Cúp điện thoại, Triển Thiếu Khuynh nhức đầu day day ấn đường, Liên Hoa thật sự đưa cho anh một vấn đề khó khăn không nhỏ, đối mặt với toàn bộ tính toán của cô, đối đầu với sức ảnh hưởng trong phạm vi toàn cầu của cô, anh chỉ có thể đầu hàng.
Không người nào có thể hoàn toàn bao phủ mạng lưới Internet có diện tích lớn như thế trong khoảng thời gian ngắn như Liên Hoa, chắc là dự đoán của cô cũng không kém lúc này mấy, xác định tuyệt đối có thể đạt được mục đích của mình.
Theo anh biết giao hẹn quảng cáo kia là vào ngày mai, trong một ngày ngắn ngủi này, anh không thể nào ngăn cản cô công bố tin tức này, không thể nào ngăn cản dự tính trước của cô.
Nếu không có cách nào ngăn cản, như vậy, anh sẽ lợi dụng trận thế này thật tốt, thuận tiện đi hoàn thành mục đích của mình. . . . . .
Nhún vai vỗ vỗ gương mặt, uất ức và tức giận trên mặt Triển Thiếu Khuynh đã bị quét sạch, Liên Hoa là một cô gái đặc biệt thông minh, nhưng mà anh sẽ không để cho cô dắt mũi dẫn anh đi, nếu như cô dám bày mưu tính kế định ngấm ngầm hãm hại anh, như vậy, anh nhất định sẽ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu!
Sẽ để cho cô gái thiên tài giảo hoạt kia cứ thế tự đi vào cạm bẫy mà mình bố trí, anh mới là người thắng cuộc cuối cùng, ở trong kế hoạch của cô, anh nhất định sẽ lấy được kết quả mình mong muốn!
Khóe môi Triển Thiếu Khuynh nâng lên nụ cười thâm trầm khó lường, cất giọng nói với tài xế: Không đến Thủy Các nữa, chúng ta đến văn phòng cao ốc Triển thị.
Sao thế ạ?! Tiểu Bạch không hài lòng kêu la: Không phải nói muốn đến Thủy Các thăm mẹ một lát ư, tại sao lại không đi! Cha, chúng ta đi xem một chút đi, mặc dù mẹ nói là ngày mai sẽ để chúng ta đi vào trong đó tìm mẹ, nhưng nói không chừng hôm nay mẹ đã đến nơi đó chuẩn bị rồi......
Tiểu Bạch, có muốn đánh cuộc với cha hay không? Triển Thiếu Khuynh cúi đầu xuống, nháy mắt mấy cái với con trai: Chúng ta đánh cuộc...... Đánh cuộc có phải Thủy Các đã đóng cửa hoàn toàn không thể đi vào hay không! Cha cho rằng dù chúng ta đến Thủy Các cũng sẽ không vào được cũng không thể thấy mẹ, Tiểu Bạch cảm thấy thế nào?
Vậy thì con đánh cuộc nhất định có thể đi vào! Tiểu Bạch tràn đầy tự tin nói: Nếu Thủy Các đã là tiêu chí của thành phố K thì nhất định sẽ để người ta dạo chơi cả năm mới đúng! Làm sao có thể đóng cửa được!
Tiền đánh cuộc đâu? Dù sao cũng phải có chút tiền cược mới tương đối có tính khiêu chiến chứ! Triển Thiếu Khuynh không thèm để ý chút nào mà ăn hiếp người bạn nhỏ, dụ dỗ con trai nói: Như thế cũng được, con còn nhớ đã đồng ý với cha chuyện gì không? Nếu như cha nói đúng, con cứ dựa theo sắp xếp của cha, hoàn thành chuyện đó vào ngày mai có được hay không?
Được thôi ạ! Tiểu Bạch đồng ý một tiếng: Chúng ta cứ đánh cuộc đi, nếu như cha thắng, con nhất định sẽ hoàn toàn nghe theo cha! Còn nếu như con thắng, như vậy con có thể gặp mẹ ~
Triển Thiếu Khuynh cười khẽ, anh tin tưởng vào lúc này Liên Hoa nhất định sẽ không để bất kỳ kẻ nào tới Thủy Các nhìn thấy sắp xếp của cô, cho nên anh mới dám ban bố tin tức này trong phạm vi toàn cầu, bằng không sẽ không có dự tính mới trước thời gian đưa thiết kế ra ánh sáng. Cô nhất định đến mai mới có thể công bố tất cả ra.
Anh cũng không nhắc nhở con trai vụ cá cược này là không công bằng, một người trưởng thành ba mươi tuổi đầu giảo hoạt như anh lại lừa đứa con trai mới bốn tuổi, nhưng cũng không cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm nào. Ngày mai anh phản kích cần Tiểu Bạch trợ giúp, con trai đúng là lợi thế lớn nhất của anh, anh hoàn toàn không để ý dùng loại mưu kế nhỏ này để Tiểu Bạch làm theo tâm ý của anh.
Dĩ nhiên, sau đó, anh sẽ dạy dỗ Tiểu Bạch thật tốt, để con trai luôn luôn giữ vững cảnh giác nên có, không nên bị người khác dễ dàng lừa gạt!
Chỉ là, anh sẽ không nói cho Tiểu Bạch rằng cũng cần duy trì sự không tín nhiệm đối với người cha như anh và người mẹ Liên Hoa nào đó, trước khi Tiểu Bạch đến giai đoạn tuổi dậy thì, bọn họ vẫn hy vọng có một đứa con nghe lời và lanh lợi nhất, sau đó có thể lừa con trai thật tốt…..
Cũng không lâu lắm, xe của bọn anh đã đi tới con đường Thủy Các kia, nhưng bị cảnh sát giao thông ngăn cản ý muốn tiếp tục đi tới của bọn họ, một cái biển báo Đường phía trước đang thi công sửa gấp , khiến mắt Tiểu Bạch choáng váng.
A! Thế nhưng thật sự không đến được Thủy Các rồi! Tiểu Bạch cố gắng nhảy dựng lên, cũng không có cách nào thấy rốt cuộc Thủy Các đã xảy ra chuyện gì, tầng tầng màn che hoàn toàn che kín Thủy Các, cũng ngăn cản ánh mắt muốn tìm tòi nghiên cứu của mọi người.
Triển Thiếu Khuynh ôm Tiểu Bạch lên xe lần nữa, môi của anh hơi nhếch lên, nhẹ nhàng mà nói ra: Cha nói không có sai chứ? Tiểu Bạch, có chơi có chịu đi!
Tại sao lại như vậy chứ….. Tiểu Bạch cúi thấp đầu xuống, nghĩ mãi không ra chuyện tại sao mình lại thua. Nhưng vừa nghĩ tới tiền đánh cuộc theo lời Triển Thiếu Khuynh, cậu bé càng thêm như đưa đám: Ngày mai thật sự phải nói với mẹ những lời đó sao, có phải quá sớm rồi hay không….. Cha đợi thêm mấy ngày nữa không được sao, nhất định phải vội vàng vào ngày mai như vậy à…..
Dĩ nhiên nhất định phải vào ngày mai, chẳng lẽ Tiểu Bạch muốn ăn vạ sao? Triển Thiếu Khuynh quét qua chóp mũi của con trai: Cẩn thận mình sẽ biến thành béo ú, còn béo hơn J nữa đấy!
Bây giờ J có mập đâu ạ, anh ấy đang quên ăn quên ngủ làm việc ở Triển thị, đã gầy lắm rồi. . . . . . Tiểu Bạch bất bình thay J, nhưng cũng biết lời thề vừa ra khỏi miệng thì nhất định phải thực hiện. Cậu bé gật đầu một cái, nói nghiêm túc: Được rồi, cha, ngày mai con sẽ nghe lời dặn dò của cha, cha bảo con nói những lời đó với mẹ vào lúc nào, con sẽ nói vào lúc đó!
Vậy mới ngoan chứ, Tiểu Bạch cục cưng tuyệt nhất của cha ~! Triển Thiếu Khuynh nâng con trai lên, nhiệt tình hôn hít gò má Tiểu Bạch, râu ria đâm vào chọc cho Tiểu Bạch cười khanh khách không ngừng.
Triển Thiếu Khuynh len lén làm cái thủ thế thành công ở trong lòng, Tiểu Bạch khó thu xếp nhất đã bị anh thuyết phục, như vậy, kế tiếp anh chỉ cần mời thêm vài người khác, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị là được…..
Ngày mai, mặc kệ Liên Hoa tính kế gì, trong nháy mắt cô thu hút toàn bộ thế giới kia, anh muốn làm một mẻ đạt mục tiêu của mình!
Ngày hôm sau, Triển Thiếu Khuynh dậy rất sớm, tối hôm qua anh vì chuyện sắp xảy ra vào hôm nay mà suýt nữa kích động đến mất ngủ, ngủ được mấy giờ ngắn ngủi, anh đã tỉnh dậy thật sớm.
Yên lặng tập luyện việc sắp sửa làm hôm nay, tình trạng tinh thần Triển Thiếu Khuynh tốt đến khác thường, anh gần như là nhảy cà tưng kêu Tiểu Bạch rời giường, chạy chậm cùng Tiểu Bạch tắm rửa ăn cơm, hai người đều sức lực tràn trề, bởi vì, hôm nay có thể nhìn thấy Liên Hoa~
Xong hết mọi việc, hai cha con hỏi thăm quản gia cùng người làm một vòng, hôm nay cũng không tìm được ông Triển. Hai người bất đắc dĩ nhún nhún vai, mặc dù rất đáng tiếc vì không cách nào dẫn theo ông cụ cùng chính mắt đi xem chuyện lớn hôm nay, nhưng thời gian cấp bách, bọn họ nên chạy tới Thủy Các thôi.
Xe chạy một mạch tới hai con đường cách nhau trước Thủy Các, quả nhiên, hôm nay Thủy Các đã mở ra, Triển Thiếu Khuynh và Tiểu Bạch nhìn còn ngây ngẩn cả người, hai người giương mắt mà nhìn nhìn dòng người hối hả, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là loại hiện trạng này!
Nơi này….. Nơi này là Thủy Các không sai chứ? Nơi này không phải Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc chứ? Làm sao lại tụ tập nhiều cư dân đủ loại sắc tộc quốc tịch và ngôn ngữ trên thế giới như vậy?
Triển Thiếu Khuynh vững vàng ôm chặt Tiểu Bạch, nhiều người như vậy tụ tập lại cùng nhau, lỡ như Tiểu Bạch bị tách ra, không cần Liên Hoa tới giết anh, chính anh cũng sẽ đau lòng tới chết.
Tiểu Bạch ôm sát cổ của Triển Thiếu Khuynh, nhẹ nhàng hỏi: Cha, nhiều người như vậy….. Đều là đến tìm mẹ sao? Chẳng lẽ mẹ không chỉ cho mỗi chúng ta tới tìm mẹ thôi? Nhưng chúng ta phải đi vào thế nào đây?
Đúng vậy đó. . . . . . Triển Thiếu Khuynh cũng cực kỳ bất đắc dĩ, vô lực nói.
Không biết Liên Hoa có mong đợi một cái quảng cáo sẽ có hiệu quả như vậy hay không? Những lời tới Thủy Các tìm cô này thật sự là lấy tốc độ ánh sáng làn truyền đến toàn thế giới, truyền thông các quốc gia cũng cử phóng viên đến, cũng có rất nhiều quần chúng bình thường gần đây tới tham gia náo nhiệt, chen lấn đến khiến cả con đường nước chảy không lọt!
Triển Thiếu Khuynh ôm Tiểu Bạch cao hơn, đề nghị: Để cha thử xem có thể kết nối với điện thoại của Liên Hoa được không, cô ấy nhất định ở bên trong, chúng ta để cô ấy đến đón chúng ta vào…..
Rốt cuộc di động một tháng qua chưa từng kết nối được cũng vang lên tiếng chuông bình thường, Triển Thiếu Khuynh thở phào nhẹ nhõm, Liên Hoa mở máy là tốt rồi, cuối cùng bọn họ cũng có thể cầu cứu cô, bảo Liên Hoa để bọn họ tiến vào bên trong Thủy Các.
Nếu không hai cha con bọn họ thật tìm được Thủy Các, cũng không thấy được Liên Hoa, hoàn toàn lãng phí tình cảm với nhau!
Câu nói đầu tiên sau khi điện thoại được tiếp nhận, Liên Hoa đề cao giọng nói, lập tức bắt đầu giận dữ chỉ trích anh: Triển Thiếu Khuynh, rốt cuộc anh đã tới! Hừ, ai cho anh phá hư sắp xếp của em, tại sao lại để Đài Truyền Hình trong nước dừng phát hình quảng cáo của em! Thật may là em đã chuẩn bị kỹ càng, trừ Đài Truyền Hình ra, em còn dán bảng quảng cáo ở bên ngoài, anh có biết hay không, suýt nữa anh đã hủy hoại kế hoạch của em rồi!
Triển Thiếu Khuynh lắng nghe tiếng nói đã lâu không từng nghe trong điện thoại, lại cảm thấy hết sức hạnh phúc tràn ra một nụ cười.
Cho dù cô bực bội rống giận với anh, cho dù là đang chỉ trích anh làm chuyện sai lầm, nhưng khi những lời này là từ trong miệng Liên Hoa nói ra, cũng làm cho anh cảm thấy hết sức êm tai dễ nghe.
Một ngày không thấy, như cách ba thu. Mà anh, đã hơn ba mươi ngày không nhìn thấy mặt của cô, không nghe được tiếng nói của cô rồi.
Nhớ nhung, muốn điên.
Này này? Thiếu Khuynh, anh còn nghe không vậy? Liên Hoa vừa chỉ huy tiến hành sắp xếp cuối cùng của hậu trường, vừa nghi ngờ hỏi Triển Thiếu Khuynh nói: Bị em mắng tức giận rồi? Sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?
Dĩ nhiên không có. Triển Thiếu Khuynh dịu dàng nở nụ cười: Bây giờ anh và Tiểu Bạch đang ở bên ngoài Thủy Các, bọn anh không đi vào được, em có thể bảo người tới dẫn bọn anh vào được không? Nếu không tất cả kế hoạch em đã sắp xếp, bọn anh sẽ không thể xem được.
A! Em quên sắp xếp người đón bọn anh rồi—— Liên Hoa chợt hiểu kêu lên: Em cũng không ngờ có nhiều người chạy tới nơi này như vậy, suýt nữa đã làm bế tắc giao thông! Anh và Tiểu Bạch tạm thời chờ một chút, em sẽ cho người ra cửa đón bọn anh!
Được, bọn anh chờ em. Triển Thiếu Khuynh gật đầu: Liên Hoa, bây giờ em——
Mẹ, mẹ là con! Tiểu Bạch lại đoạt lấy điện thoại, vừa kết nối được đã tình chàng ý thiếp nói lời buồn nôn với Liên Hoa một trận, nói các loại lời nói nhớ nhung nhớ thương, oán trách cô không nên bỏ cậu bé lại mà đi lâu như vậy.
Mà nhân viên công tác đến dẫn bọn họ vào sân đã đi tới trước mặt bọn họ, nhiệt tình lễ độ chuẩn bị dẫn bọn họ vào sân.
Không người nào có thể hoàn toàn bao phủ mạng lưới Internet có diện tích lớn như thế trong khoảng thời gian ngắn như Liên Hoa, chắc là dự đoán của cô cũng không kém lúc này mấy, xác định tuyệt đối có thể đạt được mục đích của mình.
Theo anh biết giao hẹn quảng cáo kia là vào ngày mai, trong một ngày ngắn ngủi này, anh không thể nào ngăn cản cô công bố tin tức này, không thể nào ngăn cản dự tính trước của cô.
Nếu không có cách nào ngăn cản, như vậy, anh sẽ lợi dụng trận thế này thật tốt, thuận tiện đi hoàn thành mục đích của mình. . . . . .
Nhún vai vỗ vỗ gương mặt, uất ức và tức giận trên mặt Triển Thiếu Khuynh đã bị quét sạch, Liên Hoa là một cô gái đặc biệt thông minh, nhưng mà anh sẽ không để cho cô dắt mũi dẫn anh đi, nếu như cô dám bày mưu tính kế định ngấm ngầm hãm hại anh, như vậy, anh nhất định sẽ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu!
Sẽ để cho cô gái thiên tài giảo hoạt kia cứ thế tự đi vào cạm bẫy mà mình bố trí, anh mới là người thắng cuộc cuối cùng, ở trong kế hoạch của cô, anh nhất định sẽ lấy được kết quả mình mong muốn!
Khóe môi Triển Thiếu Khuynh nâng lên nụ cười thâm trầm khó lường, cất giọng nói với tài xế: Không đến Thủy Các nữa, chúng ta đến văn phòng cao ốc Triển thị.
Sao thế ạ?! Tiểu Bạch không hài lòng kêu la: Không phải nói muốn đến Thủy Các thăm mẹ một lát ư, tại sao lại không đi! Cha, chúng ta đi xem một chút đi, mặc dù mẹ nói là ngày mai sẽ để chúng ta đi vào trong đó tìm mẹ, nhưng nói không chừng hôm nay mẹ đã đến nơi đó chuẩn bị rồi......
Tiểu Bạch, có muốn đánh cuộc với cha hay không? Triển Thiếu Khuynh cúi đầu xuống, nháy mắt mấy cái với con trai: Chúng ta đánh cuộc...... Đánh cuộc có phải Thủy Các đã đóng cửa hoàn toàn không thể đi vào hay không! Cha cho rằng dù chúng ta đến Thủy Các cũng sẽ không vào được cũng không thể thấy mẹ, Tiểu Bạch cảm thấy thế nào?
Vậy thì con đánh cuộc nhất định có thể đi vào! Tiểu Bạch tràn đầy tự tin nói: Nếu Thủy Các đã là tiêu chí của thành phố K thì nhất định sẽ để người ta dạo chơi cả năm mới đúng! Làm sao có thể đóng cửa được!
Tiền đánh cuộc đâu? Dù sao cũng phải có chút tiền cược mới tương đối có tính khiêu chiến chứ! Triển Thiếu Khuynh không thèm để ý chút nào mà ăn hiếp người bạn nhỏ, dụ dỗ con trai nói: Như thế cũng được, con còn nhớ đã đồng ý với cha chuyện gì không? Nếu như cha nói đúng, con cứ dựa theo sắp xếp của cha, hoàn thành chuyện đó vào ngày mai có được hay không?
Được thôi ạ! Tiểu Bạch đồng ý một tiếng: Chúng ta cứ đánh cuộc đi, nếu như cha thắng, con nhất định sẽ hoàn toàn nghe theo cha! Còn nếu như con thắng, như vậy con có thể gặp mẹ ~
Triển Thiếu Khuynh cười khẽ, anh tin tưởng vào lúc này Liên Hoa nhất định sẽ không để bất kỳ kẻ nào tới Thủy Các nhìn thấy sắp xếp của cô, cho nên anh mới dám ban bố tin tức này trong phạm vi toàn cầu, bằng không sẽ không có dự tính mới trước thời gian đưa thiết kế ra ánh sáng. Cô nhất định đến mai mới có thể công bố tất cả ra.
Anh cũng không nhắc nhở con trai vụ cá cược này là không công bằng, một người trưởng thành ba mươi tuổi đầu giảo hoạt như anh lại lừa đứa con trai mới bốn tuổi, nhưng cũng không cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm nào. Ngày mai anh phản kích cần Tiểu Bạch trợ giúp, con trai đúng là lợi thế lớn nhất của anh, anh hoàn toàn không để ý dùng loại mưu kế nhỏ này để Tiểu Bạch làm theo tâm ý của anh.
Dĩ nhiên, sau đó, anh sẽ dạy dỗ Tiểu Bạch thật tốt, để con trai luôn luôn giữ vững cảnh giác nên có, không nên bị người khác dễ dàng lừa gạt!
Chỉ là, anh sẽ không nói cho Tiểu Bạch rằng cũng cần duy trì sự không tín nhiệm đối với người cha như anh và người mẹ Liên Hoa nào đó, trước khi Tiểu Bạch đến giai đoạn tuổi dậy thì, bọn họ vẫn hy vọng có một đứa con nghe lời và lanh lợi nhất, sau đó có thể lừa con trai thật tốt…..
Cũng không lâu lắm, xe của bọn anh đã đi tới con đường Thủy Các kia, nhưng bị cảnh sát giao thông ngăn cản ý muốn tiếp tục đi tới của bọn họ, một cái biển báo Đường phía trước đang thi công sửa gấp , khiến mắt Tiểu Bạch choáng váng.
A! Thế nhưng thật sự không đến được Thủy Các rồi! Tiểu Bạch cố gắng nhảy dựng lên, cũng không có cách nào thấy rốt cuộc Thủy Các đã xảy ra chuyện gì, tầng tầng màn che hoàn toàn che kín Thủy Các, cũng ngăn cản ánh mắt muốn tìm tòi nghiên cứu của mọi người.
Triển Thiếu Khuynh ôm Tiểu Bạch lên xe lần nữa, môi của anh hơi nhếch lên, nhẹ nhàng mà nói ra: Cha nói không có sai chứ? Tiểu Bạch, có chơi có chịu đi!
Tại sao lại như vậy chứ….. Tiểu Bạch cúi thấp đầu xuống, nghĩ mãi không ra chuyện tại sao mình lại thua. Nhưng vừa nghĩ tới tiền đánh cuộc theo lời Triển Thiếu Khuynh, cậu bé càng thêm như đưa đám: Ngày mai thật sự phải nói với mẹ những lời đó sao, có phải quá sớm rồi hay không….. Cha đợi thêm mấy ngày nữa không được sao, nhất định phải vội vàng vào ngày mai như vậy à…..
Dĩ nhiên nhất định phải vào ngày mai, chẳng lẽ Tiểu Bạch muốn ăn vạ sao? Triển Thiếu Khuynh quét qua chóp mũi của con trai: Cẩn thận mình sẽ biến thành béo ú, còn béo hơn J nữa đấy!
Bây giờ J có mập đâu ạ, anh ấy đang quên ăn quên ngủ làm việc ở Triển thị, đã gầy lắm rồi. . . . . . Tiểu Bạch bất bình thay J, nhưng cũng biết lời thề vừa ra khỏi miệng thì nhất định phải thực hiện. Cậu bé gật đầu một cái, nói nghiêm túc: Được rồi, cha, ngày mai con sẽ nghe lời dặn dò của cha, cha bảo con nói những lời đó với mẹ vào lúc nào, con sẽ nói vào lúc đó!
Vậy mới ngoan chứ, Tiểu Bạch cục cưng tuyệt nhất của cha ~! Triển Thiếu Khuynh nâng con trai lên, nhiệt tình hôn hít gò má Tiểu Bạch, râu ria đâm vào chọc cho Tiểu Bạch cười khanh khách không ngừng.
Triển Thiếu Khuynh len lén làm cái thủ thế thành công ở trong lòng, Tiểu Bạch khó thu xếp nhất đã bị anh thuyết phục, như vậy, kế tiếp anh chỉ cần mời thêm vài người khác, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị là được…..
Ngày mai, mặc kệ Liên Hoa tính kế gì, trong nháy mắt cô thu hút toàn bộ thế giới kia, anh muốn làm một mẻ đạt mục tiêu của mình!
Ngày hôm sau, Triển Thiếu Khuynh dậy rất sớm, tối hôm qua anh vì chuyện sắp xảy ra vào hôm nay mà suýt nữa kích động đến mất ngủ, ngủ được mấy giờ ngắn ngủi, anh đã tỉnh dậy thật sớm.
Yên lặng tập luyện việc sắp sửa làm hôm nay, tình trạng tinh thần Triển Thiếu Khuynh tốt đến khác thường, anh gần như là nhảy cà tưng kêu Tiểu Bạch rời giường, chạy chậm cùng Tiểu Bạch tắm rửa ăn cơm, hai người đều sức lực tràn trề, bởi vì, hôm nay có thể nhìn thấy Liên Hoa~
Xong hết mọi việc, hai cha con hỏi thăm quản gia cùng người làm một vòng, hôm nay cũng không tìm được ông Triển. Hai người bất đắc dĩ nhún nhún vai, mặc dù rất đáng tiếc vì không cách nào dẫn theo ông cụ cùng chính mắt đi xem chuyện lớn hôm nay, nhưng thời gian cấp bách, bọn họ nên chạy tới Thủy Các thôi.
Xe chạy một mạch tới hai con đường cách nhau trước Thủy Các, quả nhiên, hôm nay Thủy Các đã mở ra, Triển Thiếu Khuynh và Tiểu Bạch nhìn còn ngây ngẩn cả người, hai người giương mắt mà nhìn nhìn dòng người hối hả, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là loại hiện trạng này!
Nơi này….. Nơi này là Thủy Các không sai chứ? Nơi này không phải Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc chứ? Làm sao lại tụ tập nhiều cư dân đủ loại sắc tộc quốc tịch và ngôn ngữ trên thế giới như vậy?
Triển Thiếu Khuynh vững vàng ôm chặt Tiểu Bạch, nhiều người như vậy tụ tập lại cùng nhau, lỡ như Tiểu Bạch bị tách ra, không cần Liên Hoa tới giết anh, chính anh cũng sẽ đau lòng tới chết.
Tiểu Bạch ôm sát cổ của Triển Thiếu Khuynh, nhẹ nhàng hỏi: Cha, nhiều người như vậy….. Đều là đến tìm mẹ sao? Chẳng lẽ mẹ không chỉ cho mỗi chúng ta tới tìm mẹ thôi? Nhưng chúng ta phải đi vào thế nào đây?
Đúng vậy đó. . . . . . Triển Thiếu Khuynh cũng cực kỳ bất đắc dĩ, vô lực nói.
Không biết Liên Hoa có mong đợi một cái quảng cáo sẽ có hiệu quả như vậy hay không? Những lời tới Thủy Các tìm cô này thật sự là lấy tốc độ ánh sáng làn truyền đến toàn thế giới, truyền thông các quốc gia cũng cử phóng viên đến, cũng có rất nhiều quần chúng bình thường gần đây tới tham gia náo nhiệt, chen lấn đến khiến cả con đường nước chảy không lọt!
Triển Thiếu Khuynh ôm Tiểu Bạch cao hơn, đề nghị: Để cha thử xem có thể kết nối với điện thoại của Liên Hoa được không, cô ấy nhất định ở bên trong, chúng ta để cô ấy đến đón chúng ta vào…..
Rốt cuộc di động một tháng qua chưa từng kết nối được cũng vang lên tiếng chuông bình thường, Triển Thiếu Khuynh thở phào nhẹ nhõm, Liên Hoa mở máy là tốt rồi, cuối cùng bọn họ cũng có thể cầu cứu cô, bảo Liên Hoa để bọn họ tiến vào bên trong Thủy Các.
Nếu không hai cha con bọn họ thật tìm được Thủy Các, cũng không thấy được Liên Hoa, hoàn toàn lãng phí tình cảm với nhau!
Câu nói đầu tiên sau khi điện thoại được tiếp nhận, Liên Hoa đề cao giọng nói, lập tức bắt đầu giận dữ chỉ trích anh: Triển Thiếu Khuynh, rốt cuộc anh đã tới! Hừ, ai cho anh phá hư sắp xếp của em, tại sao lại để Đài Truyền Hình trong nước dừng phát hình quảng cáo của em! Thật may là em đã chuẩn bị kỹ càng, trừ Đài Truyền Hình ra, em còn dán bảng quảng cáo ở bên ngoài, anh có biết hay không, suýt nữa anh đã hủy hoại kế hoạch của em rồi!
Triển Thiếu Khuynh lắng nghe tiếng nói đã lâu không từng nghe trong điện thoại, lại cảm thấy hết sức hạnh phúc tràn ra một nụ cười.
Cho dù cô bực bội rống giận với anh, cho dù là đang chỉ trích anh làm chuyện sai lầm, nhưng khi những lời này là từ trong miệng Liên Hoa nói ra, cũng làm cho anh cảm thấy hết sức êm tai dễ nghe.
Một ngày không thấy, như cách ba thu. Mà anh, đã hơn ba mươi ngày không nhìn thấy mặt của cô, không nghe được tiếng nói của cô rồi.
Nhớ nhung, muốn điên.
Này này? Thiếu Khuynh, anh còn nghe không vậy? Liên Hoa vừa chỉ huy tiến hành sắp xếp cuối cùng của hậu trường, vừa nghi ngờ hỏi Triển Thiếu Khuynh nói: Bị em mắng tức giận rồi? Sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?
Dĩ nhiên không có. Triển Thiếu Khuynh dịu dàng nở nụ cười: Bây giờ anh và Tiểu Bạch đang ở bên ngoài Thủy Các, bọn anh không đi vào được, em có thể bảo người tới dẫn bọn anh vào được không? Nếu không tất cả kế hoạch em đã sắp xếp, bọn anh sẽ không thể xem được.
A! Em quên sắp xếp người đón bọn anh rồi—— Liên Hoa chợt hiểu kêu lên: Em cũng không ngờ có nhiều người chạy tới nơi này như vậy, suýt nữa đã làm bế tắc giao thông! Anh và Tiểu Bạch tạm thời chờ một chút, em sẽ cho người ra cửa đón bọn anh!
Được, bọn anh chờ em. Triển Thiếu Khuynh gật đầu: Liên Hoa, bây giờ em——
Mẹ, mẹ là con! Tiểu Bạch lại đoạt lấy điện thoại, vừa kết nối được đã tình chàng ý thiếp nói lời buồn nôn với Liên Hoa một trận, nói các loại lời nói nhớ nhung nhớ thương, oán trách cô không nên bỏ cậu bé lại mà đi lâu như vậy.
Mà nhân viên công tác đến dẫn bọn họ vào sân đã đi tới trước mặt bọn họ, nhiệt tình lễ độ chuẩn bị dẫn bọn họ vào sân.
/308
|