Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ lung tung thì xe đã tới cửa đồn cảnh sát.
“Cô Thẩm, mời cô.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu rồi xuống xe.
Cô vừa bước vào đồn cảnh sát thì có người đến dẫn cô đến nơi giam giữ Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nhìn căn phòng nhỏ xíu này thì hốc mũi có chút ê ẩm.
“Sao em lại đến đây được?”
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, anh nhanh chóng đứng dậy.
“Em đang muốn gây rối hả? Đây là chỗ nào? Trên người còn đang bị thương, em chạy đến đây làm gì? Lỡ nhiễm trùng… ừm…”
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong thì Thẩm Hạ Lan đã lao tới, kiễng chân lên, lấy môi chặn lại mấy câu lải nhải của Diệp Ân Tuấn.
Người phụ nữ mềm mại nhào vào lòng mình, Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì nữa?
Anh ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, điên cuồng hôn lên môi cô, muốn khảm cô vào trong máu thịt của mình.
Thẩm Hạ Lan sắp chết ngạt rồi.
Cô dựa vào lồng ngực Diệp Ân Tuấn, nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc là sao vậy anh?”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang sợ hãi.
“Không có chuyện gì lớn hết, bị người ta gài bẫy thôi, em yên tâm, anh không sao đâu.”
“Anh còn nói không sao hả, anh đã vào tù rồi đấy, có phải anh muốn hù chết em rồi đi tìm vợ nhỏ không?”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy cổ áo Diệp Ân Tuấn, hùng hổ chất vấn anh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên bật cười.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan còn có thể như vậy thì chứng tỏ cô có thể chịu đựng được, vậy là tốt rồi.
Diệp Ân Tuấn sờ đầu cô, đột nhiên ngửi thấy mùi máu.
“Miệng vết thương bị rách sao?”
Thẩm Hạ Lan lè lưỡi, ngượng ngùng nói: “Chết rồi, để anh phát hiện rồi.”
“Thẩm Hạ Lan, em không biết mình đang bị thương sao?”
“Em biết!”
Đối mặt với sự nghiêm túc của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan bình tĩnh trả lời một câu.
Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì cảm thấy bất đắc dĩ.
“Anh thật sự không sao.”
“Vậy thì rời khỏi đây, đi theo em được không?”
Câu hỏi này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn không biết phải trả lời thế nào.
“Cần chút thời gian.”
“Vậy thì anh đừng quan tâm đến em nữa.”
Thẩm Hạ Lan quan sát Diệp Ân Tuấn một lượt, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Em định trở về Hải Thành giúp anh trông coi Hoàn Trí Quốc Tế. Không đúng, là Hoàn Trí Quốc Tế của em, anh đã cho em tập đoàn này rồi.”
“Quay về cũng được, người của chúng ta ở đó đông hơn, anh cũng sẽ yên tâm một chút, nhưng nếu em lại bị thương thì phải làm sao?”
Đây là điều Diệp Ân Tuấn lo lắng.
Thẩm Hạ Lan xua tay nói: “Anh yên tâm đi, có Tiêu Niệm Vi đi theo em mà.”
“Vậy thì tốt.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
“Lại đây, để anh ôm em.”
“Ở đây là phòng giam, có thể ôm được không?”
Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Hạ Lan cũng bước tới ngồi trên đùi Diệp Ân Tuấn, với hai tay ôm cổ anh.
“Hôn cũng hôn rồi mà còn không để anh ôm hả?”
Ngửi được mùi trên người của cô, Diệp Ân Tuấn cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Bây giờ anh còn chưa thể ra ngoài, em có thể tùy ý làm càn, nhưng trước hết phải đảm bảo an toàn cho bản thân, có biết không? Nếu em dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn của anh thì anh thà rằng không cần.”
“Em biết rồi, bây giờ anh càng ngày càng dài dòng đấy.”
Thẩm Hạ Lan không kiên nhẫn nói, nhưng tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn, từng chút một khắc ghi hình dáng của Diệp Ân Tuấn vào trong tâm trí mình.
“Thấy anh thế này, em không nỡ.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy máu trong người đang sôi sục.
Cô vợ nhỏ này từ khi bị thương luôn thích trêu chọc anh.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc anh và Phương Nguyên có chuyện gì vậy?”
“Cô Thẩm, mời cô.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu rồi xuống xe.
Cô vừa bước vào đồn cảnh sát thì có người đến dẫn cô đến nơi giam giữ Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nhìn căn phòng nhỏ xíu này thì hốc mũi có chút ê ẩm.
“Sao em lại đến đây được?”
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, anh nhanh chóng đứng dậy.
“Em đang muốn gây rối hả? Đây là chỗ nào? Trên người còn đang bị thương, em chạy đến đây làm gì? Lỡ nhiễm trùng… ừm…”
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong thì Thẩm Hạ Lan đã lao tới, kiễng chân lên, lấy môi chặn lại mấy câu lải nhải của Diệp Ân Tuấn.
Người phụ nữ mềm mại nhào vào lòng mình, Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì nữa?
Anh ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, điên cuồng hôn lên môi cô, muốn khảm cô vào trong máu thịt của mình.
Thẩm Hạ Lan sắp chết ngạt rồi.
Cô dựa vào lồng ngực Diệp Ân Tuấn, nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc là sao vậy anh?”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang sợ hãi.
“Không có chuyện gì lớn hết, bị người ta gài bẫy thôi, em yên tâm, anh không sao đâu.”
“Anh còn nói không sao hả, anh đã vào tù rồi đấy, có phải anh muốn hù chết em rồi đi tìm vợ nhỏ không?”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy cổ áo Diệp Ân Tuấn, hùng hổ chất vấn anh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên bật cười.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan còn có thể như vậy thì chứng tỏ cô có thể chịu đựng được, vậy là tốt rồi.
Diệp Ân Tuấn sờ đầu cô, đột nhiên ngửi thấy mùi máu.
“Miệng vết thương bị rách sao?”
Thẩm Hạ Lan lè lưỡi, ngượng ngùng nói: “Chết rồi, để anh phát hiện rồi.”
“Thẩm Hạ Lan, em không biết mình đang bị thương sao?”
“Em biết!”
Đối mặt với sự nghiêm túc của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan bình tĩnh trả lời một câu.
Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì cảm thấy bất đắc dĩ.
“Anh thật sự không sao.”
“Vậy thì rời khỏi đây, đi theo em được không?”
Câu hỏi này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn không biết phải trả lời thế nào.
“Cần chút thời gian.”
“Vậy thì anh đừng quan tâm đến em nữa.”
Thẩm Hạ Lan quan sát Diệp Ân Tuấn một lượt, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Em định trở về Hải Thành giúp anh trông coi Hoàn Trí Quốc Tế. Không đúng, là Hoàn Trí Quốc Tế của em, anh đã cho em tập đoàn này rồi.”
“Quay về cũng được, người của chúng ta ở đó đông hơn, anh cũng sẽ yên tâm một chút, nhưng nếu em lại bị thương thì phải làm sao?”
Đây là điều Diệp Ân Tuấn lo lắng.
Thẩm Hạ Lan xua tay nói: “Anh yên tâm đi, có Tiêu Niệm Vi đi theo em mà.”
“Vậy thì tốt.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
“Lại đây, để anh ôm em.”
“Ở đây là phòng giam, có thể ôm được không?”
Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Hạ Lan cũng bước tới ngồi trên đùi Diệp Ân Tuấn, với hai tay ôm cổ anh.
“Hôn cũng hôn rồi mà còn không để anh ôm hả?”
Ngửi được mùi trên người của cô, Diệp Ân Tuấn cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Bây giờ anh còn chưa thể ra ngoài, em có thể tùy ý làm càn, nhưng trước hết phải đảm bảo an toàn cho bản thân, có biết không? Nếu em dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn của anh thì anh thà rằng không cần.”
“Em biết rồi, bây giờ anh càng ngày càng dài dòng đấy.”
Thẩm Hạ Lan không kiên nhẫn nói, nhưng tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn, từng chút một khắc ghi hình dáng của Diệp Ân Tuấn vào trong tâm trí mình.
“Thấy anh thế này, em không nỡ.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy máu trong người đang sôi sục.
Cô vợ nhỏ này từ khi bị thương luôn thích trêu chọc anh.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc anh và Phương Nguyên có chuyện gì vậy?”
/2602
|