Dưới sự ủy quyền của Diệp Ân Tuấn, sự kiện ba Thẩm sao chép tác phẩm lại nhảy lên vị trí thứ nhất trên mạng, đồng thời ở phía sau còn cộng thêm một dòng chữ màu đỏ rất nổi bật, trong lúc nhất thời làm ba Thẩm thiếu chút nữa ngất đi.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải là đã đè xuống rồi hả, tại sao lại còn dữ dội hơn lúc nãy nữa?”
Ba Thẩm muốn thở không nổi, sau khi tức ngất xỉu, mẹ Thẩm liền gọi điện thoại cho học trò của ông ta.
Sau khi bên kia nghe thấy như vậy thì đã đi điều tra, liền biết là do Diệp Ân Tuấn đã làm.
Diệp Ân Tuấn là ai?
Ở toàn bộ Hải Thành, chưa có người nào không nể mặt anh.
Học trò nói kết quả điều tra cho mẹ Thẩm nghe, mẹ Thẩm liền biết có chuyện gì xảy ra.
“Lại là Hạ Lan, là do Thẩm Hạ Lan! Là con nhỏ đó đã đánh lén ở sau lưng của chúng ta, tại sao nó lại biến thành bộ dạng như hiện tại?”
Mẹ Thẩm không thể chấp nhận sự thật như vậy.
Ánh mắt của ba Thẩm tối xuống, thấp giọng nói: “Tôi nhớ là lúc tôi vẽ bức tranh đó nó chỉ mới có bảy tuổi, tuổi nhỏ như thế mà trí nhớ lại tốt như vậy, còn nhớ tới nhiều năm như thế, xem ra là chúng ta đã xem thường tâm kế của Hạ Lan rồi.”
“Nó có tâm kế gì cơ chứ, nó cũng chỉ là…”
Mẹ Thẩm còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt của ba Thẩm cảnh cáo.
“Tôi nghe nói bây giờ nó đang mở một công ty điện ảnh ở thành phố b, trước mắt vẫn còn chưa có tiếng tăm gì hết, nếu như nó đã bất nhân, vậy cũng đừng có trách chúng ta bất nghĩa, gọi điện thoại với tòa án nói là chúng ta muốn vạch trần đi.”
“Ông muốn làm cái gì?”
Mẹ Thẩm có chút lo lắng.
Ba Thẩm lạnh lùng nói: “Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ít nhiều gì tôi cũng phải chuẩn bị cho con gái ruột của mình, Thẩm Hạ Lan gây ra chuyện như thế, mạng lưới quan hệ của tôi chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa sự kiện ăn cắp tác phẩm này cũng nên có người gánh vác, nếu như nó đã nhảy ra, vậy thì tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nó.”
Không bao lâu sau, tin tức ở trên mạng lại bùng phát một lần nữa.
Nói bức tranh năm đó mà ba Thẩm ăn cắp là do Thẩm Hạ Lan đã vẽ.
Năm đó cô chỉ là một đứa nhỏ mới có bảy tuổi muốn thử tài hội họa của mình, cho nên đã vẽ ra một bức tranh như vậy, sau đó để ba Thẩm chỉnh sửa lại. Vì sợ đứa nhỏ quá nhỏ, ký tên sẽ bị người ta chì chiết, cho nên ba Thẩm mới viết tên của mình lên.
Thông tin này vừa mới được tung ra, toàn bộ facebook lại tê liệt.
Ba Thẩm thảm thương nói lúc đó mình không nhìn ra đây là tác phẩm của Tề Thanh Hải, cũng là do mình yêu thương con gái, nếu như mọi người không buông tha, ông ta nguyện ý gánh chịu tất cả các tội danh cho con gái.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy chuyện này, cô không khỏi nở một nụ cười lạnh.
Tại sao từ xưa đến nay cô không biết ba Thẩm lại vô liêm sỉ như thế?
Đẩy hết tất cả lỗi lầm lên trên người của một đứa nhỏ mới bảy tuổi, mà trước đó cô còn là nhà thiết kế tài năng, đối với hội họa cũng đã bộc lộ từ sớm, cho nên ba Thẩm nói như vậy, đương nhiên có người tin tưởng.
Huống hồ gì học trò của ba Thẩm đã đứng ra làm chứng chuyện này, không thể nghi ngờ gì lại đẩy Thẩm Hạ Lan lên đầu sóng ngọn gió.
Tin đồ này vừa mới được tung ra không bao lâu liền có truyền thông khác đưa tin, nói là người nhà của Tề Thanh Hải tố cáo ba Thẩm sao chép tác phẩm là do Thẩm Hạ Lan đã dùng tiền thuê. Nguyên nhân là Thẩm Niệm Niệm, con gái ruột của ba Thẩm đã trở về nhận được sự quan tâm của ba mẹ Thẩm, Thẩm Hạ Lan không cam lòng cho nên mới có thể làm như vậy.
Đồng thời, công ty truyền thông này còn tung ra thông tin cách đây không lâu Thẩm Hạ Lan đã lợi dụng mối quan hệ của Diệp Ân Tuấn để cưỡng ép chiếm đoạt bất động sản của ba Thẩm, vu khống đưa Thẩm Niệm Niệm vào trong ngục giam, là ba Thẩm đã bán hết gia sản mới có thể cứu con gái của mình ra.
Vì sợ Thẩm Hạ Lan lại gây khó xử cho con gái của mình, ba Thẩm đã đưa con gái ra nước ngoài ngay trong đêm.
Lúc này ba Thẩm đã liên lạc với Thẩm Niệm Niệm, muốn để cô ta đăng lên trên facebook, thậm chí còn tỏ ra đáng thương gì đó, đến lúc đó cho dù Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có bản lĩnh đến cỡ nào thì cũng không thể đảo ngược tình thế.
Dù sao thì bạo lực mạng đủ để hủy hoại một người.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đến đây, khóe môi không tự chủ nâng lên một nụ cười lạnh.
“Vì con gái ruột thịt của ông ta, ba Thẩm cố gắng hết sức bôi đen em.”
Thẩm Hạ Lan nằm ở trên giường, vết thương sau lưng đau rát.
Rõ ràng cô mới là người bị hại, lại không ngờ tới bị người ta cắn ngược lại một cái.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải là đã đè xuống rồi hả, tại sao lại còn dữ dội hơn lúc nãy nữa?”
Ba Thẩm muốn thở không nổi, sau khi tức ngất xỉu, mẹ Thẩm liền gọi điện thoại cho học trò của ông ta.
Sau khi bên kia nghe thấy như vậy thì đã đi điều tra, liền biết là do Diệp Ân Tuấn đã làm.
Diệp Ân Tuấn là ai?
Ở toàn bộ Hải Thành, chưa có người nào không nể mặt anh.
Học trò nói kết quả điều tra cho mẹ Thẩm nghe, mẹ Thẩm liền biết có chuyện gì xảy ra.
“Lại là Hạ Lan, là do Thẩm Hạ Lan! Là con nhỏ đó đã đánh lén ở sau lưng của chúng ta, tại sao nó lại biến thành bộ dạng như hiện tại?”
Mẹ Thẩm không thể chấp nhận sự thật như vậy.
Ánh mắt của ba Thẩm tối xuống, thấp giọng nói: “Tôi nhớ là lúc tôi vẽ bức tranh đó nó chỉ mới có bảy tuổi, tuổi nhỏ như thế mà trí nhớ lại tốt như vậy, còn nhớ tới nhiều năm như thế, xem ra là chúng ta đã xem thường tâm kế của Hạ Lan rồi.”
“Nó có tâm kế gì cơ chứ, nó cũng chỉ là…”
Mẹ Thẩm còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt của ba Thẩm cảnh cáo.
“Tôi nghe nói bây giờ nó đang mở một công ty điện ảnh ở thành phố b, trước mắt vẫn còn chưa có tiếng tăm gì hết, nếu như nó đã bất nhân, vậy cũng đừng có trách chúng ta bất nghĩa, gọi điện thoại với tòa án nói là chúng ta muốn vạch trần đi.”
“Ông muốn làm cái gì?”
Mẹ Thẩm có chút lo lắng.
Ba Thẩm lạnh lùng nói: “Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ít nhiều gì tôi cũng phải chuẩn bị cho con gái ruột của mình, Thẩm Hạ Lan gây ra chuyện như thế, mạng lưới quan hệ của tôi chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa sự kiện ăn cắp tác phẩm này cũng nên có người gánh vác, nếu như nó đã nhảy ra, vậy thì tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nó.”
Không bao lâu sau, tin tức ở trên mạng lại bùng phát một lần nữa.
Nói bức tranh năm đó mà ba Thẩm ăn cắp là do Thẩm Hạ Lan đã vẽ.
Năm đó cô chỉ là một đứa nhỏ mới có bảy tuổi muốn thử tài hội họa của mình, cho nên đã vẽ ra một bức tranh như vậy, sau đó để ba Thẩm chỉnh sửa lại. Vì sợ đứa nhỏ quá nhỏ, ký tên sẽ bị người ta chì chiết, cho nên ba Thẩm mới viết tên của mình lên.
Thông tin này vừa mới được tung ra, toàn bộ facebook lại tê liệt.
Ba Thẩm thảm thương nói lúc đó mình không nhìn ra đây là tác phẩm của Tề Thanh Hải, cũng là do mình yêu thương con gái, nếu như mọi người không buông tha, ông ta nguyện ý gánh chịu tất cả các tội danh cho con gái.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy chuyện này, cô không khỏi nở một nụ cười lạnh.
Tại sao từ xưa đến nay cô không biết ba Thẩm lại vô liêm sỉ như thế?
Đẩy hết tất cả lỗi lầm lên trên người của một đứa nhỏ mới bảy tuổi, mà trước đó cô còn là nhà thiết kế tài năng, đối với hội họa cũng đã bộc lộ từ sớm, cho nên ba Thẩm nói như vậy, đương nhiên có người tin tưởng.
Huống hồ gì học trò của ba Thẩm đã đứng ra làm chứng chuyện này, không thể nghi ngờ gì lại đẩy Thẩm Hạ Lan lên đầu sóng ngọn gió.
Tin đồ này vừa mới được tung ra không bao lâu liền có truyền thông khác đưa tin, nói là người nhà của Tề Thanh Hải tố cáo ba Thẩm sao chép tác phẩm là do Thẩm Hạ Lan đã dùng tiền thuê. Nguyên nhân là Thẩm Niệm Niệm, con gái ruột của ba Thẩm đã trở về nhận được sự quan tâm của ba mẹ Thẩm, Thẩm Hạ Lan không cam lòng cho nên mới có thể làm như vậy.
Đồng thời, công ty truyền thông này còn tung ra thông tin cách đây không lâu Thẩm Hạ Lan đã lợi dụng mối quan hệ của Diệp Ân Tuấn để cưỡng ép chiếm đoạt bất động sản của ba Thẩm, vu khống đưa Thẩm Niệm Niệm vào trong ngục giam, là ba Thẩm đã bán hết gia sản mới có thể cứu con gái của mình ra.
Vì sợ Thẩm Hạ Lan lại gây khó xử cho con gái của mình, ba Thẩm đã đưa con gái ra nước ngoài ngay trong đêm.
Lúc này ba Thẩm đã liên lạc với Thẩm Niệm Niệm, muốn để cô ta đăng lên trên facebook, thậm chí còn tỏ ra đáng thương gì đó, đến lúc đó cho dù Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có bản lĩnh đến cỡ nào thì cũng không thể đảo ngược tình thế.
Dù sao thì bạo lực mạng đủ để hủy hoại một người.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đến đây, khóe môi không tự chủ nâng lên một nụ cười lạnh.
“Vì con gái ruột thịt của ông ta, ba Thẩm cố gắng hết sức bôi đen em.”
Thẩm Hạ Lan nằm ở trên giường, vết thương sau lưng đau rát.
Rõ ràng cô mới là người bị hại, lại không ngờ tới bị người ta cắn ngược lại một cái.
/2602
|