Diệp Ân Tuấn cũng không muốn phát uy ở nhà tổ họ Diệp, dù sao nơi này cũng là sao huyệt ân ái của anh và Thẩm Hạ Lan, nhưng chuyện của Diệp Minh Triết không thể coi nhẹ, một là vì thân phận của Diệp Minh Triết đặc thù, anh không thể đề phòng những người khác giở trò, hai là thực sự vì muốn bảo vệ con trai, dù sao thì loại chuyện riêng tư này cũng không thích hợp để người khác biết, cho dù là người giúp việc trong nhà cũng không được.
Sau khi má Hoàng lấy chìa khóa dự bị ra, Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Bà đưa tất cả mọi người ra ngoài mua đồ tết cho gia đình đi. Bao nhiêu tiền trở về tôi thanh toán, coi như tôi gửi phúc lợi cuối năm cho mọi người.”
Diệp Ân Tuấn càng như vậy, má Hoàng càng lo lắng, nhưng lại không thể vi phạm.
Bà ta mang theo người giúp việc ra cửa.
Đến khi bên trong nhà tổ chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn mới cầm chìa khóa dự bị đi lên lầu.
Tiếng bước chân rõ ràng khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc lên.
Anh sẽ không thật sự đi vào chứ?
Thẩm Hạ Lan rầu rĩ, hai tay kéo chăn, cảm thấy thật buồn bực.
Không phải cô chỉ ăn chút đồ ăn vặt thôi sao?
Đến mức đó sao?
Cùng lắm thì mình chủ động thẳng thắn là được.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan kéo chắn lên, khi định đi ra mở cửa, cánh cửa đột nhiên bị Diệp Ân Tuấn mở ra từ bên ngoài.
“Ân Tuấn, anh trở về rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.
Nhìn nụ cười của bà xã như thế, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, không biết nên mở miệng nói thế nào mới tốt.
Anh không muốn phá vỡ sự vui vẻ của Thẩm Hạ Lan, nhưng chuyện của Diệp Minh Triết cũng không thể không nói.
Thấy Diệp Ân Tuấn không phản ứng lại mà nhìn mình với ánh mắt hết sức phức tạp, Thẩm Hạ Lan có chút luống cuống.
“Cái đó, em vừa rồi không phải thật sự tức giận anh, em biết, đàn ông mà, xem một vài thứ trưởng thành cũng không có gì đáng trách, được được, em thừa nhận, là em mượn đề tài để nói chuyện của mình. Em cố ý tức giận cho anh xem. Em để má Hoàng mua một chút đồ ăn vặt, là sợ anh không cho em ăn, nên em liền nắm lấy cơ hội này để làm loạn một chút, trên thực tế là để ăn đồ ăn vặt. Em đã nói thẳng ra rồi, anh đừng nóng giận nữa được không?”
Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.
Anh đã nghe được cái gì?
Đồ ăn vặt?
Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu mày lại.
“Sức khỏe của em không thích hợp để ăn những thứ đồ ăn vặt đó.”
“Em biết em biết, nhưng mà thật không nhịn được nha, em hứa với anh, sau này em sẽ không ăn nữa, được không? Anh đừng nhíu mày, em sợ!”
Thẩm Hạ Lan chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thở dài bất đắc dĩ một tiếng nói: “Hạ Lan, anh có lời muốn nói với em!”
“Em biết, chắc chắn anh đang rất thất vọng và tức giận đúng không? Thật sự xin lỗi, em hứa sẽ không ăn nữa, em biết anh cũng là vì muốn tốt cho em, thuốc đắng giã tật, em hiểu rồi!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói xin lỗi.
Sau khi má Hoàng lấy chìa khóa dự bị ra, Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Bà đưa tất cả mọi người ra ngoài mua đồ tết cho gia đình đi. Bao nhiêu tiền trở về tôi thanh toán, coi như tôi gửi phúc lợi cuối năm cho mọi người.”
Diệp Ân Tuấn càng như vậy, má Hoàng càng lo lắng, nhưng lại không thể vi phạm.
Bà ta mang theo người giúp việc ra cửa.
Đến khi bên trong nhà tổ chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn mới cầm chìa khóa dự bị đi lên lầu.
Tiếng bước chân rõ ràng khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc lên.
Anh sẽ không thật sự đi vào chứ?
Thẩm Hạ Lan rầu rĩ, hai tay kéo chăn, cảm thấy thật buồn bực.
Không phải cô chỉ ăn chút đồ ăn vặt thôi sao?
Đến mức đó sao?
Cùng lắm thì mình chủ động thẳng thắn là được.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan kéo chắn lên, khi định đi ra mở cửa, cánh cửa đột nhiên bị Diệp Ân Tuấn mở ra từ bên ngoài.
“Ân Tuấn, anh trở về rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.
Nhìn nụ cười của bà xã như thế, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, không biết nên mở miệng nói thế nào mới tốt.
Anh không muốn phá vỡ sự vui vẻ của Thẩm Hạ Lan, nhưng chuyện của Diệp Minh Triết cũng không thể không nói.
Thấy Diệp Ân Tuấn không phản ứng lại mà nhìn mình với ánh mắt hết sức phức tạp, Thẩm Hạ Lan có chút luống cuống.
“Cái đó, em vừa rồi không phải thật sự tức giận anh, em biết, đàn ông mà, xem một vài thứ trưởng thành cũng không có gì đáng trách, được được, em thừa nhận, là em mượn đề tài để nói chuyện của mình. Em cố ý tức giận cho anh xem. Em để má Hoàng mua một chút đồ ăn vặt, là sợ anh không cho em ăn, nên em liền nắm lấy cơ hội này để làm loạn một chút, trên thực tế là để ăn đồ ăn vặt. Em đã nói thẳng ra rồi, anh đừng nóng giận nữa được không?”
Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.
Anh đã nghe được cái gì?
Đồ ăn vặt?
Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu mày lại.
“Sức khỏe của em không thích hợp để ăn những thứ đồ ăn vặt đó.”
“Em biết em biết, nhưng mà thật không nhịn được nha, em hứa với anh, sau này em sẽ không ăn nữa, được không? Anh đừng nhíu mày, em sợ!”
Thẩm Hạ Lan chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thở dài bất đắc dĩ một tiếng nói: “Hạ Lan, anh có lời muốn nói với em!”
“Em biết, chắc chắn anh đang rất thất vọng và tức giận đúng không? Thật sự xin lỗi, em hứa sẽ không ăn nữa, em biết anh cũng là vì muốn tốt cho em, thuốc đắng giã tật, em hiểu rồi!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói xin lỗi.
/2602
|