Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại.
Anh thấp giọng nói: “Nhà họ Diệp chúng ta không cần có người nổi tiếng gì cả. Tình trạng hiện nay của Minh Triết anh cũng rất buồn, ngày mai anh sẽ thương lượng với Minh Triết, nếu như thằng bé bằng lòng, anh sẽ đi xin cho thằng bé nghỉ ngơi một năm, đợi thằng bé hoàn toàn khôi phục thì quay lại. Hoặc khiến thằng bé cắt đứt con đường tòng quân.”
Lời này là Diệp Ân Tuấn sau khi trầm tư suy nghĩ đã đưa ra.
Con trai của anh anh tự nhiên đau lòng.
Ở quân khu cậu bé có được bao nhiêu vinh quang, anh tự nhiên biết, những vinh quang đó từ đâu mà ra, anh càng rõ. Anh chưa từng nghĩ có một ngày những vinh quang này sẽ trở thành áp lực cho Diệp Minh Triết.
Hiện nay nhìn thấy con trai thành cái bộ dạng như bây giờ, Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.
Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp leo lên giường đi ngủ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sau khi rời khỏi phòng của bọn chúng, lại không có quay về phòng ngủ, mà đến phòng sách.
Diệp Ân Tuấn mở máy tính ra, quả nhiên đều là những thứ Diệp Minh Triết gửi đến.
Nhìn những thứ này, hai người đã trầm mặc.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến dáng vẻ khi con trai biến thành nhân cách thứ hai vừa nãy thì cô vô cùng khó chịu.
Con trai của cô mới 4 tuổi!
Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, thật ra Minh Triết có thể đi theo con đường thương nghiệp. Anh xem, gia nghiệp của nhà họ Diệp chúng ta lớn như vậy tóm lại phải có người thừa kế có đúng không? Làm lính chính là một ước mơ, thằng bé nếu như thích, đợi nó trưởng thành rồi, đưa đến quân khu đào tạo hai ba năm, sau đó quay về thừa kế gia nghiệp cũng được. Với lại, con trai chẳng qua chỉ là tương đối xuất sắc ở phương diện máy tính, có lẽ vài năm nữa nó sẽ không thích nữa? Có phải không?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan nói năng lộn xộn, tự nhiên biết ý cô muốn biểu đạt là gì.
Thẩm Hạ Lan muốn cắt đứt con đường tòng quân của Diệp Minh Triết.
Trước lúc này, ai cũng không ngờ sự tàn khốc của chiến tranh sẽ bị Diệp Minh Triết tiếp xúc sớm như vậy.
Một đứa trẻ 4 tuổi, chính tay cầm súng giết một người đang sống sờ sờ, năng lực thừa nhận phải lớn cỡ nào?
Diệp Minh Triết không có sụp đổ tinh thần đã là rất không tồi rồi.
Cậu bé có tài giỏi hơn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi mà thôi.
Người cùng độ tuổi giống như cậu bé, vẫn còn đang chơi đùa.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn cũng đau lòng không thôi, trong lòng ít nhiều có chút suy nghĩ tán thành với lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan.
Khi anh sắp đồng ý, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “bụp”, trực tiếp dọa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rồi.
Anh thấp giọng nói: “Nhà họ Diệp chúng ta không cần có người nổi tiếng gì cả. Tình trạng hiện nay của Minh Triết anh cũng rất buồn, ngày mai anh sẽ thương lượng với Minh Triết, nếu như thằng bé bằng lòng, anh sẽ đi xin cho thằng bé nghỉ ngơi một năm, đợi thằng bé hoàn toàn khôi phục thì quay lại. Hoặc khiến thằng bé cắt đứt con đường tòng quân.”
Lời này là Diệp Ân Tuấn sau khi trầm tư suy nghĩ đã đưa ra.
Con trai của anh anh tự nhiên đau lòng.
Ở quân khu cậu bé có được bao nhiêu vinh quang, anh tự nhiên biết, những vinh quang đó từ đâu mà ra, anh càng rõ. Anh chưa từng nghĩ có một ngày những vinh quang này sẽ trở thành áp lực cho Diệp Minh Triết.
Hiện nay nhìn thấy con trai thành cái bộ dạng như bây giờ, Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.
Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp leo lên giường đi ngủ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sau khi rời khỏi phòng của bọn chúng, lại không có quay về phòng ngủ, mà đến phòng sách.
Diệp Ân Tuấn mở máy tính ra, quả nhiên đều là những thứ Diệp Minh Triết gửi đến.
Nhìn những thứ này, hai người đã trầm mặc.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến dáng vẻ khi con trai biến thành nhân cách thứ hai vừa nãy thì cô vô cùng khó chịu.
Con trai của cô mới 4 tuổi!
Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, thật ra Minh Triết có thể đi theo con đường thương nghiệp. Anh xem, gia nghiệp của nhà họ Diệp chúng ta lớn như vậy tóm lại phải có người thừa kế có đúng không? Làm lính chính là một ước mơ, thằng bé nếu như thích, đợi nó trưởng thành rồi, đưa đến quân khu đào tạo hai ba năm, sau đó quay về thừa kế gia nghiệp cũng được. Với lại, con trai chẳng qua chỉ là tương đối xuất sắc ở phương diện máy tính, có lẽ vài năm nữa nó sẽ không thích nữa? Có phải không?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan nói năng lộn xộn, tự nhiên biết ý cô muốn biểu đạt là gì.
Thẩm Hạ Lan muốn cắt đứt con đường tòng quân của Diệp Minh Triết.
Trước lúc này, ai cũng không ngờ sự tàn khốc của chiến tranh sẽ bị Diệp Minh Triết tiếp xúc sớm như vậy.
Một đứa trẻ 4 tuổi, chính tay cầm súng giết một người đang sống sờ sờ, năng lực thừa nhận phải lớn cỡ nào?
Diệp Minh Triết không có sụp đổ tinh thần đã là rất không tồi rồi.
Cậu bé có tài giỏi hơn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi mà thôi.
Người cùng độ tuổi giống như cậu bé, vẫn còn đang chơi đùa.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn cũng đau lòng không thôi, trong lòng ít nhiều có chút suy nghĩ tán thành với lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan.
Khi anh sắp đồng ý, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “bụp”, trực tiếp dọa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rồi.
/2602
|