Trong lòng của Thẩm Hạ Lan lộp bộp một tiếng.
“Thẩm Niệm Niệm?”
Lúc cô nói tới cái tên này, roi thứ ba đã quất lên trên người của Thẩm Hạ Lan.
Lần này, thiếu chút nữa Thẩm Hạ Lan đã ngất xỉu.
Cái roi này cộng thêm gai, có thể nhìn thấy được đối phương hận cô đến tận xương tủy.
Lần này, thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã không thở nổi, một ngụm máu kẹt ở yết hầu, vô cùng đau rát.
“Thẩm Niệm Niệm, cô là Thẩm Niệm Niệm!”
Thẩm Hạ Lan hết sức quen thuộc đối với mùi nước hoa của Thẩm Niệm Niệm, có thể hận mình như vậy, hận không thể giết chết mình cũng chỉ có Thẩm Niệm Niệm mà thôi.
Thẩm Niệm Niệm nghe thấy Thẩm Hạ Lan gọi tên của mình, lúc giơ tay lên chuẩn bị quất cho Thẩm Hạ Lan thêm một roi, ở bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng bước chân.
“Cô chủ, có người đến, chúng ta đi nhanh lên đi.”
Thẩm Niệm Niệm thở phì phò nhìn Thẩm Hạ Lan ngồi trước mắt, lạnh lùng nói: “Tôi muốn giết cô ta!”
“Người đến là Diệp Ân Tuấn, cô chủ, nếu như chúng ta còn không đi thì sẽ không đi được nữa đâu.”
Đối phương nửa lôi nửa kéo Thẩm Niệm Niệm đi khỏi.
Toàn thân của Thẩm Hạ Lan đau rát, thân thể không tự chủ được co rút lại.
Thẩm Niệm Niệm, ba roi ngày hôm nay, sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại.
Cuối cùng, ở bên ngoài đã vang lên âm thanh tiếng bước chân dồn dập.
“Chắc là bà chủ đang ở đây.”
Lúc nghe thấy âm thanh của Phi, rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng đã nhịn không được mà hôn mê.
Diệp Ân Tuấn đạp văng cửa phòng.
Lúc nhìn thấy cả người của Thẩm Hạ Lan toàn là máu, anh muốn điên lên rồi.
“Hạ Lan!”
Anh bước lên tháo dây cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan giống như là một con búp bê bị rách, trực tiếp ngã vào trong ngực của anh.
Mùi máu tươi nồng đậm làm khí huyết của Diệp Ân Tuấn dâng lên cuồn cuộn.
Anh nhanh chóng ôm Thẩm Hạ Lan thật cẩn thận, nhấc chân chạy ra ngoài.
“Nhanh, lái xe đến bệnh viện.”
Phi cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng.
Phương Nguyên nhận được tin tức này thì chạy đến, sau khi nhìn thấy bộ dạng đó của Thẩm Hạ Lan, trái tim của anh ta tê rần.
“Hạ Lan, em ấy…”
“Cút!”
Hai mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu, giống như là một con dã thú bị chọc giận.
Thành Lâm cảm thấy ấm ức thay cho Phương Nguyên, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Phương Nguyên ngăn cản lại.
Xe của Diệp Ân Tuấn chạy ở phía trước, xe của Phương Nguyên chạy theo ở phía sau, một nhóm người đến bệnh viện.
Lúc Thẩm Hạ Lan được đẩy vào trong phòng cấp cứu, Diệp Ân Tuấn nhất định phải đi vào cùng, bác sĩ không lay chuyển được anh, đành phải đưa đồ khử khuẩn cho anh mặc vào.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào, lúc bác sĩ muốn cắt quần áo của Thẩm Hạ Lan ra, nhưng mà máu lại làm quần áo dính chặt vào thịt, đụng một cái Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy đau. Mặc dù hôn mê, nhưng mà giác quan thần kinh của thân thể lại vô cùng nhạy cảm.
Nhìn thấy như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn đều muốn giết người.
“Nhẹ một chút.”
Biểu cảm của Diệp Ân Tuấn kinh khủng, làm cho bác sĩ và y tá đều cảm thấy không khí xung quanh hạ xuống điểm đóng băng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng mà lại không dám ra tay.
Tiêu Niệm Vi nghe nói Thẩm Hạ Lan phải làm phẫu thuật, cô ta lập tức chạy tới, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ở trong phòng phẫu thuật thì khẽ nhíu mày, nhưng mà vẫn thay đổi bác sĩ.
“Để tôi làm cho.”
Có Tiêu Niệm Vi mổ chính, thái độ của Diệp Ân Tuấn đã dịu đi một chút, có điều là ánh mắt vẫn luôn nhìn Thẩm Hạ Lan không rời.
Ba roi này quả thật đã quất đến nỗi tróc da, một roi cuối còn có thể nhìn thấy cả xương.
Diệp Ân Tuấn cắn răng đến nỗi vang lên âm thanh ken két.
“Thẩm Niệm Niệm?”
Lúc cô nói tới cái tên này, roi thứ ba đã quất lên trên người của Thẩm Hạ Lan.
Lần này, thiếu chút nữa Thẩm Hạ Lan đã ngất xỉu.
Cái roi này cộng thêm gai, có thể nhìn thấy được đối phương hận cô đến tận xương tủy.
Lần này, thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã không thở nổi, một ngụm máu kẹt ở yết hầu, vô cùng đau rát.
“Thẩm Niệm Niệm, cô là Thẩm Niệm Niệm!”
Thẩm Hạ Lan hết sức quen thuộc đối với mùi nước hoa của Thẩm Niệm Niệm, có thể hận mình như vậy, hận không thể giết chết mình cũng chỉ có Thẩm Niệm Niệm mà thôi.
Thẩm Niệm Niệm nghe thấy Thẩm Hạ Lan gọi tên của mình, lúc giơ tay lên chuẩn bị quất cho Thẩm Hạ Lan thêm một roi, ở bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng bước chân.
“Cô chủ, có người đến, chúng ta đi nhanh lên đi.”
Thẩm Niệm Niệm thở phì phò nhìn Thẩm Hạ Lan ngồi trước mắt, lạnh lùng nói: “Tôi muốn giết cô ta!”
“Người đến là Diệp Ân Tuấn, cô chủ, nếu như chúng ta còn không đi thì sẽ không đi được nữa đâu.”
Đối phương nửa lôi nửa kéo Thẩm Niệm Niệm đi khỏi.
Toàn thân của Thẩm Hạ Lan đau rát, thân thể không tự chủ được co rút lại.
Thẩm Niệm Niệm, ba roi ngày hôm nay, sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại.
Cuối cùng, ở bên ngoài đã vang lên âm thanh tiếng bước chân dồn dập.
“Chắc là bà chủ đang ở đây.”
Lúc nghe thấy âm thanh của Phi, rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng đã nhịn không được mà hôn mê.
Diệp Ân Tuấn đạp văng cửa phòng.
Lúc nhìn thấy cả người của Thẩm Hạ Lan toàn là máu, anh muốn điên lên rồi.
“Hạ Lan!”
Anh bước lên tháo dây cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan giống như là một con búp bê bị rách, trực tiếp ngã vào trong ngực của anh.
Mùi máu tươi nồng đậm làm khí huyết của Diệp Ân Tuấn dâng lên cuồn cuộn.
Anh nhanh chóng ôm Thẩm Hạ Lan thật cẩn thận, nhấc chân chạy ra ngoài.
“Nhanh, lái xe đến bệnh viện.”
Phi cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng.
Phương Nguyên nhận được tin tức này thì chạy đến, sau khi nhìn thấy bộ dạng đó của Thẩm Hạ Lan, trái tim của anh ta tê rần.
“Hạ Lan, em ấy…”
“Cút!”
Hai mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu, giống như là một con dã thú bị chọc giận.
Thành Lâm cảm thấy ấm ức thay cho Phương Nguyên, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Phương Nguyên ngăn cản lại.
Xe của Diệp Ân Tuấn chạy ở phía trước, xe của Phương Nguyên chạy theo ở phía sau, một nhóm người đến bệnh viện.
Lúc Thẩm Hạ Lan được đẩy vào trong phòng cấp cứu, Diệp Ân Tuấn nhất định phải đi vào cùng, bác sĩ không lay chuyển được anh, đành phải đưa đồ khử khuẩn cho anh mặc vào.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào, lúc bác sĩ muốn cắt quần áo của Thẩm Hạ Lan ra, nhưng mà máu lại làm quần áo dính chặt vào thịt, đụng một cái Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy đau. Mặc dù hôn mê, nhưng mà giác quan thần kinh của thân thể lại vô cùng nhạy cảm.
Nhìn thấy như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn đều muốn giết người.
“Nhẹ một chút.”
Biểu cảm của Diệp Ân Tuấn kinh khủng, làm cho bác sĩ và y tá đều cảm thấy không khí xung quanh hạ xuống điểm đóng băng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng mà lại không dám ra tay.
Tiêu Niệm Vi nghe nói Thẩm Hạ Lan phải làm phẫu thuật, cô ta lập tức chạy tới, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ở trong phòng phẫu thuật thì khẽ nhíu mày, nhưng mà vẫn thay đổi bác sĩ.
“Để tôi làm cho.”
Có Tiêu Niệm Vi mổ chính, thái độ của Diệp Ân Tuấn đã dịu đi một chút, có điều là ánh mắt vẫn luôn nhìn Thẩm Hạ Lan không rời.
Ba roi này quả thật đã quất đến nỗi tróc da, một roi cuối còn có thể nhìn thấy cả xương.
Diệp Ân Tuấn cắn răng đến nỗi vang lên âm thanh ken két.
/2602
|