“Em không buồn ngủ.”
Cô rất lâu chưa từng tỉnh táo như vậy, cũng chưa từng thức đêm như này rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, cười rồi nói: “Vẫn là anh quay về đi ngủ đi, tình hình của Minh Triết hiện nay không thể rời xa người được, tóm lại không thể để hai chúng ta đều ngã ra, không bằng thay ca đi.”
“Thân thể của em chịu được không?”
Điểm này Diệp Ân Tuấn rất là lo lắng.
“Vẫn tốt, em đã ngủ một lúc rồi, chả qua vừa dậy thôi. Anh mau đi nghỉ đi. Hoặc em đi nấu ít đồ ăn cho anh.”
Nói rồi Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy thì lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi ngủ.’ Diệp Ân Tuấn bây giờ đâu có muốn ăn gì.
Con trai đang yên đang lành của mình biến thành bộ dạng như bây giờ, tự nhiên là khiến người khác khó chịu.
Thấy Diệp Ân Tuấn về đến phòng, Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, sau đó đứng dậy đi đến phòng của Diệp Minh Triết.
Cô nhìn dáng vẻ ngủ say của Diệp Minh Triết, nghĩ đến sự hiểu chuyện chu đáo trước đây của con trai, lại lần nữa hối hận đã đưa Diệp Minh Triết đến quân khu.
Con của cô còn nhỏ như vậy, chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh quá sớm, là người lớn bọn họ quá tàn nhẫn rồi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan bế Diệp Minh Triết lên, ôm ở trên chân mình, giống như lúc nhỏ nhẹ nhàng vỗ người cậu bé, từng chút từng chút, vô cùng dịu dàng.
Diệp Minh Triết ngủ khoảng hai ba tiếng thì bỗng mở mắt ra.
Cậu bé bỗng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình với vẻ hiền từ, quầng đen dưới mắt đã khiến cậu bé hơi nhíu mày.
“Mẹ?”
“Tỉnh rồi sao? Có đói không? Mẹ đi nấu ít đồ ăn cho con.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.
Diệp Minh Triết lại vô thức lắc đầu.
“Con không đói, chỉ là có hơi mệt, cơ thể rất mỏi.”
“Chơi game cả đêm, có thể không mỏi sao. Nào, mẹ bóp cho con.”
Nói rồi Thẩm Hạ Lan xoa bóp cánh tay cho Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết có hơi sững ra.
Chơi game cả đêm?
Cậu bé sao lại không nhớ?
Cậu bé vô thức nhìn máy tính, giao diện trò chơi trên đó còn chưa thoát, game đó quả thật là trò cậu bé thích.
Lông mày của Diệp Minh Triết hơi nhíu lại.
“Mẹ, con có hơi đói rồi, muốn ăn cháo thịt lạc với trứng.”
Diệp Minh Triết đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, có điều vẫn rất vui vẻ nói: “Được, con nghỉ ngơi một lát, mẹ đi nấu cho con.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan không ngại vất vả mà đi đến phòng bếp.
Diệp Minh Triết lập tức đứng dậy đi đến phòng của Diệp Tranh.
Cô rất lâu chưa từng tỉnh táo như vậy, cũng chưa từng thức đêm như này rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, cười rồi nói: “Vẫn là anh quay về đi ngủ đi, tình hình của Minh Triết hiện nay không thể rời xa người được, tóm lại không thể để hai chúng ta đều ngã ra, không bằng thay ca đi.”
“Thân thể của em chịu được không?”
Điểm này Diệp Ân Tuấn rất là lo lắng.
“Vẫn tốt, em đã ngủ một lúc rồi, chả qua vừa dậy thôi. Anh mau đi nghỉ đi. Hoặc em đi nấu ít đồ ăn cho anh.”
Nói rồi Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy thì lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi ngủ.’ Diệp Ân Tuấn bây giờ đâu có muốn ăn gì.
Con trai đang yên đang lành của mình biến thành bộ dạng như bây giờ, tự nhiên là khiến người khác khó chịu.
Thấy Diệp Ân Tuấn về đến phòng, Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, sau đó đứng dậy đi đến phòng của Diệp Minh Triết.
Cô nhìn dáng vẻ ngủ say của Diệp Minh Triết, nghĩ đến sự hiểu chuyện chu đáo trước đây của con trai, lại lần nữa hối hận đã đưa Diệp Minh Triết đến quân khu.
Con của cô còn nhỏ như vậy, chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh quá sớm, là người lớn bọn họ quá tàn nhẫn rồi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan bế Diệp Minh Triết lên, ôm ở trên chân mình, giống như lúc nhỏ nhẹ nhàng vỗ người cậu bé, từng chút từng chút, vô cùng dịu dàng.
Diệp Minh Triết ngủ khoảng hai ba tiếng thì bỗng mở mắt ra.
Cậu bé bỗng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình với vẻ hiền từ, quầng đen dưới mắt đã khiến cậu bé hơi nhíu mày.
“Mẹ?”
“Tỉnh rồi sao? Có đói không? Mẹ đi nấu ít đồ ăn cho con.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.
Diệp Minh Triết lại vô thức lắc đầu.
“Con không đói, chỉ là có hơi mệt, cơ thể rất mỏi.”
“Chơi game cả đêm, có thể không mỏi sao. Nào, mẹ bóp cho con.”
Nói rồi Thẩm Hạ Lan xoa bóp cánh tay cho Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết có hơi sững ra.
Chơi game cả đêm?
Cậu bé sao lại không nhớ?
Cậu bé vô thức nhìn máy tính, giao diện trò chơi trên đó còn chưa thoát, game đó quả thật là trò cậu bé thích.
Lông mày của Diệp Minh Triết hơi nhíu lại.
“Mẹ, con có hơi đói rồi, muốn ăn cháo thịt lạc với trứng.”
Diệp Minh Triết đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, có điều vẫn rất vui vẻ nói: “Được, con nghỉ ngơi một lát, mẹ đi nấu cho con.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan không ngại vất vả mà đi đến phòng bếp.
Diệp Minh Triết lập tức đứng dậy đi đến phòng của Diệp Tranh.
/2602
|