“Không có chuyện gì hết, gần đây bà ngoại của con đang bận chuyện của Thẩm Niệm Niệm, con đừng đi làm loạn thêm, huống hồ gì gần đây mẹ của con với bà ngoại con không hòa hợp cho lắm, con đi thì mẹ của con sẽ lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một lát, chỉ có thể nói như vậy, nhưng mà Diệp Minh Triết thông minh có thể nghe ra được gì đó từ điểm này.
“Mẹ…”
“Ngoan, con trở về trước đi, bây giờ Nghê Nghê đang ra ngoài vẽ rồi, Tranh thì đang tập huấn, con ở nhà cũng không có ai chơi, bây giờ ba với mẹ con không còn chút sức lực nào hết, con chăm sóc tốt cho mình, đó chính là báo đáp tốt nhất dành cho ba với mẹ.”
Diệp Minh Triết nghe đến đó thì có thể hoàn toàn khẳng định chắc chắn là giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cùng với ba mẹ nhà họ Thẩm có chuyện gì đó.
“Được rồi, con về đây.”
Diệp Minh Triết không nói cái gì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, nó trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình, lập tức quay trở lại.
Mặc dù không biết giữa Thẩm Hạ Lan và ông bà ngoại nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Diệp Minh Triết có thể hiểu lời Diệp Ân Tuấn đã nói, nếu như mình đến nhà ông bà ngoại Thẩm, rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ.
Diệp Minh Triết không khỏi lo lắng cho Thẩm Hạ Lan. . Truyện Tổng Tài
Không phải là mẹ bị thương đó chứ?
Nó nghi ngờ rồi lại gửi cho Thẩm Hạ Lan một tin nhắn.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ, có thời gian thì mẹ đến thăm con nha.”
Vừa mới gửi tin nhắn xong thì Diệp Minh Triết liền trở về.
Mẹ Thẩm chờ thật lâu cũng không chờ được Diệp Minh Triết.
“Có cần gọi điện thoại cho thằng bé không?”
Bà ta hỏi chồng mình.
Ba Thẩm nhẹ gật đầu.
Nhưng mà Diệp Minh Triết đã tắt điện thoại.
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại thì lập tức gọi điện thoại cho giáo viên của Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh, thông báo cho bọn họ ngoại trừ bản thân anh, bất cứ người nào gọi điện thoại hoặc là đón hai đứa bọn nó đi cũng không được đồng ý.
Mặc dù giáo viên không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng mà bọn họ vẫn nghe lời của Diệp Ân Tuấn.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn chìm xuống mấy phần.
Bây giờ ba mẹ Thẩm cũng quá vô liêm sỉ rồi.
Thế mà lại lợi dụng bọn nhỏ để khống chế Thẩm Hạ Lan à?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay.
Anh có một loại xúc động, anh muốn đưa ba mẹ Thẩm đến nam bắc cực.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy.
Cô bị đau kêu lên một tiếng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Diệp Ân Tuấn.
“Hạ Lan, em tỉnh rồi, em cảm thấy như thế nào?”
Âm thanh của Diệp Ân Tuấn giống như đến từ vùng đất hoang sơ, làm cho Thẩm Hạ Lan mờ mịt trong nháy mắt.
“Hạ Lan?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mông lung, anh không khỏi lo lắng.
“Có phải là bị đau ở đâu không, để anh đi tìm bác sĩ.”
Nói xong, anh đứng dậy muốn đi, lại bị Thẩm Hạ Lan bắt cánh tay lại.
“Đừng đi.”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan rất yếu ớt, nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, ký ức của cô đã được khôi phục lại.
Những người kia nói với Thẩm Niệm Niệm là Diệp Ân Tuấn đã đến rồi.
Lúc đó cô còn cho rằng đây chính là ảo giác, bây giờ xem ra thật sự là Diệp Ân Tuấn đã đến cứu mình.
“Anh không đi, anh chỉ gọi bác sĩ thôi, có phải là em rất đau không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vết thương của Thẩm Hạ Lan bị rách da mà cảm thấy đau không chịu được.
Thẩm Hạ Lan yếu ớt lắc đầu.
“Là Thẩm Niệm Niệm.”
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một lát, chỉ có thể nói như vậy, nhưng mà Diệp Minh Triết thông minh có thể nghe ra được gì đó từ điểm này.
“Mẹ…”
“Ngoan, con trở về trước đi, bây giờ Nghê Nghê đang ra ngoài vẽ rồi, Tranh thì đang tập huấn, con ở nhà cũng không có ai chơi, bây giờ ba với mẹ con không còn chút sức lực nào hết, con chăm sóc tốt cho mình, đó chính là báo đáp tốt nhất dành cho ba với mẹ.”
Diệp Minh Triết nghe đến đó thì có thể hoàn toàn khẳng định chắc chắn là giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cùng với ba mẹ nhà họ Thẩm có chuyện gì đó.
“Được rồi, con về đây.”
Diệp Minh Triết không nói cái gì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, nó trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình, lập tức quay trở lại.
Mặc dù không biết giữa Thẩm Hạ Lan và ông bà ngoại nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Diệp Minh Triết có thể hiểu lời Diệp Ân Tuấn đã nói, nếu như mình đến nhà ông bà ngoại Thẩm, rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho bọn họ.
Diệp Minh Triết không khỏi lo lắng cho Thẩm Hạ Lan. . Truyện Tổng Tài
Không phải là mẹ bị thương đó chứ?
Nó nghi ngờ rồi lại gửi cho Thẩm Hạ Lan một tin nhắn.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ, có thời gian thì mẹ đến thăm con nha.”
Vừa mới gửi tin nhắn xong thì Diệp Minh Triết liền trở về.
Mẹ Thẩm chờ thật lâu cũng không chờ được Diệp Minh Triết.
“Có cần gọi điện thoại cho thằng bé không?”
Bà ta hỏi chồng mình.
Ba Thẩm nhẹ gật đầu.
Nhưng mà Diệp Minh Triết đã tắt điện thoại.
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại thì lập tức gọi điện thoại cho giáo viên của Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh, thông báo cho bọn họ ngoại trừ bản thân anh, bất cứ người nào gọi điện thoại hoặc là đón hai đứa bọn nó đi cũng không được đồng ý.
Mặc dù giáo viên không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng mà bọn họ vẫn nghe lời của Diệp Ân Tuấn.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn chìm xuống mấy phần.
Bây giờ ba mẹ Thẩm cũng quá vô liêm sỉ rồi.
Thế mà lại lợi dụng bọn nhỏ để khống chế Thẩm Hạ Lan à?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay.
Anh có một loại xúc động, anh muốn đưa ba mẹ Thẩm đến nam bắc cực.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy.
Cô bị đau kêu lên một tiếng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Diệp Ân Tuấn.
“Hạ Lan, em tỉnh rồi, em cảm thấy như thế nào?”
Âm thanh của Diệp Ân Tuấn giống như đến từ vùng đất hoang sơ, làm cho Thẩm Hạ Lan mờ mịt trong nháy mắt.
“Hạ Lan?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mông lung, anh không khỏi lo lắng.
“Có phải là bị đau ở đâu không, để anh đi tìm bác sĩ.”
Nói xong, anh đứng dậy muốn đi, lại bị Thẩm Hạ Lan bắt cánh tay lại.
“Đừng đi.”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan rất yếu ớt, nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, ký ức của cô đã được khôi phục lại.
Những người kia nói với Thẩm Niệm Niệm là Diệp Ân Tuấn đã đến rồi.
Lúc đó cô còn cho rằng đây chính là ảo giác, bây giờ xem ra thật sự là Diệp Ân Tuấn đã đến cứu mình.
“Anh không đi, anh chỉ gọi bác sĩ thôi, có phải là em rất đau không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vết thương của Thẩm Hạ Lan bị rách da mà cảm thấy đau không chịu được.
Thẩm Hạ Lan yếu ớt lắc đầu.
“Là Thẩm Niệm Niệm.”
/2602
|