Sắc mặt của Từ Hiền Trang lập tức thay đổi.
“Cô chăm sóc hả? Cô có làm được không, tôi đã kêu Hiền Trang ở đây chăm sóc rồi, nếu không thì cứ để cho cô ấy chăm sóc đi, cô là thiên kim tiểu thư, không làm được những chuyện này đâu.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Từ Hiền Trang đều đã bỏ công việc vì Tống Dật Hiên rồi, bây giờ còn nói không cần Từ Hiền Trang thì không hay cho lắm, nhưng mà lời này lọt vào trong lỗ tai của Từ Hiền Trang thì lại cảm thấy Thẩm Hạ Lan cũng xem thường cô ta giống như là Hồ Ngọc Duyên, xem cô ta như người giúp việc mà sai bảo.
Cô ta đột nhiên tức giận: “Nếu như cô Hồ đã ở đây, vậy thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô ta cũng không đợi Thẩm Hạ Lan có phản ứng, trực tiếp quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Xí, già mồm.”
Hồ Ngọc Duyên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu lại chăm sóc cho Tống Dật Hiên.
Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng đi khỏi của Từ Hiền Trang, không khỏi híp mắt lại.
Có lẽ là Thẩm Hạ Lan nói đúng, Từ Hiền Trang thật sự không xứng với Tống Dật Hiên, huống hồ chi tính tình này…
Anh không khỏi nhớ đến thái độ lúc nãy mà Từ Hiền Trang đối với Thẩm Hạ Lan.
“Phi, tìm người theo dõi Từ Hiền Trang đi, đừng để cô ta giở trò gì.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp gọi điện thoại cho Phi.
Thẩm Hạ Lan im lặng, cô lại chọc phải ai rồi.
Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, nhìn Tống Dật Hiên rồi thấp giọng nói: “Em muốn ở đây chờ anh ta tỉnh lại hả?”
“Tốt xấu gì cũng phải chờ anh ấy tỉnh lại mới có thể đi, nếu không thì em không yên lòng.”
Thẩm Hạ Lan biết suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không phải là nhất định xen vào chuyện của người khác mà ở đây làm bóng đèn. Chỉ là Tống Dật Hiên chưa tỉnh dậy, ai biết được Từ Hiền Trang với Hồ Ngọc Duyên có chuyện gì, giao Tống Dật Hiên cho người xa lạ như thế, cô thật sự không yên tâm lắm.
“Để anh đi mua gì cho em uống, nước này lạnh quá rồi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nói với Hồ Ngọc Duyên: “Để tôi đi xem bệnh án của Tống Dật Hiên một chút, cô chăm sóc cho anh ấy trước đi.”
“Được rồi.”
Hồ Ngọc Duyên nhẹ gật đầu.
Thẩm Hạ Lan đi đến chỗ Tiêu Niệm Vi.
“Sao vậy, vẫn còn chưa yên tâm hả?”
“Mức độ bị thương của anh ấy như thế nào?”
“Cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là chỗ bị thương hơi nặng cho nên mới cần tớ đến đây một chuyến, cậu đừng có vừa thấy tớ là sợ hãi, thật sự không có chuyện gì lớn đâu.”
Tiêu Niệm Vi biết tầm quan trọng của Tống Dật Hiên đối với Thẩm Hạ Lan, vội vàng kể tình huống của anh ta cho cô biết.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.
“Tớ nói này, tình huống của hai cô gái kia là sao vậy?”
Tiêu Niệm Vi rất ít khi nhiều chuyện, nhưng mà liên quan đến Thẩm Hạ Lan thì cô ta vẫn muốn nhiều chuyện một chút.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực: “Tớ cũng không biết nữa, phải chờ Tống Dật Hiên tỉnh dậy rồi mới biết được.”
“Đào hoa thật chứ.”
Tiêu Niệm Vi cười lắc đầu.
Thẩm Hạ Lan với Tiêu Niệm Vi lại nói chuyện với nhau một hồi, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi.
Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, đang cầm điện thoại làm việc của mình, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, lúc này anh mới đưa sữa nóng ở trong tay của mình tới.
“Trở lại hồi nào vậy?”
Thẩm Hạ Lan hỏi.
“Mới vừa trở lại không bao lâu.”
Diệp Ân Tuấn tổng hợp công việc ở trong tay.
“Cô chăm sóc hả? Cô có làm được không, tôi đã kêu Hiền Trang ở đây chăm sóc rồi, nếu không thì cứ để cho cô ấy chăm sóc đi, cô là thiên kim tiểu thư, không làm được những chuyện này đâu.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Từ Hiền Trang đều đã bỏ công việc vì Tống Dật Hiên rồi, bây giờ còn nói không cần Từ Hiền Trang thì không hay cho lắm, nhưng mà lời này lọt vào trong lỗ tai của Từ Hiền Trang thì lại cảm thấy Thẩm Hạ Lan cũng xem thường cô ta giống như là Hồ Ngọc Duyên, xem cô ta như người giúp việc mà sai bảo.
Cô ta đột nhiên tức giận: “Nếu như cô Hồ đã ở đây, vậy thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô ta cũng không đợi Thẩm Hạ Lan có phản ứng, trực tiếp quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Xí, già mồm.”
Hồ Ngọc Duyên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu lại chăm sóc cho Tống Dật Hiên.
Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng đi khỏi của Từ Hiền Trang, không khỏi híp mắt lại.
Có lẽ là Thẩm Hạ Lan nói đúng, Từ Hiền Trang thật sự không xứng với Tống Dật Hiên, huống hồ chi tính tình này…
Anh không khỏi nhớ đến thái độ lúc nãy mà Từ Hiền Trang đối với Thẩm Hạ Lan.
“Phi, tìm người theo dõi Từ Hiền Trang đi, đừng để cô ta giở trò gì.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp gọi điện thoại cho Phi.
Thẩm Hạ Lan im lặng, cô lại chọc phải ai rồi.
Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, nhìn Tống Dật Hiên rồi thấp giọng nói: “Em muốn ở đây chờ anh ta tỉnh lại hả?”
“Tốt xấu gì cũng phải chờ anh ấy tỉnh lại mới có thể đi, nếu không thì em không yên lòng.”
Thẩm Hạ Lan biết suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không phải là nhất định xen vào chuyện của người khác mà ở đây làm bóng đèn. Chỉ là Tống Dật Hiên chưa tỉnh dậy, ai biết được Từ Hiền Trang với Hồ Ngọc Duyên có chuyện gì, giao Tống Dật Hiên cho người xa lạ như thế, cô thật sự không yên tâm lắm.
“Để anh đi mua gì cho em uống, nước này lạnh quá rồi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nói với Hồ Ngọc Duyên: “Để tôi đi xem bệnh án của Tống Dật Hiên một chút, cô chăm sóc cho anh ấy trước đi.”
“Được rồi.”
Hồ Ngọc Duyên nhẹ gật đầu.
Thẩm Hạ Lan đi đến chỗ Tiêu Niệm Vi.
“Sao vậy, vẫn còn chưa yên tâm hả?”
“Mức độ bị thương của anh ấy như thế nào?”
“Cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là chỗ bị thương hơi nặng cho nên mới cần tớ đến đây một chuyến, cậu đừng có vừa thấy tớ là sợ hãi, thật sự không có chuyện gì lớn đâu.”
Tiêu Niệm Vi biết tầm quan trọng của Tống Dật Hiên đối với Thẩm Hạ Lan, vội vàng kể tình huống của anh ta cho cô biết.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.
“Tớ nói này, tình huống của hai cô gái kia là sao vậy?”
Tiêu Niệm Vi rất ít khi nhiều chuyện, nhưng mà liên quan đến Thẩm Hạ Lan thì cô ta vẫn muốn nhiều chuyện một chút.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực: “Tớ cũng không biết nữa, phải chờ Tống Dật Hiên tỉnh dậy rồi mới biết được.”
“Đào hoa thật chứ.”
Tiêu Niệm Vi cười lắc đầu.
Thẩm Hạ Lan với Tiêu Niệm Vi lại nói chuyện với nhau một hồi, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi.
Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, đang cầm điện thoại làm việc của mình, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, lúc này anh mới đưa sữa nóng ở trong tay của mình tới.
“Trở lại hồi nào vậy?”
Thẩm Hạ Lan hỏi.
“Mới vừa trở lại không bao lâu.”
Diệp Ân Tuấn tổng hợp công việc ở trong tay.
/2602
|