Hoa tuyết nhanh chóng che phủ tóc anh ta, có một sợi tóc rũ xuống, đúng lúc chắn tầm nhìn của anh ta….
Tóc xanh lam….
Lam Thần đột nhiên cảm thấy chướng mắt cực kỳ.
Nếu không phải vì Phương Đình từng nói rằng thích mái tóc xanh của mình, thì anh ta thực sự đã muốn cạo hết nó đi rồi.
Lam Thần đau lòng khó chịu, nhưng vẫn phải sống.
Không vì bất cứ thứ gì khác, chỉ vì sự giao phó của Phương Đình trước khi chết, anh ta phải hầu hạ hai ông bà nhà họ Phương đến cuối đời. Chỉ vì sự tôn trọng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, anh ta cũng phải cố gắng hết sức vì họ, mãi đến chết mới thôi.
Cuộc sống của anh ta không còn là của riêng anh ta nữa.
Không được tuỳ hứng, không được tiêu pha.
Bà Phương nói đúng, anh ta đã liên luỵ Phương Đình qua đời, không thể làm Khương Hiểu dỡ lỡ nữa.
Nghĩ đến Khương Hiểu, ánh mắt Lam Thần chợt ngưng lại.
Một tia ấm áp từ đáy lòng trào ra, nhưng chỉ có thể bị anh ta ép ra khỏi thân thể.
Anh ta là một người sống trong băng tuyết, không đáng có ấm áp, không đáng được hạnh phúc, lại càng không đáng để một cô gái như Khương Hiểu lãng phí thời gian, lãng phí tuổi thanh xuân của mình.
Lam Thần hít sâu một hơi, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Hạ Lan không biết tình hình bên Lam Thần, sau khi gọi điện xong thì định đi nói chuyện với Diệp Ân Tuấn về chuyện của Lam Thần, chợt nhớ ra rằng Diệp Ân Tuấn đang xử lý chuyện.
Cô chỉ có thể ngồi trở lại giường, cảm thấy thật nhàm chán.
Phim truyền hình trong tay cũng không còn hay nữa.
Thẩm Hạ Lan nghĩ mình còn có công ty điện ảnh và truyền hình, mặc dù Triệu Tâm Hằng có thể quản lý không vấn đề gì, nhưng một người chủ như cô cũng phải phát chút quà năm mới và tiền thưởng cuối năm cho người ta chứ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan mở điện thoại liên lạc với Triệu Tâm Hằng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đến thư phòng, nhanh chóng mở điện thoại ra, nhìn thấy một hộp thư.
Đây chắc là hộp thư mà ngườithủ hạ nói đến.
Rất ít người biết kỹ thuật máy tính của Diệp Ân Tuấn rất cao, Diệp Ân Tuấn cũng lười khoe khoang chuyện này.
Anh nhanh chóng nhập một loạt lệnh trên máy tính, không bao lâu thì đã xuất hiện địa chỉ đăng nhập gần đây của hộp thư.
Vậy mà lại là nước T!
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
Không lẽ thật sự là Vu Phong?
Không thể nào!
Nếu là Vu Phong, tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình xuất hiện trong ống kính của người khác, điều này không khác gì làm lộ mình. Người đó nói ngày nào cũng đăng tải cuộc sống thường ngày của anh và Thẩm Hạ Lan, nếu thật sự là Vu Phong thì không thể không nhìn thấy tấm ảnh mình bị lọt vào ống kính.
Nhưng nếu không phải Vu Phong thì còn có thể là ai chứ?
Tiêu Nguyệt sao?
Tiêu Nguyệt để mắt đến mình và Thẩm Hạ Lan, là vì quan tâm hay vì mục đích nào khác?
Diệp Ân Tuấn thực sự có chút phiền mấy người này rồi.
Tóc xanh lam….
Lam Thần đột nhiên cảm thấy chướng mắt cực kỳ.
Nếu không phải vì Phương Đình từng nói rằng thích mái tóc xanh của mình, thì anh ta thực sự đã muốn cạo hết nó đi rồi.
Lam Thần đau lòng khó chịu, nhưng vẫn phải sống.
Không vì bất cứ thứ gì khác, chỉ vì sự giao phó của Phương Đình trước khi chết, anh ta phải hầu hạ hai ông bà nhà họ Phương đến cuối đời. Chỉ vì sự tôn trọng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, anh ta cũng phải cố gắng hết sức vì họ, mãi đến chết mới thôi.
Cuộc sống của anh ta không còn là của riêng anh ta nữa.
Không được tuỳ hứng, không được tiêu pha.
Bà Phương nói đúng, anh ta đã liên luỵ Phương Đình qua đời, không thể làm Khương Hiểu dỡ lỡ nữa.
Nghĩ đến Khương Hiểu, ánh mắt Lam Thần chợt ngưng lại.
Một tia ấm áp từ đáy lòng trào ra, nhưng chỉ có thể bị anh ta ép ra khỏi thân thể.
Anh ta là một người sống trong băng tuyết, không đáng có ấm áp, không đáng được hạnh phúc, lại càng không đáng để một cô gái như Khương Hiểu lãng phí thời gian, lãng phí tuổi thanh xuân của mình.
Lam Thần hít sâu một hơi, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Hạ Lan không biết tình hình bên Lam Thần, sau khi gọi điện xong thì định đi nói chuyện với Diệp Ân Tuấn về chuyện của Lam Thần, chợt nhớ ra rằng Diệp Ân Tuấn đang xử lý chuyện.
Cô chỉ có thể ngồi trở lại giường, cảm thấy thật nhàm chán.
Phim truyền hình trong tay cũng không còn hay nữa.
Thẩm Hạ Lan nghĩ mình còn có công ty điện ảnh và truyền hình, mặc dù Triệu Tâm Hằng có thể quản lý không vấn đề gì, nhưng một người chủ như cô cũng phải phát chút quà năm mới và tiền thưởng cuối năm cho người ta chứ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan mở điện thoại liên lạc với Triệu Tâm Hằng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đến thư phòng, nhanh chóng mở điện thoại ra, nhìn thấy một hộp thư.
Đây chắc là hộp thư mà ngườithủ hạ nói đến.
Rất ít người biết kỹ thuật máy tính của Diệp Ân Tuấn rất cao, Diệp Ân Tuấn cũng lười khoe khoang chuyện này.
Anh nhanh chóng nhập một loạt lệnh trên máy tính, không bao lâu thì đã xuất hiện địa chỉ đăng nhập gần đây của hộp thư.
Vậy mà lại là nước T!
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
Không lẽ thật sự là Vu Phong?
Không thể nào!
Nếu là Vu Phong, tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình xuất hiện trong ống kính của người khác, điều này không khác gì làm lộ mình. Người đó nói ngày nào cũng đăng tải cuộc sống thường ngày của anh và Thẩm Hạ Lan, nếu thật sự là Vu Phong thì không thể không nhìn thấy tấm ảnh mình bị lọt vào ống kính.
Nhưng nếu không phải Vu Phong thì còn có thể là ai chứ?
Tiêu Nguyệt sao?
Tiêu Nguyệt để mắt đến mình và Thẩm Hạ Lan, là vì quan tâm hay vì mục đích nào khác?
Diệp Ân Tuấn thực sự có chút phiền mấy người này rồi.
/2602
|