“Thẩm Niệm Niệm này, là tội đáng muôn chết.”
“Nếu em muốn, anh sẽ khiến cô ta chết bất đắc kỳ tử ở nước T.”
Diệp Ân Tuấn đáy mắt xẹt qua một tia tàn bạo Thẩm Hạ Lan nắm tay anh, lắc đầu nói: “Không cần, có khi sống còn đau khổ hơn chết, đã từng nghe nói sống không bằng chết chưa? Thẩm Niệm Niệm muốn khiến em không còn gì cả, em sẽ khiến cô ta không còn gì hết, những gì cô ta quan tâm em sẽ tước đi tất cả. Em muốn cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong. “
Nếu như Thẩm Niệm Niệm chỉ nhằm vào bản thân cô, cô sao cũng được, nhưng Thẩm Niệm Niệm rõ ràng đã duỗi tay quá dài rồi, cô ta vậy mà đi hại Tống Đình, hơn nữa còn lên kế hoạch giết Tống Đình.
Nghĩ đến bây giờ Tống Đình vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không có dấu hiệu tỉnh lại, mà Lam Tử Thất liều mạng như vậy cũng vì Tống Đình và ba Lam, Thẩm Hạ Lan hận không thể xé nát Thẩm Niệm Niệm.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào lòng, thì thầm: “Em muốn làm gì thì làm. Có anh ở sau lưng. Trời sập có anh chống đỡ.”
“Ngốc quá, làm sao có thể bắt anh chống đỡ được? Chúng ta đã là vợ chồng, anh đừng lo lắng, em sẽ không làm chuyện trái pháp luật, bất hợp pháp, em vẫn có thể khiến Thẩm Niệm Niệm trả giá cho hành động của mình!”
Thẩm Hạ Lan đối với chuyện này tự tin có thừa.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô tràn đầy tự tin, anh đặc biệt thích tinh thần chiến đấu của Thẩm Hạ Lan, về phần sống chết của người khác, anh không quan tâm lắm.
“Được, em vui vẻ là được.”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt một hồi, nhận ra chồng mình vừa nói gì, liền cười nói: “Anh không sợ em tự cuốn bản thân vào sao?”
“Không sợ, chồng em là anh.”
Diệp Ân Tuấn tràn đầy tin tưởng đến mức Thẩm Hạ Lan không nói nên lời.
sếp Diệp gần đây có chút tung bay nha.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, không nói chuyện mà trực tiếp gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất.
“Đang ở đâu?”
Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức.
“Vừa thu âm xong một ca khúc, nhà soạn nhạc nói nghỉ ngơi chút rồi chiều tiếp tục, tớ chuẩn bị đến bệnh viện thăm cậu. Thế nào? Muốn ăn gì sao? Tớ sẽ mang đến cho cậu.”
Không phải Lam Tử Thất không lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, mà có Diệp Ân Tuấn ở đó, bên ngoài lại có vệ sĩ, mà thân phận hiện tại của cô không thể tùy hứng được.
Ê-kíp nói cô phải quay nên đương nhiên không thể mặc kệ được, dù sao thì nhiều người muốn album của cô sớm được phát hành như thế mà.
Bây giờ cũng coi như nghỉ ngơi rồi, Lam Tử Thất nóng lòng chạy tới bệnh viện nhìn Thẩm Hạ Lan một cái.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không muốn ăn gì hết. sếp Diệp nhà chúng tớ mua hết rồi.”
“Mẹ nó, tớ đây là bị nhồi thức ăn cho chó trắng trợn sao?”
Lam Tử Thất cảm thấy mình thật sự không nên hỏi Thẩm Hạ Lan muốn ăn gì, hiện tại có lẽ Diệp Ân Tuấn đang tính chuyển toàn bộ siêu thị đến bệnh viện rồi.
Nụ cười của Thẩm Hạ Lan càng rạng rỡ hơn.
“Mau đến đi, tớ nhớ cậu quá.”
“Yo-yo-yo, sếp Diệp nghe thấy vậy, lại ghen tị cho coi.”
“Không đâu!”
Thẩm Hạ Lan không hề né tránh Diệp Ân Tuấn, cầm điện thoại trước mặt anh gõ tanh tách.
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn vài lần, sau đó khóe môi hơi cong lên.
Anh thích Thẩm Hạ Lan show ân ái.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Sau khi Thẩm Hạ Lan quăng điện thoại, quay lại nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, cười có chút nịnh nọt.
“Chồng ơi.”
Diệp Ân Tuấn muốn chua hết cả người.
Yêu tinh nhỏ này đã lâu không gọi anh như vậy, bây giờ gọi anh như vậy, sợ là không có gì hay ho.
“Hửm?”
Giọng nói ôn hòa của Diệp Ân Tuấn khẽ cất lên, thanh âm cuối cùng nhàn nhạt nhưng lại mang theo ý cười, khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngứa ngáy.
Người đàn ông này thực sự rất biết ghẹo người.
“Nếu em muốn, anh sẽ khiến cô ta chết bất đắc kỳ tử ở nước T.”
Diệp Ân Tuấn đáy mắt xẹt qua một tia tàn bạo Thẩm Hạ Lan nắm tay anh, lắc đầu nói: “Không cần, có khi sống còn đau khổ hơn chết, đã từng nghe nói sống không bằng chết chưa? Thẩm Niệm Niệm muốn khiến em không còn gì cả, em sẽ khiến cô ta không còn gì hết, những gì cô ta quan tâm em sẽ tước đi tất cả. Em muốn cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong. “
Nếu như Thẩm Niệm Niệm chỉ nhằm vào bản thân cô, cô sao cũng được, nhưng Thẩm Niệm Niệm rõ ràng đã duỗi tay quá dài rồi, cô ta vậy mà đi hại Tống Đình, hơn nữa còn lên kế hoạch giết Tống Đình.
Nghĩ đến bây giờ Tống Đình vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không có dấu hiệu tỉnh lại, mà Lam Tử Thất liều mạng như vậy cũng vì Tống Đình và ba Lam, Thẩm Hạ Lan hận không thể xé nát Thẩm Niệm Niệm.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào lòng, thì thầm: “Em muốn làm gì thì làm. Có anh ở sau lưng. Trời sập có anh chống đỡ.”
“Ngốc quá, làm sao có thể bắt anh chống đỡ được? Chúng ta đã là vợ chồng, anh đừng lo lắng, em sẽ không làm chuyện trái pháp luật, bất hợp pháp, em vẫn có thể khiến Thẩm Niệm Niệm trả giá cho hành động của mình!”
Thẩm Hạ Lan đối với chuyện này tự tin có thừa.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô tràn đầy tự tin, anh đặc biệt thích tinh thần chiến đấu của Thẩm Hạ Lan, về phần sống chết của người khác, anh không quan tâm lắm.
“Được, em vui vẻ là được.”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt một hồi, nhận ra chồng mình vừa nói gì, liền cười nói: “Anh không sợ em tự cuốn bản thân vào sao?”
“Không sợ, chồng em là anh.”
Diệp Ân Tuấn tràn đầy tin tưởng đến mức Thẩm Hạ Lan không nói nên lời.
sếp Diệp gần đây có chút tung bay nha.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, không nói chuyện mà trực tiếp gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất.
“Đang ở đâu?”
Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức.
“Vừa thu âm xong một ca khúc, nhà soạn nhạc nói nghỉ ngơi chút rồi chiều tiếp tục, tớ chuẩn bị đến bệnh viện thăm cậu. Thế nào? Muốn ăn gì sao? Tớ sẽ mang đến cho cậu.”
Không phải Lam Tử Thất không lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, mà có Diệp Ân Tuấn ở đó, bên ngoài lại có vệ sĩ, mà thân phận hiện tại của cô không thể tùy hứng được.
Ê-kíp nói cô phải quay nên đương nhiên không thể mặc kệ được, dù sao thì nhiều người muốn album của cô sớm được phát hành như thế mà.
Bây giờ cũng coi như nghỉ ngơi rồi, Lam Tử Thất nóng lòng chạy tới bệnh viện nhìn Thẩm Hạ Lan một cái.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không muốn ăn gì hết. sếp Diệp nhà chúng tớ mua hết rồi.”
“Mẹ nó, tớ đây là bị nhồi thức ăn cho chó trắng trợn sao?”
Lam Tử Thất cảm thấy mình thật sự không nên hỏi Thẩm Hạ Lan muốn ăn gì, hiện tại có lẽ Diệp Ân Tuấn đang tính chuyển toàn bộ siêu thị đến bệnh viện rồi.
Nụ cười của Thẩm Hạ Lan càng rạng rỡ hơn.
“Mau đến đi, tớ nhớ cậu quá.”
“Yo-yo-yo, sếp Diệp nghe thấy vậy, lại ghen tị cho coi.”
“Không đâu!”
Thẩm Hạ Lan không hề né tránh Diệp Ân Tuấn, cầm điện thoại trước mặt anh gõ tanh tách.
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn vài lần, sau đó khóe môi hơi cong lên.
Anh thích Thẩm Hạ Lan show ân ái.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Sau khi Thẩm Hạ Lan quăng điện thoại, quay lại nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, cười có chút nịnh nọt.
“Chồng ơi.”
Diệp Ân Tuấn muốn chua hết cả người.
Yêu tinh nhỏ này đã lâu không gọi anh như vậy, bây giờ gọi anh như vậy, sợ là không có gì hay ho.
“Hửm?”
Giọng nói ôn hòa của Diệp Ân Tuấn khẽ cất lên, thanh âm cuối cùng nhàn nhạt nhưng lại mang theo ý cười, khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngứa ngáy.
Người đàn ông này thực sự rất biết ghẹo người.
/2602
|