Lúc trước Thẩm Hạ Lan có mâu thuẫn với Lý Viên Viên đã bị anh theo dõi, người đó là một người dân bình thường, không có bất cứ uy hiếp gì đối với Thẩm Hạ Lan, mấy ngày nay lại đang bôn ba khắp nơi kiếm kế sinh nhai.
Mà vốn dĩ Hoàng Như muốn nhúng tay vào chuyện này, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã giải quyết mối quan hệ với Hoàng Như rất mỹ mãn, đương nhiên cũng sẽ không làm cái gì cô, bây giờ Hoàng Như vừa mới làm phẫu thuật xong vẫn còn đang tỉnh dưỡng trong căn nhà đang thuê.
“Cái này thì tôi không biết, nhưng mà anh có thể đến câu lạc bộ Hằng Dự xem thử, nghe nói là cậu ta rất thích ở đó.”
Lời nói của Phương Nguyên làm Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, sau đó cúp điện thoại.
Thành Lâm nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ cầm điện thoại của Phương Nguyên, không khỏi hỏi: “Cậu cần gì phải quan tâm Thẩm Hạ Lan như vậy, cô ta xinh đẹp nhưng mà đã là phụ nữ có chồng rồi, cậu trêu chọc cô ta làm gì?”
“Anh không hiểu đâu.”
Phương Nguyên cúp điện thoại, lập tức vén chăn lên chuẩn bị đi xuống giường.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đi tìm Thẩm Hạ Lan, cô ấy không thể xảy ra chuyện.”
Hành động của Phương Nguyên lập tức làm Thành Lâm cảm thấy tức giận.
“Đến lúc nào rồi mà cậu còn quan tâm cái cô Thẩm Hạ Lan đó nữa, cậu nhìn mình đi, coi cậu đã thành hình dạng gì rồi. Huống hồ gì không phải là cô ta còn có chồng chăm sóc à, cậu cần gì phải đi quan tâm mấy cái chuyện không liên quan tới mình.”
“Tôi đi tìm cô ấy không phải là bởi vì tôi thích cô ấy, anh không hiểu chuyện của tôi đâu.”
“Không hiểu thì cậu có thể nói cho tôi biết mà! Phương Nguyên, tôi là người đại diện của cậu, những chuyện của cậu đừng có giấu diếm tôi, đến lúc đó gây ra bao nhiêu rối loạn, tôi không có cách xử lý hậu quả được đâu.”
Thành Lâm cảm thấy Thẩm Hạ Lan thật sự rất đáng ghét.
Kể từ sau khi cô xuất hiện, độ tin tưởng giữa anh ta với Phương Nguyên đã hạ thấp xuống, có khi nào mà Phương Nguyên có chuyện lại không nói cho mình biết cơ chứ?
Nhưng mà ngày hôm nay tất cả những chuyện của Phương Nguyên đều vây quanh cô Thẩm Hạ Lan này, thậm chí còn không tiếc hủy hoại gương mặt và thanh danh của mình.
Bọn họ vất vả lắm mới có thể bước đến ngày hôm nay, anh ta tuyệt đối không thể cho phép Phương Nguyên bị hủy hoại tương lai bởi vì một người phụ nữ.
Phương Nguyên nhìn ánh mắt tức giận của Thành Lâm, anh ta không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Thành Lâm, Thẩm Hạ Lan rất quan trọng đối với tôi.”
“Quan trọng bao nhiêu? Một người phụ nữ mà thôi, cậu muốn phụ nữ như thế nào mà không có, tại sao lại phải treo cổ trên gốc cây này làm gì?”
Thành Lâm cảm thấy Phương Nguyên thật sự bị ma nhập rồi, trong lòng không khỏi căm hận Thẩm Hạ Lan.
Phương Nguyên nhìn thấy sự căm hận xuất hiện trong đáy mắt của Thành Lâm, anh ta không khỏi hoảng sợ.
“Thành Lâm, có phải lần này Thẩm Hạ Lan bị mất tích có liên quan đến anh không?”
“Không có, tôi cũng không đến mức làm gì đó với một người phụ nữ.”
Ánh mắt của Thành Lâm rất thẳng thắn, nhưng mà Phương Nguyên vẫn không yên tâm cho lắm.
Suy nghĩ một lát, anh ta mới thấp giọng nói: “Thẩm Hạ Lan là em gái của tôi, là em gái ruột.”
Thành Lâm ngớ người.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi vừa mới biết tin này không bao lâu, trên người của cô ấy có hình bóng của mẹ tôi, anh cũng biết rồi đó, mấy năm trước mẹ của tôi vừa mới qua đời, trước khi chết, nguyện vọng duy nhất của bà ấy là hi vọng có thể tìm được em gái của tôi.”
Trong giọng nói của Phương Nguyên mang theo một tia nghẹn ngào.
Có làm như thế nào Thành Lâm cũng không nghĩ tới kịch bản lại như thế này, anh ta không khỏi hỏi một câu.
“Cậu với cô ta không hề giống nhau, tại sao cậu lại biết cô ta là em gái ruột của cậu?”
“Anh còn nhớ rõ vài ngày trước tôi kêu anh đi ký kết hợp đồng với cô ấy, sau đó lại âm thầm lấy một sợi tóc của cô ấy không?”
Câu nói này của Phương Nguyên để Thành Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
Lúc đó vì lấy được tóc của Thẩm Hạ Lan, anh ta đã cố ý đứng dậy để cho cúc áo của mình kéo phải tóc của Thẩm Hạ Lan, vì thế mà Thẩm Hạ Lan còn không vui.
Bây giờ nghe thấy Phương Nguyên nói như vậy, Thành Lâm lập tức hiểu ngay.
Mà vốn dĩ Hoàng Như muốn nhúng tay vào chuyện này, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã giải quyết mối quan hệ với Hoàng Như rất mỹ mãn, đương nhiên cũng sẽ không làm cái gì cô, bây giờ Hoàng Như vừa mới làm phẫu thuật xong vẫn còn đang tỉnh dưỡng trong căn nhà đang thuê.
“Cái này thì tôi không biết, nhưng mà anh có thể đến câu lạc bộ Hằng Dự xem thử, nghe nói là cậu ta rất thích ở đó.”
Lời nói của Phương Nguyên làm Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, sau đó cúp điện thoại.
Thành Lâm nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ cầm điện thoại của Phương Nguyên, không khỏi hỏi: “Cậu cần gì phải quan tâm Thẩm Hạ Lan như vậy, cô ta xinh đẹp nhưng mà đã là phụ nữ có chồng rồi, cậu trêu chọc cô ta làm gì?”
“Anh không hiểu đâu.”
Phương Nguyên cúp điện thoại, lập tức vén chăn lên chuẩn bị đi xuống giường.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đi tìm Thẩm Hạ Lan, cô ấy không thể xảy ra chuyện.”
Hành động của Phương Nguyên lập tức làm Thành Lâm cảm thấy tức giận.
“Đến lúc nào rồi mà cậu còn quan tâm cái cô Thẩm Hạ Lan đó nữa, cậu nhìn mình đi, coi cậu đã thành hình dạng gì rồi. Huống hồ gì không phải là cô ta còn có chồng chăm sóc à, cậu cần gì phải đi quan tâm mấy cái chuyện không liên quan tới mình.”
“Tôi đi tìm cô ấy không phải là bởi vì tôi thích cô ấy, anh không hiểu chuyện của tôi đâu.”
“Không hiểu thì cậu có thể nói cho tôi biết mà! Phương Nguyên, tôi là người đại diện của cậu, những chuyện của cậu đừng có giấu diếm tôi, đến lúc đó gây ra bao nhiêu rối loạn, tôi không có cách xử lý hậu quả được đâu.”
Thành Lâm cảm thấy Thẩm Hạ Lan thật sự rất đáng ghét.
Kể từ sau khi cô xuất hiện, độ tin tưởng giữa anh ta với Phương Nguyên đã hạ thấp xuống, có khi nào mà Phương Nguyên có chuyện lại không nói cho mình biết cơ chứ?
Nhưng mà ngày hôm nay tất cả những chuyện của Phương Nguyên đều vây quanh cô Thẩm Hạ Lan này, thậm chí còn không tiếc hủy hoại gương mặt và thanh danh của mình.
Bọn họ vất vả lắm mới có thể bước đến ngày hôm nay, anh ta tuyệt đối không thể cho phép Phương Nguyên bị hủy hoại tương lai bởi vì một người phụ nữ.
Phương Nguyên nhìn ánh mắt tức giận của Thành Lâm, anh ta không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Thành Lâm, Thẩm Hạ Lan rất quan trọng đối với tôi.”
“Quan trọng bao nhiêu? Một người phụ nữ mà thôi, cậu muốn phụ nữ như thế nào mà không có, tại sao lại phải treo cổ trên gốc cây này làm gì?”
Thành Lâm cảm thấy Phương Nguyên thật sự bị ma nhập rồi, trong lòng không khỏi căm hận Thẩm Hạ Lan.
Phương Nguyên nhìn thấy sự căm hận xuất hiện trong đáy mắt của Thành Lâm, anh ta không khỏi hoảng sợ.
“Thành Lâm, có phải lần này Thẩm Hạ Lan bị mất tích có liên quan đến anh không?”
“Không có, tôi cũng không đến mức làm gì đó với một người phụ nữ.”
Ánh mắt của Thành Lâm rất thẳng thắn, nhưng mà Phương Nguyên vẫn không yên tâm cho lắm.
Suy nghĩ một lát, anh ta mới thấp giọng nói: “Thẩm Hạ Lan là em gái của tôi, là em gái ruột.”
Thành Lâm ngớ người.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi vừa mới biết tin này không bao lâu, trên người của cô ấy có hình bóng của mẹ tôi, anh cũng biết rồi đó, mấy năm trước mẹ của tôi vừa mới qua đời, trước khi chết, nguyện vọng duy nhất của bà ấy là hi vọng có thể tìm được em gái của tôi.”
Trong giọng nói của Phương Nguyên mang theo một tia nghẹn ngào.
Có làm như thế nào Thành Lâm cũng không nghĩ tới kịch bản lại như thế này, anh ta không khỏi hỏi một câu.
“Cậu với cô ta không hề giống nhau, tại sao cậu lại biết cô ta là em gái ruột của cậu?”
“Anh còn nhớ rõ vài ngày trước tôi kêu anh đi ký kết hợp đồng với cô ấy, sau đó lại âm thầm lấy một sợi tóc của cô ấy không?”
Câu nói này của Phương Nguyên để Thành Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
Lúc đó vì lấy được tóc của Thẩm Hạ Lan, anh ta đã cố ý đứng dậy để cho cúc áo của mình kéo phải tóc của Thẩm Hạ Lan, vì thế mà Thẩm Hạ Lan còn không vui.
Bây giờ nghe thấy Phương Nguyên nói như vậy, Thành Lâm lập tức hiểu ngay.
/2602
|