“Cô ấy không có chuyện gì đâu, bị người ta đánh ngất, được người của anh tìm thấy đưa đến bệnh viện làm kiểm tra một lần rồi, tất cả đều rất tốt, cách đây không lâu còn đến thăm em. Ở bên phía đoàn có chút việc cho nên cô ấy đã đi trước rồi, chắc có lẽ là tối nay sẽ trở lại.”
“À.”
Nghe thấy Lam Tử Thất không có chuyện gì, cuối cùng Thẩm Hạ Lan mới yên lòng.
“Sao anh lại biết em ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
Trải qua chuyện lần này, cô phát hiện tâm trạng của mình cũng đã thay đổi rất lớn.
Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, ánh mắt hơi rũ xuống: “Anh vẫn luôn cho người âm thầm bảo vệ em, chỉ có điều là lần này bọn họ thấy em đi vào trong con hẻm nhỏ nên nghĩ là không có chuyện gì, cho nên không cho người đi theo sau. Em yên tâm đi, anh đã đổi người rồi, anh đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”
“Có mấy người bảo vệ em?”
Diệp Ân Tuấn cho là Thẩm Hạ Lan sẽ trách anh tự tác chủ trương sắp xếp vệ sĩ cho cô, lại không ngờ rằng Thẩm Hạ Lan lại mở miệng hỏi câu này.
Anh dừng lại một chút rồi nói: “Có hai người.”
“Lại tăng thêm hai người nữa đi, tốt nhất là phụ nữ, đi theo bên cạnh em, trong khoảng thời gian này em không tiện ra tay, có bốn người bảo vệ cho em, trong lòng của em cũng thấy yên tâm hơn một chút.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan chủ động muốn người với mình, Diệp Ân Tuấn vui biết bao nhiêu.
Đây có phải là nói rõ mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn rồi không?
Thẩm Hạ Lan thấy hơi mệt, dựa ở trên giường ngáp một cái rồi nói: “Diệp Ân Tuấn, anh có chuyện gì giấu giếm em, nếu như anh đã không muốn nói thì em cũng không hỏi, nhưng mà ngày hôm nay em muốn anh nói thật một câu. Anh nhìn thẳng vào mắt của em rồi nói, anh và người phụ nữ đó có từng xảy ra chuyện gì không?”
“Không có!”
Diệp Ân Tuấn không do dự một chút nào.
“Người phụ nữ kia tên là Nhan Phi, là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, thật sự là anh chỉ tìm cô ta để hỏi thăm một vài chuyện. Nhưng mà có lẽ sau khi cô ta biết thân phận của anh thì lại có ý đồ xấu, chỉ trách là anh không nhận ra, chuyện này là do lỗi của anh.”
Diệp Ân Tuấn chủ động thẳng thắn, nhưng mà cái gì không nên nói thì lại không nói một chữ.
Thẩm Hạ Lan cũng biết tính tình của Diệp Ân Tuấn.
Anh đã không muốn nói, cho dù bạn có cầm dao ép anh anh cũng sẽ không chịu nói.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn có thể nói với cô những thứ này cũng coi như là một nỗi lo lắng trong đáy lòng.
“Anh cũng biết là con người của em có bệnh sạch sẽ đối với tình cảm, mặc kệ là phương diện tinh thần hay pương diện thân thể, đồ vật nào mà người khác đã từng dùng thì em sẽ không dùng. Ngày hôm nay anh nói là anh không có quan hệ với cô ta, em tin anh, nhưng mà anh tốt nhất đừng lừa gạt em, trên thế giới này không có tường nào mà gió không lọt qua.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt trong trẻo lại kiên định.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn nóng lên.
“Anh không có lừa em, cả đời này anh chỉ yêu có một mình em.”
“Nhớ kỹ lời ngày hôm nay anh đã nói là được rồi, em mệt rồi, em muốn ngủ một lát.”
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại.
Diệp Ân Tuấn biết là trải qua chuyện này, mối quan hệ của mình với Thẩm Hạ Lan đã được tính là hòa giải rồi.
Anh không khỏi vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Hạ Lan, anh lại cảm thấy đau lòng.
“Em muốn ăn cái gì, anh cho người đi chuẩn bị.”
“Tùy tiện cái gì cũng được, em đã đói lắm rồi.”
Diệp Ân Tuấn không nói thì Thẩm Hạ Lan không thấy đói, đã một ngày một đêm cô không ăn uống, nhưng mà bây giờ thật sự không muốn ăn chút nào hết.
Diệp Ân Tuấn cũng biết tình trạng của Thẩm Hạ Lan nên không dám làm đồ ăn quá phong phú cho cô, chỉ có thể làm mấy món thanh đạm.
“Anh cho người chuẩn bị cháo cho em.”
“Em muốn ăn đồ anh làm.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có chút lười biếng, Diệp Ân Tuấn không hề suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.
“À.”
Nghe thấy Lam Tử Thất không có chuyện gì, cuối cùng Thẩm Hạ Lan mới yên lòng.
“Sao anh lại biết em ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
Trải qua chuyện lần này, cô phát hiện tâm trạng của mình cũng đã thay đổi rất lớn.
Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, ánh mắt hơi rũ xuống: “Anh vẫn luôn cho người âm thầm bảo vệ em, chỉ có điều là lần này bọn họ thấy em đi vào trong con hẻm nhỏ nên nghĩ là không có chuyện gì, cho nên không cho người đi theo sau. Em yên tâm đi, anh đã đổi người rồi, anh đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”
“Có mấy người bảo vệ em?”
Diệp Ân Tuấn cho là Thẩm Hạ Lan sẽ trách anh tự tác chủ trương sắp xếp vệ sĩ cho cô, lại không ngờ rằng Thẩm Hạ Lan lại mở miệng hỏi câu này.
Anh dừng lại một chút rồi nói: “Có hai người.”
“Lại tăng thêm hai người nữa đi, tốt nhất là phụ nữ, đi theo bên cạnh em, trong khoảng thời gian này em không tiện ra tay, có bốn người bảo vệ cho em, trong lòng của em cũng thấy yên tâm hơn một chút.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan chủ động muốn người với mình, Diệp Ân Tuấn vui biết bao nhiêu.
Đây có phải là nói rõ mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn rồi không?
Thẩm Hạ Lan thấy hơi mệt, dựa ở trên giường ngáp một cái rồi nói: “Diệp Ân Tuấn, anh có chuyện gì giấu giếm em, nếu như anh đã không muốn nói thì em cũng không hỏi, nhưng mà ngày hôm nay em muốn anh nói thật một câu. Anh nhìn thẳng vào mắt của em rồi nói, anh và người phụ nữ đó có từng xảy ra chuyện gì không?”
“Không có!”
Diệp Ân Tuấn không do dự một chút nào.
“Người phụ nữ kia tên là Nhan Phi, là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, thật sự là anh chỉ tìm cô ta để hỏi thăm một vài chuyện. Nhưng mà có lẽ sau khi cô ta biết thân phận của anh thì lại có ý đồ xấu, chỉ trách là anh không nhận ra, chuyện này là do lỗi của anh.”
Diệp Ân Tuấn chủ động thẳng thắn, nhưng mà cái gì không nên nói thì lại không nói một chữ.
Thẩm Hạ Lan cũng biết tính tình của Diệp Ân Tuấn.
Anh đã không muốn nói, cho dù bạn có cầm dao ép anh anh cũng sẽ không chịu nói.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn có thể nói với cô những thứ này cũng coi như là một nỗi lo lắng trong đáy lòng.
“Anh cũng biết là con người của em có bệnh sạch sẽ đối với tình cảm, mặc kệ là phương diện tinh thần hay pương diện thân thể, đồ vật nào mà người khác đã từng dùng thì em sẽ không dùng. Ngày hôm nay anh nói là anh không có quan hệ với cô ta, em tin anh, nhưng mà anh tốt nhất đừng lừa gạt em, trên thế giới này không có tường nào mà gió không lọt qua.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt trong trẻo lại kiên định.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn nóng lên.
“Anh không có lừa em, cả đời này anh chỉ yêu có một mình em.”
“Nhớ kỹ lời ngày hôm nay anh đã nói là được rồi, em mệt rồi, em muốn ngủ một lát.”
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại.
Diệp Ân Tuấn biết là trải qua chuyện này, mối quan hệ của mình với Thẩm Hạ Lan đã được tính là hòa giải rồi.
Anh không khỏi vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Hạ Lan, anh lại cảm thấy đau lòng.
“Em muốn ăn cái gì, anh cho người đi chuẩn bị.”
“Tùy tiện cái gì cũng được, em đã đói lắm rồi.”
Diệp Ân Tuấn không nói thì Thẩm Hạ Lan không thấy đói, đã một ngày một đêm cô không ăn uống, nhưng mà bây giờ thật sự không muốn ăn chút nào hết.
Diệp Ân Tuấn cũng biết tình trạng của Thẩm Hạ Lan nên không dám làm đồ ăn quá phong phú cho cô, chỉ có thể làm mấy món thanh đạm.
“Anh cho người chuẩn bị cháo cho em.”
“Em muốn ăn đồ anh làm.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có chút lười biếng, Diệp Ân Tuấn không hề suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.
/2602
|