh không có bị thần kinh chứ! Tiểu Bạch ngây người, cậu sững sờ nhìn J, phảng phất giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Bởi vì tình trạng thương tích của cha, gần đây cậu đã lật xem rất nhiều bộ sách về phương diện y học, nhiều thuật ngữ chữa bệnh như vậy cậu hoàn toàn xem không hiểu, nhưng xem hiểu một câu nói duy nhất, lại làm cho cậu len lén khóc thật lâu: Sau khi tế bào thần kinh bị tổn thương, thì không thể hồi phục lại. . . . . .
J nói mọi thứ như mơ giữa ban ngày! Chỗ chân bị thương của cha bị đứt mất dây thần kinh không phải nối chung lại một chỗ là có ích, cần dài ra một đoạn lớn mới được, hơn nữa mọc ra thần kinh xương cốt mạch máu phải giống như người bình thường khác, mới có thể bảo đảm chân của cha có thể đứng thẳng để đi được!
Có thể cái này không thực tế, lấy khoa học bây giờ mà xem, không thể nào đạt tới loại
/308
|