Cũng không phải trách cứ, chỉ là đau lòng, cảm giác vô cùng đau lòng đập vào mặt, thiếu chút nữa bao phủ lại Diệp Ân Tuấn.
Anh châm một điếu thuốc và hít một hơi thật sâu.
Đã lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng ngay lúc này không thể không dùng nicotin để kìm nén tâm lý khó chịu và tự trách bản thân.
Nếu như lúc đầu mình có thể phát hiện ra sự tồn tại của Minh Triết ở Nam Phi, có thể bảo vệ tốt cho cậu bé, không, lúc trước anh không nên để Diệp Minh Triết đi Nam Phi.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Diệp Ân Tuấn hút hết hơi này tới hơi khác, sặc đến mức ho khan liên tục, nhưng lại không làm thế nào để nguôi ngoai nỗi buồn khổ trong lòng.
Sau khi anh biết mọi chuyện đã thế này, vậy sau khi Thẩm Hạ Lan biết thì không biết sẽ còn thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn lại có chút đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, tuyết rơi trên tóc Diệp Ân Tuấn, có chút ảo giác giống như thiếu niên với mái đầu bạc trắng.
Anh hít sâu một hơi, ném tàn thuốc lá ra ngoài, sau đó kéo cửa kính xe lên và lái xe về phía nhà.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn vụng đồ ăn vặt xong, thấy bên ngoài không có tiếng động, cô nhanh chóng quét dọn sạch sẽ chiến trường, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
“Má Hoàng, tông chủ đâu?”
Thẩm Hạ Lan không tìm thấy Diệp Ân Tuấn trong thư phòng, ở những nơi khác cũng không tìm thấy, cô không khỏi ngây ra một lúc.
Người đàn ông này không phải tức giận rồi chứ?
Thật ra đàn ông xem những thứ đó một chút cũng là rất bình thường, cô cũng biết, chẳng qua là quá bất ngờ và khiếp sợ, dù sao thì Diệp Ân Tuấn nhìn qua cũng là người rất đứng đắn và lạnh lùng, sao có thể vụng trộm xem những thứ đó chứ?
Nhưng nguyên nhân nhiều nhất cũng chỉ là vì Thẩm Hạ Lan muốn nhân cơ hội này ăn vụng đồ ăn vặt mà thôi.
Cô cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ ở bên ngoài chờ, hoặc đến thư phòng chờ cô, bây giờ xem ra cô đã có chút nông nổi.
Gần đây Diệp Ân Tuấn chiều chuộng cô tận trời khiến cô bay không tìm thấy nam bắc, thậm chí quên mất Diệp Ân Tuấn, người đã từng sát phạt và quyết đoán là người như thế nào.
Diệp Ân Tuấn đi đâu?
Thẩm Hạ Lan đành phải hỏi thăm má Hoàng.
Má Hoàng nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi mình, vội vàng nói: “Ông chủ vừa lái xe ra ngoài cách đây không lâu.”
“Đi ra ngoài?”
Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ.
Lúc này Diệp Ân Tuấn còn ra ngoài làm gì?
Thật sự chẳng lẽ có người hack máy tính của anh?
Anh đi ra ngoài tìm người kia để chứng minh mình trong sạch sao?
Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hoạt động.
Nghĩ đến việc chút chuyện thế này mà bị Diệp Minh Triết đem ra điều tra, thậm chí có khả năng mang theo một người đến trước mặt mình để chứng minh sự trong sạch, Thẩm Hạ Lan cũng có chút muốn khóc.
Việc này có được tính là cô tự nhấc tảng đá đập vào chân mình không?
Anh châm một điếu thuốc và hít một hơi thật sâu.
Đã lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng ngay lúc này không thể không dùng nicotin để kìm nén tâm lý khó chịu và tự trách bản thân.
Nếu như lúc đầu mình có thể phát hiện ra sự tồn tại của Minh Triết ở Nam Phi, có thể bảo vệ tốt cho cậu bé, không, lúc trước anh không nên để Diệp Minh Triết đi Nam Phi.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Diệp Ân Tuấn hút hết hơi này tới hơi khác, sặc đến mức ho khan liên tục, nhưng lại không làm thế nào để nguôi ngoai nỗi buồn khổ trong lòng.
Sau khi anh biết mọi chuyện đã thế này, vậy sau khi Thẩm Hạ Lan biết thì không biết sẽ còn thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn lại có chút đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, tuyết rơi trên tóc Diệp Ân Tuấn, có chút ảo giác giống như thiếu niên với mái đầu bạc trắng.
Anh hít sâu một hơi, ném tàn thuốc lá ra ngoài, sau đó kéo cửa kính xe lên và lái xe về phía nhà.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn vụng đồ ăn vặt xong, thấy bên ngoài không có tiếng động, cô nhanh chóng quét dọn sạch sẽ chiến trường, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
“Má Hoàng, tông chủ đâu?”
Thẩm Hạ Lan không tìm thấy Diệp Ân Tuấn trong thư phòng, ở những nơi khác cũng không tìm thấy, cô không khỏi ngây ra một lúc.
Người đàn ông này không phải tức giận rồi chứ?
Thật ra đàn ông xem những thứ đó một chút cũng là rất bình thường, cô cũng biết, chẳng qua là quá bất ngờ và khiếp sợ, dù sao thì Diệp Ân Tuấn nhìn qua cũng là người rất đứng đắn và lạnh lùng, sao có thể vụng trộm xem những thứ đó chứ?
Nhưng nguyên nhân nhiều nhất cũng chỉ là vì Thẩm Hạ Lan muốn nhân cơ hội này ăn vụng đồ ăn vặt mà thôi.
Cô cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ ở bên ngoài chờ, hoặc đến thư phòng chờ cô, bây giờ xem ra cô đã có chút nông nổi.
Gần đây Diệp Ân Tuấn chiều chuộng cô tận trời khiến cô bay không tìm thấy nam bắc, thậm chí quên mất Diệp Ân Tuấn, người đã từng sát phạt và quyết đoán là người như thế nào.
Diệp Ân Tuấn đi đâu?
Thẩm Hạ Lan đành phải hỏi thăm má Hoàng.
Má Hoàng nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi mình, vội vàng nói: “Ông chủ vừa lái xe ra ngoài cách đây không lâu.”
“Đi ra ngoài?”
Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ.
Lúc này Diệp Ân Tuấn còn ra ngoài làm gì?
Thật sự chẳng lẽ có người hack máy tính của anh?
Anh đi ra ngoài tìm người kia để chứng minh mình trong sạch sao?
Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hoạt động.
Nghĩ đến việc chút chuyện thế này mà bị Diệp Minh Triết đem ra điều tra, thậm chí có khả năng mang theo một người đến trước mặt mình để chứng minh sự trong sạch, Thẩm Hạ Lan cũng có chút muốn khóc.
Việc này có được tính là cô tự nhấc tảng đá đập vào chân mình không?
/2602
|