Thẩm Hạ Lan không có quá nhiều cảm xúc, cô dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật chạy ngang qua, trong lòng đang nghĩ tới Diệp Ân Tuấn.
Không biết bây giờ người đàn ông này ở trong đó như thế nào rồi.
Anh là con cưng của trời, chưa khi nào chịu cực khổ.
Rốt cuộc là ai đã gài bẫy Diệp Ân Tuấn chứ?
Thẩm Hạ Lan nghi ngờ Vu Phong, lúc này lại có thêm một Phương Nguyên nữa.
Phương Nguyên phóng xe thật nhanh về căn hộ của mình rồi dừng xe lại.
“Xuống xe.”
Thẩm Hạ Lan do dự, rõ ràng lúc này mà đi vào căn hộ với một người đàn ông đang có thù địch với mình thì không phải là một lựa chọn khôn ngoan, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan không còn lựa chọn nào khác.
Cô cởi dây an toàn rồi đi theo Phương Nguyên vào căn hộ.
Căn hộ rất lộn xộn, nồng nặc mùi khói thuốc khiến Thẩm Hạ Lan ho liên tục.
Cô liếc mắt nhìn, trên mặt đất có rất nhiều vỏ chai rượu rỗng, khói thuốc mù mịt cả căn phòng che khuất tầm nhìn, nhìn không rõ lắm.
Thẩm Hạ Lan vô thức bước tới mở cửa sổ ra, sau đó cúi xuống dọn dẹp nhà cửa một lát.
Phương Nguyên tiếp tục nhìn cô, không ngăn cản, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt anh ta mờ mịt, như đang nhìn người khác thông qua Thẩm Hạ Lan, trong mắt mang theo vẻ nhớ nhung khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
“Cái chết của Thành Lâm…”
“Không phải Diệp Ân Tuấn làm, em không cần lo, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh ta đâu.”
Phương Nguyên biết Thẩm Hạ Lan muốn nói gì, cho nên cô còn chưa nói xong thì anh ta đã lên tiếng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Phương Nguyên, tôi biết bây giờ nói ra điều này cũng không giải quyết được gì, nhưng tôi vẫn muốn nói, xin nén bi thương.”
“Em đang an ủi tôi? Hay là đang đồng cảm với tôi?”
Phương Nguyên nhìn Thẩm Hạ Lan, giọng điệu có hơi ác liệt.
Thẩm Hạ Lan sững sờ trước câu hỏi đột ngột này của anh ta, cô không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lý hơn, vì vậy cô im lặng không nói.
Đối mặt với một người không thích nói chuyện cũng giống như trút giận lên bông vải, khó chịu lại không có hiệu quả.
Phương Nguyên thở dài, thấp giọng nói: “Rót cho tôi một ly nước, cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan không từ chối, rót cho anh ta một ly nước ấm.
Khi Phương Nguyên cầm lấy, anh ta đột nhiên nói: “Thành Lâm là người yêu của tôi.”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Mặc dù cũng có tin đồn bên ngoài nhưng dù sao vẫn chưa được xác nhận, bây giờ Thẩm Hạ Lan nghe thấy Phương Nguyên nói câu này thì không ngạc nhiên cũng khó.
“Cần tôi nói gì không?”
“Không cần, tôi chỉ muốn nói chuyện cùng ai đó thôi.”
Những gì Phương Nguyên nói khiến Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực, nhưng cô lại không biết phải nên nói gì nên chỉ có thể ngồi xuống rót cho mình một ly nước ấm.
Cô vẫn còn đang bị thương, vừa rồi Phương Nguyên lái xe quá nhanh mà không để ý đến lưng của Thẩm Hạ Lan đã đụng phải lưng ghế.
Bây giờ lưng Thẩm Hạ Lan đang đau âm ỉ, còn hơi co rút, cô uống chút nước ấm để giảm cơn đau.
Phương Nguyên đang chìm trong nỗi buồn nên không để ý đến Thẩm Hạ Lan.
Anh ta như lạc vào trong hồi ức.
“Tôi và Thành Lâm gặp nhau trong một khu ổ chuột. Em có thể biết khu ổ chuột là chỗ như thế nào không?”
Thẩm Hạ Lan biết Phương Nguyên không cần câu trả lời của cô.
Khóe môi Phương Nguyên nhếch lên một nụ cười nhẹ, nụ cười kia vô cùng ngọt ngào và đẹp đẽ.
“Nhiều người nghĩ rằng khu ổ chuột là nơi thấp kém, thật sự đúng là như vậy. Ở đó, nhiều người thậm chí không có đủ thức ăn và quần áo. Tôi bị đuổi giết và phải trốn vào khu ổ chuột. Tôi ở đó ba ngày mà không được ăn uống gì đến sắp phải chết đói. Là Thành Lâm đã cho tôi thức ăn của anh ấy, sau khi biết những chuyện tôi đã gặp phải thì anh ấy bảo tôi gia nhập làng giải trí.”
“Hai chúng tôi nói chuyện này trong khu ổ chuột có phải hơi nực cười không? Nhưng tôi đã đồng ý, kể từ lúc Thành Lâm đưa thức ăn cho tôi thì tôi đã biết anh ấy đối xử với tôi rất thật lòng. Tôi và anh ấy bước ra khỏi khu ổ chuột, thoát khỏi những cuộc đuổi giết, vượt qua cái đói và khó khăn, cuối cùng đã có được một chỗ đứng trong làng giải trí. Tôi tự nhủ với mình rằng tôi sẽ mang đến cho Thành Lâm những điều tốt đẹp nhất trên đời.”
Không biết bây giờ người đàn ông này ở trong đó như thế nào rồi.
Anh là con cưng của trời, chưa khi nào chịu cực khổ.
Rốt cuộc là ai đã gài bẫy Diệp Ân Tuấn chứ?
Thẩm Hạ Lan nghi ngờ Vu Phong, lúc này lại có thêm một Phương Nguyên nữa.
Phương Nguyên phóng xe thật nhanh về căn hộ của mình rồi dừng xe lại.
“Xuống xe.”
Thẩm Hạ Lan do dự, rõ ràng lúc này mà đi vào căn hộ với một người đàn ông đang có thù địch với mình thì không phải là một lựa chọn khôn ngoan, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan không còn lựa chọn nào khác.
Cô cởi dây an toàn rồi đi theo Phương Nguyên vào căn hộ.
Căn hộ rất lộn xộn, nồng nặc mùi khói thuốc khiến Thẩm Hạ Lan ho liên tục.
Cô liếc mắt nhìn, trên mặt đất có rất nhiều vỏ chai rượu rỗng, khói thuốc mù mịt cả căn phòng che khuất tầm nhìn, nhìn không rõ lắm.
Thẩm Hạ Lan vô thức bước tới mở cửa sổ ra, sau đó cúi xuống dọn dẹp nhà cửa một lát.
Phương Nguyên tiếp tục nhìn cô, không ngăn cản, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt anh ta mờ mịt, như đang nhìn người khác thông qua Thẩm Hạ Lan, trong mắt mang theo vẻ nhớ nhung khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
“Cái chết của Thành Lâm…”
“Không phải Diệp Ân Tuấn làm, em không cần lo, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh ta đâu.”
Phương Nguyên biết Thẩm Hạ Lan muốn nói gì, cho nên cô còn chưa nói xong thì anh ta đã lên tiếng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Phương Nguyên, tôi biết bây giờ nói ra điều này cũng không giải quyết được gì, nhưng tôi vẫn muốn nói, xin nén bi thương.”
“Em đang an ủi tôi? Hay là đang đồng cảm với tôi?”
Phương Nguyên nhìn Thẩm Hạ Lan, giọng điệu có hơi ác liệt.
Thẩm Hạ Lan sững sờ trước câu hỏi đột ngột này của anh ta, cô không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lý hơn, vì vậy cô im lặng không nói.
Đối mặt với một người không thích nói chuyện cũng giống như trút giận lên bông vải, khó chịu lại không có hiệu quả.
Phương Nguyên thở dài, thấp giọng nói: “Rót cho tôi một ly nước, cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan không từ chối, rót cho anh ta một ly nước ấm.
Khi Phương Nguyên cầm lấy, anh ta đột nhiên nói: “Thành Lâm là người yêu của tôi.”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Mặc dù cũng có tin đồn bên ngoài nhưng dù sao vẫn chưa được xác nhận, bây giờ Thẩm Hạ Lan nghe thấy Phương Nguyên nói câu này thì không ngạc nhiên cũng khó.
“Cần tôi nói gì không?”
“Không cần, tôi chỉ muốn nói chuyện cùng ai đó thôi.”
Những gì Phương Nguyên nói khiến Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực, nhưng cô lại không biết phải nên nói gì nên chỉ có thể ngồi xuống rót cho mình một ly nước ấm.
Cô vẫn còn đang bị thương, vừa rồi Phương Nguyên lái xe quá nhanh mà không để ý đến lưng của Thẩm Hạ Lan đã đụng phải lưng ghế.
Bây giờ lưng Thẩm Hạ Lan đang đau âm ỉ, còn hơi co rút, cô uống chút nước ấm để giảm cơn đau.
Phương Nguyên đang chìm trong nỗi buồn nên không để ý đến Thẩm Hạ Lan.
Anh ta như lạc vào trong hồi ức.
“Tôi và Thành Lâm gặp nhau trong một khu ổ chuột. Em có thể biết khu ổ chuột là chỗ như thế nào không?”
Thẩm Hạ Lan biết Phương Nguyên không cần câu trả lời của cô.
Khóe môi Phương Nguyên nhếch lên một nụ cười nhẹ, nụ cười kia vô cùng ngọt ngào và đẹp đẽ.
“Nhiều người nghĩ rằng khu ổ chuột là nơi thấp kém, thật sự đúng là như vậy. Ở đó, nhiều người thậm chí không có đủ thức ăn và quần áo. Tôi bị đuổi giết và phải trốn vào khu ổ chuột. Tôi ở đó ba ngày mà không được ăn uống gì đến sắp phải chết đói. Là Thành Lâm đã cho tôi thức ăn của anh ấy, sau khi biết những chuyện tôi đã gặp phải thì anh ấy bảo tôi gia nhập làng giải trí.”
“Hai chúng tôi nói chuyện này trong khu ổ chuột có phải hơi nực cười không? Nhưng tôi đã đồng ý, kể từ lúc Thành Lâm đưa thức ăn cho tôi thì tôi đã biết anh ấy đối xử với tôi rất thật lòng. Tôi và anh ấy bước ra khỏi khu ổ chuột, thoát khỏi những cuộc đuổi giết, vượt qua cái đói và khó khăn, cuối cùng đã có được một chỗ đứng trong làng giải trí. Tôi tự nhủ với mình rằng tôi sẽ mang đến cho Thành Lâm những điều tốt đẹp nhất trên đời.”
/2602
|