Lương Thiệu Cảnh cắt ngang một câu, sau đó nói nhỏ: “Tôi nhớ anh có một trợ lý tên Tống Đình?”
Thân thể Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.
“Liên quan đến Tống Đình?”
“A Huy mấy tháng trước đã đến Hải Thành.”
Lời này của Lương Thiệu Cảnh khiến lông mày Diệp Ân Tuấn khẽ nhăn lại.
“A Huy có liên quan đến vụ đụng xe của Tống Đình?”
“Theo tôi biết thì chắc là vậy. Vu Phong từng vô tình cứu mạng A Huy. A Huy có thể có phạm vi thế lực như ngày hôm nay, cũng do có Vu Phong đứng sau. Ngày anh ta đi Hải Thành lại tình cờ chính là ngày Tống Đình gặp chuyện. Chuyện này anh có nghĩ là một sự trùng hợp không? “
Lương Thiệu Cảnh nhẹ giọng nói xong, đưa một bản tài liệu trong tay cho Diệp Ân Tuấn.
“Đây là đoạn video mà thuộc hạ của tôi tìm được tại vị trí xảy ra tai nạn của Tống Đình, anh xem đi. Có khuôn mặt của người tài xế gây tai nạn, với quan hệ của anh chắc là sẽ tìm được. Tôi có việc đi trước.”
Lương Thiệu Cảnh nói xong liền rời đi, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi.
Diệp Ân Tuấn mở tài liệu ra, nhìn mọi thứ trên đó, ánh mắt có chút chìm xuống.
Tống Đình là anh em của anh, lại ở bên anh ta nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ lại là Vu Phong tìm người đụng Tống Đình hay sao?
Vu Phong và Thẩm Niệm Niệm là quan hệ người yêu, Thẩm Niệm Niệm muốn khiến Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan chết, cho nên Vu Phong ra mặt vì Thẩm Niệm Niệm, cái này cũng không trách được.
Suy đoán này vào ngày Tống Đình gặp tai nạn anh cũng nghĩ đến, nhưng khổ cái không có bằng chứng. Bây giờ Lương Thiệu Cảnh đã giao video tài xế gây tai nạn cho mình, Diệp Ân Tuấn tự nhiên sẽ không buông tha manh mối này.
Anh cầm tài liệu bước vào phòng.
Thẩm Hạ Lan ngủ không yên lắm, giống như gặp phải ác mộng, tuy rằng không hét lên nhưng cũng toát mồ hôi lạnh, cả người co quắp lại, giống như bị một thứ nào đó làm sợ hãi, thân thể khẽ run lên..
Diệp Ân Tuấn vừa bước vào phòng bệnh đã thấy cảnh này, anh sợ hãi bước nhanh đến bên giường Thẩm Hạ Lan, ôm cô vào lòng.
“Không sao, Hạ Lan, anh ở đây.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm ấm êm dịu, pha chút vội vã và xót xa.
Thẩm Hạ Lan chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong trẻo mà lại quen thuộc, một cảm giác an tâm không thể giải thích được, tinh thần cũng thả lỏng ra, thân thể mềm mại tựa vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cứ như vậy, cởi giày lên giường ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng.
Thẩm Hạ Lan không biết đã ngủ bao lâu, vừa mở mắt liền thấy tư thế của cô ấm áp. Nằm trên lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, khóe miệng vẫn còn một vương một chút nước bọt.
“Khụ khụ!”
Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, lau nước bọt trên khóe miệng, có chút xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn khóe môi hơi nhếch lên.
“Nằm mơ thấy gì hay thế?”
“Nằm mơ thấy được ăn thịt.”
Thẩm Hạ Lan chớp mắt, tinh quái nói.
Diệp Ân Tuấn sửng sốt một chút, nhàn nhạt nói: “Khi nào khỏe hơn, anh sẽ bảo người thêm chút thịt vào cơm của em, hiện tại vẫn chưa được.”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.
Đồ ngốc này.
“Em mơ được ăn thịt anh.”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt trong chốc lát, mới chợt nhận ra vợ mình đang đùa cái chuyện ứ ừ kia.
“Ăn ngon không?”
Diệp Ân Tuấn khóe môi hơi nhếch lên.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bị thương, cô dường như đột nhiên nghĩ thông, thái độ của cô đối với Diệp Ân Tuấn cũng thay đổi rất lớn.
Sau chiến tranh lạnh với Thẩm Hạ Lan, tuy rằng quan hệ giữa Thẩm Hạ Lan và anh đã dịu đi, nhưng rốt cuộc cũng không giống trước, giữa họ dường như có một thứ gì đó, khiến cho giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn xa lạ, có khoảng cách.
Diệp Ân Tuấn lúc này thấy vợ mình dính người như thế, không nói cũng biết trong lòng vui biết bao.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Diệp Ân Tuấn đang hỏi cái gì, cười tinh quái nói: “Không ngon, da dày thịt béo.”
“Hửm? Hay là em nhìn kỹ chút đi? Hay là sờ thử? Anh rõ ràng là cảnh đẹp ý vui mà.”
Thân thể Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.
“Liên quan đến Tống Đình?”
“A Huy mấy tháng trước đã đến Hải Thành.”
Lời này của Lương Thiệu Cảnh khiến lông mày Diệp Ân Tuấn khẽ nhăn lại.
“A Huy có liên quan đến vụ đụng xe của Tống Đình?”
“Theo tôi biết thì chắc là vậy. Vu Phong từng vô tình cứu mạng A Huy. A Huy có thể có phạm vi thế lực như ngày hôm nay, cũng do có Vu Phong đứng sau. Ngày anh ta đi Hải Thành lại tình cờ chính là ngày Tống Đình gặp chuyện. Chuyện này anh có nghĩ là một sự trùng hợp không? “
Lương Thiệu Cảnh nhẹ giọng nói xong, đưa một bản tài liệu trong tay cho Diệp Ân Tuấn.
“Đây là đoạn video mà thuộc hạ của tôi tìm được tại vị trí xảy ra tai nạn của Tống Đình, anh xem đi. Có khuôn mặt của người tài xế gây tai nạn, với quan hệ của anh chắc là sẽ tìm được. Tôi có việc đi trước.”
Lương Thiệu Cảnh nói xong liền rời đi, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi.
Diệp Ân Tuấn mở tài liệu ra, nhìn mọi thứ trên đó, ánh mắt có chút chìm xuống.
Tống Đình là anh em của anh, lại ở bên anh ta nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ lại là Vu Phong tìm người đụng Tống Đình hay sao?
Vu Phong và Thẩm Niệm Niệm là quan hệ người yêu, Thẩm Niệm Niệm muốn khiến Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan chết, cho nên Vu Phong ra mặt vì Thẩm Niệm Niệm, cái này cũng không trách được.
Suy đoán này vào ngày Tống Đình gặp tai nạn anh cũng nghĩ đến, nhưng khổ cái không có bằng chứng. Bây giờ Lương Thiệu Cảnh đã giao video tài xế gây tai nạn cho mình, Diệp Ân Tuấn tự nhiên sẽ không buông tha manh mối này.
Anh cầm tài liệu bước vào phòng.
Thẩm Hạ Lan ngủ không yên lắm, giống như gặp phải ác mộng, tuy rằng không hét lên nhưng cũng toát mồ hôi lạnh, cả người co quắp lại, giống như bị một thứ nào đó làm sợ hãi, thân thể khẽ run lên..
Diệp Ân Tuấn vừa bước vào phòng bệnh đã thấy cảnh này, anh sợ hãi bước nhanh đến bên giường Thẩm Hạ Lan, ôm cô vào lòng.
“Không sao, Hạ Lan, anh ở đây.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm ấm êm dịu, pha chút vội vã và xót xa.
Thẩm Hạ Lan chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong trẻo mà lại quen thuộc, một cảm giác an tâm không thể giải thích được, tinh thần cũng thả lỏng ra, thân thể mềm mại tựa vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cứ như vậy, cởi giày lên giường ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng.
Thẩm Hạ Lan không biết đã ngủ bao lâu, vừa mở mắt liền thấy tư thế của cô ấm áp. Nằm trên lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, khóe miệng vẫn còn một vương một chút nước bọt.
“Khụ khụ!”
Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, lau nước bọt trên khóe miệng, có chút xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn khóe môi hơi nhếch lên.
“Nằm mơ thấy gì hay thế?”
“Nằm mơ thấy được ăn thịt.”
Thẩm Hạ Lan chớp mắt, tinh quái nói.
Diệp Ân Tuấn sửng sốt một chút, nhàn nhạt nói: “Khi nào khỏe hơn, anh sẽ bảo người thêm chút thịt vào cơm của em, hiện tại vẫn chưa được.”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.
Đồ ngốc này.
“Em mơ được ăn thịt anh.”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt trong chốc lát, mới chợt nhận ra vợ mình đang đùa cái chuyện ứ ừ kia.
“Ăn ngon không?”
Diệp Ân Tuấn khóe môi hơi nhếch lên.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bị thương, cô dường như đột nhiên nghĩ thông, thái độ của cô đối với Diệp Ân Tuấn cũng thay đổi rất lớn.
Sau chiến tranh lạnh với Thẩm Hạ Lan, tuy rằng quan hệ giữa Thẩm Hạ Lan và anh đã dịu đi, nhưng rốt cuộc cũng không giống trước, giữa họ dường như có một thứ gì đó, khiến cho giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn xa lạ, có khoảng cách.
Diệp Ân Tuấn lúc này thấy vợ mình dính người như thế, không nói cũng biết trong lòng vui biết bao.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Diệp Ân Tuấn đang hỏi cái gì, cười tinh quái nói: “Không ngon, da dày thịt béo.”
“Hửm? Hay là em nhìn kỹ chút đi? Hay là sờ thử? Anh rõ ràng là cảnh đẹp ý vui mà.”
/2602
|