Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy ánh mắt mông lung của Lam Tử Thất thì đã biết mình không hỏi được cái gì, nhưng mà anh vẫn hy vọng xa vời.
Có lẽ là Lam Tử Thất có thể nhớ ra chuyện gì đó?
Đầu óc của Lam Tử Thất vang ong ong, cố gắng nhớ lại đoạn ký ức sau cùng là hai người đang bước đi, không hiểu tại sao lại bị người ta đánh cho bất tỉnh.
Về phần ai đánh bọn họ bất tỉnh, Thẩm Hạ Lan như thế nào, cô không có ấn tượng gì hết.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó coi.
“Đuổi việc hết tất cả những người đi theo bà chủ vào ngày hôm nay, Hạ Lan không có chuyện gì thì còn tốt, nếu xảy ra chuyện…”
Diệp Ân Tuấn không nói tiếp lời nói phía sau, nhưng mà Phi đã biết.
Lam Tử Thất nghe ra được gì đó từ trong lời nói của Diệp Ân Tuấn.
“Hạ Lan mất tích rồi?”
“Đúng vậy, trước tiên tôi cho người đi điều tra thêm Hạ Lan đang ở đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cũng đi khỏi.
Lam Tử Thất muốn đi theo, nhưng mà vừa mới bước xuống giường thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Mẹ nó!
Là cái tên khốn nạn nào đã ra tay?
Đau quá đi mất.
Ở bên cạnh Lam Tử Thất vẫn có người chăm sóc đặc biệt, dù sao thì cô cũng là người bạn tốt nhất của Thẩm Hạ Lan, bây giờ Thẩm Hạ Lan không có ở đây, Diệp Ân Tuấn cũng không thể nhìn Lam Tử Thất xảy ra chuyện mà không quan tâm, chỉ là anh không có đủ sức lực.
Sau khi Diệp Ân Tuấn ra khỏi phòng, anh trực tiếp nói với Phi: “Điều tra xem Phương Nguyên đang ở đâu?”
“Phương Nguyên vẫn còn đang ở bệnh viện, người của chúng ta vẫn luôn giám sát anh ta, tạm thời không có hành động gì hết, ngược lại là trợ lý Thành Lâm của anh ta đã đi tìm bà chủ trước khi bà chủ mất tích không lâu.”
Phi nói cặn kẽ.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh đi mấy phần.
“Đi thôi.”
Anh trực tiếp dẫn Phi đến phòng bệnh của Phương Nguyên.
Thành Lâm còn đang dong dài nói Phương Nguyên quan tâm tới Thẩm Hạ Lan, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi vào.
Anh ta chỉ cảm thấy là người đàn ông này có chút quen mắt, còn chưa nhớ tới thì đã nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bước lên một bước, một tay lôi Phương Nguyên dậy.
“Hạ Lan đâu rồi, anh đã đưa cô ấy đi đâu?”
“Này này này, anh là ai vậy, anh làm cái gì đó, tôi cảnh cáo anh nha, tốt nhất là anh nên thả Phương Nguyên nhà chúng tôi ra, nếu không thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thành Lâm đi theo Phương Nguyên nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người đối xử với Phương Nguyên như vậy, nhưng mà không đợi anh ta bước lên thì đã bị sự âm trầm của Diệp Ân Tuấn dọa sợ.
Má ơi!
Ánh mắt của người đàn ông này quả thật đáng sợ lắm!
“Anh…”
“Im miệng!”
Hiện tại Diệp Ân Tuấn đã bộc lộ hết khí chất, lập tức dọa Thành Lâm không dám nói chữ nào.
Phi giống như một người canh cửa, đứng ở cửa chặn đường ra vào.
Phương Nguyên bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt đến hoảng loạn, lại không xem nhẹ tin tức từ trong miệng của Diệp Ân Tuấn.
“Anh nói cái gì, Thẩm Hạ Lan làm sao?”
“Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, ngoại trừ anh thì còn ai vào đây mang Hạ Lan đi chứ. Phương Nguyên, tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo anh rồi, không cho phép anh làm phiền đến cuộc sống của Hạ Lan, anh xem lời nói của tôi như gió thổi qua tai có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn đấm một đấm vào bụng của Phương Nguyên.
Phương Nguyên đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó lại gấp gáp nói: “Không phải là tôi, tôi không có đưa cô ấy đi!”
“Còn gạt tôi?”
Có lẽ là Lam Tử Thất có thể nhớ ra chuyện gì đó?
Đầu óc của Lam Tử Thất vang ong ong, cố gắng nhớ lại đoạn ký ức sau cùng là hai người đang bước đi, không hiểu tại sao lại bị người ta đánh cho bất tỉnh.
Về phần ai đánh bọn họ bất tỉnh, Thẩm Hạ Lan như thế nào, cô không có ấn tượng gì hết.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó coi.
“Đuổi việc hết tất cả những người đi theo bà chủ vào ngày hôm nay, Hạ Lan không có chuyện gì thì còn tốt, nếu xảy ra chuyện…”
Diệp Ân Tuấn không nói tiếp lời nói phía sau, nhưng mà Phi đã biết.
Lam Tử Thất nghe ra được gì đó từ trong lời nói của Diệp Ân Tuấn.
“Hạ Lan mất tích rồi?”
“Đúng vậy, trước tiên tôi cho người đi điều tra thêm Hạ Lan đang ở đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cũng đi khỏi.
Lam Tử Thất muốn đi theo, nhưng mà vừa mới bước xuống giường thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Mẹ nó!
Là cái tên khốn nạn nào đã ra tay?
Đau quá đi mất.
Ở bên cạnh Lam Tử Thất vẫn có người chăm sóc đặc biệt, dù sao thì cô cũng là người bạn tốt nhất của Thẩm Hạ Lan, bây giờ Thẩm Hạ Lan không có ở đây, Diệp Ân Tuấn cũng không thể nhìn Lam Tử Thất xảy ra chuyện mà không quan tâm, chỉ là anh không có đủ sức lực.
Sau khi Diệp Ân Tuấn ra khỏi phòng, anh trực tiếp nói với Phi: “Điều tra xem Phương Nguyên đang ở đâu?”
“Phương Nguyên vẫn còn đang ở bệnh viện, người của chúng ta vẫn luôn giám sát anh ta, tạm thời không có hành động gì hết, ngược lại là trợ lý Thành Lâm của anh ta đã đi tìm bà chủ trước khi bà chủ mất tích không lâu.”
Phi nói cặn kẽ.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh đi mấy phần.
“Đi thôi.”
Anh trực tiếp dẫn Phi đến phòng bệnh của Phương Nguyên.
Thành Lâm còn đang dong dài nói Phương Nguyên quan tâm tới Thẩm Hạ Lan, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi vào.
Anh ta chỉ cảm thấy là người đàn ông này có chút quen mắt, còn chưa nhớ tới thì đã nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bước lên một bước, một tay lôi Phương Nguyên dậy.
“Hạ Lan đâu rồi, anh đã đưa cô ấy đi đâu?”
“Này này này, anh là ai vậy, anh làm cái gì đó, tôi cảnh cáo anh nha, tốt nhất là anh nên thả Phương Nguyên nhà chúng tôi ra, nếu không thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thành Lâm đi theo Phương Nguyên nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người đối xử với Phương Nguyên như vậy, nhưng mà không đợi anh ta bước lên thì đã bị sự âm trầm của Diệp Ân Tuấn dọa sợ.
Má ơi!
Ánh mắt của người đàn ông này quả thật đáng sợ lắm!
“Anh…”
“Im miệng!”
Hiện tại Diệp Ân Tuấn đã bộc lộ hết khí chất, lập tức dọa Thành Lâm không dám nói chữ nào.
Phi giống như một người canh cửa, đứng ở cửa chặn đường ra vào.
Phương Nguyên bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt đến hoảng loạn, lại không xem nhẹ tin tức từ trong miệng của Diệp Ân Tuấn.
“Anh nói cái gì, Thẩm Hạ Lan làm sao?”
“Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, ngoại trừ anh thì còn ai vào đây mang Hạ Lan đi chứ. Phương Nguyên, tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo anh rồi, không cho phép anh làm phiền đến cuộc sống của Hạ Lan, anh xem lời nói của tôi như gió thổi qua tai có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn đấm một đấm vào bụng của Phương Nguyên.
Phương Nguyên đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó lại gấp gáp nói: “Không phải là tôi, tôi không có đưa cô ấy đi!”
“Còn gạt tôi?”
/2602
|