Nghe anh ta nói vậy, Hồ Ngọc Duyên lập tức phản bác, lập tức khiến tất cả mọi người đều cười, chỉ có một người là ánh mắt ảm đạm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tống Dật Hiên nghe Hồ Ngọc Duyên nói thế, vội vàng nói với khát vọng sống mãnh liệt: “Cô dâu đó nói như thế nào thì cứ như vậy đi, sai cũng là đúng.”
“Ừ, có thể nói như vậy.”
Sau khi biết được ba không sao, tâm trạng của Hồ Ngọc Duyên cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù không biết Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đã làm gì, nhưng mà bây giờ ba nói không sao chính là không sao.
Cô ta nhìn Tống Dật Hiên với ánh mắt cảm kích.
Tốt thật.
Có thể gả cho người đàn ông này, hoàn thành đám cưới mà bản thân quan tâm nhất đời này một cách hoàn hảo, cô ta thật sự rất vui.
Ông Hồ nhìn thấy sự tương tác giữa Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, không khỏi có chút hoảng hốt.
Giữa mơ hồ ông ta dường như đã nhìn thấy vợ của mình.
Năm đó, bà ấy gả cho bản thân càng phấn khởi hơn thế này, mong con cháu đầy đàn, tiếc là bà ấy không có cái phúc đó, không được nhìn thấy ngày Hồ Ngọc Duyên mặc váy cưới về nhà chồng.
Ông Hồ nắm tay Hồ Ngọc Duyên, nhìn Tống Dật Hiên nói: “Tống Dật Hiên, con gái của tôi, tôi biết, con bé từ nhỏ được tôi chiều hư rồi, đôi khi sẽ buông thả một chút, cứng đầu một chút, cậu bao dung hơn một chút, con gái tôi đánh giá mọi việc ngay thẳng, cũng có giới hạn, là một đứa trẻ ngoan. Nếu một ngày cậu không còn yêu con bé nữa, xin đừng làm tổn thương con bé, cậu gọi điện thoại nói với tôi, tôi sẽ đón con bé về nhà, đảm bảo không gây rắc rối cho cậu. “
Ông ta nói lời này vô cùng nghẹn ngào.
Hồ Ngọc Duyên bật khóc.
“Ba…”
“Con ngoan, về nhà chồng thì không thể bướng bỉnh như ở nhà, phải hiếu thảo với ba chồng, Tống Dật Hiên là một người đàn ông tốt. Đừng luôn làm phiền nó nếu con không có việc gì. Hôn nhân cần vun đắp, tất cả mọi người kết hôn đều là vì tình yêu, nhưng về sau không biết tại sao lại gần mặt cách lòng, không phải năm tháng mài mòn tình cảm của các con, mà là những chuyện nhỏ nhặt không trao đổi, không giải quyết, dần dần tích tụ thành oán hận, sẽ khiến tình yêu ban đầu biến dạng. Cục cưng, dù con nghĩ gì trong lòng, dù có tức giận đến đâu, cũng nhớ phải nói với nó. Chỉ khi trao đổi xong rồi, các con mới sống hạnh phúc được. Lỡ như ngày nào đó con thực sự không thể vượt qua nổi, đừng sợ! Con vẫn còn có ba!
Con vẫn còn có nhà mẹ đẻ. Chỉ cần con về, con dù lớn, vẫn là báu vật trong lòng bàn tay của ba.”
Ông Hồ nói lời này, nhiều người ba xung quanh có con gái, trong lòng rất thấm thía.
Có câu “Lấy vợ sinh con, mẹ chồng mừng, mẹ đẻ lo” quả thật không sai.
Hồ Ngọc Duyên không kiềm chế được nữa, ôm lấy Ông Hồ khóc bù lu bù loa.
Trong lòng Tống Dật Hiên cũng rất xúc động.
Anh ta quỳ gối xuống trước mặt Ông Hồ.
“Ba, nhà họ Tống con, con làm chủ, hiện tại ba con đang đi vòng quanh thế giới, không ở nhà, không có chuyện hầu hạ ba chồng. Từ hôm nay, người là ba của con, con sẽ cùng Duyên hiếu thảo với người như ba mẹ của con. Có câu ‘Dâu là con, rể là khách’, bắt đầu từ hôm nay, con nguyện làm con của người.
Nếu tương lai có một ngày, con mắc sai lầm, đi lệch hướng, xin ba có thể dạy dỗ con như một người con trai. Còn Duyên, Tống Dật Hiên con hôm này lấy tính mạng để thề, chỉ cần con còn sống, Hồ Ngọc Duyên ở nhà sống thế nào, thì ở nhà họ Tống cũng sống như vậy, chuyện này xin ba hãy yên tâm. Nếu như ba thực sự lo lắng, ba ngày sau về lại nhà vợ, con sẽ đưa Duyên về ở, miễn là ba không ghét bỏ chúng con là được.”
Tống Dật Hiên nghe Hồ Ngọc Duyên nói thế, vội vàng nói với khát vọng sống mãnh liệt: “Cô dâu đó nói như thế nào thì cứ như vậy đi, sai cũng là đúng.”
“Ừ, có thể nói như vậy.”
Sau khi biết được ba không sao, tâm trạng của Hồ Ngọc Duyên cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù không biết Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đã làm gì, nhưng mà bây giờ ba nói không sao chính là không sao.
Cô ta nhìn Tống Dật Hiên với ánh mắt cảm kích.
Tốt thật.
Có thể gả cho người đàn ông này, hoàn thành đám cưới mà bản thân quan tâm nhất đời này một cách hoàn hảo, cô ta thật sự rất vui.
Ông Hồ nhìn thấy sự tương tác giữa Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, không khỏi có chút hoảng hốt.
Giữa mơ hồ ông ta dường như đã nhìn thấy vợ của mình.
Năm đó, bà ấy gả cho bản thân càng phấn khởi hơn thế này, mong con cháu đầy đàn, tiếc là bà ấy không có cái phúc đó, không được nhìn thấy ngày Hồ Ngọc Duyên mặc váy cưới về nhà chồng.
Ông Hồ nắm tay Hồ Ngọc Duyên, nhìn Tống Dật Hiên nói: “Tống Dật Hiên, con gái của tôi, tôi biết, con bé từ nhỏ được tôi chiều hư rồi, đôi khi sẽ buông thả một chút, cứng đầu một chút, cậu bao dung hơn một chút, con gái tôi đánh giá mọi việc ngay thẳng, cũng có giới hạn, là một đứa trẻ ngoan. Nếu một ngày cậu không còn yêu con bé nữa, xin đừng làm tổn thương con bé, cậu gọi điện thoại nói với tôi, tôi sẽ đón con bé về nhà, đảm bảo không gây rắc rối cho cậu. “
Ông ta nói lời này vô cùng nghẹn ngào.
Hồ Ngọc Duyên bật khóc.
“Ba…”
“Con ngoan, về nhà chồng thì không thể bướng bỉnh như ở nhà, phải hiếu thảo với ba chồng, Tống Dật Hiên là một người đàn ông tốt. Đừng luôn làm phiền nó nếu con không có việc gì. Hôn nhân cần vun đắp, tất cả mọi người kết hôn đều là vì tình yêu, nhưng về sau không biết tại sao lại gần mặt cách lòng, không phải năm tháng mài mòn tình cảm của các con, mà là những chuyện nhỏ nhặt không trao đổi, không giải quyết, dần dần tích tụ thành oán hận, sẽ khiến tình yêu ban đầu biến dạng. Cục cưng, dù con nghĩ gì trong lòng, dù có tức giận đến đâu, cũng nhớ phải nói với nó. Chỉ khi trao đổi xong rồi, các con mới sống hạnh phúc được. Lỡ như ngày nào đó con thực sự không thể vượt qua nổi, đừng sợ! Con vẫn còn có ba!
Con vẫn còn có nhà mẹ đẻ. Chỉ cần con về, con dù lớn, vẫn là báu vật trong lòng bàn tay của ba.”
Ông Hồ nói lời này, nhiều người ba xung quanh có con gái, trong lòng rất thấm thía.
Có câu “Lấy vợ sinh con, mẹ chồng mừng, mẹ đẻ lo” quả thật không sai.
Hồ Ngọc Duyên không kiềm chế được nữa, ôm lấy Ông Hồ khóc bù lu bù loa.
Trong lòng Tống Dật Hiên cũng rất xúc động.
Anh ta quỳ gối xuống trước mặt Ông Hồ.
“Ba, nhà họ Tống con, con làm chủ, hiện tại ba con đang đi vòng quanh thế giới, không ở nhà, không có chuyện hầu hạ ba chồng. Từ hôm nay, người là ba của con, con sẽ cùng Duyên hiếu thảo với người như ba mẹ của con. Có câu ‘Dâu là con, rể là khách’, bắt đầu từ hôm nay, con nguyện làm con của người.
Nếu tương lai có một ngày, con mắc sai lầm, đi lệch hướng, xin ba có thể dạy dỗ con như một người con trai. Còn Duyên, Tống Dật Hiên con hôm này lấy tính mạng để thề, chỉ cần con còn sống, Hồ Ngọc Duyên ở nhà sống thế nào, thì ở nhà họ Tống cũng sống như vậy, chuyện này xin ba hãy yên tâm. Nếu như ba thực sự lo lắng, ba ngày sau về lại nhà vợ, con sẽ đưa Duyên về ở, miễn là ba không ghét bỏ chúng con là được.”
/2602
|