“Tôi đã cho người đi mời một bậc thầy chuyên nghiệp đàn tranh cho các người rồi, album của cô sẽ không bị chậm trễ thời gian đâu, đoàn của các người cũng sẽ không đình công. Cô là người mới mà Hạ Lan muốn nâng đỡ hết mực, cũng đã ký hợp đồng với Giang Sơn, đương nhiên phải tiếp tục tiến hành.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Lam Tử Thất hơi bất ngờ.
Diệp Ân Tuấn đều biết nhất cử nhất động của Thẩm Hạ Lan, có thể nhìn thấy được tình cảm của anh đối với cô căn bản chưa từng thay đổi.
Cho nên, rốt cuộc là chuyện như thế nào mà lại không thể nói cho Thẩm Hạ Lan biết vậy?
Lam Tử Thất rất tò mò, nhưng mà cũng biết tò mò hại chết mèo con, đành gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tiêu Niệm Vi bước ra khỏi phòng bệnh, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn dáng vẻ bị thương của Thẩm Hạ Lan.
Cho dù đối phương là ai, đúng là quá độc ác rồi.
Mà Thẩm Hạ Lan là bạn tốt của cô, có làm như thế nào cũng không thể để cho người bạn tốt của mình bị người ta bắt nạt như thế này, có đúng không?
Tiêu Niệm Vi suy nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho Lương Thiệu Cảnh.
“Giúp em một chuyện.”
Đây là lần đầu tiên Lương Thiệu Cảnh nghe thấy Tiêu Niệm Vi cần sự giúp đỡ của mình, anh ta không khỏi ngây ra một lúc.
“Hả?”
“Về nhà rồi nói, nửa tiếng đồng hồ nữa em sẽ về nhà.”
“Ừm.”
Tiêu Niệm Vi cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi lái xe về nhà.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
Phi gõ cửa phòng, thấp giọng nói: “sếp Diệp, có tình huống mới.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Nói đi.”
“Người đánh bà chủ không phải là người của Huy.”
“Cậu nói cái gì?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên nheo lại.
Phi vội vàng nói: “Đúng là Huy đã tìm người trói bà chủ lại, nhưng mà suy nghĩ của bọn họ là bỏ đói bà chủ ba ngày, chờ đến lúc bà chủ không có sức lực thì lại lột sạch quần áo của bà chủ để chụp ảnh, để cho thanh danh của bà chủ bị tổn hại rồi sau đó sẽ ra tay với bà chủ.”
Lúc nói đến đây, sát ý của Diệp Ân Tuấn tùy ý lan rộng.
Đúng là một kế hoạch độc ác!
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo như băng, nói từng câu từng chữ: “Vậy thì để cậu ta tự mình trải nghiệm loại cảm giác này đi.”
“Vâng.”
Đương nhiên là Phi biết Diệp Ân Tuấn sẽ không bỏ qua cho Huy, nhưng mà anh ta vẫn nói tiếp: “Camera giám sát xung quanh đã bị người ta phá hủy rồi, nhưng mà tôi đã tìm được người sửa lại, người đánh bà chủ là Thẩm Niệm Niệm.”
“Ai chứ?”
Diệp Ân Tuấn ngây ra.
Phi vẫn cung kính nói: “Là Thẩm Niệm Niệm, là người phụ nữ của Vu Phong, lần này cô ta có thể ra khỏi tù cũng là có liên quan đến Vu Phong. Ngoài ra, còn có ba mẹ Thẩm đã tặng quà cho cấp trên.”
Diệp Ân Tuấn nheo mắt lại.
Ba mẹ nhà họ Thẩm?
Ba mẹ đã từng đối xử với Thẩm Hạ Lan rất tốt, sau này lại vì đứa con gái ruột của mình mà đối xử với con gái nuôi như thế?
Thẩm Niệm Niệm cũng rất to gan.
Thật sự cho rằng có Vu Phong là chỗ dựa thì không cần cố kỵ à?
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Lam Tử Thất hơi bất ngờ.
Diệp Ân Tuấn đều biết nhất cử nhất động của Thẩm Hạ Lan, có thể nhìn thấy được tình cảm của anh đối với cô căn bản chưa từng thay đổi.
Cho nên, rốt cuộc là chuyện như thế nào mà lại không thể nói cho Thẩm Hạ Lan biết vậy?
Lam Tử Thất rất tò mò, nhưng mà cũng biết tò mò hại chết mèo con, đành gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tiêu Niệm Vi bước ra khỏi phòng bệnh, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn dáng vẻ bị thương của Thẩm Hạ Lan.
Cho dù đối phương là ai, đúng là quá độc ác rồi.
Mà Thẩm Hạ Lan là bạn tốt của cô, có làm như thế nào cũng không thể để cho người bạn tốt của mình bị người ta bắt nạt như thế này, có đúng không?
Tiêu Niệm Vi suy nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho Lương Thiệu Cảnh.
“Giúp em một chuyện.”
Đây là lần đầu tiên Lương Thiệu Cảnh nghe thấy Tiêu Niệm Vi cần sự giúp đỡ của mình, anh ta không khỏi ngây ra một lúc.
“Hả?”
“Về nhà rồi nói, nửa tiếng đồng hồ nữa em sẽ về nhà.”
“Ừm.”
Tiêu Niệm Vi cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi lái xe về nhà.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
Phi gõ cửa phòng, thấp giọng nói: “sếp Diệp, có tình huống mới.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Nói đi.”
“Người đánh bà chủ không phải là người của Huy.”
“Cậu nói cái gì?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên nheo lại.
Phi vội vàng nói: “Đúng là Huy đã tìm người trói bà chủ lại, nhưng mà suy nghĩ của bọn họ là bỏ đói bà chủ ba ngày, chờ đến lúc bà chủ không có sức lực thì lại lột sạch quần áo của bà chủ để chụp ảnh, để cho thanh danh của bà chủ bị tổn hại rồi sau đó sẽ ra tay với bà chủ.”
Lúc nói đến đây, sát ý của Diệp Ân Tuấn tùy ý lan rộng.
Đúng là một kế hoạch độc ác!
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo như băng, nói từng câu từng chữ: “Vậy thì để cậu ta tự mình trải nghiệm loại cảm giác này đi.”
“Vâng.”
Đương nhiên là Phi biết Diệp Ân Tuấn sẽ không bỏ qua cho Huy, nhưng mà anh ta vẫn nói tiếp: “Camera giám sát xung quanh đã bị người ta phá hủy rồi, nhưng mà tôi đã tìm được người sửa lại, người đánh bà chủ là Thẩm Niệm Niệm.”
“Ai chứ?”
Diệp Ân Tuấn ngây ra.
Phi vẫn cung kính nói: “Là Thẩm Niệm Niệm, là người phụ nữ của Vu Phong, lần này cô ta có thể ra khỏi tù cũng là có liên quan đến Vu Phong. Ngoài ra, còn có ba mẹ Thẩm đã tặng quà cho cấp trên.”
Diệp Ân Tuấn nheo mắt lại.
Ba mẹ nhà họ Thẩm?
Ba mẹ đã từng đối xử với Thẩm Hạ Lan rất tốt, sau này lại vì đứa con gái ruột của mình mà đối xử với con gái nuôi như thế?
Thẩm Niệm Niệm cũng rất to gan.
Thật sự cho rằng có Vu Phong là chỗ dựa thì không cần cố kỵ à?
/2602
|