Diệp Minh Triết lại cười nói: “Không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”
“Vậy anh đi ngủ đi, đợi anh ngủ dậy rồi em lại đến tìm anh.”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì đẩy Diệp Minh Triết đi về phòng nghỉ ngơi.
Đối với ý tốt cưỡng ép của em gái, Diệp Minh Tiết không từ chối được, chỉ đành về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Tranh lại được Diệp Ân Tuấn gọi đến phòng khách.
Diệp Nghê Nghê sau khi đi ra thì nhìn thấy Diệp Tranh cũng không ở đó nữa, vội hỏi: “Mẹ, anh Tranh đâu?”
“Ba tìm anh Tranh có chút chuyện. Nào, nói một chút với mẹ, ở nhà chú Lương chơi có vui không?”
“Không vui.”
Diệp Nghê Nghê có chút bực tức ngồi trên sô pha, bĩu môi nói: “Tiêu Vận Ninh kia vô cùng bạo lực, con không thích bạn ấy.”
“Tại sao không thích? Mẹ ngược lại cảm thấy Vận Ninh rất thẳng thắn, rất đáng yêu.”
Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên cạnh con gái.
Cô đã thiếu quan tâm với Diệp Minh Triết rồi, cho nên không thể lại thiếu quan tâm tới Nghê Nghê được.
Diệp Nghê Nghê nghe thấy Thẩm Hạ Lan khen Tiêu Vận Ninh, cái miệng càng bĩu lên.
“Dù sao con chính là không thích bạn ấy.”
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ cau có của con gái thì không khỏi cười nói: “Để mẹ đoán, Nghê Nghê có phải là vì thuật phòng thân của Vận Ninh giỏi hơn con, cho nên con mới không thích bạn ấy? Con là vì mình không hơn được bạn ấy nên mới ghét bạn ấy như vậy có phải không?”
“Mẹ, mẹ sao có thể nói con gái của mẹ như vậy chứ?”
Diệp Nghê Nghê bị nói trúng tâm sự, rất là bực bội.
Thẩm Hạ Lan xoa đầu của Diệp Nghê Nghê nói: “Bảo bối, sở trường của mỗi người là không giống nhau, con không cần đem điểm yếu của mình ra so bì với điểm mạnh của người khác, huống chi trên thế giới này người giỏi giang có quá nhiều, chúng ta chỉ cần làm chính mình, duy trì một trái tim bình thường là được rồi, đừng đố kỵ, đừng để sự đố kỵ khiến mình trở nên xấu đi. Công chúa nhỏ của mẹ là cô gái xinh đẹp nhất trong mắt mẹ.”
“Thật sao? Ở trong mắt mẹ, con là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất sao?”
Diệp Nghê Nghê nghẹo đầu nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi.
“Đương nhiên rồi, con là bảo bối của mẹ, tâm can bảo bối cả đời.”
Lời của Thẩm Hạ Lan rõ ràng đã lấy được lòng Diệp Nghê Nghê.
Cô bé ngại ngùng cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi mẹ, con sai rồi, con không nên đố kỵ với Tiêu Vận Ninh. Bạn ấy thật sự rất lợi hại. Tâm Hằng kia cũng rất lợi hại, bạn ấy vậy mà biết máy tính giống anh trai.
Con thật sự rất muốn biết bạn ấy và anh trai ở cùng nhau, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai.”
“Mẹ vừa rồi không phải đã nói với con rồi sao? Đừng so sánh với người khác, làm tốt chính con là được, huống chi Nghê Nghê nhà chúng ta đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, đây cũng là điểm mạnh của Nghê Nghê, có đúng không?”
“Đúng ạ, con còn rất biết ăn! Có thể ăn! Đây cũng là ưu điểm của con! Tiêu Vận Ninh và Tiêu Tâm Hằng kia đều ăn không lại con!
Diệp Nghê Nghê vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi muốn khóc rồi.
“Vậy anh đi ngủ đi, đợi anh ngủ dậy rồi em lại đến tìm anh.”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì đẩy Diệp Minh Triết đi về phòng nghỉ ngơi.
Đối với ý tốt cưỡng ép của em gái, Diệp Minh Tiết không từ chối được, chỉ đành về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Tranh lại được Diệp Ân Tuấn gọi đến phòng khách.
Diệp Nghê Nghê sau khi đi ra thì nhìn thấy Diệp Tranh cũng không ở đó nữa, vội hỏi: “Mẹ, anh Tranh đâu?”
“Ba tìm anh Tranh có chút chuyện. Nào, nói một chút với mẹ, ở nhà chú Lương chơi có vui không?”
“Không vui.”
Diệp Nghê Nghê có chút bực tức ngồi trên sô pha, bĩu môi nói: “Tiêu Vận Ninh kia vô cùng bạo lực, con không thích bạn ấy.”
“Tại sao không thích? Mẹ ngược lại cảm thấy Vận Ninh rất thẳng thắn, rất đáng yêu.”
Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên cạnh con gái.
Cô đã thiếu quan tâm với Diệp Minh Triết rồi, cho nên không thể lại thiếu quan tâm tới Nghê Nghê được.
Diệp Nghê Nghê nghe thấy Thẩm Hạ Lan khen Tiêu Vận Ninh, cái miệng càng bĩu lên.
“Dù sao con chính là không thích bạn ấy.”
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ cau có của con gái thì không khỏi cười nói: “Để mẹ đoán, Nghê Nghê có phải là vì thuật phòng thân của Vận Ninh giỏi hơn con, cho nên con mới không thích bạn ấy? Con là vì mình không hơn được bạn ấy nên mới ghét bạn ấy như vậy có phải không?”
“Mẹ, mẹ sao có thể nói con gái của mẹ như vậy chứ?”
Diệp Nghê Nghê bị nói trúng tâm sự, rất là bực bội.
Thẩm Hạ Lan xoa đầu của Diệp Nghê Nghê nói: “Bảo bối, sở trường của mỗi người là không giống nhau, con không cần đem điểm yếu của mình ra so bì với điểm mạnh của người khác, huống chi trên thế giới này người giỏi giang có quá nhiều, chúng ta chỉ cần làm chính mình, duy trì một trái tim bình thường là được rồi, đừng đố kỵ, đừng để sự đố kỵ khiến mình trở nên xấu đi. Công chúa nhỏ của mẹ là cô gái xinh đẹp nhất trong mắt mẹ.”
“Thật sao? Ở trong mắt mẹ, con là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất sao?”
Diệp Nghê Nghê nghẹo đầu nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi.
“Đương nhiên rồi, con là bảo bối của mẹ, tâm can bảo bối cả đời.”
Lời của Thẩm Hạ Lan rõ ràng đã lấy được lòng Diệp Nghê Nghê.
Cô bé ngại ngùng cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi mẹ, con sai rồi, con không nên đố kỵ với Tiêu Vận Ninh. Bạn ấy thật sự rất lợi hại. Tâm Hằng kia cũng rất lợi hại, bạn ấy vậy mà biết máy tính giống anh trai.
Con thật sự rất muốn biết bạn ấy và anh trai ở cùng nhau, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai.”
“Mẹ vừa rồi không phải đã nói với con rồi sao? Đừng so sánh với người khác, làm tốt chính con là được, huống chi Nghê Nghê nhà chúng ta đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, đây cũng là điểm mạnh của Nghê Nghê, có đúng không?”
“Đúng ạ, con còn rất biết ăn! Có thể ăn! Đây cũng là ưu điểm của con! Tiêu Vận Ninh và Tiêu Tâm Hằng kia đều ăn không lại con!
Diệp Nghê Nghê vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi muốn khóc rồi.
/2602
|